Đỗ Long “Ba” một tiếng đem bản báo cáo của mình ném lên trên mặt bàn của Mã Quang Minh, đi đến một đầu ghế sô pha ngã người xuống, uể oải nói:
- Ba người chết trên người đều có hai vết thương do súng gây ra rõ ràng. Trong đó hai người chết của mỏ than Thiết Lĩnh lần lượt ở vai trái và cánh tay trái có vết thương do súng mang tính xuyên thấu. Theo kích cỡ của miệng vết thương trước sau và tình hình chảy máu mà xem, đây là vết thương khi còn sống, hơn nữa từ phía trước xuyên vào, lượng máu chảy không nhiều, bởi vì gáy của bọn họ rất nhanh liền bị trúng đạn. Kết luận của cháu là bọn họ sau khi trúng đạn liền sợ hãi muốn chạy trốn, sau đó bị tay súng bắn chết. Hai người vị trí bị thương giống nhau, đều là vị trí trí mạng. Cháu hoài nghi là cùng một tay súng làm. Tay súng cố ý bắn bị thương bọn họ nhìn bọn họ chạy trốn, sau đó lại bồi thêm một phát trí mạng. Tay súng đó chính là tên biến thái.
Mã Quang Minh nhíu mày, nói:
- Cái người kia của công ty Hắc Kim chết như thế nào? Cháu nhìn ra không? Đỗ Long nói:
- Rất rõ ràng, đùi của y trúng một phát súng, máu chảy tuy nhiều, nhưng vẫn chưa bị thương tới động mạch chủ. Bởi vậy có thể phán đoán sau khi bị thương ít nhất qua nừa giờ sau y vẫn vẫn còn sống. Vết thương trí mạng của y nằm ở trước trán, viên đạn vẫn còn ở trong não. Miệng vết súng vẫn còn rõ ràng, thậm chí còn có tàn lưu thuốc nổ mà mắt thường có thể nhìn thấy, gã là bị súng bắn chết ở cự ly gần. Nửa giờ đồng hồ sau khi gã bị thương, gã đã sớm rời khỏi hiện trường. Ngoài người nhà của công ty Hắc Kim ra ai sẽ giết gã?
Mã Quang Minh nói:
- Cháu nói là... người của bọn họ thấy bên mỏ than Thiết Lĩnh chết hai người, vì để cân bằng hoặc là giảm nhẹ áp lực, bọn chúng nổ súng bắn chết một người nhà mình.
Đỗ Long im lặng gật đầu. Mã Quang Minh nhắm đôi mắt đầy tia máu lại, hỏi:
- Cháu có thể bảo chứng phán đoán của cháu là chính xác? Chú sao không biết cháu còn học qua pháp y?
Đỗ Long nói:
- Pháp y học là cháu tự học, với tư cách là một thiên tài trinh sát hình sự, cháu đương nhiên phải hiểu biết một chút về mọi phương diện.
Mã Quang Minh trầm giọng nói:
- Cháu lại khoác lác rồi. Chúng ta thời gian không nhiều, phỏng chừng người nhà của người chết đã đi được nửa đường rồi. Bọn họ không cho phép khám nghiệm tử thi thì làm thế nào?
Đỗ Long cười nói:
- Chú Mã chú vẫn chưa nghe nói điều lệ cưỡng chế khám nghiệm thi thể sao? Năm ngoái vừa mới được Tòa án Nhân dân Tối cao thông qua đồng thời bắt đầu thi hành trên cả nước. Phàm là thi thể có nguyên nhân tử vong còn có điểm nghi vấn, đều có thể không cần sự đồng ý của người nhà của người chết, do lãnh đạo ban ngành địa phương phái pháp y thi hành cưỡng chế khám nghiệm tử thi.
Mã Quang Minh nói:
- Ừ, cái này chú không hiểu lắm, đã có luật pháp để dựa vào vậy thì dễ làm rồi. Có lẽ vụ án của ba người chết này có thể là bước đột phá, khiến cho mặt trời chiếu xuống, trả lại một mảnh bầu trời trong sáng cho dân chúng huyện Võ Khê .
Đỗ Long cười nói:
- Chú Mã rốt cuộc vẫn phải có quyết định rồi.
Mã Quang Minh khẽ thở dài nói:
- Không dễ đâu... chú nói rõ với cháu rồi. Chú nếu như đen đủi, cháu thằng ranh này tuyệt đối chạy không thoát. Chúng ta bây giờ là châu chấu bị buộc ở trên cùng một sợi dây thừng.
Đỗ Long mỉm cười, cười tràn đầy tự tin..
Người nhà của người chết quả nhiên rất nhanh liền tới Ủy ban nhân dân huyện yêu cầu chính quyền trả lại thi thể cho bọn họ hỏa táng. Mã Quang Minh tự mình ra mặt nói chính sách, nói lý lẽ cho bọn họ, nhưng hiệu quả rất nhỏ. Khu vực càng lạc hậu thì đối với việc khám nghiệm tử thi càng phản đối. Không thể toàn thây xuống mồ đối với người của những khu vực xa xôi lạc hậu này mà nói là chuyện vô cùng đáng sợ. Giải thích đơn giản là không có tác dụng.
Đối diện với những người dân bị mê hoặc này, Mã Quang Minh cũng bó tay không biện pháp. Sáng sớm tinh mơ, quần chúng nghe được tin tức này kéo tới càng lúc càng nhiều. Thế lực công ty Hắc Kim ở huyện Võ Khê đã thể hiện đầy đủ ra.
Mã Quang Minh biết những người này đa số là bị người khác khiêu khích. Mã Quang Minh thậm chí có thể nhận ra mấy gương mặt quen thuộc trong đám quần chúng. Nhưng y lại không thể gọi người đem bắt những người đó lại. Mắt thấy tâm trạng của quần chúng càng lúc càng trở nên gay gắt, Mã Quang Minh nhăn mày lại. Đang trong lúc khổ sở nghĩ đối sách, xe cứu thương đột nhiên gào thét từ tòa nhà chính phủ xông ra, quần chúng đứng cản ở trên đường vội vàng tránh né. Đỗ Long từ ghế lái thò đầu ra, lớn tiếng nói với Mã Quang Minh:
- Chủ tịch thành phố Mã, cháu đem thi thể đưa đến nơi khác trước, đợi khám nghiệm xong tử thi lại mang trở lại, bye bye mọi người!
Không đợi những người vây quanh Ủy ban nhân dân huyện đòi thi thể tỉnh ngộ lại, xe cứu thương đã rẽ vào đại lộ. Đại đa số người ở trước Ủy ban nhân dân huyện la hét hướng về phía xe cứu thương đuổi theo
Một trường nguy cơ vô cùng cấp bách trước cửa Ủy ban nhân dân huyện trong chớp mắt này vô hình biến mất. Mã Quang Minh cũng không khỏi âm thầm khen ngợi kỳ chiêu đột xuất của Đỗ Long. Y cũng thầm thở dài một hơi, quay đầu dặn dò thư ký Lư Thuận Vũ, nói:
- Tiểu Vũ, gọi mấy viên cảnh sát có vũ trang từ thành phố Ngọc Minh xuống bảo quản tốt ba thi thể kia. Không cho phép bất kỳ người nào tới gần, nếu có người hỏi, nói là Đỗ Long đem thi thể đi rồi.
Lư Thuận Vũ bước nhanh chạy về tòa nhà Ủy ban nhân dân huyện phía sau. Chốc lát sau y lại chạy trở về, ghé tai nói với Mã Quang Minh hai câu. Sắc mặt Mã Quang Minh lập tức thay đổi, Mã Quang Minh trong lòng thầm chửi: “Thằng ranh khốn kiếp này, không ngờ lại thật sự đem thi thể đi cùng với xe rồi!”
Đỗ Long lái xe cứu thương kéo còi báo động, chạy như điên trên đường, hắn biết không bao lâu sau sẽ có người đuổi tới. Huyện Võ Khê cái loại địa phương nhỏ này căn bản không có chỗ trống vòng vèo, bị người khác chặn lại thì không hay rồi. Thế lực công ty Hắc Kim ở huyện Võ Khê rắc rối phức tạp, Đỗ Long cũng không hi vọng cơ hội duy nhất này sẽ thất bại ở trong tay mình.
Đỗ Long đem thi thể mang đi là lựa chọn bất đắc dĩ. Trong Ủy ban nhân dân huyện không biết có bao nhiêu người trong sáng trong tối giúp đỡ ông chủ Lý Võ Uy của công ty Hắc Kim. Nếu như thi thể không bị mang đi, tin tức rất nhanh sẽ bị truyền ra, những người đó sẽ tiếp tục quay lại bao vây Ủy ban nhân dân huyện, thậm chí có khả năng sẽ xông vào cướp thi thể đi. Luật pháp không thể trừng trị nhiều người! Chỉ cần người đủ nhiều, hiện trường đủ loạn, chuyện gì cũng có tính khả thi. Đến lúc đó sự đối phó của Mã Quang Minh cho dù là cứng rắn hay mềm mại đều sẽ bị người ta chỉ trích. Bởi vậy Đỗ Long dứt khoát dùng bất cứ giá nào đem thi thể đi. Những người đó còn có cớ gì vây quanh tòa nhà Chính phủ.
Nhưng như vậy lại đem nguy hiểm và trách nhiệm chuyển lên người mình, Đỗ Long rất rõ điểm này. Hắn cũng chưa quen thuộc với đường giao thông của huyện Võ Khê, dứt khoát là lái xe dọc theo con đường lúc đi tới, chạy nhanh về phía thành phố Ngọc Minh. Chỉ cần rời khỏi phạm vi huyện Võ Khê, chẳng lẽ Lý Võ Uy còn dám phái một nhóm lớn nhân mã truy sát đến thành phố Ngọc Minh hay sao?
Đỗ Long rất nhanh liền nhìn thấy sau lưng xuất hiện một chiếc xe minibus Ngũ Lăng đáng ngờ. Xe minibus Ngũ Lăng là loại xe tải có số lượng tiêu thụ nội địa nhiều nhất, ở đâu cũng có thể thấy. Nhưng chiếc xe minibus đó vừa xuất hiện thì đã dẫn đến sự chú ý của Đỗ Long. Nó rõ ràng là đuổi theo xe cứu thương, không bao lâu sau liền đuổi đến phía sau xe cứu thương.
Minibus cũng không vội vượt qua xe cứu thương, nó chỉ là đi theo phía sau xe cứu thương. Không bao lâu sau lại xuất hiện mấy chiếc minibus khác bám theo, bọn chúng vây quanh Đỗ Long giống như là hộ tống lãnh đạo vậy. Đỗ Long rất nhanh liền phát hiện ra ý đồ của bọn chúng, đám người này cũng hi vọng ép xe cứu thương đến vùng ngoại thành, sau đó mới dễ ra tay ép chiếc xe cứu thương dừng lại rồi cướp lấy thi thể.
Đỗ Long không còn cách nào khác, chỉ có thể nhấn chân ga, cố gắng chạy như bay về phía trước. Tuy nhiên muốn bỏ lại những xe đằng sau thật không dễ dàng. Chính vào lúc này, phía trước đột nhiên xuất hiện một ngã ba, minibus đằng sau đột nhiên tăng tốc độ, trong đó có hai chiếc vọt lên trước xe cứu thương. Bọn chúng sau khi vọt qua ngã ba liền thắng mạnh xe, đem chiếc minibus chắn ngang đường, tài xế trên hai chiếc xe nhảy xuống, dùng tay ra hiệu bảo xe cứu thương chuyển hướng.
- Ba người chết trên người đều có hai vết thương do súng gây ra rõ ràng. Trong đó hai người chết của mỏ than Thiết Lĩnh lần lượt ở vai trái và cánh tay trái có vết thương do súng mang tính xuyên thấu. Theo kích cỡ của miệng vết thương trước sau và tình hình chảy máu mà xem, đây là vết thương khi còn sống, hơn nữa từ phía trước xuyên vào, lượng máu chảy không nhiều, bởi vì gáy của bọn họ rất nhanh liền bị trúng đạn. Kết luận của cháu là bọn họ sau khi trúng đạn liền sợ hãi muốn chạy trốn, sau đó bị tay súng bắn chết. Hai người vị trí bị thương giống nhau, đều là vị trí trí mạng. Cháu hoài nghi là cùng một tay súng làm. Tay súng cố ý bắn bị thương bọn họ nhìn bọn họ chạy trốn, sau đó lại bồi thêm một phát trí mạng. Tay súng đó chính là tên biến thái.
Mã Quang Minh nhíu mày, nói:
- Cái người kia của công ty Hắc Kim chết như thế nào? Cháu nhìn ra không? Đỗ Long nói:
- Rất rõ ràng, đùi của y trúng một phát súng, máu chảy tuy nhiều, nhưng vẫn chưa bị thương tới động mạch chủ. Bởi vậy có thể phán đoán sau khi bị thương ít nhất qua nừa giờ sau y vẫn vẫn còn sống. Vết thương trí mạng của y nằm ở trước trán, viên đạn vẫn còn ở trong não. Miệng vết súng vẫn còn rõ ràng, thậm chí còn có tàn lưu thuốc nổ mà mắt thường có thể nhìn thấy, gã là bị súng bắn chết ở cự ly gần. Nửa giờ đồng hồ sau khi gã bị thương, gã đã sớm rời khỏi hiện trường. Ngoài người nhà của công ty Hắc Kim ra ai sẽ giết gã?
Mã Quang Minh nói:
- Cháu nói là... người của bọn họ thấy bên mỏ than Thiết Lĩnh chết hai người, vì để cân bằng hoặc là giảm nhẹ áp lực, bọn chúng nổ súng bắn chết một người nhà mình.
Đỗ Long im lặng gật đầu. Mã Quang Minh nhắm đôi mắt đầy tia máu lại, hỏi:
- Cháu có thể bảo chứng phán đoán của cháu là chính xác? Chú sao không biết cháu còn học qua pháp y?
Đỗ Long nói:
- Pháp y học là cháu tự học, với tư cách là một thiên tài trinh sát hình sự, cháu đương nhiên phải hiểu biết một chút về mọi phương diện.
Mã Quang Minh trầm giọng nói:
- Cháu lại khoác lác rồi. Chúng ta thời gian không nhiều, phỏng chừng người nhà của người chết đã đi được nửa đường rồi. Bọn họ không cho phép khám nghiệm tử thi thì làm thế nào?
Đỗ Long cười nói:
- Chú Mã chú vẫn chưa nghe nói điều lệ cưỡng chế khám nghiệm thi thể sao? Năm ngoái vừa mới được Tòa án Nhân dân Tối cao thông qua đồng thời bắt đầu thi hành trên cả nước. Phàm là thi thể có nguyên nhân tử vong còn có điểm nghi vấn, đều có thể không cần sự đồng ý của người nhà của người chết, do lãnh đạo ban ngành địa phương phái pháp y thi hành cưỡng chế khám nghiệm tử thi.
Mã Quang Minh nói:
- Ừ, cái này chú không hiểu lắm, đã có luật pháp để dựa vào vậy thì dễ làm rồi. Có lẽ vụ án của ba người chết này có thể là bước đột phá, khiến cho mặt trời chiếu xuống, trả lại một mảnh bầu trời trong sáng cho dân chúng huyện Võ Khê .
Đỗ Long cười nói:
- Chú Mã rốt cuộc vẫn phải có quyết định rồi.
Mã Quang Minh khẽ thở dài nói:
- Không dễ đâu... chú nói rõ với cháu rồi. Chú nếu như đen đủi, cháu thằng ranh này tuyệt đối chạy không thoát. Chúng ta bây giờ là châu chấu bị buộc ở trên cùng một sợi dây thừng.
Đỗ Long mỉm cười, cười tràn đầy tự tin..
Người nhà của người chết quả nhiên rất nhanh liền tới Ủy ban nhân dân huyện yêu cầu chính quyền trả lại thi thể cho bọn họ hỏa táng. Mã Quang Minh tự mình ra mặt nói chính sách, nói lý lẽ cho bọn họ, nhưng hiệu quả rất nhỏ. Khu vực càng lạc hậu thì đối với việc khám nghiệm tử thi càng phản đối. Không thể toàn thây xuống mồ đối với người của những khu vực xa xôi lạc hậu này mà nói là chuyện vô cùng đáng sợ. Giải thích đơn giản là không có tác dụng.
Đối diện với những người dân bị mê hoặc này, Mã Quang Minh cũng bó tay không biện pháp. Sáng sớm tinh mơ, quần chúng nghe được tin tức này kéo tới càng lúc càng nhiều. Thế lực công ty Hắc Kim ở huyện Võ Khê đã thể hiện đầy đủ ra.
Mã Quang Minh biết những người này đa số là bị người khác khiêu khích. Mã Quang Minh thậm chí có thể nhận ra mấy gương mặt quen thuộc trong đám quần chúng. Nhưng y lại không thể gọi người đem bắt những người đó lại. Mắt thấy tâm trạng của quần chúng càng lúc càng trở nên gay gắt, Mã Quang Minh nhăn mày lại. Đang trong lúc khổ sở nghĩ đối sách, xe cứu thương đột nhiên gào thét từ tòa nhà chính phủ xông ra, quần chúng đứng cản ở trên đường vội vàng tránh né. Đỗ Long từ ghế lái thò đầu ra, lớn tiếng nói với Mã Quang Minh:
- Chủ tịch thành phố Mã, cháu đem thi thể đưa đến nơi khác trước, đợi khám nghiệm xong tử thi lại mang trở lại, bye bye mọi người!
Không đợi những người vây quanh Ủy ban nhân dân huyện đòi thi thể tỉnh ngộ lại, xe cứu thương đã rẽ vào đại lộ. Đại đa số người ở trước Ủy ban nhân dân huyện la hét hướng về phía xe cứu thương đuổi theo
Một trường nguy cơ vô cùng cấp bách trước cửa Ủy ban nhân dân huyện trong chớp mắt này vô hình biến mất. Mã Quang Minh cũng không khỏi âm thầm khen ngợi kỳ chiêu đột xuất của Đỗ Long. Y cũng thầm thở dài một hơi, quay đầu dặn dò thư ký Lư Thuận Vũ, nói:
- Tiểu Vũ, gọi mấy viên cảnh sát có vũ trang từ thành phố Ngọc Minh xuống bảo quản tốt ba thi thể kia. Không cho phép bất kỳ người nào tới gần, nếu có người hỏi, nói là Đỗ Long đem thi thể đi rồi.
Lư Thuận Vũ bước nhanh chạy về tòa nhà Ủy ban nhân dân huyện phía sau. Chốc lát sau y lại chạy trở về, ghé tai nói với Mã Quang Minh hai câu. Sắc mặt Mã Quang Minh lập tức thay đổi, Mã Quang Minh trong lòng thầm chửi: “Thằng ranh khốn kiếp này, không ngờ lại thật sự đem thi thể đi cùng với xe rồi!”
Đỗ Long lái xe cứu thương kéo còi báo động, chạy như điên trên đường, hắn biết không bao lâu sau sẽ có người đuổi tới. Huyện Võ Khê cái loại địa phương nhỏ này căn bản không có chỗ trống vòng vèo, bị người khác chặn lại thì không hay rồi. Thế lực công ty Hắc Kim ở huyện Võ Khê rắc rối phức tạp, Đỗ Long cũng không hi vọng cơ hội duy nhất này sẽ thất bại ở trong tay mình.
Đỗ Long đem thi thể mang đi là lựa chọn bất đắc dĩ. Trong Ủy ban nhân dân huyện không biết có bao nhiêu người trong sáng trong tối giúp đỡ ông chủ Lý Võ Uy của công ty Hắc Kim. Nếu như thi thể không bị mang đi, tin tức rất nhanh sẽ bị truyền ra, những người đó sẽ tiếp tục quay lại bao vây Ủy ban nhân dân huyện, thậm chí có khả năng sẽ xông vào cướp thi thể đi. Luật pháp không thể trừng trị nhiều người! Chỉ cần người đủ nhiều, hiện trường đủ loạn, chuyện gì cũng có tính khả thi. Đến lúc đó sự đối phó của Mã Quang Minh cho dù là cứng rắn hay mềm mại đều sẽ bị người ta chỉ trích. Bởi vậy Đỗ Long dứt khoát dùng bất cứ giá nào đem thi thể đi. Những người đó còn có cớ gì vây quanh tòa nhà Chính phủ.
Nhưng như vậy lại đem nguy hiểm và trách nhiệm chuyển lên người mình, Đỗ Long rất rõ điểm này. Hắn cũng chưa quen thuộc với đường giao thông của huyện Võ Khê, dứt khoát là lái xe dọc theo con đường lúc đi tới, chạy nhanh về phía thành phố Ngọc Minh. Chỉ cần rời khỏi phạm vi huyện Võ Khê, chẳng lẽ Lý Võ Uy còn dám phái một nhóm lớn nhân mã truy sát đến thành phố Ngọc Minh hay sao?
Đỗ Long rất nhanh liền nhìn thấy sau lưng xuất hiện một chiếc xe minibus Ngũ Lăng đáng ngờ. Xe minibus Ngũ Lăng là loại xe tải có số lượng tiêu thụ nội địa nhiều nhất, ở đâu cũng có thể thấy. Nhưng chiếc xe minibus đó vừa xuất hiện thì đã dẫn đến sự chú ý của Đỗ Long. Nó rõ ràng là đuổi theo xe cứu thương, không bao lâu sau liền đuổi đến phía sau xe cứu thương.
Minibus cũng không vội vượt qua xe cứu thương, nó chỉ là đi theo phía sau xe cứu thương. Không bao lâu sau lại xuất hiện mấy chiếc minibus khác bám theo, bọn chúng vây quanh Đỗ Long giống như là hộ tống lãnh đạo vậy. Đỗ Long rất nhanh liền phát hiện ra ý đồ của bọn chúng, đám người này cũng hi vọng ép xe cứu thương đến vùng ngoại thành, sau đó mới dễ ra tay ép chiếc xe cứu thương dừng lại rồi cướp lấy thi thể.
Đỗ Long không còn cách nào khác, chỉ có thể nhấn chân ga, cố gắng chạy như bay về phía trước. Tuy nhiên muốn bỏ lại những xe đằng sau thật không dễ dàng. Chính vào lúc này, phía trước đột nhiên xuất hiện một ngã ba, minibus đằng sau đột nhiên tăng tốc độ, trong đó có hai chiếc vọt lên trước xe cứu thương. Bọn chúng sau khi vọt qua ngã ba liền thắng mạnh xe, đem chiếc minibus chắn ngang đường, tài xế trên hai chiếc xe nhảy xuống, dùng tay ra hiệu bảo xe cứu thương chuyển hướng.
Danh sách chương