Âu Tài Minh cũng lại càng hoảng sợ, bản thân rõ ràng là bất phần từ khủng bố đó! Y vội vàng đi sắp đặt, thợ mỏ trẻ tuổi kia nói:

- Hạ đại ca không phải là loại người đó, anh ấy sẽ không lạm sát người vô tội. Ban đầu chúng tôi muốn đem thuốc nổ cho nổ trụ sở chính công ty Hắc Kim nhưng đều bị Hạ đai ca ngăn cản. Nếu không phải thợ mỏ bị thương và người nhà gia đình cầu xin anh ấy, ép anh ấy, anh ấy hoàn toàn không muốn dẫn chúng tôi đi báo thù công ty Hắc Kim. Sớm biết như vậy chúng tôi đã nghe theo Hạ đại ca rồi. Hạ đại ca đánh thương những người ấy là vì bọn họ ép người quá đáng, đánh bị thương người của chúng tôi trước...

Tần Quân Uy ồ một tiếng, những lời này đợi sau đó lại đi chứng thực nhé. Y tiếp tục nói:

- Các anh ai biết nhà Hạ Hồng Quân ở đâu? Trong nhà anh ta có những người nào? Những thợ mỏ đó do dự một chút, cuối cùng vẫn nói:

- Dù sao rất nhiều người trong mỏ đều biết rằng.... trong nhà Hạ đại ca chỉ có một người mẹ già mắt bị mù. Hạ đại ca thuê một gian phòng thu xếp cho mẹ anh ấy ở vùng lân cận mỏ than Thiết Lĩnh.

Đinh Mãnh Hồng nhận được tin xác thực rồi, bọn họ liền lập tức tiếp tục hướng về phía trước. Mọi người sau khi nghe được hoàn cảnh gia đình của Hạ Hồng Quân đều đồng ý với phán đoán của Đỗ Long. Hạ Hồng Quân nhất định là bị lời nói của hai viên cảnh sát có vũ trang kia kích động. Nói cho cùng y đã giết người, ít nhất cùng ngồi tù mười mấy năm, không có cách nào lại đi chăm sóc mẹ già. Vi thế Hạ Hồng Quân sinh ra lòng muốn liều mạng với Lý Võ Uy. Trước khi liều mạng trong lòng y chỉ có một nỗi lo canh cánh là người mẹ già. Y chắc chắn sẽ quay về thu xếp ốn thỏa cho người mẹ già trước. Cho nên trực tiếp đi nhà của Hạ Hồng Quân, không nghi ngờ ai nữa chính là cách ngăn chận y đơn giản và mau lẹ nhất.

người của đội cảnh sát có vũ trang đối với Đồ Long từ miệt thị biến thành khâm phục. Tiểu ngô lái xe lại khen không ngớt lời:

- Đỗ Long, đầu óc của anh thật là tốt, vừa nhìn qua lại có thể thấy rõ được kế sách của Hạ Hồng Quân.

Đỗ Long nhe than một tiếng, nói:

- Không có ai đáng vui mừng cả. Hạ Hồng Quân này xem ra cũng không phải là người xấu, ít ra... y là một đứa con có hiếu....

Mọi người đều im lặng, Đồ Long tiếp tục nói:

- Hạ Hồng Quân giết người, cho nên mọi người đều rất tích cực bắt y. Nhưng theo tôi được biết, mỏ than Thiết Lĩnh chết hai người, có ai chịu trách nhiệm đi bất hung thù giết bọn họ chưa?

Đinh Mãnh Hồng rít một hơi thuốc, thấp giọng nói:

- Tiểu Đỗ, cậu không hiểu tình hình của huyện Võ Khê. Huyện Võ Khê cái đầm nước này vừa sâu vừa thối, còn có độc, chỉ cần ở đây lâu, không người nào có thể may mắn thoát khỏi. Trong đầm này còn có rất nhiều cá lớn, quái thú tàn bạo tham lam, Lý Võ Uy chính là một trong số đó. Y làm chuyện xấu nhiều rồi, nhưng không có người nào có thể động vào y. Trong đội cánh sát chúng tôi cũng không phải là tất cả mọi người thông đồng với y làm bậy. Nhưng chỉ cần cậu dám đi điều tra về y, trước tiên cậu sẽ bị cấp trên lập tức ngăn lại, sau đó có thể bị miễn chức hoặc bị điều đi, người nhà sẽ bị uy hiếp tính mạng. Trong trường họp này, còn có mấy người có thể kiên trì nguyên tắc của mình.

Đỗ Long nói:

- Có thể đi Ủy ban kỷ luật tố cáo bọn chúng mà!

Đinh Mãnh Hồng xi ra một tiếng cười lạnh:

- Ủy ban Kỷ luật? Năm trước có một người không sợ chết, tố cáo Lý Võ Uy với Ủy ban Kỷ luật cấp trên. Kết quả diễn ra thế nào, ké đó trực tiếp bị giáng chức đi kiểm tra an toàn trong mỏ than. Lần đầu tiên xuống giếng than liền bị nổ khí ga chết ở trong giếng. Càng đáng sợ hơn là, chuyện này lại không có người nào dám vạch trần, cứ làm lơ như vậy. Cậu nói còn có ai dám tố cáo bọn chúng.

Đỗ Long nói:

- Tố cáo lên Thành ủy không được thi đi Tĩnh ủy, chẳng lẽ bọn chúng đều có người trong tĩnh sao?

Đinh Mãnh Hồng lại rít một hơi, không lên tiếng, một viên cảnh sát có vũ trang khác ở trên xe hừ một tiếng, nói:

- Tỉnh ủy bên trong có một nhân vật lớn là xuất thân từ huyện Võ Khê chúng ta. Người này lẽ ra phải là niềm kiêu ngạo của huyện Võ Khê chúng ta. Đáng

tiếc người hiểu biết một chút nội tinh của huyện Võ Khê bây giờ nhấc tới y

không phải là sợ hãi mà là khinh miệt.

Đinh Mãnh Hồng nói:

- Được rồi, đừng nói nữa. Tiểu Đồ cậu cũng đừng moi lấy lời nói của chúng tôi. Huyện Võ Khê chính là xấu xa như vậy. Đừng nhìn đoàn điều tra của thành phố hôm ngy tới rất oai phong, không bao lâu sau bọn họ sẽ thay đổi chủ ý. Chuyện lớn biến thành chuvện nhỏ, chuyện nhỏ biến thành không có, sẽ liên kết với người trong huyện đem sự việc nàv che dấu đi. Vài năm trước tai nạn mỏ than lần đó còn không phái làm như vậy sao? Tiểu Đỗ, tôi xem cậu là một người tốt, bởi vậy đặc biệt nhắc nhờ cậu vài câu. Ngàn vạn lần đừng nên nghĩ đấu với bọn chúng, bằng không....

Đỗ Long mĩm cười nói:

- Tôi hiểu rồi, đa tạ Đinh đaị ca nhấc nhờ. Tôi chỉ là tới thám thính tin tức, sẽ không xen vào chuyện của người khác đâu.

Sau khi nói xong lời này ánh mắt của Đồ Long nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn đích xác không thích lo chuyện bao đồng, tuy nhiên có một số chuyện làm thế nào cùng không thể coi như là chuyện bao đồng.

Sau khi đi qua một ngã ba, đột nhiên có nhiều chiếc xe tải hạng nặng ở trên đường. Từng chiếc xe chở than đá này làm cho rất nhiều người trờ thành nhà tỷ phú, đông thời cùng làm cho rất nhiều người không biết ngày đêm, vì một chút lương còm mà bán mạng. Đúng vậy, là bán mạng. Cho dù không gặp phải các loại tai nạn hầm mỏ như nổ khí gas, rò ri nước ở giếng, người làm việc ở dưới giếng lâu cũng sẽ mắc các bệnh như bệnh bụi phổi, bệnh mang tính nghề nghiệp và bệnh phóng xạ. Nếu như trúng độc, công nhân làm việc dưới giếng mò than sẽ mắc các loại bệnh như viêm hoạt nang, hoặc là các bệnh khác như phong thấp, viêm khớp, còng lưng. Tuổi thọ binh quân thấp hơn năm đến mười năm so với người binh thường. Không phái là bán mạng thì là gì?

Đường núi hẹp, hơn nữa lại quanh co khúc khuỷu. Những chiếc xe tải kia lắc lư nghiêm trọng đến nồi mỗi khi xe đi ngang qua, Đỗ Long nhịn không được cũng có chút lo lắng. Nếu như săm xe tải đột nhiên nô một cái, chiếc xe tải hình thù to lớn này mà đè nghiêng xuống, cho dù là lái xe tăng đều sẽ bị ép bẹp dúm.

Cùng may cho đến mỏ than Thiết Lĩnh, loại tình huống này cũng không xảy ra. Dựa theo địa chi Đỗ Long nhận được, mọi người rất nhanh liền tim được căn phòng mà Hạ Hồng Quân thuê. Các cảnh sát có vũ trang không biết Hạ Hồng Quân lúc nào trở về, mọi người không có rút dây động rừng. Chỉ là sau khi xác định mẹ của Hạ Hồng Quân vân ở trong căn phòng cho thuê, mọi người sau đó tìm một nơi đem giấu xe của cánh sát đi rồi tự tìm địa hình thuận lợi ẩn minh. Chuẩn bị đợi Hạ Hồng Quân xuất hiện liền lập tức thực hiện bắt giữ.

Cứ đợi rồi lại đợi, có rất ít người đi lại trong màn đêm đen như mực. Trước sau đều không xuất hiện người có thân thề đặc trưng giống với Hạ Hồng Quân.

- Tút, alô, Đinh Mãnh Hồng có không? Tôi là Âu Tài Minh, over.

Bộ đàm ở trên vai Đinh Mãnh Hồng đột nhiên vang lên, Đinh Mãnh Hồng thiếu chút nữa muốn chửi mẹ, nghe thấy là người lãnh đạo trực tiếp của y, y mới không dám chửi ra, y ấn nút nhận cuộc gọi, nói:

- Trưởng phòng Âu, tôi là Đinh Mãnh Hồng, chúng tôi đang mai phục, chuẩn bị bắt giữ Hạ Hồng Quân, over.

Áu Tài Minh lớn tiếng mắng:

- Mai phục cái bóng, các cậu sớm đã bị Hạ Hồng Quân phát hiện rồi. Y bây giờ đã bắt giữ vợ của Trường phòng Phòng mua bán mỏ than Thiết Lĩnh Mặc Khắc Cường. Yêu cầu các cậu lập tức rút lui, nếu không y sẽ giết con tin sau đó biến mất hoàn toàn.

Đinh Mãnh Hồng cuối cùng chửi một câu, y hỏi ngược lại:

- Y rốt cuộc muốn làm gì?

Áu Tài Minh nói:

- Tên khốn kia nói muốn gặp mặt mẹ già một lần, nói vài lời liền đi. Y có con tin trong tay, không có biện pháp nữa rồi, các cậu mau rút đi. Tên khốn kia rất hung hăng, nói đem người giấu ở trong núi, trên người buộc bom hẹn giờ. Chỉ cần chúng ta động vào y, bảo đảm con tin mất mạng. Tôi vừa gọi điện thoại cho Phòng quản lý quân nhân giải ngũ điều tra gốc gác của y. Quanh co một vòng cũng không điều tra ra y rốt cuộc làm gì ở trong quân đội. Tên khốn này chăc chắn lai lịch không nhỏ. Các cậu đừng chơi cứng với hắn, lập tức rút lui!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện