Sáng sớm hôm sau, Mã Quang Minh trên mặt đầy mỉm cười, xuất hiện trong tòa nhà Thành ủy, tâm tình của ông khoan khoái dễ chịu đi tới trước mặt từng người chào hỏi, làm cho nhiều người nghe được tin tức nhìn ông không khỏi thất vọng.
Mã Quang Minh đi vào phòng làm việc của mình, hiện đang dọn vệ sinh ở trong phòng làm việc không phải là thư ký Trương Hành, mà là một thư ký khác Lư Thuận Vũ.
Lư Thuận Vũ hướng về phía ông ta cúi đầu khom lưng cười nói:
- Chủ tịch Mã, ngài tới rồi, tôi đi pha trà cho ngài.
Mã Quang Minh cười nói:
- Tiểu Lư, Trương Hành lại xin nghỉ à? Sao anh ta không báo với tôi? Lư Thuận Vũ cung kính đáp:
- Chủ tịch Mã ngài không biết sao? Nghe nói đêm qua Trương Hành đã tới Ủy ban Kỷ luật tự thú rồi, là vì vấn đề kinh tế.
Sắc mặt Mã Quang Minh trầm xuống, Trương Hành người này thật đúng là động tác mau lẹ, thật không ngờ đã nhanh nhẹn chạy qua phía Ủy ban Kỷ luật tự thú rồi. Đây cũng không phải tác phong của Trương Hành, xem ra thật sự có người đứng sau lưng gã.
Tối hôm qua Mã Quang Minh cùng Tân Mỹ Linh nói chuyện rất tốt. Mã Quang Minh hiển nhiên biết là ai đã châm dầu vào lửa mật báo tin tức cho Tân Mỹ Linh. Trước đó ông đã biết có người đứng sau lưng Trương Hành, còn cho là mình phán đoán sai lầm, nhưng thật không nghĩ tới sau khi sự việc xảy ra Trương Hành lại đầu phục Bí thư Thành ủy Vương Thư Vĩ.
Mã Quang Minh chỉ ừ một tiếng, không hỏi về chuyện Trương Hành nữa. Trương Hành chỉ là một tiểu lâu la, nếu muốn giẫm lên gã, trước tiên phải hủy đi ô dù của gã. Hiện giờ còn chưa biết rõ rốt cuộc ai là mục tiêu, vẫn là yên lặng theo dõi diễn biến là hơn. Huống chi Trương Hành chỉ là thư ký của mình, vì vấn đề kinh tế bị Ủy Ban Kỷ Luật nắm, việc này dù ít dù nhiều đối với mình chắc chắn cũng có ảnh hưởng, bản thân phải bình tĩnh ứng phó mới được.
Mã Quang Minh bắt đầu làm việc, Trương Hành đi rồi, mọi chuyện trước đây còn không biết có bàn giao không, bên Võ Khê không có gọi điện về nên cũng không biết. Mã Quang Minh suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định gọi một cú điện thoại cho Lâm Quốc Hùng Bí thư huyện ủy huyện Võ Khê, xem mọi chuyện giải quyết thế nào rồi.
Đang định cầm ống nghe, chuông điện thoại vang lên trước, Mã Quang Minh cầm điện thoại lên, nói:
- A lo, Tôi là Mã Quang Minh.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lục Hồng Quảng - Phó cục trưởng Cục Công an:
- Chủ tịch Mã, ngài còn nhớ chuyện trước đây ngài nhờ tôi giúp đỡ chứ? Sáng sớm hôm nay có người đến bộ phận nhân sự xin chuyển, tôi thấy anh ta chính là người tôi điều tra trước đây, cho nên cảm thấy có chút kỳ lạ, gọi điện báo cho ngài xem sao.
Mã Quang Minh hỏi:
- Đúng là Thẩm Ngọc Khiết Đội phó Trung đội 1 Đội hình sự quận Tây Sơn chứ?
Giọng Lục Hồng Quảng lại khẳng định trả lời, Mã Quang Minh nói:
- Anh ta chuyển đi là vì lý do gì? Anh ta muốn điều đến nơi nào?
Lục Hồng Quảng trả lời:
- Anh ta nói muốn điều đi đến chỗ càng khó khăn càng tốt, lời như thế chỉ có trời mới tin tưởng nổi. Chỉ có điều anh ta xin điều đến Trung đội hình sự ở một huyện nghèo Hồng Cẩm, trái lại khá hợp với yêu cầu của anh ta.
Mã Quang Minh cũng không có hứng thú đối với việc Thẩm Ngọc Khiết được điều đi đâu, tóm lại đi càng xa càng tốt. Điều làm ông ta cảm thấy hứng thú chính là một khi Thẩm Ngọc Khiết đi rồi, Trung đội 1 Đội hình sự quận Sơn Tây liền có chỗ trống, Đỗ Long không phải muốn vào đội hình sự sao? Đúng lúc cho hắn vào, xem như thù lao cho việc giúp mình dập lửa.
Mã Quang Minh suy nghĩ một chút, nói:
- Việc gì đến sẽ phải đến, ai cũng không thể xen vào, anh ta muốn đi thì để anh ta đi thôi. Vị trí Đội phó Trung đội 1 đội hình sự quận Tây Sơn còn trống, có người vào đội hình sự anh giúp tôi chuẩn bị đi, người này tên là Đỗ Long. Theo tôi được biết năng lực của hắn cũng không tệ lắm, khoảng thời gian trước bắt được hai tên tội phạm truy nã trên mạng, anh còn nhớ chứ?
- Đỗ Long?
Lục Hồng Quảng đương nhiên nhớ rõ, anh cười ha ha nói:
- Tôi hiểu, chàng trai kia quả thực rất có năng lực, để cho hắn ở trong đội hình sự rèn luyện một chút vậy.
Đỗ Long cũng không biết rằng sự việc có chuyển biến tốt. Ngay vào lúc Mã Quang Minh nói chuyện điện thoại với Lục Hồng Quảng, Đỗ Long đang định gọi điện cho Hoàng Kiệt Hào, xác nhận xem đối phương có thể giúp hắn giải quyết chuyện đăng ký xe mô tô thì điện thoại lại vang lên trước. Đỗ Long vừa thấy dãy số kia cũng biết là từ Đồn công an Lệ Viên gọi tới.
Đỗ Long nghe điện thoại, cố ý làm bộ như còn đang ngủ mơ mơ màng màng nói:
- Ai vậy, có chuyện gì?
Chỉ nghe Dương Thành lớn tiếng nói:
- Đỗ Long, hôm nay cậu phải lên họp ban, cậu sao lại còn đang ngủ hả, tối hôm qua không phải là cùng bạn gái nổi điên đấy chứ?
Đỗ Long ngáp một cái, lười biếng nói:
- Sếp Dương, anh không phải bảo tôi nghỉ ngơi vài ngày đấy sao? Chẳng lẽ bên trên phái anh đến thẩm vấn tôi?
Dương Thành cười nói:
- Thằng ranh cậu lợi hại, sự việc cũng được truyền ra rồi, việc khởi tố bốn tên trộm kia được Viện trưởng tòa án bác bỏ rồi. Ngoài ra bên trên còn có một thông báo, thằng ranh cậu lập được công lớn, biên chế chính thức gì gì đó đã xong hết rồi. Mấy người trong sở chúng ta cũng nhờ hồng phúc của cậu mà cũng có chỗ tốt hơn, cậu mau đi làm trở lại đi. Chính trị viên Vương còn nói muốn giới thiệu cậu vào Đảng nữa đấy.
Khóe miệng Đỗ Long hơi nhếch lên, lời nói của Chủ tịch thành phố quả nhiên uy lực không thể xem thường, bác cả Phùng Vi Ngũ cho dù có hoành tráng hơn nữa thì cũng chỉ là nhân vật thứ ba của thành phố Ngọc Minh mà thôi!
Đỗ Long cười nói:
- Sếp Dương, chuyện kia thật sự là quá tốt, có điều… Tôi có thể được nghỉ một ngày nữa không, tôi cùng bạn gái đã nói hôm nay đi mua chiếc xe mô tô mà.
Dương Thành cười nói:
- Mua mô tô? Vậy cũng được coi như có phương tiện để làm việc, có điều… Việc mua xe cậu tính toán mua đến đâu rồi? Thật ra tôi có một chủ ý, hàng năm hải quan đều thu được rất nhiều linh kiện xe mô tô phi pháp, lắp ráp lại một chút là thành xe Đài Loan nhập khẩu. Tuy nhiên xe hải quan khá phiền phức, giá cả cũng hơi đắt, nếu yêu cầu của cậu không cao lắm…, đội cảnh sát giao thông cũng có rất nhiều ô tô, mô tô. Nếu cậu muốn tôi có thể hỏi giúp cậu, lấy giá nội bộ cho cậu, thủ tục đăng ký đều không có vấn đề!
Đỗ Long vui vẻ nói:
- Vậy thì rất cảm ơn sếp Dương rồi, yêu cầu của tôi cũng không cao, dùng bền lại rẻ là được. Tôi cũng không rành lắm đối với mô tô, sếp Dương anh quyết định giúp tôi đi, cũng không cần quá mới, bảy tám phần (70-80%) trở lên là được rồi.
Dương Thành cười nói:
- Được rồi, hôm nay cậu cứ nghỉ ngợi một ngày đi, vào lúc trực ca đêm tối mai, không chừng xe và chìa khóa đều có thể có rồi. Cứ như vậy đi, cùng bạn gái đi chơi cho thật tốt, nhưng mà nên chú ý đến thân thể, đừng để mệt quá, ha ha…
Sau khi để điện thoại xuống, Đỗ Long suy nghĩ một chút. Hắn vốn định hôm nay đi mua mô tô, bây giờ không có chuyện để làm rồi, hắn nên làm gì nhỉ?
Hắn nghĩ hay là gọi điện cho Hoàng Kiệt Hào, sau khi điện thoại được nối Hoàng Kiệt Hào cười nói:
- Đỗ Long, tôi vừa định gọi điện thoại cho cậu đây, bây giờ cậu có rảnh không?
Đỗ Long nói:
- Sếp Hoàng, hôm nay tôi được nghỉ, hung thủ hai vụ hung án kia sao rồi?
Hoàng Kiệt Hào nói:
- Cậu có thời gian thì lập tức đến khách sạn Kim Mã bên cạnh ga xe lửa phía nam, chúng tôi đã nghi ngờ một người, còn đang theo dõi. Cậu sang đây xem tài liệu của gã, giúp chúng tôi phân tích một chút, xem xem rốt cuộc có phải là gã hay không.
Đỗ Long cười nói:
- Sếp Hoàng, anh quá đề cao tôi rồi, tôi đi liền đây, chỉ là đi học tập thôi. Khách sạn Kim Mã bên cạnh ga xe lửa phía nam đúng không? Tôi tới đây.
Mã Quang Minh đi vào phòng làm việc của mình, hiện đang dọn vệ sinh ở trong phòng làm việc không phải là thư ký Trương Hành, mà là một thư ký khác Lư Thuận Vũ.
Lư Thuận Vũ hướng về phía ông ta cúi đầu khom lưng cười nói:
- Chủ tịch Mã, ngài tới rồi, tôi đi pha trà cho ngài.
Mã Quang Minh cười nói:
- Tiểu Lư, Trương Hành lại xin nghỉ à? Sao anh ta không báo với tôi? Lư Thuận Vũ cung kính đáp:
- Chủ tịch Mã ngài không biết sao? Nghe nói đêm qua Trương Hành đã tới Ủy ban Kỷ luật tự thú rồi, là vì vấn đề kinh tế.
Sắc mặt Mã Quang Minh trầm xuống, Trương Hành người này thật đúng là động tác mau lẹ, thật không ngờ đã nhanh nhẹn chạy qua phía Ủy ban Kỷ luật tự thú rồi. Đây cũng không phải tác phong của Trương Hành, xem ra thật sự có người đứng sau lưng gã.
Tối hôm qua Mã Quang Minh cùng Tân Mỹ Linh nói chuyện rất tốt. Mã Quang Minh hiển nhiên biết là ai đã châm dầu vào lửa mật báo tin tức cho Tân Mỹ Linh. Trước đó ông đã biết có người đứng sau lưng Trương Hành, còn cho là mình phán đoán sai lầm, nhưng thật không nghĩ tới sau khi sự việc xảy ra Trương Hành lại đầu phục Bí thư Thành ủy Vương Thư Vĩ.
Mã Quang Minh chỉ ừ một tiếng, không hỏi về chuyện Trương Hành nữa. Trương Hành chỉ là một tiểu lâu la, nếu muốn giẫm lên gã, trước tiên phải hủy đi ô dù của gã. Hiện giờ còn chưa biết rõ rốt cuộc ai là mục tiêu, vẫn là yên lặng theo dõi diễn biến là hơn. Huống chi Trương Hành chỉ là thư ký của mình, vì vấn đề kinh tế bị Ủy Ban Kỷ Luật nắm, việc này dù ít dù nhiều đối với mình chắc chắn cũng có ảnh hưởng, bản thân phải bình tĩnh ứng phó mới được.
Mã Quang Minh bắt đầu làm việc, Trương Hành đi rồi, mọi chuyện trước đây còn không biết có bàn giao không, bên Võ Khê không có gọi điện về nên cũng không biết. Mã Quang Minh suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định gọi một cú điện thoại cho Lâm Quốc Hùng Bí thư huyện ủy huyện Võ Khê, xem mọi chuyện giải quyết thế nào rồi.
Đang định cầm ống nghe, chuông điện thoại vang lên trước, Mã Quang Minh cầm điện thoại lên, nói:
- A lo, Tôi là Mã Quang Minh.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lục Hồng Quảng - Phó cục trưởng Cục Công an:
- Chủ tịch Mã, ngài còn nhớ chuyện trước đây ngài nhờ tôi giúp đỡ chứ? Sáng sớm hôm nay có người đến bộ phận nhân sự xin chuyển, tôi thấy anh ta chính là người tôi điều tra trước đây, cho nên cảm thấy có chút kỳ lạ, gọi điện báo cho ngài xem sao.
Mã Quang Minh hỏi:
- Đúng là Thẩm Ngọc Khiết Đội phó Trung đội 1 Đội hình sự quận Tây Sơn chứ?
Giọng Lục Hồng Quảng lại khẳng định trả lời, Mã Quang Minh nói:
- Anh ta chuyển đi là vì lý do gì? Anh ta muốn điều đến nơi nào?
Lục Hồng Quảng trả lời:
- Anh ta nói muốn điều đi đến chỗ càng khó khăn càng tốt, lời như thế chỉ có trời mới tin tưởng nổi. Chỉ có điều anh ta xin điều đến Trung đội hình sự ở một huyện nghèo Hồng Cẩm, trái lại khá hợp với yêu cầu của anh ta.
Mã Quang Minh cũng không có hứng thú đối với việc Thẩm Ngọc Khiết được điều đi đâu, tóm lại đi càng xa càng tốt. Điều làm ông ta cảm thấy hứng thú chính là một khi Thẩm Ngọc Khiết đi rồi, Trung đội 1 Đội hình sự quận Sơn Tây liền có chỗ trống, Đỗ Long không phải muốn vào đội hình sự sao? Đúng lúc cho hắn vào, xem như thù lao cho việc giúp mình dập lửa.
Mã Quang Minh suy nghĩ một chút, nói:
- Việc gì đến sẽ phải đến, ai cũng không thể xen vào, anh ta muốn đi thì để anh ta đi thôi. Vị trí Đội phó Trung đội 1 đội hình sự quận Tây Sơn còn trống, có người vào đội hình sự anh giúp tôi chuẩn bị đi, người này tên là Đỗ Long. Theo tôi được biết năng lực của hắn cũng không tệ lắm, khoảng thời gian trước bắt được hai tên tội phạm truy nã trên mạng, anh còn nhớ chứ?
- Đỗ Long?
Lục Hồng Quảng đương nhiên nhớ rõ, anh cười ha ha nói:
- Tôi hiểu, chàng trai kia quả thực rất có năng lực, để cho hắn ở trong đội hình sự rèn luyện một chút vậy.
Đỗ Long cũng không biết rằng sự việc có chuyển biến tốt. Ngay vào lúc Mã Quang Minh nói chuyện điện thoại với Lục Hồng Quảng, Đỗ Long đang định gọi điện cho Hoàng Kiệt Hào, xác nhận xem đối phương có thể giúp hắn giải quyết chuyện đăng ký xe mô tô thì điện thoại lại vang lên trước. Đỗ Long vừa thấy dãy số kia cũng biết là từ Đồn công an Lệ Viên gọi tới.
Đỗ Long nghe điện thoại, cố ý làm bộ như còn đang ngủ mơ mơ màng màng nói:
- Ai vậy, có chuyện gì?
Chỉ nghe Dương Thành lớn tiếng nói:
- Đỗ Long, hôm nay cậu phải lên họp ban, cậu sao lại còn đang ngủ hả, tối hôm qua không phải là cùng bạn gái nổi điên đấy chứ?
Đỗ Long ngáp một cái, lười biếng nói:
- Sếp Dương, anh không phải bảo tôi nghỉ ngơi vài ngày đấy sao? Chẳng lẽ bên trên phái anh đến thẩm vấn tôi?
Dương Thành cười nói:
- Thằng ranh cậu lợi hại, sự việc cũng được truyền ra rồi, việc khởi tố bốn tên trộm kia được Viện trưởng tòa án bác bỏ rồi. Ngoài ra bên trên còn có một thông báo, thằng ranh cậu lập được công lớn, biên chế chính thức gì gì đó đã xong hết rồi. Mấy người trong sở chúng ta cũng nhờ hồng phúc của cậu mà cũng có chỗ tốt hơn, cậu mau đi làm trở lại đi. Chính trị viên Vương còn nói muốn giới thiệu cậu vào Đảng nữa đấy.
Khóe miệng Đỗ Long hơi nhếch lên, lời nói của Chủ tịch thành phố quả nhiên uy lực không thể xem thường, bác cả Phùng Vi Ngũ cho dù có hoành tráng hơn nữa thì cũng chỉ là nhân vật thứ ba của thành phố Ngọc Minh mà thôi!
Đỗ Long cười nói:
- Sếp Dương, chuyện kia thật sự là quá tốt, có điều… Tôi có thể được nghỉ một ngày nữa không, tôi cùng bạn gái đã nói hôm nay đi mua chiếc xe mô tô mà.
Dương Thành cười nói:
- Mua mô tô? Vậy cũng được coi như có phương tiện để làm việc, có điều… Việc mua xe cậu tính toán mua đến đâu rồi? Thật ra tôi có một chủ ý, hàng năm hải quan đều thu được rất nhiều linh kiện xe mô tô phi pháp, lắp ráp lại một chút là thành xe Đài Loan nhập khẩu. Tuy nhiên xe hải quan khá phiền phức, giá cả cũng hơi đắt, nếu yêu cầu của cậu không cao lắm…, đội cảnh sát giao thông cũng có rất nhiều ô tô, mô tô. Nếu cậu muốn tôi có thể hỏi giúp cậu, lấy giá nội bộ cho cậu, thủ tục đăng ký đều không có vấn đề!
Đỗ Long vui vẻ nói:
- Vậy thì rất cảm ơn sếp Dương rồi, yêu cầu của tôi cũng không cao, dùng bền lại rẻ là được. Tôi cũng không rành lắm đối với mô tô, sếp Dương anh quyết định giúp tôi đi, cũng không cần quá mới, bảy tám phần (70-80%) trở lên là được rồi.
Dương Thành cười nói:
- Được rồi, hôm nay cậu cứ nghỉ ngợi một ngày đi, vào lúc trực ca đêm tối mai, không chừng xe và chìa khóa đều có thể có rồi. Cứ như vậy đi, cùng bạn gái đi chơi cho thật tốt, nhưng mà nên chú ý đến thân thể, đừng để mệt quá, ha ha…
Sau khi để điện thoại xuống, Đỗ Long suy nghĩ một chút. Hắn vốn định hôm nay đi mua mô tô, bây giờ không có chuyện để làm rồi, hắn nên làm gì nhỉ?
Hắn nghĩ hay là gọi điện cho Hoàng Kiệt Hào, sau khi điện thoại được nối Hoàng Kiệt Hào cười nói:
- Đỗ Long, tôi vừa định gọi điện thoại cho cậu đây, bây giờ cậu có rảnh không?
Đỗ Long nói:
- Sếp Hoàng, hôm nay tôi được nghỉ, hung thủ hai vụ hung án kia sao rồi?
Hoàng Kiệt Hào nói:
- Cậu có thời gian thì lập tức đến khách sạn Kim Mã bên cạnh ga xe lửa phía nam, chúng tôi đã nghi ngờ một người, còn đang theo dõi. Cậu sang đây xem tài liệu của gã, giúp chúng tôi phân tích một chút, xem xem rốt cuộc có phải là gã hay không.
Đỗ Long cười nói:
- Sếp Hoàng, anh quá đề cao tôi rồi, tôi đi liền đây, chỉ là đi học tập thôi. Khách sạn Kim Mã bên cạnh ga xe lửa phía nam đúng không? Tôi tới đây.
Danh sách chương