Bạch Nhạc Tiên đưa Đỗ Long quay về khu tập thể nhà máy dệt, cô lay Đỗ Long dậy. Lúc dìu hắn xuống xe, tay phải của Đỗ Long chẳng may để trước ngực cô, giống như lúc mới đầu, nhưng điểm khác là tên Đỗ Long say bét nhè này lại chạm vào nơi nhạy cảm nhất của con gái.
Bạch Nhạc Tiên như bị điện giật vội đẩy tay Đỗ Long ra, cuối cùng đành phải giữ lấy tay hắn để tay hắn ta không chạm được tới bộ phận đó của cô.
Bạch Nhạc Tiên chịu biết bao trăm nghìn cay đắng mới đưa được Đỗ Long lên nhà. Suốt dọc đường lên không biết đã cho hắn ăn biết bao nhiêu đậu phụ, thậm chí còn bị miệng Đỗ Long không cẩn thận chạm vào vành tai cô, mỗi lần như thế cô suýt chút nữa đã vứt Đỗ Long trên cầu thang rồi.
Sau khi vứt Đỗ Long lên giường Bạch Nhạc Tiên mới thở phào nhẹ nhõm đặt mông ngồi bên mép giường, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, cô thực sự mệt muốn chết. Đối với cô mà nói, Đỗ Long thực sự là rất nặng, cho dù trọng lượng mà Bạch Nhạc Tiên có thể chịu được nhiều hơn hai lăm phần trăm…thì cũng hơn mấy chục cân rồi.
Đỗ Long nằm trên giường khẽ ngáy, Bạch Nhạc Tiên nhìn Đỗ Long, khó chịu lẩm bẩm:
- Cái tên chết tiệt này, khiến mình mệt chết đi được, hắn vừa nằm xuống đã ngủ như heo rồi.
Bạch Nhạc Tiên đột nhiên nhìn thấy một cảnh tượng kì lạ, cô thấy chiếc quần dài của Đỗ Long đột nhiên nhô lên một cái đỉnh. Bạch Nhạc Tiên biết đó là hiện tượng gì, vừa mới nhìn thấy mặt cô bỗng nhiên đỏ ửng lên, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô còn nhớ rõ ký ức mơ hồ đêm hôm đó, ký ức mà khiến cô cả đời này cũng không thể quên. Thời gian đã trôi qua càng lâu, cô lại càng không thể nào phân biệt được cảm giác thường xuyên xuất hiện khiến mặt cô nóng bừng lên tim đập rộn ràng này là mơ hay là thật.
Bạch Nhac Tiên giống như nhân vật mất trí nhớ trong mấy bộ phim trên TV, càng không nhớ được càng muốn nhớ lại, giống như một lời nguyền, cũng chính cảm xúc này mà Bạch Nhạc Tiên theo bản năng chạm nhẹ vào người Đỗ Long, muốn mượn thân thể hắn để tìm lại kí ức đã mất.
Bạch Nhạc Tiên không phải là người con gái không hiểu chuyện, với sự tò mò hiếu kì cô đã không ít lần lên mạng xem không ít những video hoặc hình ảnh khiến cô thẹn thùng xấu hổ, nếu chuyện xấu mà lúc đầu Đỗ Long trêu cợt cô cũng đủ để cô nuốt không nổi rồi. Bạch Nhạc Tiên không ý thức rõ mình đang ở trong mộng hay đã từng gặp cảnh tượng đó ở đâu rồi, cô biết rõ ràng dưới cái lều đó ẩn chứa cái gì, cô cũng nhớ rõ mình đã lột nó ra như thế nào trong giấc mơ đó.
- Á…
Bạch Nhạc Tiên tự nhéo đùi mình một cái, cô xấu hổ tự nhắc nhở mình:
- Tiên ơi là Tiên, mày đang nghĩ linh tinh gì vậy? Mày là một cô gái có gia giáo, chuyện như thế này mày muốn nghĩ cũng không được nghĩ nữa…
Nhưng một ý niệm khác lại lóe lên trong đầu cô:
- Không được như vậy làm sao có thể biết được đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ lại trực tiếp hỏi anh ấy? Mày có thể gánh nổi không, huống hồ… Nếu anh ấy thật sự đã làm chuyện xấu đó, anh ấy làm sao có thể nói thật lòng với mày được? Bây giờ nhân lúc anh ấy uống say, nên xác nhận lại một chút…
Trong lòng Bạch Nhạc Tiên giằng co mãi, Đỗ Long nằm trên giường dường như không kiên nhẫn được nữa, cô bé này cuối cùng muốn làm gì đây? Hắn vẫn có chuyện cần phải làm, nhưng Bạch Nhạc Tiên mãi không đi, hắn chỉ biết tiếp tục giả vờ ngủ, hay là… giả bộ say khướt đẩy cô ấy ngã xuống? Ý nghĩ này đột nhiên nảy sinh trong đầu Đỗ Long, không thể bình tĩnh thêm được, chuyện tối hôm đó không ngừng hiện lên trong đầu, cái lều phía trước dựng lên ngày một cao.
- Nếu còn do dự nữa thì Thẩm Băng Thanh sắp về tới rồi! Dù sao anh ta ngủ như lợn chết, chắc không tỉnh dậy, cứ cho rằng sau chuyện này tỉnh dậy cảm thấy không đúng cũng sẽ cho rằng mình đang nằm mơ mà thôi, điều quan trọng nhất là đây là một cơ hội tốt, có thể vượt qua cửa ải này thì không còn trở ngại gì nữa rồi…
Bạch Nhạc Tiên cuối cùng cũng hạ quyết tâm, cô rón rén vén bức màn xuống, đóng cửa phòng lại, sau đó căng thẳng cởi giày leo lên giường của Đỗ Long…
Đỗ Long nhắm mắt lại cũng nhìn thấy nhất cử nhất động của Bạch Nhạc Tiên, thấy cô đóng cửa sổ cửa phòng, trong lòng Đỗ Long cảm thấy kỳ lạ, đợi đến lúc cô leo lên giường, Đỗ Long tim đập loạn lên, trong lòng vừa mừng vừa sợ, chờ đợi, lòng thầm nghĩ:
- Cô ấy… cuối cùng muốn làm gì vậy?
Bạch Nhạc Tiên lo lắng nhìn cái trại kia, không ngừng động viên cổ vũ mình, cuối cùng cô cắn chặt môi dưới, đôi bàn tay run rẩy giơ lên, cởi chiếc thắt lưng của Đỗ Long ra, chốt của dây thắt lưng nam giả da này có lẽ cô chưa bao giờ dùng qua, cho nên để cởi nó Bạch Nhạc Tiên cũng mất chút thời gian. Sau khi cởi thắt lưng ra, cúc quần và khóa thì kéo dễ rồi, chiếc quần của Đỗ Long cuối cùng cũng bị cô cởi ra.
Sau khi chiếc quần được cởi ra, cái lều kia bị kích động càng căng lên. Bạch Nhạc Tiên thấy chiếc quần chip màu trắng, tim đập mỗi lúc một nhanh hơn, cô cảm thấy mặt mình như đang phát sốt.
- Nhanh lên, nhanh lên!
Đỗ Long trong lòng không ngừng thúc giục, Bạch Nhạc Tiên cuối cùng cũng lấy hết dũng khí kéo chiếc quần chip của Đỗ Long, lúc đó thần khí uy vũ của Đỗ Long như được giải phóng bắn ra ngoài.
Bạch Nhạc Tiên mở to mắt, miệng há hốc, ngây người ra nhìn, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vật này, nhưng dường như lại thấy quen thuộc. Bạch Nhạc Tiên từ trước tới giờ mới nhìn nó qua video hoặc hình ảnh, bởi vì kích thước và hình dạng bảo bối của Đỗ Long đều khiến người khác khó quên, Bạch Nhạc Tiên khẳng định chắc chắn điều này.
- Chẳng lẽ buổi tối hôm đó mình thật sự…
Bạch Nhạc Tiên không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ có thể tiếp tục kiểm chứng, cảnh trong mơ hay trong hồi ức cứ trôi nổi như cái bóng trong đèn kéo quân, Bạch Nhạc Tiên chẳng khác nào bị thôi miên, đôi tay nhỏ bé của cô run lẩy bẩy cẩm lấy bảo bối của Đỗ Long.
Đỗ Long chỉ cảm thấy một cảm giác sảng khoái thoải mái đến ngây người, hắn không kìm nổi khẽ rên lên một tiếng. Bạch Nhạc Tiên cho rằng hắn tỉnh lại, sợ tới mức người run bắn lên, đôi tay nhỏ bé sợ đến nỗi nắm chặt “phần rơm rạ” trong tay.
- A…
Đỗ Long chưa luyện đến kim cương bất hoại thân, cả người chỗ cứng nhất cũng chính là chỗ yếu nhất bị Bạch Nhạc Tiên nắm lấy như thế, hắn đột nhiên kêu đau, hai tay vừa giơ lên nắm chặt lấy hai tay của Bạch Nhạc Tiên.
- A!
Bạch Nhạc Tiên la lên hoảng sợ, thấy Đỗ Long mở mắt, Bạch Nhạc Tiên hồn bay phách lạc, cô là phận gái mà lại leo lên giường của một người đàn ông, không ngờ lại có thể làm những việc mờ ám như vậy, cho dù Bạch Nhạc Tiên không sợ trời không sợ đất, thì lúc này đây cũng luống cuống chân tay.
- Em… em ở đây làm gì?
Đỗ Long biết rõ lại còn cố tình hỏi:
- Trời ạ, em…em nhân lúc anh uống rượu say, định sàm sỡ anh à!
Bạch Nhạc Tiên trong phút chốc mặt đỏ bừng lên, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng như đổ sụp xuống trước mắt, ngã gục xuống, cái miệng nhỏ bé của cô không ngờ lại nhắm đúng bảo bối của Đỗ Long, vật đó tiếp xúc với hàm răng của cô, sau đó ương ngạnh đẩy hàm răng của cô ra, chui vào cái miệng của cô…
Bạch Nhạc Tiên như bị điện giật vội đẩy tay Đỗ Long ra, cuối cùng đành phải giữ lấy tay hắn để tay hắn ta không chạm được tới bộ phận đó của cô.
Bạch Nhạc Tiên chịu biết bao trăm nghìn cay đắng mới đưa được Đỗ Long lên nhà. Suốt dọc đường lên không biết đã cho hắn ăn biết bao nhiêu đậu phụ, thậm chí còn bị miệng Đỗ Long không cẩn thận chạm vào vành tai cô, mỗi lần như thế cô suýt chút nữa đã vứt Đỗ Long trên cầu thang rồi.
Sau khi vứt Đỗ Long lên giường Bạch Nhạc Tiên mới thở phào nhẹ nhõm đặt mông ngồi bên mép giường, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, cô thực sự mệt muốn chết. Đối với cô mà nói, Đỗ Long thực sự là rất nặng, cho dù trọng lượng mà Bạch Nhạc Tiên có thể chịu được nhiều hơn hai lăm phần trăm…thì cũng hơn mấy chục cân rồi.
Đỗ Long nằm trên giường khẽ ngáy, Bạch Nhạc Tiên nhìn Đỗ Long, khó chịu lẩm bẩm:
- Cái tên chết tiệt này, khiến mình mệt chết đi được, hắn vừa nằm xuống đã ngủ như heo rồi.
Bạch Nhạc Tiên đột nhiên nhìn thấy một cảnh tượng kì lạ, cô thấy chiếc quần dài của Đỗ Long đột nhiên nhô lên một cái đỉnh. Bạch Nhạc Tiên biết đó là hiện tượng gì, vừa mới nhìn thấy mặt cô bỗng nhiên đỏ ửng lên, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô còn nhớ rõ ký ức mơ hồ đêm hôm đó, ký ức mà khiến cô cả đời này cũng không thể quên. Thời gian đã trôi qua càng lâu, cô lại càng không thể nào phân biệt được cảm giác thường xuyên xuất hiện khiến mặt cô nóng bừng lên tim đập rộn ràng này là mơ hay là thật.
Bạch Nhac Tiên giống như nhân vật mất trí nhớ trong mấy bộ phim trên TV, càng không nhớ được càng muốn nhớ lại, giống như một lời nguyền, cũng chính cảm xúc này mà Bạch Nhạc Tiên theo bản năng chạm nhẹ vào người Đỗ Long, muốn mượn thân thể hắn để tìm lại kí ức đã mất.
Bạch Nhạc Tiên không phải là người con gái không hiểu chuyện, với sự tò mò hiếu kì cô đã không ít lần lên mạng xem không ít những video hoặc hình ảnh khiến cô thẹn thùng xấu hổ, nếu chuyện xấu mà lúc đầu Đỗ Long trêu cợt cô cũng đủ để cô nuốt không nổi rồi. Bạch Nhạc Tiên không ý thức rõ mình đang ở trong mộng hay đã từng gặp cảnh tượng đó ở đâu rồi, cô biết rõ ràng dưới cái lều đó ẩn chứa cái gì, cô cũng nhớ rõ mình đã lột nó ra như thế nào trong giấc mơ đó.
- Á…
Bạch Nhạc Tiên tự nhéo đùi mình một cái, cô xấu hổ tự nhắc nhở mình:
- Tiên ơi là Tiên, mày đang nghĩ linh tinh gì vậy? Mày là một cô gái có gia giáo, chuyện như thế này mày muốn nghĩ cũng không được nghĩ nữa…
Nhưng một ý niệm khác lại lóe lên trong đầu cô:
- Không được như vậy làm sao có thể biết được đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ lại trực tiếp hỏi anh ấy? Mày có thể gánh nổi không, huống hồ… Nếu anh ấy thật sự đã làm chuyện xấu đó, anh ấy làm sao có thể nói thật lòng với mày được? Bây giờ nhân lúc anh ấy uống say, nên xác nhận lại một chút…
Trong lòng Bạch Nhạc Tiên giằng co mãi, Đỗ Long nằm trên giường dường như không kiên nhẫn được nữa, cô bé này cuối cùng muốn làm gì đây? Hắn vẫn có chuyện cần phải làm, nhưng Bạch Nhạc Tiên mãi không đi, hắn chỉ biết tiếp tục giả vờ ngủ, hay là… giả bộ say khướt đẩy cô ấy ngã xuống? Ý nghĩ này đột nhiên nảy sinh trong đầu Đỗ Long, không thể bình tĩnh thêm được, chuyện tối hôm đó không ngừng hiện lên trong đầu, cái lều phía trước dựng lên ngày một cao.
- Nếu còn do dự nữa thì Thẩm Băng Thanh sắp về tới rồi! Dù sao anh ta ngủ như lợn chết, chắc không tỉnh dậy, cứ cho rằng sau chuyện này tỉnh dậy cảm thấy không đúng cũng sẽ cho rằng mình đang nằm mơ mà thôi, điều quan trọng nhất là đây là một cơ hội tốt, có thể vượt qua cửa ải này thì không còn trở ngại gì nữa rồi…
Bạch Nhạc Tiên cuối cùng cũng hạ quyết tâm, cô rón rén vén bức màn xuống, đóng cửa phòng lại, sau đó căng thẳng cởi giày leo lên giường của Đỗ Long…
Đỗ Long nhắm mắt lại cũng nhìn thấy nhất cử nhất động của Bạch Nhạc Tiên, thấy cô đóng cửa sổ cửa phòng, trong lòng Đỗ Long cảm thấy kỳ lạ, đợi đến lúc cô leo lên giường, Đỗ Long tim đập loạn lên, trong lòng vừa mừng vừa sợ, chờ đợi, lòng thầm nghĩ:
- Cô ấy… cuối cùng muốn làm gì vậy?
Bạch Nhạc Tiên lo lắng nhìn cái trại kia, không ngừng động viên cổ vũ mình, cuối cùng cô cắn chặt môi dưới, đôi bàn tay run rẩy giơ lên, cởi chiếc thắt lưng của Đỗ Long ra, chốt của dây thắt lưng nam giả da này có lẽ cô chưa bao giờ dùng qua, cho nên để cởi nó Bạch Nhạc Tiên cũng mất chút thời gian. Sau khi cởi thắt lưng ra, cúc quần và khóa thì kéo dễ rồi, chiếc quần của Đỗ Long cuối cùng cũng bị cô cởi ra.
Sau khi chiếc quần được cởi ra, cái lều kia bị kích động càng căng lên. Bạch Nhạc Tiên thấy chiếc quần chip màu trắng, tim đập mỗi lúc một nhanh hơn, cô cảm thấy mặt mình như đang phát sốt.
- Nhanh lên, nhanh lên!
Đỗ Long trong lòng không ngừng thúc giục, Bạch Nhạc Tiên cuối cùng cũng lấy hết dũng khí kéo chiếc quần chip của Đỗ Long, lúc đó thần khí uy vũ của Đỗ Long như được giải phóng bắn ra ngoài.
Bạch Nhạc Tiên mở to mắt, miệng há hốc, ngây người ra nhìn, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vật này, nhưng dường như lại thấy quen thuộc. Bạch Nhạc Tiên từ trước tới giờ mới nhìn nó qua video hoặc hình ảnh, bởi vì kích thước và hình dạng bảo bối của Đỗ Long đều khiến người khác khó quên, Bạch Nhạc Tiên khẳng định chắc chắn điều này.
- Chẳng lẽ buổi tối hôm đó mình thật sự…
Bạch Nhạc Tiên không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ có thể tiếp tục kiểm chứng, cảnh trong mơ hay trong hồi ức cứ trôi nổi như cái bóng trong đèn kéo quân, Bạch Nhạc Tiên chẳng khác nào bị thôi miên, đôi tay nhỏ bé của cô run lẩy bẩy cẩm lấy bảo bối của Đỗ Long.
Đỗ Long chỉ cảm thấy một cảm giác sảng khoái thoải mái đến ngây người, hắn không kìm nổi khẽ rên lên một tiếng. Bạch Nhạc Tiên cho rằng hắn tỉnh lại, sợ tới mức người run bắn lên, đôi tay nhỏ bé sợ đến nỗi nắm chặt “phần rơm rạ” trong tay.
- A…
Đỗ Long chưa luyện đến kim cương bất hoại thân, cả người chỗ cứng nhất cũng chính là chỗ yếu nhất bị Bạch Nhạc Tiên nắm lấy như thế, hắn đột nhiên kêu đau, hai tay vừa giơ lên nắm chặt lấy hai tay của Bạch Nhạc Tiên.
- A!
Bạch Nhạc Tiên la lên hoảng sợ, thấy Đỗ Long mở mắt, Bạch Nhạc Tiên hồn bay phách lạc, cô là phận gái mà lại leo lên giường của một người đàn ông, không ngờ lại có thể làm những việc mờ ám như vậy, cho dù Bạch Nhạc Tiên không sợ trời không sợ đất, thì lúc này đây cũng luống cuống chân tay.
- Em… em ở đây làm gì?
Đỗ Long biết rõ lại còn cố tình hỏi:
- Trời ạ, em…em nhân lúc anh uống rượu say, định sàm sỡ anh à!
Bạch Nhạc Tiên trong phút chốc mặt đỏ bừng lên, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng như đổ sụp xuống trước mắt, ngã gục xuống, cái miệng nhỏ bé của cô không ngờ lại nhắm đúng bảo bối của Đỗ Long, vật đó tiếp xúc với hàm răng của cô, sau đó ương ngạnh đẩy hàm răng của cô ra, chui vào cái miệng của cô…
Danh sách chương