Lưu Thanh Sơn tức thở không ra hơi, vẫn trợn mắt trừng Đỗ Long. Đỗ Long cười nói:
- Không tin anh có thể hỏi vị đại ca cai ngục này, anh ấy cũng nghe được.
- Đúng thế.
Cai ngục nói:
- Anh đã nói tất cả, rằng một người bạn ở nhóm QQ trên mạng đã dạy anh làm như vậy.
- Không thể nào!
Lưu Thanh Sơn hoảng sợ kêu to lên, nói:
- Mày là đồ ma quỷ! Mày dám dùng vu thuật với tao, tao sẽ tố cáo mày!
Đỗ Long ngáp một cái, nói:
- Tùy anh. Dù gì cái tôi cần biết cũng đã biết, chẳng bao lâu người bạn thần bí kia của anh sẽ đến ngồi tù cùng anh, tự anh quyết định khai ra hay mạnh mồm đến chết thì tùy.
Lưu Thanh Sơn cắn chặt môi, trong lòng tranh chấp kịch liệt. Bỗng bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, sau đó cai ngục dẫn vài người tới ngoài lan can sắt của phòng tra hỏi. Những người đó chính là cha mẹ của Lưu Thanh Sơn cùng với cha mẹ của Hà Ninh Tĩnh. Quan hệ cá nhân của hai nhà rất tốt, mà giờ xảy ra việc như thế người của hai nhà cũng khó mà chấp nhận.
- Thanh Sơn, sao mày có thể làm cái việc như thế. Thằng súc sinh này, mẹ nuôi không mày bao nhiêu năm, sớm biết vậy năm đó đã bóp chết mày luôn rồi…
Mẹ của Lưu Thanh Sơn úp mặt vào lưới sắt, khóc rống lên mắng mỏ.
Đỗ Long nói với Lưu Thanh Sơn:
- Lưu Thanh Sơn, anh cứ nói chuyện với người nhà anh, cả cha mẹ nuôi của anh nữa. Nửa giờ sau tôi lại tới, đây là cơ hội cuối cùng của anh!
Sau khi Đỗ Long nói xong thì đi tìm Kỷ Quân San. Cô đang nói chuyện với La Thắng, Đỗ Long đi qua hỏi:
- Mấy em đang nói chuyện gì mà vui thế? Kỷ Quân San nói:
- La Thắng bảo đang tiếp thu cải tạo học nghề. Anh ấy muốn học vài thứ, sau này ra có thể tìm được công việc an ổn.
Đỗ Long cười nói:
- Nghĩ được vậy là tốt. Anh có khá nhiều quan hệ, học cho giỏi, sau này ra anh tìm cho việc mà làm. Nhưng chủ yếu vẫn phải dựa vào chính mình, phải có bản lĩnh thật sự.
- Vâng, cảm ơn anh Đỗ.
La Thắng tràn đầy khát khao với tương lai. Còn chưa đến nửa năm nữa là có thể ra ngoài, tâm tình của y hoàn toàn khác so với hai tháng trước lúc mới bị đưa vào.
Sau nửa giờ Đỗ Long lần nữa quay về phòng tiếp khách, thấy Lưu Thanh Sơn đang ôm đầu khóc rống với cha mẹ gã, còn cha mẹ Hà Ninh Tĩnh thì ở bên cạnh lau nước mắt. Đỗ Long nói:
- Được rồi, thời gian đã hết. Lưu Thanh Sơn, anh nghĩ thông suốt chưa? Nếu như anh còn chưa thông thì về sau muốn để cha mẹ tha thứ cũng chẳng còn cơ hội nữa đâu.
Lưu Thanh Sơn chán nản hỏi:
- Không phải anh biết rồi sao? Còn bắt tôi nói lại làm gì?
Đỗ Long đáp:
- Bởi vì nãy tôi lấy khẩu cung không hợp pháp. Nếu như anh muốn tự cứu lấy bản thân thì phải nói lại lần nữa dưới tình huống thần trí tỉnh táo và có máy quay.
Thấy cha mẹ chờ mong cổ vũ, rốt cục Lưu Thanh Sơn khàn khàn đáp:
- Được, tôi nói.
Lúc Đỗ Long đưa khẩu cung mới của Lưu Thanh Sơn tới trước mặt của Uẩn Cảnh Huy, Uẩn Cảnh Huy chau mày. Sau khi y nhìn kỹ hoàn toàn khẩu cung thì vỗ thật mạnh lên bàn, tức giận nói:
- Tên khốn khiếp này, đúng là giảo hoạt. Đỗ Long, tối qua cậu không tham dự phỏng vấn, sao nhìn ra được là hắn nói dối vậy?
Đỗ Long cười nói:
- Cái này sao… đôi khi cần chút thiên phú…
Uẩn Cảnh Huy bực mình:
- Thiên phú cái đầu cậu, không nói thì thôi. Đúng rồi, sao cậu lấy được khẩu cung của tên này thế? Không dùng thủ đoạn đặc thù nào đấy chứ?
Đỗ Long cười nói:
- Thật ra tuyệt chiêu của tôi không có gì hơn là đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Có khi thuần túy chỉ là cảm giác, rất khó giải thích. Mồm của Lưu Thanh Sơn khá cứng, không làm ít trò sao bắt gã mở miệng được? Tuy nhiên ngài yên tâm, tôi tuyệt đối không tra tấn bức cung, chẳng qua chỉ chơi chút thủ đoạn nhỏ kiêm cảm hóa bằng thân tình mà thôi.
Uẩn Cảnh Huy rất tò mò với thủ pháp thẩm vấn của Đỗ Long. Khi y truy hỏi, Đỗ Long rốt cục thẳng thắn. Thật ra hắn không dùng thuật thôi miên nào cả, lúc làm Lưu Thanh Sơn hôn mê cũng chỉ để ngụy trang thôi. Hắn hợp tác với vị đại ca cai ngục kia diễn trò, dùng tư liệu lấy được từ con đường khác để hù Lưu Thanh Sơn, sau đó an bài cha mẹ Lưu Thanh Sơn và Hà Ninh Tĩnh đến thăm tù làm loạn tâm thần của Lưu Thanh Sơn. Thân tình kêu gọi cộng thêm một đường hi vọng sống, cuối cùng Lưu Thanh Sơn lựa chọn thẳng thắn khai ra.
Sau khi Đỗ Long giải thích, Uẩn Cảnh Huy thở ra một hơi, cảm thán nói:
- Đầu óc cậu quả linh hoạt, nếu là người khác chắc không nghĩ ra được thủ đoạn như vậy. Tuy nhiên nếu không có tin tức cậu kiếm được từ ngoài thì chiêu này cũng khó mà làm. Ôi, cậu coi việc này xử lý đúng là… May báo cáo tôi vừa đánh máy còn chưa gửi, nếu không đúng là mất mặt. Nhưng mà hôm qua chúng tôi tiếp nhận phỏng vấn, sáng nay báo chí cũng đăng rồi, giờ làm sao đây.
Đỗ Long cười nói:
- Ai bảo tối qua sếp hưng phấn như thế, không chịu nghe tôi giải thích. Được rồi, cũng chẳng có gì lớn, quan trọng là làm kế hoạch thế nào bắt được hung phạm, không cho những vụ án tiếp theo phát sinh. Lúc đó có thể nói đây là thủ đoạn để mê hoặc tội phạm là được, nếu không như vậy hung thủ chưa chắc lộ ra dấu vết đâu.
Uẩn Cảnh Huy giãn lông mày, gật đầu mỉm cười:
- Cậu nói đúng, đây là thủ đoạn để mê hoặc hung thủ. Tốt lắm, cậu đã rõ ràng về hung thủ như vậy, xem ra vụ án này còn phải dựa vào cậu. Cố mà bắt hung thủ, cuối năm tôi sẽ phát bao lì xì to để thưởng.
Đỗ Long cười nói:
- Nếu tôi phá được án bắt được tên sát thủ tình nhân này, sếp có thể cho tôi cái chức Phó phòng không?
Uẩn Cảnh Huy cười mắng:
- Cậu mới công tác được bao lâu đã đòi làm Phó phòng? Thà cậu đến bệnh viện làm luôn chủ nhiệm khoa phụ sản còn dễ. Nếu như cậu công tác tốt, một đến hai năm tôi có thể nghĩ biện pháp giúp cậu làm chức Phó phòng, giờ tôi chịu. Nếu không cậu tìm Chủ tịch Mã đi, chỉ cần một tiếng thôi, Phó phòng là chuyện quá đơn giản.
Đỗ Long đau khổ than:
- Tôi đã nói vài lần rồi, ông ấy bảo không vội không vội. Ôi, tôi đành chầm chậm bò thôi.
Uẩn Cảnh Huy cười nói:
- Tốc độ thăng cấp của cậu chưa đủ nhanh à, nhớ năm đó tôi mất bao nhiêu năm mới lên được vị trí của cậu bây giờ. Nếu như cậu thuận lợi thì tới lúc tôi đủ tuổi về hưu chắc phải kính lễ với cậu rồi.
Đỗ Long cười ha hả nói:
- Sẽ không đâu. Sếp che dù, tôi phụ tá, hai chúng ta cùng thăng quan phát tài.
Uẩn Cảnh Huy nhìn Đỗ chăm chú, sau đó mỉm cười:
- Như thế là tốt nhất. Tuy nhiên vậy thì thiệt thòi cho cậu rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Có gì mà thiệt thòi, tôi tự nguyện mà. Quyết định thế nhé, sếp làm việc của mình đi, tôi tìm cách bắt hung thủ.
- Đi đi.
Uẩn Cảnh Huy vung tay lên, đưa mắt nhìn Đỗ Long đi khỏi, vẻ mỉm cười thản nhiên vẫn giữ thật lâu trên mặt.
Đỗ Long vừa bước chân vào văn phòng đội hình sự thì thiếu chút nữa đã muốn quay đầu chạy lấy người. Bởi vì Bạch Nhạc Tiên đang ngồi ở chỗ hắn đọc báo. Đỗ Long nghĩ một chút, cuối cùng cầm túi hồ sơ để xuống bàn, hớp một ly trà ấm rồi chào hỏi Bạch Nhạc Tiên:
- Sao cô lại đọc báo ở đây? Trưởng phòng Uẩn không phân cho cô chỗ nào để ngồi à?
Bạch Nhạc Tiên cười nói:
- Tôi đã gửi báo cáo, đang đợi người chuyển bàn tới. Anh nói xem văn phòng này lớn như vậy, tôi nên đặt bàn ở đâu bây giờ.
- Hả?
Đỗ Long trợn tròn mắt.
- Không tin anh có thể hỏi vị đại ca cai ngục này, anh ấy cũng nghe được.
- Đúng thế.
Cai ngục nói:
- Anh đã nói tất cả, rằng một người bạn ở nhóm QQ trên mạng đã dạy anh làm như vậy.
- Không thể nào!
Lưu Thanh Sơn hoảng sợ kêu to lên, nói:
- Mày là đồ ma quỷ! Mày dám dùng vu thuật với tao, tao sẽ tố cáo mày!
Đỗ Long ngáp một cái, nói:
- Tùy anh. Dù gì cái tôi cần biết cũng đã biết, chẳng bao lâu người bạn thần bí kia của anh sẽ đến ngồi tù cùng anh, tự anh quyết định khai ra hay mạnh mồm đến chết thì tùy.
Lưu Thanh Sơn cắn chặt môi, trong lòng tranh chấp kịch liệt. Bỗng bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, sau đó cai ngục dẫn vài người tới ngoài lan can sắt của phòng tra hỏi. Những người đó chính là cha mẹ của Lưu Thanh Sơn cùng với cha mẹ của Hà Ninh Tĩnh. Quan hệ cá nhân của hai nhà rất tốt, mà giờ xảy ra việc như thế người của hai nhà cũng khó mà chấp nhận.
- Thanh Sơn, sao mày có thể làm cái việc như thế. Thằng súc sinh này, mẹ nuôi không mày bao nhiêu năm, sớm biết vậy năm đó đã bóp chết mày luôn rồi…
Mẹ của Lưu Thanh Sơn úp mặt vào lưới sắt, khóc rống lên mắng mỏ.
Đỗ Long nói với Lưu Thanh Sơn:
- Lưu Thanh Sơn, anh cứ nói chuyện với người nhà anh, cả cha mẹ nuôi của anh nữa. Nửa giờ sau tôi lại tới, đây là cơ hội cuối cùng của anh!
Sau khi Đỗ Long nói xong thì đi tìm Kỷ Quân San. Cô đang nói chuyện với La Thắng, Đỗ Long đi qua hỏi:
- Mấy em đang nói chuyện gì mà vui thế? Kỷ Quân San nói:
- La Thắng bảo đang tiếp thu cải tạo học nghề. Anh ấy muốn học vài thứ, sau này ra có thể tìm được công việc an ổn.
Đỗ Long cười nói:
- Nghĩ được vậy là tốt. Anh có khá nhiều quan hệ, học cho giỏi, sau này ra anh tìm cho việc mà làm. Nhưng chủ yếu vẫn phải dựa vào chính mình, phải có bản lĩnh thật sự.
- Vâng, cảm ơn anh Đỗ.
La Thắng tràn đầy khát khao với tương lai. Còn chưa đến nửa năm nữa là có thể ra ngoài, tâm tình của y hoàn toàn khác so với hai tháng trước lúc mới bị đưa vào.
Sau nửa giờ Đỗ Long lần nữa quay về phòng tiếp khách, thấy Lưu Thanh Sơn đang ôm đầu khóc rống với cha mẹ gã, còn cha mẹ Hà Ninh Tĩnh thì ở bên cạnh lau nước mắt. Đỗ Long nói:
- Được rồi, thời gian đã hết. Lưu Thanh Sơn, anh nghĩ thông suốt chưa? Nếu như anh còn chưa thông thì về sau muốn để cha mẹ tha thứ cũng chẳng còn cơ hội nữa đâu.
Lưu Thanh Sơn chán nản hỏi:
- Không phải anh biết rồi sao? Còn bắt tôi nói lại làm gì?
Đỗ Long đáp:
- Bởi vì nãy tôi lấy khẩu cung không hợp pháp. Nếu như anh muốn tự cứu lấy bản thân thì phải nói lại lần nữa dưới tình huống thần trí tỉnh táo và có máy quay.
Thấy cha mẹ chờ mong cổ vũ, rốt cục Lưu Thanh Sơn khàn khàn đáp:
- Được, tôi nói.
Lúc Đỗ Long đưa khẩu cung mới của Lưu Thanh Sơn tới trước mặt của Uẩn Cảnh Huy, Uẩn Cảnh Huy chau mày. Sau khi y nhìn kỹ hoàn toàn khẩu cung thì vỗ thật mạnh lên bàn, tức giận nói:
- Tên khốn khiếp này, đúng là giảo hoạt. Đỗ Long, tối qua cậu không tham dự phỏng vấn, sao nhìn ra được là hắn nói dối vậy?
Đỗ Long cười nói:
- Cái này sao… đôi khi cần chút thiên phú…
Uẩn Cảnh Huy bực mình:
- Thiên phú cái đầu cậu, không nói thì thôi. Đúng rồi, sao cậu lấy được khẩu cung của tên này thế? Không dùng thủ đoạn đặc thù nào đấy chứ?
Đỗ Long cười nói:
- Thật ra tuyệt chiêu của tôi không có gì hơn là đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Có khi thuần túy chỉ là cảm giác, rất khó giải thích. Mồm của Lưu Thanh Sơn khá cứng, không làm ít trò sao bắt gã mở miệng được? Tuy nhiên ngài yên tâm, tôi tuyệt đối không tra tấn bức cung, chẳng qua chỉ chơi chút thủ đoạn nhỏ kiêm cảm hóa bằng thân tình mà thôi.
Uẩn Cảnh Huy rất tò mò với thủ pháp thẩm vấn của Đỗ Long. Khi y truy hỏi, Đỗ Long rốt cục thẳng thắn. Thật ra hắn không dùng thuật thôi miên nào cả, lúc làm Lưu Thanh Sơn hôn mê cũng chỉ để ngụy trang thôi. Hắn hợp tác với vị đại ca cai ngục kia diễn trò, dùng tư liệu lấy được từ con đường khác để hù Lưu Thanh Sơn, sau đó an bài cha mẹ Lưu Thanh Sơn và Hà Ninh Tĩnh đến thăm tù làm loạn tâm thần của Lưu Thanh Sơn. Thân tình kêu gọi cộng thêm một đường hi vọng sống, cuối cùng Lưu Thanh Sơn lựa chọn thẳng thắn khai ra.
Sau khi Đỗ Long giải thích, Uẩn Cảnh Huy thở ra một hơi, cảm thán nói:
- Đầu óc cậu quả linh hoạt, nếu là người khác chắc không nghĩ ra được thủ đoạn như vậy. Tuy nhiên nếu không có tin tức cậu kiếm được từ ngoài thì chiêu này cũng khó mà làm. Ôi, cậu coi việc này xử lý đúng là… May báo cáo tôi vừa đánh máy còn chưa gửi, nếu không đúng là mất mặt. Nhưng mà hôm qua chúng tôi tiếp nhận phỏng vấn, sáng nay báo chí cũng đăng rồi, giờ làm sao đây.
Đỗ Long cười nói:
- Ai bảo tối qua sếp hưng phấn như thế, không chịu nghe tôi giải thích. Được rồi, cũng chẳng có gì lớn, quan trọng là làm kế hoạch thế nào bắt được hung phạm, không cho những vụ án tiếp theo phát sinh. Lúc đó có thể nói đây là thủ đoạn để mê hoặc tội phạm là được, nếu không như vậy hung thủ chưa chắc lộ ra dấu vết đâu.
Uẩn Cảnh Huy giãn lông mày, gật đầu mỉm cười:
- Cậu nói đúng, đây là thủ đoạn để mê hoặc hung thủ. Tốt lắm, cậu đã rõ ràng về hung thủ như vậy, xem ra vụ án này còn phải dựa vào cậu. Cố mà bắt hung thủ, cuối năm tôi sẽ phát bao lì xì to để thưởng.
Đỗ Long cười nói:
- Nếu tôi phá được án bắt được tên sát thủ tình nhân này, sếp có thể cho tôi cái chức Phó phòng không?
Uẩn Cảnh Huy cười mắng:
- Cậu mới công tác được bao lâu đã đòi làm Phó phòng? Thà cậu đến bệnh viện làm luôn chủ nhiệm khoa phụ sản còn dễ. Nếu như cậu công tác tốt, một đến hai năm tôi có thể nghĩ biện pháp giúp cậu làm chức Phó phòng, giờ tôi chịu. Nếu không cậu tìm Chủ tịch Mã đi, chỉ cần một tiếng thôi, Phó phòng là chuyện quá đơn giản.
Đỗ Long đau khổ than:
- Tôi đã nói vài lần rồi, ông ấy bảo không vội không vội. Ôi, tôi đành chầm chậm bò thôi.
Uẩn Cảnh Huy cười nói:
- Tốc độ thăng cấp của cậu chưa đủ nhanh à, nhớ năm đó tôi mất bao nhiêu năm mới lên được vị trí của cậu bây giờ. Nếu như cậu thuận lợi thì tới lúc tôi đủ tuổi về hưu chắc phải kính lễ với cậu rồi.
Đỗ Long cười ha hả nói:
- Sẽ không đâu. Sếp che dù, tôi phụ tá, hai chúng ta cùng thăng quan phát tài.
Uẩn Cảnh Huy nhìn Đỗ chăm chú, sau đó mỉm cười:
- Như thế là tốt nhất. Tuy nhiên vậy thì thiệt thòi cho cậu rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Có gì mà thiệt thòi, tôi tự nguyện mà. Quyết định thế nhé, sếp làm việc của mình đi, tôi tìm cách bắt hung thủ.
- Đi đi.
Uẩn Cảnh Huy vung tay lên, đưa mắt nhìn Đỗ Long đi khỏi, vẻ mỉm cười thản nhiên vẫn giữ thật lâu trên mặt.
Đỗ Long vừa bước chân vào văn phòng đội hình sự thì thiếu chút nữa đã muốn quay đầu chạy lấy người. Bởi vì Bạch Nhạc Tiên đang ngồi ở chỗ hắn đọc báo. Đỗ Long nghĩ một chút, cuối cùng cầm túi hồ sơ để xuống bàn, hớp một ly trà ấm rồi chào hỏi Bạch Nhạc Tiên:
- Sao cô lại đọc báo ở đây? Trưởng phòng Uẩn không phân cho cô chỗ nào để ngồi à?
Bạch Nhạc Tiên cười nói:
- Tôi đã gửi báo cáo, đang đợi người chuyển bàn tới. Anh nói xem văn phòng này lớn như vậy, tôi nên đặt bàn ở đâu bây giờ.
- Hả?
Đỗ Long trợn tròn mắt.
Danh sách chương