Đỗ Long rất nhanh lấy còng tay từ thắt lưng ra khóa hai tay Lưu Thanh Sơn và Cao Lai Đệ ra sau lưng rồi còng lại một chỗ. Hắn đang muốn từ miệng túi lấy ra cái túi đựng hiện vật để nhặt con dao gọt hoa quả lên, chỉ thấy Bạch Nhạc Tiên quát lên một tiếng Đỗ Long, sau đó liền lao vào vòng tay của hắn, rồi bật khóc nức nở.

Đỗ Long biết rằng chuyện vừa mới xảy ra đã làm cho cô ấy sợ hãi, cho nên hắn đã vỗ nhẹ vào lưng cô ấy an ủi:

- Tiên à, đừng sợ, đừng sợ. Anh không phải đang rất tốt đây sao? Lẽ nào em quên mất rồi à? Chúng ta đều mặc áo chống đạn mà, nếu như không phải muốn giữ lại chút chứng cứ trên người, thì tên đó không có cách nào đến gần được anh đâu. Tốt rồi, tốt rồi, đừng khóc nữa. Để người khác thấy được lại tưởng rằng anh đang bắt nạt em đấy.

- Thì chính anh bắt nạt em còn gì nữa!

Bạch Nhạc Tiên hằm hằm đấm mấy cái vào ngực Đỗ Long. Cô ấy ngẩng lên nước mắt lưng tròng hỏi Đỗ Long:

- Có phải anh sớm biết được tên đó chính là hung thủ phải không? Cho nên anh mới cố tình làm như vậy để dụ tên đó ra tay? - Cái này... anh thừa nhận là đã có chút nghi ngờ.

Đỗ Long nói:

- Tuy nhiên anh cũng không chắc chắn lắm. Quá trình anh gặp tên này thì em cũng có mặt. Tên này khá phù hợp với nhận định của anh về hung thủ, hơn nữa tên này lại là em nuôi của người đã chết. Tên này không ngừng dò la những tin tức từ phía cảnh sát, cho nên càng rất khả nghi. Vì thế anh tiện miệng tạo thành lời nói dối đó, để xem phản ứng của tên đó thế nào. Khi tên đó yêu cầu muốn cùng tham gia hành động với chúng ta. Về cơ bản thì anh đã xác nhận tên này chính là người chúng ta muốn tìm.

- Vậy sao? Vì sao em chẳng có chút cảm nhận nào nhỉ?

Bạch Nhạc Tiên gượng cười nói:

- Khi vừa nhìn thấy anh bị đâm, em chẳng nhớ được cái gì cả, đầu óc mù mờ. Hoàn toàn quên đi trách nhiệm của mình, Đỗ Long rất xin lỗi. Có phải là em căn bản không thích hợp làm cảnh sát không?

Đỗ Long cười nói:

- Cảnh sát ai chẳng phải trải qua rất nhiều chuyện thì mới trưởng thành nên được chứ? Phản ứng của em là rất bình thường. Trong tương lai lại có nhiều kinh nghiệm hơn, tự nhiên thành thói quen và phản ứng nhanh hơn thôi. Không được coi thường chính bản thân mình. Ngược lại anh cảm thấy em rất có khả năng trời phú để làm cảnh sát hình sự. Em còn nhớ ánh mắt đầu tiên của Lưu Thanh Sơn khi nhìn em như thế nào không? Lúc đó em có chút cảm giác khó chịu, đấy chính là trực giác của em đang nhắc nhở em. Rất tiếc lúc đó em không kịp phản ứng. Anh vẫn là nhờ sự nhắc nhở của e mới chú ý được đến điểm này.

- Vậy sao?

Bạch Nhạc Tiên từ chối cho ý kiến nói. Cô ấy hít một hơi thật dài, đột nhiên cô phát hiện điệu bộ hai người ôm nhau có chút tình tứ, cô vội vàng giãy ra khỏi vòng tay của Đỗ Long. Lấy giấy ăn từ trong cái xắc ra lau khô nước mắt. Nói với Đỗ Long:

- Rất xin lỗi, em có chút thất thố rồi...

Đỗ Long cười:

- Không vấn đề gì, anh rất vui khi được giúp đỡ người khác. Sau này nếu em có chuyện gì khó khăn thì có thể bất cứ lúc nào dựa vào vai anh để thổ lộ hết.

Bạch Nhạc Tiên trừng mắt nhìn Đỗ Long nói:

- Anh cứ ở đó mà mơ, không có lần sau đâu. Mau dẫn hai tên hung thủ ác độc này về lĩnh thưởng thôi.

Đỗ Long không có ý dẫn bọn Lưu Thanh Sơn về. Hắn tại hiện trường liền gọi điện cho Uẩn Cảnh Huy, dường như Uẩn Cảnh Huy đang họp. Anh ta nói giọng rất khẽ với Đỗ Long:

- Bây giờ tôi đang có việc, lát nữa tôi gọi lại cho cậu.

Đỗ Long rất thoải mái nói với anh ta:

- Trưởng phòng Uẩn, tôi đã bắt được hai tên hung thủ sát hại ba cặp tình nhân rồi. Anh có muốn tự mình dẫn bọn chúng về không?

Uẩn Cảnh Huy chỉ cảm thấy tim co thắt lại, máu dồn lên não, anh ta la ầm lên:

- Cái gì? Cậu đã bắt được hung thủ sát hại cặp tình nhân rồi sao? Đang ở đâu? Hung thủ là ai?

Toàn bộ ánh mắt của mọi người trong phòng họp đều đổ dồn vào Uẩn Cảnh Huy. Uẩn Cảnh Huy thật sự lúc đó đang họp, hơn nữa chủ đề của buổi họp chính là phải làm như thế nào để liên kết bốn quận trong thành phố Ngọc Minh bắt được sát thủ tình nhân, nổ phát súng đầu tiên trong hành động thả lưới bắt sạch!

Ngồi trong cuộc họp đều là lãnh đạo, trưởng phòng công an các quận. Chủ trì cuộc họp là người rất có thể được bổ nhiệm thành Cục trưởng cục công an thành phố Ngọc Minh vào năm sau Lục Hồng Quảng. Tuy nhiên Uẩn Cảnh Huy không thể nghĩ nhiều được như vậy, bắt được sát thủ tình nhân quả là một công lao lớn. Đỗ Long thật là nể tình, ngày đầu tiên đến quận Bạch Hoa mà đã phá được vụ án lớn như vậy.

Chỉ nghe Đỗ Long nói:

- Trưởng phòng Uẩn, tôi đang ở dưới cái cây lớn đường vòng thứ ba vịnh Nguyệt Nha. Tên hung thủ này có thể khẳng định chính là sát thủ đã giết chết đôi tình nhân thứ ba, cũng chính là em nuôi của nạn nhân nữ đã chết. Trước mắt hiện giờ tôi chưa giám khẳng định có phải là tên này đã giết hai cặp tình nhân trước hay không.

Uẩn Cảnh Huy không nghĩ nhiều đến như vậy, anh ta lập tức nói:

- Cậu xác định tên đó là hung thủ phải không? Được, cậu khống chế tên hung thủ, tôi lập tức dẫn người qua bên đó.

Uẩn Cảnh Huy để điện thoại xuống, nói với Lục Hồng Quảng:

- Cục trưởng Lục, tôi muốn xin phép nghỉ. Cấp dưới của tôi nói là cậu ta bắt được sát thủ tình nhân rồi.

Lục Hồng Quảng cười:

- Xem ra cải cách của đội hình sự quận Bạch Hoa có hiệu quả thật. Chúng ta uổng công thảo luận lâu như vậy... đi đi. Nếu như khẳng định không bắt lầm người thì đã tạo được thanh thế lớn rồi. Chúng ta cũng phải kịp thời làm chút tuyên truyền công khai.

Uẩn Cảnh Huy phấn khích trả lời, sau đó vội vàng đi. Lục Hồng Quảng nhìn các lãnh đạo của các phòng công an khác cười:

- Xem ra lần này quận Bạch Hoa đoạt giải rồi, tuy nhiên chúng ta vẫn chưa thổi anh ta vi phạm quy định. Các vị cố lên, cố gắng trong hành động thả lướt quét sạch, không để quận Bạch Hoa giành quyền về trước.

Uẩn Cảnh Huy tin tưởng Đỗ Long, cho nên anh ta trực tiếp dẫn xe cảnh sát đi đến đó. Làm cho vịnh Nguyệt Nha vốn dĩ yên tĩnh sạch sẽ trở thành nơi đèn đóm sáng rực ầm ĩ huyên náo. Nhưng Uẩn Cảnh Huy lại không ngờ rằng các phóng viên còn đến sớm hơn cả anh ta. Đấy không phải là phóng viên kiêm chủ trì chương trình Cuộc Sống Triệu Bình sao?

Nhìn thấy thanh thế lớn như vậy, Đỗ Long khẽ cười nhíu mày. Hắn thấy Uẩn Cảnh Huy đến, liền tiến lên chào đón. Uẩn Cảnh Huy rất vui vỗ vai Đỗ Long, nói một tiếng vậy mới tốt chứ. Liền ôm lấy hắn đi về phía hai nghi phạm đang ngồi chồm hổm ở dưới đất. Anh ta nhìn Bạch Nhạc Tiên mặc thường phục đứng cạnh Đỗ Long nói đùa:

- Tên tiểu tử cậu còn dẫn bạn gái đến đây chơi hả? Đúng lúc bị sát thủ tình nhân để mắt đến?

Bạch Nhạc Tiên ho một cái, nói:

- Cục trưởng Uẩn, là tôi, Bạch Nhạc Tiên. Sĩ quan cảnh sát cấp ba mới đến, ngài quên rồi à?

Uẩn Cảnh Huy thật không chú ý, bởi vì Bạch Nhạc Tiên hôm nay thật khác với thường ngày. Anh ta sửng sốt sau đó đứng lại nói:

- Là cô à, chuyện này là như thế nào? Cô cùng với Đỗ Long hắn ...

Bạch Nhạc Tiên giải thích:

- Cục trưởng Uẩn ngài đừng đoán lung tung, không phải như ngài nghĩ đâu ... Tôi đã quen Đỗ Long từ trước rồi. Sau khi nghe kế hoạch anh ta nói dụ bắt sát thủ tình nhân, tôi cảm thấy tính khả thi rất cao. Vì thế tôi xung phong nhận việc cùng anh ta thực thi. Chúng tôi thật là rất may, không ngờ từ trong nhà người thân của người bị hại lại bị hung thủ để mắt đến. Tên này là Lưu Thanh Sơn là em kết nghĩa của Hà Ninh Tịnh đôi tình nhân thứ ba bị sát hại. Đỗ Long nghi ngờ tên này đã sát hại Hà Ninh Tịnh và vị hôn phu của cô ấy. Về phần hai đôi tình nhân trước đó cuối cùng có phải là tên đó giết không, thì vẫn không thể khẳng định.

Uẩn Cảnh Huy ngạc nhiên nói:

- Tên đó là em kết nghĩa của người chết? Các vị có phải là gặp tên đó ở trong nhà người chết không?

Đỗ Long nhún vai nói:

- Vận may của tôi từ trước đến giờ đều rất tốt. Cái tên tiểu tử đó còn mời chúng tôi ăn bữa cơm tối cơ đó. Thật tiếc tôi vừa mới mua chiếc áo sơ mi bị tên đó dùng dao đâm rách tả rồi.

Lưu Thanh Sơ ngồi chồm hỗm bị hai nhân viên cảnh sát khống chế, y ngẩng đầu lên, lộ ra ánh mắt hung tợn nhìn Đỗ Long, rõ ràng rất không cam lòng khi bị bắt như vậy. Bạch Nhạc Tiên vô tình nhìn thấy ánh mắt của tên đó, trong thâm tâm không khỏi rụt lại, dường như ... chuyện này vẫn còn chưa kết thúc đâu?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện