Sau khi nhận được điện thoại của Mã Quang Minh, Đỗ Long lập tức đi ra phòng cho thuê của Trương Thu Trọng. Sau khi rất rõ ràng đầu đuôi, hắn cười nói:
- Chú Mã, tối qua người ra mặt bảo vệ Ngọc Đường là một người đồng nghiệp của cháu. Cháu sẽ theo dõi cậu ấy, chú yên tâm được rồi.
- Đỗ Long ngừng lại một chút, cười híp mắt liếc nhìn Thẩm Băng Thanh một cái, không thèm để ý đến ánh mắt kiêu ngạo đáp lễ của y. Đỗ Long tiếp tục nói:
- Chú Mã, kỳ thực đây cũng không phải là chuyện xấu gì. Đồng nghiệp này của cháu cho dù là nhân phẩm hay là năng lực đều là hạng nhất. Ngọc Đường và y ở cùng nhau sẽ không bị thiệt thòi đâu.
Mã Quang Minh cười khổ nói:
- Đừng nói giỡn, chú vốn muốn kêu cháu giúp đỡ. Không ngờ cháu lại càng giúp càng bận.
Đỗ Long cười nói:
- Chú Mã chú đừng nóng vội, cháu không phải là có ý đó. Cháu là nói đi thuyền ngược dòng không bằng thuận nước đẩy thuyền. Chúng ta nói có nhiều hơn nữa có lẽ cũng không bằng người nó thích nói một câu. Cho nên chúng ta sao không đem những lời chúng ta muốn nói để đồng nghiệp kia của cháu truyền đạt thay. Không chừng Ngọc Đường sẽ nghe lọt tai thì sao? Mã Quang Minh khẩn trương nói:
- Đây là cháu đang đùa lửa. Chú mặc kệ cháu, mặc kệ y là ai cũng được, ai dám chiếm tình cảm của con gái chú, chú sẽ để người đó hối hận.
Lời đe dọa của Chủ tịch thành phố đối với Đỗ Long cái tên cảnh sát nhỏ này mà nói thật sự mang tính thực chất. Hắn đành phải thu lại nụ cười cợt nhả, đáp ứng theo dõi chặt chẽ Mã Ngọc Đường, tuyệt đối không dám có bất kỳ sơ xuất nào. Đương nhiên đáp ứng là đáp ứng, nhưng làm như thế nào hắn vẫn phải suy tính.
Đỗ Long một hồi lâu sau mới trở lại trong phòng Trương Thu Trọng, Thẩm Băng Thanh đã hỏi được cũng kha khá rồi. Căn cứ theo khai báo của Trương Thu Trọng, quan hệ của vợ y và Triệu Đông Lai y cũng là nghe một đồng hương nói. Tên của gã đồng hương kia gọi là Lý Nam Trưng, đi làm cùng một chỗ với Trương Thu Trọng.
- Không có người nào khác biết nữa.
- Trương Thu Trọng vô cùng chắc chắn nói.
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đành phải lại đi tìm cái người gọi là Lý Nam Trưng kia. Có vài vụ án hiện trường không có bất kỳ chứng cớ nào có thể trực tiếp chỉ ra tội phạm, vậy chỉ có thể không ngừng đi dò hỏi như vậy, phỏng vấn. Mong đợi cái vận khí gì đó đột nhiên tới, tội phạm đột nhiên xuất hiện ở trước mặt.
Trương Thu Trọng nói Lý Nam Trưng hôm nay đi làm ca đêm, bởi vậy Đỗ Long bọn hắn ở một cái phân xưởng của một nhà máy gia công gặp được Lý Nam Trưng.
Lý Nam Trưng thân cao một mét bảy, năm nay ba mươi tám tuổi, trình độ văn hóa tốt nghiệp tiểu học. Thân cao của gã thật ra có chút giống với đặc trưng của hung thủ. Cho nên khi Đỗ Long bọn hắn dẫn Lý Nam Trưng ra một bên hỏi, Đỗ Long câu đầu tiên bèn hỏi:
- Lý Nam Trưng, anh làm qua thợ khóa, anh biết dùng công cụ gì để mở khóa không?
Lý Nam Trưng sau khi ngẩn người ra đáp:
- Dùng thanh nạy nạy khóa ra thì tôi biết, giống cái loại dùng dây sắt ở trong TV hoặc dùng chìa vạn năng gì đó tôi không biết.
Đỗ Long lại hỏi:
- Nạy ra không tính, trong bạn bè của anh có ai biết mở khóa không?
Lý Nam Trưng nghi ngờ hỏi:
- Sĩ cảnh cảnh sát, cửa nhà ai bị người ta mở ra hả? Các cậu không phải vì vụ án của vợ Trương Thu Trọng tới sao? Tôi còn nhớ hung thủ là một cước đá văng cửa ra mà.
Thẩm Băng Thanh sa sầm nét mặt nói:
- Cái này anh không cần quản, anh chỉ cần trả lời câu hỏi là được. Trong bạn bè của anh có ai biết mở khóa không?
Lý Nam Trưng ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Ngô Kỳ Phong, Hình Khai Nguyên và Phạm Hổ đều biết mở khóa. Tuy nhiên kỹ thuật của Ngô Kỳ Phong khá tốt. Lần trước đốc công không có mặt, có cỗ máy hỏng, nhưng hòm dụng cụ lại bị khóa, là Hình Khai Nguyên mở hòm ra. Lúc đó Ngô Kỳ Phong không có mặt, về sau lúc Hình Khai Nguyên nói khoác Ngô Kỳ Phong đốp chát gã một câu. Y nói trước đây là người học việc thợ khóa, mở khóa đó là việc dễ như lòng bàn tay. Mọi người liền ồn ào để bọn họ thi đấu mở khóa. Kết quả Ngô Kỳ Phong quả nhiên lợi hại hơn Hình Khai Nguyên một ít.
Đỗ Long hỏi:
- Bọn họ đều đang đi làm sao?
Lý Nam Trưng nghĩ một chút, nói:
- Hình Khai Nguyên và Phạm Hổ không có mặt, Ngô Kỳ Phong với Trương Thu Trọng cùng một ca. Muốn gọi bọn họ tới không?
Thẩm Băng Thanh lắc lắc đầu, nói:
- Tạm thời còn không cần. Lý Nam Trưng, anh làm sao phát hiện vợ của Trương Thu Trọng qua lại với Triệu Đông Lai. Ngoài Trương Thu Trọng ra, anh còn nói qua với ai không?
Lý Nam Trưng cười khổ nói:
- Tên khốn đó...rốt cuộc vẫn nói rồi, đều trách tôi lắm mồm. Haiz, ngày hôm đó tôi được nghỉ, lúc đi mua đồ ở vùng gần trung tâm thành phố. Tôi ở một quán cơm ăn cơm trưa, vừa vặn phát hiện vợ của Trương Thu Trọng ngồi ở một bàn khác bên cạnh tôi. Tôi còn nhận ra cô ta, nhưng cô ta có lẽ không nhớ tôi. Lúc đó cô ta ở cùng một người đàn ông, thái độ dường như có chút ám muội, cho nên tôi liền bắt đầu để ý. Nghe được người đàn ông kia gọi là Triệu Đông Lai, sau khi quay về tôi liền nói cho Trương Thu Trọng biết....Sĩ quan cảnh sát, Lý Hân Từ không phải là Triệu Đông Lai giết chứ? Vậy tôi chẳng phải là hại cô ta rồi ư?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Anh yên tâm đi, Lý Hân Từ không phải là Triệu Đông Lai giết. Chuyện này ngoại trừ nói cho Trương Thu Trọng biết ra, anh còn nói với ai không?
Lý Nam Trưng nói:
- Lúc đó nói xong tôi liền hối hận, làm sao còn dám nói với những người khác. Vốn định để chuyện này mục rữa ở trong bụng, không ngờ...
Đỗ Long nói:
- Được rồi, anh đi gọi Hình Khai Nguyên và Phạm Hổ tới, chúng tôi muốn hỏi bọn họ một vài chuyện. Nhớ kỹ, đừng đem những lời chúng tôi hỏi anh đề cập với bọn họ.
Lý Nam Trưng đi rồi Thẩm Băng Thanh hỏi:
- Thân thể của gã cũng có chút giống, nhưng mà nhìn bộ dạng của gã có lẽ không phải là gã. Tuy nhiên....nếu không phải lời của gã, biết chuyện này cũng chỉ còn lại một người Trương Thu Trọng. Chẳng lẽ sợi manh mối này sẽ đứt.
Đỗ Long lắc lắc đầu, nói:
- Tớ thấy chưa chắc, nói không chừng bọn họ lỡ miệng nói ra nhưng chúng ta lại không biết thì sao? Chuyện này để sau hãy nói.
Chỉ một lát sau Hình Khai Nguyên và Phạm Hổ đều được gọi đến trước mặt Đỗ Long bọn hắn. Chỉ nhìn thấy hai người này khá phù hợp với miêu tả của hung thủ. Thân cao không khác nhau lắm, trẻ trung khỏe mạnh. Chỉ có điều Hình Khai Nguyên có vẻ có chút khẩn trương, mà bộ dạng Phạm Hổ lại bình chân như vại.
Đỗ Long để Thẩm Băng Thanh phụ trách hỏi, hắn ở một bên lẳng lặng quan sát dáng vẻ của hai người này. Chỉ thấy Hình Khai Nguyên sau khi trả lời mấy câu hỏi của Thẩm Băng Thanh dáng vẻ dần dần ổn định lại. Ngược lại Phạm Hổ tuy rằng bề ngoài rất tỉnh táo, nhưng Đỗ Long lại phát hiện nhiệt độ thân thể của gã đang lên cao. Lỗ chân lông của gã đang mở to, mồ hôi bất giác rỉ ra ngoài.
- Ồ? Kia không phải là Triệu Đông Lai sao? Anh ấy sao tới đây?
- Đỗ Long đột nhiên chỉ hai người sau lưng, lớn tiếng kinh ngạc nói.
Chỉ thấy Hình Khai Nguyên sau khi sửng sốt quay đầu lại nhìn, không nhìn thấy người lạ mặt nào xuất hiện trong nhà máy, gã liền quay đầu lại. Phạm Hổ lại cả người khẽ run rẩy, gã cưỡng chế chính mình không quay đầu lại. Nhưng bộ mặt đó lại đột nhiên trở nên trắng bệch, hơn nữa hai tay miết chặt thành nắm đấm.
Không chỉ kẻ chủ mưu Đỗ Long rõ ràng nhìn thấy điểm này, ngay cả Thẩm Băng Thanh cũng nhìn thấy rõ rõ ràng ràng. Chỉ nghe Đỗ Long cười to nói:
- Phạm Hổ a Phạm Hổ, anh đây gọi là không đánh đã khai rồi. Triệu Đông Lai vốn không hề liên quan đến anh, anh sau khi nghe được tên của anh ấy vì sao lại bị dọa tới mức mặt mày tím tái toàn thân phát run? Hay là anh có tài tiên đoán, biết Triệu Đông Lai đã chết rồi?
Phạm Hổ xoay người bỏ chạy. Thẩm Băng Thanh sớm có chuẩn bị, y thò chân ra, Phạm Hổ liền ngã úp mặt xuống đất. Sau đó Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh cùng nhau xông tới, ấn chặt Phạm Hổ xuống, bẻ ngoặt cánh tay ra sau lưng, sau đó dùng còng tay tùy thân mang theo còng lại.
Hình Khai Nguyên bị cảnh này làm cho khiếp sợ. Công nhân trong nhà máy cũng đều chú ý đến bên này, đặc biệt là Lý Nam Trưng. Gã kinh ngạc chạy tới, hỏi:
- Đây...Đây là có chuyện gì?
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh kéo Phạm Hổ dậy, lớn tiếng tuyên bố:
- Phạm Hổ là nghi can giết người, chúng tôi muốn dẫn anh ta quay về điều tra.
- Phạm Hổ giết người? Điều này sao có thể?
- Các công nhân nhao nhao rỉ tai thì thầm kinh ngạc nói.
Phạm Hổ cũng lớn tiếng kêu lên:
- Tôi không giết người! Các người đổ oan cho tôi, tôi không giết người! Không có chứng cớ, cảnh sát các người cũng không thể bắt người bậy bạ.
Đỗ Long cười lạnh nói:
- Anh sợ không có chứng cớ sao? Chứng cớ của anh lưu lại ở hiện trường thật sự quá nhiều. Cái khác không nói, so sánh cái mẫu DNA này thì đủ rồi. Xin mọi người tránh ra một chút, đừng gây cản trở cảnh sát chúng tôi phá án.
Một lão công nhân nhìn Phạm Hổ nói:
- Hổ Tử, cậu thật sự giết người rồi sao?
Phạm Hổ vẫn già mồm nói:
- Tôi không có, bọn họ đổ oan cho tôi!
Lão công nhân kia kinh ngạc nhìn Phạm Hổ một lúc, đột nhiên lắc đầu nói:
- Hổ Tử, cậu là người ta đã chăm sóc cho đến lúc trưởng thành, cũng là ta đem cậu ra ngoài. Thật không ngờ.....cậu bảo ta làm sao mà về nói rõ cho bố mẹ cậu đây!
Đầu Phạm Hổ cuối cùng rủ xuống. Lão công nhân kia xua xua tay, thất vọng mà đi, những công nhân khác cũng biết là chuyện gì đã xảy ra, bọn họ liền tránh thành một đường. Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh liền đem Phạm Hổ đi.
Phạm Hổ sau khi bị giải lên xe Thẩm Băng Thanh liền hưng phấn muốn gọi điện thoại cho Hoàng Kiệt Hào báo tin vui. Đỗ Long lại nói:
- Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu, báo tin vui gì. Đợi chúng ta đem người liên quan khác của vụ án này, hoặc là nói một trong các chủ mưu bắt được rồi hãy nói.
- Chú Mã, tối qua người ra mặt bảo vệ Ngọc Đường là một người đồng nghiệp của cháu. Cháu sẽ theo dõi cậu ấy, chú yên tâm được rồi.
- Đỗ Long ngừng lại một chút, cười híp mắt liếc nhìn Thẩm Băng Thanh một cái, không thèm để ý đến ánh mắt kiêu ngạo đáp lễ của y. Đỗ Long tiếp tục nói:
- Chú Mã, kỳ thực đây cũng không phải là chuyện xấu gì. Đồng nghiệp này của cháu cho dù là nhân phẩm hay là năng lực đều là hạng nhất. Ngọc Đường và y ở cùng nhau sẽ không bị thiệt thòi đâu.
Mã Quang Minh cười khổ nói:
- Đừng nói giỡn, chú vốn muốn kêu cháu giúp đỡ. Không ngờ cháu lại càng giúp càng bận.
Đỗ Long cười nói:
- Chú Mã chú đừng nóng vội, cháu không phải là có ý đó. Cháu là nói đi thuyền ngược dòng không bằng thuận nước đẩy thuyền. Chúng ta nói có nhiều hơn nữa có lẽ cũng không bằng người nó thích nói một câu. Cho nên chúng ta sao không đem những lời chúng ta muốn nói để đồng nghiệp kia của cháu truyền đạt thay. Không chừng Ngọc Đường sẽ nghe lọt tai thì sao? Mã Quang Minh khẩn trương nói:
- Đây là cháu đang đùa lửa. Chú mặc kệ cháu, mặc kệ y là ai cũng được, ai dám chiếm tình cảm của con gái chú, chú sẽ để người đó hối hận.
Lời đe dọa của Chủ tịch thành phố đối với Đỗ Long cái tên cảnh sát nhỏ này mà nói thật sự mang tính thực chất. Hắn đành phải thu lại nụ cười cợt nhả, đáp ứng theo dõi chặt chẽ Mã Ngọc Đường, tuyệt đối không dám có bất kỳ sơ xuất nào. Đương nhiên đáp ứng là đáp ứng, nhưng làm như thế nào hắn vẫn phải suy tính.
Đỗ Long một hồi lâu sau mới trở lại trong phòng Trương Thu Trọng, Thẩm Băng Thanh đã hỏi được cũng kha khá rồi. Căn cứ theo khai báo của Trương Thu Trọng, quan hệ của vợ y và Triệu Đông Lai y cũng là nghe một đồng hương nói. Tên của gã đồng hương kia gọi là Lý Nam Trưng, đi làm cùng một chỗ với Trương Thu Trọng.
- Không có người nào khác biết nữa.
- Trương Thu Trọng vô cùng chắc chắn nói.
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đành phải lại đi tìm cái người gọi là Lý Nam Trưng kia. Có vài vụ án hiện trường không có bất kỳ chứng cớ nào có thể trực tiếp chỉ ra tội phạm, vậy chỉ có thể không ngừng đi dò hỏi như vậy, phỏng vấn. Mong đợi cái vận khí gì đó đột nhiên tới, tội phạm đột nhiên xuất hiện ở trước mặt.
Trương Thu Trọng nói Lý Nam Trưng hôm nay đi làm ca đêm, bởi vậy Đỗ Long bọn hắn ở một cái phân xưởng của một nhà máy gia công gặp được Lý Nam Trưng.
Lý Nam Trưng thân cao một mét bảy, năm nay ba mươi tám tuổi, trình độ văn hóa tốt nghiệp tiểu học. Thân cao của gã thật ra có chút giống với đặc trưng của hung thủ. Cho nên khi Đỗ Long bọn hắn dẫn Lý Nam Trưng ra một bên hỏi, Đỗ Long câu đầu tiên bèn hỏi:
- Lý Nam Trưng, anh làm qua thợ khóa, anh biết dùng công cụ gì để mở khóa không?
Lý Nam Trưng sau khi ngẩn người ra đáp:
- Dùng thanh nạy nạy khóa ra thì tôi biết, giống cái loại dùng dây sắt ở trong TV hoặc dùng chìa vạn năng gì đó tôi không biết.
Đỗ Long lại hỏi:
- Nạy ra không tính, trong bạn bè của anh có ai biết mở khóa không?
Lý Nam Trưng nghi ngờ hỏi:
- Sĩ cảnh cảnh sát, cửa nhà ai bị người ta mở ra hả? Các cậu không phải vì vụ án của vợ Trương Thu Trọng tới sao? Tôi còn nhớ hung thủ là một cước đá văng cửa ra mà.
Thẩm Băng Thanh sa sầm nét mặt nói:
- Cái này anh không cần quản, anh chỉ cần trả lời câu hỏi là được. Trong bạn bè của anh có ai biết mở khóa không?
Lý Nam Trưng ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Ngô Kỳ Phong, Hình Khai Nguyên và Phạm Hổ đều biết mở khóa. Tuy nhiên kỹ thuật của Ngô Kỳ Phong khá tốt. Lần trước đốc công không có mặt, có cỗ máy hỏng, nhưng hòm dụng cụ lại bị khóa, là Hình Khai Nguyên mở hòm ra. Lúc đó Ngô Kỳ Phong không có mặt, về sau lúc Hình Khai Nguyên nói khoác Ngô Kỳ Phong đốp chát gã một câu. Y nói trước đây là người học việc thợ khóa, mở khóa đó là việc dễ như lòng bàn tay. Mọi người liền ồn ào để bọn họ thi đấu mở khóa. Kết quả Ngô Kỳ Phong quả nhiên lợi hại hơn Hình Khai Nguyên một ít.
Đỗ Long hỏi:
- Bọn họ đều đang đi làm sao?
Lý Nam Trưng nghĩ một chút, nói:
- Hình Khai Nguyên và Phạm Hổ không có mặt, Ngô Kỳ Phong với Trương Thu Trọng cùng một ca. Muốn gọi bọn họ tới không?
Thẩm Băng Thanh lắc lắc đầu, nói:
- Tạm thời còn không cần. Lý Nam Trưng, anh làm sao phát hiện vợ của Trương Thu Trọng qua lại với Triệu Đông Lai. Ngoài Trương Thu Trọng ra, anh còn nói qua với ai không?
Lý Nam Trưng cười khổ nói:
- Tên khốn đó...rốt cuộc vẫn nói rồi, đều trách tôi lắm mồm. Haiz, ngày hôm đó tôi được nghỉ, lúc đi mua đồ ở vùng gần trung tâm thành phố. Tôi ở một quán cơm ăn cơm trưa, vừa vặn phát hiện vợ của Trương Thu Trọng ngồi ở một bàn khác bên cạnh tôi. Tôi còn nhận ra cô ta, nhưng cô ta có lẽ không nhớ tôi. Lúc đó cô ta ở cùng một người đàn ông, thái độ dường như có chút ám muội, cho nên tôi liền bắt đầu để ý. Nghe được người đàn ông kia gọi là Triệu Đông Lai, sau khi quay về tôi liền nói cho Trương Thu Trọng biết....Sĩ quan cảnh sát, Lý Hân Từ không phải là Triệu Đông Lai giết chứ? Vậy tôi chẳng phải là hại cô ta rồi ư?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Anh yên tâm đi, Lý Hân Từ không phải là Triệu Đông Lai giết. Chuyện này ngoại trừ nói cho Trương Thu Trọng biết ra, anh còn nói với ai không?
Lý Nam Trưng nói:
- Lúc đó nói xong tôi liền hối hận, làm sao còn dám nói với những người khác. Vốn định để chuyện này mục rữa ở trong bụng, không ngờ...
Đỗ Long nói:
- Được rồi, anh đi gọi Hình Khai Nguyên và Phạm Hổ tới, chúng tôi muốn hỏi bọn họ một vài chuyện. Nhớ kỹ, đừng đem những lời chúng tôi hỏi anh đề cập với bọn họ.
Lý Nam Trưng đi rồi Thẩm Băng Thanh hỏi:
- Thân thể của gã cũng có chút giống, nhưng mà nhìn bộ dạng của gã có lẽ không phải là gã. Tuy nhiên....nếu không phải lời của gã, biết chuyện này cũng chỉ còn lại một người Trương Thu Trọng. Chẳng lẽ sợi manh mối này sẽ đứt.
Đỗ Long lắc lắc đầu, nói:
- Tớ thấy chưa chắc, nói không chừng bọn họ lỡ miệng nói ra nhưng chúng ta lại không biết thì sao? Chuyện này để sau hãy nói.
Chỉ một lát sau Hình Khai Nguyên và Phạm Hổ đều được gọi đến trước mặt Đỗ Long bọn hắn. Chỉ nhìn thấy hai người này khá phù hợp với miêu tả của hung thủ. Thân cao không khác nhau lắm, trẻ trung khỏe mạnh. Chỉ có điều Hình Khai Nguyên có vẻ có chút khẩn trương, mà bộ dạng Phạm Hổ lại bình chân như vại.
Đỗ Long để Thẩm Băng Thanh phụ trách hỏi, hắn ở một bên lẳng lặng quan sát dáng vẻ của hai người này. Chỉ thấy Hình Khai Nguyên sau khi trả lời mấy câu hỏi của Thẩm Băng Thanh dáng vẻ dần dần ổn định lại. Ngược lại Phạm Hổ tuy rằng bề ngoài rất tỉnh táo, nhưng Đỗ Long lại phát hiện nhiệt độ thân thể của gã đang lên cao. Lỗ chân lông của gã đang mở to, mồ hôi bất giác rỉ ra ngoài.
- Ồ? Kia không phải là Triệu Đông Lai sao? Anh ấy sao tới đây?
- Đỗ Long đột nhiên chỉ hai người sau lưng, lớn tiếng kinh ngạc nói.
Chỉ thấy Hình Khai Nguyên sau khi sửng sốt quay đầu lại nhìn, không nhìn thấy người lạ mặt nào xuất hiện trong nhà máy, gã liền quay đầu lại. Phạm Hổ lại cả người khẽ run rẩy, gã cưỡng chế chính mình không quay đầu lại. Nhưng bộ mặt đó lại đột nhiên trở nên trắng bệch, hơn nữa hai tay miết chặt thành nắm đấm.
Không chỉ kẻ chủ mưu Đỗ Long rõ ràng nhìn thấy điểm này, ngay cả Thẩm Băng Thanh cũng nhìn thấy rõ rõ ràng ràng. Chỉ nghe Đỗ Long cười to nói:
- Phạm Hổ a Phạm Hổ, anh đây gọi là không đánh đã khai rồi. Triệu Đông Lai vốn không hề liên quan đến anh, anh sau khi nghe được tên của anh ấy vì sao lại bị dọa tới mức mặt mày tím tái toàn thân phát run? Hay là anh có tài tiên đoán, biết Triệu Đông Lai đã chết rồi?
Phạm Hổ xoay người bỏ chạy. Thẩm Băng Thanh sớm có chuẩn bị, y thò chân ra, Phạm Hổ liền ngã úp mặt xuống đất. Sau đó Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh cùng nhau xông tới, ấn chặt Phạm Hổ xuống, bẻ ngoặt cánh tay ra sau lưng, sau đó dùng còng tay tùy thân mang theo còng lại.
Hình Khai Nguyên bị cảnh này làm cho khiếp sợ. Công nhân trong nhà máy cũng đều chú ý đến bên này, đặc biệt là Lý Nam Trưng. Gã kinh ngạc chạy tới, hỏi:
- Đây...Đây là có chuyện gì?
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh kéo Phạm Hổ dậy, lớn tiếng tuyên bố:
- Phạm Hổ là nghi can giết người, chúng tôi muốn dẫn anh ta quay về điều tra.
- Phạm Hổ giết người? Điều này sao có thể?
- Các công nhân nhao nhao rỉ tai thì thầm kinh ngạc nói.
Phạm Hổ cũng lớn tiếng kêu lên:
- Tôi không giết người! Các người đổ oan cho tôi, tôi không giết người! Không có chứng cớ, cảnh sát các người cũng không thể bắt người bậy bạ.
Đỗ Long cười lạnh nói:
- Anh sợ không có chứng cớ sao? Chứng cớ của anh lưu lại ở hiện trường thật sự quá nhiều. Cái khác không nói, so sánh cái mẫu DNA này thì đủ rồi. Xin mọi người tránh ra một chút, đừng gây cản trở cảnh sát chúng tôi phá án.
Một lão công nhân nhìn Phạm Hổ nói:
- Hổ Tử, cậu thật sự giết người rồi sao?
Phạm Hổ vẫn già mồm nói:
- Tôi không có, bọn họ đổ oan cho tôi!
Lão công nhân kia kinh ngạc nhìn Phạm Hổ một lúc, đột nhiên lắc đầu nói:
- Hổ Tử, cậu là người ta đã chăm sóc cho đến lúc trưởng thành, cũng là ta đem cậu ra ngoài. Thật không ngờ.....cậu bảo ta làm sao mà về nói rõ cho bố mẹ cậu đây!
Đầu Phạm Hổ cuối cùng rủ xuống. Lão công nhân kia xua xua tay, thất vọng mà đi, những công nhân khác cũng biết là chuyện gì đã xảy ra, bọn họ liền tránh thành một đường. Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh liền đem Phạm Hổ đi.
Phạm Hổ sau khi bị giải lên xe Thẩm Băng Thanh liền hưng phấn muốn gọi điện thoại cho Hoàng Kiệt Hào báo tin vui. Đỗ Long lại nói:
- Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu, báo tin vui gì. Đợi chúng ta đem người liên quan khác của vụ án này, hoặc là nói một trong các chủ mưu bắt được rồi hãy nói.
Danh sách chương