Lúc Đỗ Long tới phân cục công an khu Tây Sơn, những người biết hắn đều lên tiếng chào hỏi. Hắn hiện nay đã trở thành người nổi tiếng trong lực lượng công an của thành phố Ngọc Minh, cách đây không lâu do bắt được kẻ cuồng sát tàn bạo nên đơn vị giành được huân chương vinh dự hạng 3, trong đó Đỗ Long đã đóng vai trò quan trọng nhất. Chỉ mấy ngày sau, một mình hắn lại tiêu diệt được kẻ bị truy nã đặc biệt toàn quốc, hành động vô cùng dũng cảm, còn trúng đạn bị thương nữa. Rất nhiều cảnh sát khổ sở vất vả làm cả đời cũng không gặp được những chuyện như vậy, một mình Đỗ Long chỉ trong mấy ngày lại gặp được cả, hơn nữa hắn còn nắm bắt được hết những cơ hội đó, bởi vậy hắn muốn không nổi tiếng cũng khó.

Khi trở về văn phòng trung đội điều tra số 1, tất cả mọi người đều vỗ tay chào mừng người anh hùng trở về. Cho dù là những người trước đây không hài lòng với hắn thì nay, khi Đỗ Long sắp chuyển đi, thái độ cũng thay đổi hoàn toàn. Đỗ Long chuyển đi rồi, sau này quan hệ giữa họ sẽ là quan hệ cạnh tranh, nghĩ đến hiệu suất phá án khủng khiếp của Đỗ Long, những người không có cơ hội cùng chuyển đi với hắn đều cảm thấy có chút lo lắng, sau này tỉ lệ phá án những vụ trọng án của khu Bạch Hoa chẳng phải sẽ tăng vọt, đứng đầu thành phố Ngọc Minh sao? Vậy còn phần thưởng cuối năm của bọn họ sẽ ra sao....

Hoàng Kiệt Hào vừa nhìn thấy đã khẽ đấm Đỗ Long một cái, cười nói:

- Vết thương của cậu thế nào rồi? Thực ra cũng chẳng có chuyện gì cả, hôm qua tôi còn tưởng Thẩm Băng Thanh đùa với tôi, không ngờ cậu lại đến thật.

Đỗ Long cười nói:

- Vết thương cũng tàm tạm rồi, ngồi ở nhà cũng chẳng có việc gì, chi bằng đến đây xem có giúp được gì hay không? Thực sự không có việc gì chứ? Nếu không có việc gì, tôi vào phòng đọc báo đây.

Hoàng Kiệt Hào cười nói:

- Đến thì cũng đến rồi, xem giúp mọi người vậy. Trong tay tôi vẫn còn hai vụ án chưa kết thúc được, tôi đã chuyển giao cho Đội trưởng Ngụy. Hưng Bang, anh xem có cần để cho Đỗ Long xem qua hai vụ án đó không? Hiện tại Ngụy Hưng Bang trên thực tế đã là Đội trưởng, người này năng lực thì có, nhưng bình thường quá ít nói, mọi người đều không biết trong lòng anh ta nghĩ gì, bởi vậy không được lòng lãnh đạo bằng Hoàng Kiệt Hào. Anh ta biết những vụ án Hoàng Kiệt Hào để lại đều là những khúc xương khó nhằn, bởi vậy lập tức cười khà khà nói:

- Hoan nghênh, hoan nghênh, Đỗ Long, hai vụ án này giao hết cho cậu, với năng lực của cậu, hai vụ án này có lẽ sẽ dễ dàng phá được, trước khi điều chuyển sang khu Bạch Hoa có lẽ sẽ kịp làm xong chứ?

Đỗ Long cầm lấy hồ sơ anh ta đưa cho, mỉm cười nói:

- Có lúc phá án phải dựa vào may mắn, có thể phá được hay không tôi cũng không dám chắc, phải xem qua đã.

Rồi Đỗ Long nói với Hoàng Kiệt Hào:

- Anh Hoàng, để Thẩm Băng Thanh làm cùng tôi nhé, tôi và cậu ấy đã phối hợp quen rồi.

Hoàng Kiệt Hào nói:

- Được, dù sao cũng không có việc gì, đợi cậu ta tới cậu nói với cậu ta.

Đỗ Long được Hoàng Kiệt Hào đồng ý liền cầm lấy hồ sơ, đi vào bên trong ngồi xem. Không lâu sau Thẩm Băng Thanh cũng tới, anh chào Đỗ Long xong, Đỗ Long liền nói cho anh biết việc sắp xếp của Hoàng Kiệt Hào, rồi hai người cầm lấy hồ sơ đi ra khỏi văn phòng.

Hai vụ án này quả thực có chút khó khăn, một vụ án xảy ra vào khoảng 8h tối mấy ngày trước, có một người đi bộ trong tiểu khu Thiên Hà, đột nhiên bị một túi rác rơi trúng đầu, không may là trong túi rác này lại có mảnh thủy tinh, kết quả là bị rơi vỡ đầu chấn thương sọ não, đưa đến bệnh viện cấp cứu một lúc thì bị chết.

Hoàng Kiệt Hào sau khi tiếp nhận vụ án đã đến hiện trường điều tra rất nhiều lần, có thể xác định rằng túi rác này được ném từ tòa nhà số 25 trong tiểu khu xuống, nhưng trong tòa nhà này có tổng cộng 14 hộ gia đình đang ở, rốt cuộc là nhà nào ném xuống? Việc này rất khó điều tra, bởi lúc đó trời đã tối, ai cũng không nhìn thấy túi rác rốt cuộc từ đâu ném ra.

Còn bản thân hung khí thì là một túi ni lông màu đỏ rất bình thường, bên trong có rất nhiều loại rác sinh hoạt. Khi đó, túi rác này rơi trúng đầu người bị hại xong liền như hoa bay giữa trời văng tung tóe ra bốn xung quanh, sau đó khi có người phát hiện ra người bị hại và tiến hành cấp cứu, đồng thời quây lại xem đã phá hoại nghiêm trọng hiện trường, trên những mảnh vụn thủy tinh đó chỉ phát hiện ra rất nhiều vết giày dép, còn những thứ có giá trị thì chẳng phát hiện được gì cả.

Sau khi tiến hành thu thập và phân tích đống rác thu thập được ở hiện trường, Hoàng Kiệt Hào cho rằng trong hộ gia đình đã ném rác xuống có trẻ con, bởi trong đống rác đó phát hiện ra hộp giấy của một loại sữa dành cho trẻ con, từ việc hộp sữa giấy đã bị xé ra, gấp bẹp lại thì có thể phân tích ra rằng, hộ gia đình này tương đối có văn hóa, chú trọng tiểu tiết, bởi những hộ gia đình bình thường uống sữa xong là ném thẳng hộp giấy vào thùng rác, vừa mất diện tích vừa khó khăn cho việc dọn dẹp xử lý, rất ít người xé hộp giấy ra và gấp bẹp lại như vậy.

Còn có không ít phân tích kiểu như vậy nữa, cụ thể xác định được điều kiện cuộc sống của gia đình đó không tồi, trong nhà có trẻ em từ ba đến bảy tuổi, thời gian gần đây có lẽ đã bị vỡ đồ thủy tinh gì đó... Tuy nhiên gia đình như vậy ở trong tòa nhà này có đến mấy hộ, còn khi hỏi thời gian gần đây có bị vỡ đồ thủy tinh gì không thì tất cả mọi người đều phủ nhận, việc điều tra cũng tạm thời rơi vào bế tắc.

- Tôi thấy phân tích của sếp Hoàng có chút vấn đề, gia đình có văn hóa thì sao lại ném rác thẳng xuống dưới như vậy?

Đỗ Long nói với Thẩm Băng Thanh lúc này đang lái xe.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Bố mẹ có văn hóa, chưa chắc con cái họ đã có văn hóa. Tôi nghi ngờ túi rác này có thể do trẻ con ném xuống, tuy nhiên nghe nói những bậc phụ huynh đó đều không cho phép sếp Hoàng tiếp xúc với trẻ con nhà họ, nếu không thì vụ án này đã sớm phá xong rồi. Anh định làm thế nào?

Đỗ Long nói:

- Còn làm thế nào nữa? Trừ tầng 1 tầng 2 ra, chúng ta đi hỏi thăm từng hộ còn lại.

Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đến tiểu khu Thiên Hà, vừa gõ cửa hộ gia đình thứ nhất thì đã bị từ chối. Bọn họ vừa gõ cửa, một bà già ra mở cửa, thấy bên ngoài có hai anh cảnh sát, mặt liền biến sắc, không đợi Đỗ Long nói rõ mục đích đến thì đã đóng rầm cửa lại, mặc cho Đỗ Long gõ cửa cũng nhất định không chịu mở ra.

Còn hộ gia đình đối diện với căn hộ của bà lão thì có lẽ đã đi làm đi học hết cả rồi, gõ cửa mãi cũng không ai ra mở cửa. Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đành lên tầng 4, lần này bọn họ cuối cùng cũng vào được trong căn hộ số 4-3.

Ra mở cửa là một người đàn ông trung niên, ông ta mặc áo ngủ, bộ dạng vẫn còn ngái ngủ ra mở cửa, nhìn thấy có cảnh sát đến điều tra, không đóng cửa lại cũng chẳng có ý định mời Đỗ Long vào nhà, dáng vẻ bực bội nói:

- Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, sao các ông còn cứ quấy rầy chúng tôi. Tôi đã sớm nói rồi, đứa nào làm việc này sẽ bị trời phạt, sét đánh chết! Nhà chúng tôi tuyệt đối không làm chuyện tuyệt tử tuyệt tông đó.

- Xin lỗi ông, làm phiền ông nghỉ ngơi, tôi tên là Đỗ Long, vụ án này hôm nay mới được giao cho tôi và đồng nghiệp của tôi là Thẩm Băng Thanh điều tra, chúng tôi còn chưa hiểu rõ vụ án lắm, bởi vậy mới hi vọng ông có thể phối hợp. Ông có nghi ngờ hộ nào trong tòa nhà này làm chuyện này không?

Đỗ Long mỉm cười giơ tay về phía người đàn ông đó. Nhìn thấy vậy, người đàn ông đó nhíu mày, bắt tay Đỗ Long rồi nói:

- Vậy hai anh vào ngồi một lát, tôi đi thay cái áo, rồi sẽ ngồi nói chuyện với các anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện