Trường Nhất Trung là một trong số những trường trung học nổi trội của thành phố Ngọc Minh, Mã Ngọc Đường có thể theo học ở đây chứng tỏ thành tích của cô rất khá. Khi Đỗ Long mặc đồ thường lái xe bán tải đến gần trường Nhất Trung, người mà Chu mặt rỗ sắp xếp đã đợi hắn ở được một lúc.
- Chào anh Long.
Một thiếu niên lịch sự đeo kính gọng đen xuất hiện, chìa tay ra nói với hắn:
- Nghe tiếng anh Long đã lâu. Tôi là Lưu Sướng, học sinh của Nhất Trung. Anh Quyền – lão đại của chúng tôi bảo tôi đến phối hợp với anh Long để hành động.
- Chỉ mình cậu thôi à? Đỗ Long quan sát thân hình mảnh khảnh của Lưu Sướng, khẽ nhíu lông mày. Tuy hắn không muốn thú vật, nhưng tấm thân của Lưu Sướng hơi kém một chút, khả năng cậu ta thực hiện thành công nhiệm vụ mà hắn giao không nhiều cho lắm.
Lưu Sướng cười nói:
- Tôi chỉ phụ trách dẫn đường cho anh Long và liên lạc với người khác, nếu anh Long có yêu cầu gì đặc biệt thì cứ nói với tôi.
Đỗ Long nói:
- Tôi định tìm người diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân. Người này không thể quá đẹp trai, cũng không thể quá xấu, quan trọng là biết đánh đấm, có thể đơn độc xử lý mấy tên cầu thủ bóng rổ. Cho dù bọn họ tìm thêm đồng bọn cùng đánh, ít nhất có thể xử lý mà không bị phất phong độ khi số người ít hơn đối phương. Cậu biết ai thích hợp không?
Lưu Sướng cười khổ đáp:
- Một người có thể đơn độc chọi với cả đội bóng rổ, không phải là anh Long thì còn ai nữa. Người biết đánh đấm tôi có thể tìm được, nhưng số người ít hơn mà vẫn thắng được đối phương sợ là không có, với lại làm không tốt sẽ phát sinh thêm chuyện.
Đỗ Long nhíu mày nói:
- Xem ra tôi phải tự nghĩ cách rồi.
Đỗ Long nghĩ ngợi. Kẻ có thể đơn độc chọi với mấy tên cầu thủ bóng rổ, hơn nữa còn chịu làm loạn với hắn xem ra chỉ có một mình Thẩm Băng Thanh. Tuy quyền cước của Thẩm Băng Thanh có chút nặng nề, nhưng mấy tên cầu thủ bóng rổ đều là vai u thịt bắp, hạ vài tên chắc hẳn không thành vấn đề.
Đỗ Long gọi điện thoại cho Thẩm Băng Thanh, hỏi y có thời gian hay không. Thẩm Băng Thanh liền nói gần đây bọn họ rất bận, đều là do bị điều động. Đỗ Long không có gì vướng bận, phủi mông nói điều đi đâu cũng được, nhưng Hoàng Kiệt Hào không được, Mạnh Hạo cũng không được. Còn Thẩm Băng Thanh mấy ngày nay giúp bọn họ điều tra vụ án còn tồn đọng, bận đến mức tối tăm mặt mũi.
Đỗ Long nói:
- Hôm nay ông đến giúp tôi hai tiếng, ngày mai tôi sẽ hủy nghỉ phép về làm việc, thế nào? Thương lượng với đội trưởng Hoàng đi.
Mười phút sau Thẩm Băng Thanh gọi lại cho Đỗ Long hỏi hắn muốn làm gì, Đỗ Long nói địa chỉ của mình cho y biết, sau đó y lái chiếc xe máy mới mua chạy đến.
Tuy Đỗ Long xem như còn khá trẻ, nhưng không thể so sánh với học sinh trung học. Trường Nhất Trung quản lý rất nghiêm, thấy Lưu Sướng dẫn người đến, bảo vệ trông cửa tuy không ngăn cản nhưng lại cảnh cáo:
- Tìm người thì được, đừng gây sự đó.
Lưu Sướng nói với Đỗ Long hội hữu nghị đêm nay tổ chức tại phòng khiêu vũ kế bên đại lễ đường. Có điều căn cứ vào tin tức mà cậu nhận được, đám người này sẽ không ở lâu trong hội hữu nghị. Mục đích thật sự của họ là dẫn các cô gái ra ngoài trường rồi đến sàn nhảy chơi, kế đến tìm cơ hội bỏ thuốc vào thức uống của mấy cô gái, sau đó dẫn họ đi thuê phòng rồi mặc sức động tay động chân.
Nếu Đỗ Long đã đến đây thì hắn muốn kịch bản phải diễn ra theo ý của mình, nhưng vì Mã Ngọc Đường biết hắn nên hắn không thể lộ mặt. Để tránh cô ấy hiểu lầm ý tốt của mình, vì vậy Đỗ Long mới tìm đến Thẩm Băng Thanh.
Lúc này hội hữu nghị đã bắt đầu, trong ngoài hội trường cực kỳ náo nhiệt. Với sự chỉ dẫn của người theo dõi, Đỗ Long và Lưu Sướng mau chóng tìm thấy Mã Ngọc Đường trong đám đông. Thực ra không cần người chỉ dẫn thì cũng rất dễ tìm thấy bọn họ, bởi vì thân hình người chơi bóng rổ khá cao, cả đám cột cao tụ tập ở đó, đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy.
Sau khi nhận biết mặt mũi thì Đỗ Long định ra ngoài hít thở không khí, trong này người đông phức tạp, hắn không muốn ở lại lâu.
Trùng hợp mấy cây cột cao cũng ra ngoài, Đỗ Long để bọn họ đi trước, tiếp đến từ từ theo sau. Đám người đó gồm bảy nam sinh và hơn mười nữ sinh, Đỗ Long nghĩ thầm ác ý:
“Không lẽ có kẻ muốn một mình chơi hết mấy người?”
Mã Ngọc Đường cũng ở trong đám người đó. Phóng mắt nhìn từ xa, hình như cô ta rất hưng phấn. Cũng phải thôi, mấy con cún bị nhốt lâu ngày, một khi có thể ra khỏi nhà rong chơi thì cũng hưng phấn như thế.
Đại khái chừng hai mươi phút nữa Thẩm Băng Thanh mới có thể đuổi kịp, Đỗ Long cùng Lưu Sướng liền chậm rãi theo sau họ. Họ kêu một hơi năm chiếc taxi, Đỗ Long thấy thế cũng gọi một chiếc, sau khi lên xe hắn nói thẳng với tài xế:
- Đến sàn nhảy Lam Vận.
Sàn nhảy Lam Vận chỉ cách Nhất Trung hai khu phố, xe taxi đến nơi rất nhanh. Năm chiếc taxi trước mặt vừa rời khỏi, Đỗ Long liền thấy bọn họ bước vào sàn nhảy có mặt tiền được thiết kế cực kỳ xa hoa chói mắt.
Đỗ Long và Lưu Sướng cũng mua vé vào sàn, tiếng nhạc đinh tai nhức óc cùng những tia đèn chấp chá liên tục làm Đỗ Long thấy rất khó chịu. Hắn đến quầy bar gọi hai chai bia, rồi cùng Lưu Sướng mỗi người một chai đi tìm chỗ ngồi. Còn đội bóng rổ và mấy cô gái thì tự gọi rượu với đồ uống, trong đó Mã Ngọc Đường chỉ gọi một lon Coca.
Sau khi gọi đồ uống thì họ ra sàn nhảy nhót, chỉ để lại một nữ sinh trông coi đồ. Đỗ Long lạnh lùng quan sát, nhận thấy bạn nhảy tên Lã Quốc Thì của Mã Ngọc Đường quả thực không tệ. Thân hình cao to, khuôn mặt đẹp trai, nhảy cũng rất khá, thảo nào lại có nhiều nữ sinh theo đuổi ái mộ đến thế.
Lúc này Lã Quốc Thì đang quấn lấy Mã Ngọc Đường lắc lư, biểu diễn vài động tác khiêu khích. Mã Ngọc Đường cười lơ đễnh, ánh mắt nhìn Lã Quốc Thì đầy vẻ thưởng thức. Có lẽ vì không thường nhảy nhót nên động tác của cô hơi cứng nhắc, không uốn éo quá nhiều. Nhưng do cô vốn xinh đẹp, thân hình lại chuẩn nên trong sàn nhảy có rất nhiều người nhìn cô, thậm chí còn mời cô nhảy cùng. Song khi Mã Ngọc Đường cự tuyệt, cộng thêm sự uy hiếp của Lã Quốc Thì, những người đó đều không tiến mà lui.
Nhảy được vài phút thì họ lần lượt trở về chỗ ngồi nhấm nháp một chút, sau đó lại vào sàn nhảy vui vẻ tiếp, hoặc là ngồi lại mà anh anh em em.
Mã Ngọc Đường cũng về chỗ ngồi. Cô mở lon Coca hớp hai ngụm, vừa đặt lon nước xuống thì nữ sinh khi nãy ở lại giữ đồ kéo cô cùng một nữ sinh khác rời khỏi.
Đúng lúc này, hai nam một nữ ngồi bên bàn lấy ra mấy viên thuốc và một chai nước giống như chai thuốc nhỏ mắt, chia ra bỏ vào đồ uống đã khui nắp, trong đó có cả lon nước ngọt của Mã Ngọc Đường.
“Sao Thẩm Băng Thanh vẫn chưa tới?”
Đỗ Long nghĩ bụng, trông thấy đám người kia sau khi bỏ thuốc, lắc đều đồ uống rồi đặt về chỗ cũ, còn ba người Mã Ngọc Đường cũng đã quay trở lại. Đỗ Long bắt đầu lo lắng rồi.
Thình lình có người vỗ vai Đỗ Long, Thẩm Băng Thanh ngồi xuống bên cạnh hắn nói:
- Khó lắm mới theo kịp, sao ông lại đến sàn nhảy? Nói đi, tìm tôi có chuyện gì? Nói trước là tôi không làm chuyện phạm pháp đâu!
Đỗ Long vui vẻ nói:
- Cuối cùng ông cũng đến, không thấy gì à? Bàn bên kia kìa, mấy thằng cao to đó bỏ thuốc vào đồ uống trên bàn, muốn cưỡng hiếp bạn học nữ của chúng. Đợi lát nữa đám nữ sinh quay lại uống nước, ông qua đó ngăn họ. Tôi cho ông cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân, sắp rồi đấy, mau qua đó đi, kịch hay sắp mở màn rồi!
- Chào anh Long.
Một thiếu niên lịch sự đeo kính gọng đen xuất hiện, chìa tay ra nói với hắn:
- Nghe tiếng anh Long đã lâu. Tôi là Lưu Sướng, học sinh của Nhất Trung. Anh Quyền – lão đại của chúng tôi bảo tôi đến phối hợp với anh Long để hành động.
- Chỉ mình cậu thôi à? Đỗ Long quan sát thân hình mảnh khảnh của Lưu Sướng, khẽ nhíu lông mày. Tuy hắn không muốn thú vật, nhưng tấm thân của Lưu Sướng hơi kém một chút, khả năng cậu ta thực hiện thành công nhiệm vụ mà hắn giao không nhiều cho lắm.
Lưu Sướng cười nói:
- Tôi chỉ phụ trách dẫn đường cho anh Long và liên lạc với người khác, nếu anh Long có yêu cầu gì đặc biệt thì cứ nói với tôi.
Đỗ Long nói:
- Tôi định tìm người diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân. Người này không thể quá đẹp trai, cũng không thể quá xấu, quan trọng là biết đánh đấm, có thể đơn độc xử lý mấy tên cầu thủ bóng rổ. Cho dù bọn họ tìm thêm đồng bọn cùng đánh, ít nhất có thể xử lý mà không bị phất phong độ khi số người ít hơn đối phương. Cậu biết ai thích hợp không?
Lưu Sướng cười khổ đáp:
- Một người có thể đơn độc chọi với cả đội bóng rổ, không phải là anh Long thì còn ai nữa. Người biết đánh đấm tôi có thể tìm được, nhưng số người ít hơn mà vẫn thắng được đối phương sợ là không có, với lại làm không tốt sẽ phát sinh thêm chuyện.
Đỗ Long nhíu mày nói:
- Xem ra tôi phải tự nghĩ cách rồi.
Đỗ Long nghĩ ngợi. Kẻ có thể đơn độc chọi với mấy tên cầu thủ bóng rổ, hơn nữa còn chịu làm loạn với hắn xem ra chỉ có một mình Thẩm Băng Thanh. Tuy quyền cước của Thẩm Băng Thanh có chút nặng nề, nhưng mấy tên cầu thủ bóng rổ đều là vai u thịt bắp, hạ vài tên chắc hẳn không thành vấn đề.
Đỗ Long gọi điện thoại cho Thẩm Băng Thanh, hỏi y có thời gian hay không. Thẩm Băng Thanh liền nói gần đây bọn họ rất bận, đều là do bị điều động. Đỗ Long không có gì vướng bận, phủi mông nói điều đi đâu cũng được, nhưng Hoàng Kiệt Hào không được, Mạnh Hạo cũng không được. Còn Thẩm Băng Thanh mấy ngày nay giúp bọn họ điều tra vụ án còn tồn đọng, bận đến mức tối tăm mặt mũi.
Đỗ Long nói:
- Hôm nay ông đến giúp tôi hai tiếng, ngày mai tôi sẽ hủy nghỉ phép về làm việc, thế nào? Thương lượng với đội trưởng Hoàng đi.
Mười phút sau Thẩm Băng Thanh gọi lại cho Đỗ Long hỏi hắn muốn làm gì, Đỗ Long nói địa chỉ của mình cho y biết, sau đó y lái chiếc xe máy mới mua chạy đến.
Tuy Đỗ Long xem như còn khá trẻ, nhưng không thể so sánh với học sinh trung học. Trường Nhất Trung quản lý rất nghiêm, thấy Lưu Sướng dẫn người đến, bảo vệ trông cửa tuy không ngăn cản nhưng lại cảnh cáo:
- Tìm người thì được, đừng gây sự đó.
Lưu Sướng nói với Đỗ Long hội hữu nghị đêm nay tổ chức tại phòng khiêu vũ kế bên đại lễ đường. Có điều căn cứ vào tin tức mà cậu nhận được, đám người này sẽ không ở lâu trong hội hữu nghị. Mục đích thật sự của họ là dẫn các cô gái ra ngoài trường rồi đến sàn nhảy chơi, kế đến tìm cơ hội bỏ thuốc vào thức uống của mấy cô gái, sau đó dẫn họ đi thuê phòng rồi mặc sức động tay động chân.
Nếu Đỗ Long đã đến đây thì hắn muốn kịch bản phải diễn ra theo ý của mình, nhưng vì Mã Ngọc Đường biết hắn nên hắn không thể lộ mặt. Để tránh cô ấy hiểu lầm ý tốt của mình, vì vậy Đỗ Long mới tìm đến Thẩm Băng Thanh.
Lúc này hội hữu nghị đã bắt đầu, trong ngoài hội trường cực kỳ náo nhiệt. Với sự chỉ dẫn của người theo dõi, Đỗ Long và Lưu Sướng mau chóng tìm thấy Mã Ngọc Đường trong đám đông. Thực ra không cần người chỉ dẫn thì cũng rất dễ tìm thấy bọn họ, bởi vì thân hình người chơi bóng rổ khá cao, cả đám cột cao tụ tập ở đó, đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy.
Sau khi nhận biết mặt mũi thì Đỗ Long định ra ngoài hít thở không khí, trong này người đông phức tạp, hắn không muốn ở lại lâu.
Trùng hợp mấy cây cột cao cũng ra ngoài, Đỗ Long để bọn họ đi trước, tiếp đến từ từ theo sau. Đám người đó gồm bảy nam sinh và hơn mười nữ sinh, Đỗ Long nghĩ thầm ác ý:
“Không lẽ có kẻ muốn một mình chơi hết mấy người?”
Mã Ngọc Đường cũng ở trong đám người đó. Phóng mắt nhìn từ xa, hình như cô ta rất hưng phấn. Cũng phải thôi, mấy con cún bị nhốt lâu ngày, một khi có thể ra khỏi nhà rong chơi thì cũng hưng phấn như thế.
Đại khái chừng hai mươi phút nữa Thẩm Băng Thanh mới có thể đuổi kịp, Đỗ Long cùng Lưu Sướng liền chậm rãi theo sau họ. Họ kêu một hơi năm chiếc taxi, Đỗ Long thấy thế cũng gọi một chiếc, sau khi lên xe hắn nói thẳng với tài xế:
- Đến sàn nhảy Lam Vận.
Sàn nhảy Lam Vận chỉ cách Nhất Trung hai khu phố, xe taxi đến nơi rất nhanh. Năm chiếc taxi trước mặt vừa rời khỏi, Đỗ Long liền thấy bọn họ bước vào sàn nhảy có mặt tiền được thiết kế cực kỳ xa hoa chói mắt.
Đỗ Long và Lưu Sướng cũng mua vé vào sàn, tiếng nhạc đinh tai nhức óc cùng những tia đèn chấp chá liên tục làm Đỗ Long thấy rất khó chịu. Hắn đến quầy bar gọi hai chai bia, rồi cùng Lưu Sướng mỗi người một chai đi tìm chỗ ngồi. Còn đội bóng rổ và mấy cô gái thì tự gọi rượu với đồ uống, trong đó Mã Ngọc Đường chỉ gọi một lon Coca.
Sau khi gọi đồ uống thì họ ra sàn nhảy nhót, chỉ để lại một nữ sinh trông coi đồ. Đỗ Long lạnh lùng quan sát, nhận thấy bạn nhảy tên Lã Quốc Thì của Mã Ngọc Đường quả thực không tệ. Thân hình cao to, khuôn mặt đẹp trai, nhảy cũng rất khá, thảo nào lại có nhiều nữ sinh theo đuổi ái mộ đến thế.
Lúc này Lã Quốc Thì đang quấn lấy Mã Ngọc Đường lắc lư, biểu diễn vài động tác khiêu khích. Mã Ngọc Đường cười lơ đễnh, ánh mắt nhìn Lã Quốc Thì đầy vẻ thưởng thức. Có lẽ vì không thường nhảy nhót nên động tác của cô hơi cứng nhắc, không uốn éo quá nhiều. Nhưng do cô vốn xinh đẹp, thân hình lại chuẩn nên trong sàn nhảy có rất nhiều người nhìn cô, thậm chí còn mời cô nhảy cùng. Song khi Mã Ngọc Đường cự tuyệt, cộng thêm sự uy hiếp của Lã Quốc Thì, những người đó đều không tiến mà lui.
Nhảy được vài phút thì họ lần lượt trở về chỗ ngồi nhấm nháp một chút, sau đó lại vào sàn nhảy vui vẻ tiếp, hoặc là ngồi lại mà anh anh em em.
Mã Ngọc Đường cũng về chỗ ngồi. Cô mở lon Coca hớp hai ngụm, vừa đặt lon nước xuống thì nữ sinh khi nãy ở lại giữ đồ kéo cô cùng một nữ sinh khác rời khỏi.
Đúng lúc này, hai nam một nữ ngồi bên bàn lấy ra mấy viên thuốc và một chai nước giống như chai thuốc nhỏ mắt, chia ra bỏ vào đồ uống đã khui nắp, trong đó có cả lon nước ngọt của Mã Ngọc Đường.
“Sao Thẩm Băng Thanh vẫn chưa tới?”
Đỗ Long nghĩ bụng, trông thấy đám người kia sau khi bỏ thuốc, lắc đều đồ uống rồi đặt về chỗ cũ, còn ba người Mã Ngọc Đường cũng đã quay trở lại. Đỗ Long bắt đầu lo lắng rồi.
Thình lình có người vỗ vai Đỗ Long, Thẩm Băng Thanh ngồi xuống bên cạnh hắn nói:
- Khó lắm mới theo kịp, sao ông lại đến sàn nhảy? Nói đi, tìm tôi có chuyện gì? Nói trước là tôi không làm chuyện phạm pháp đâu!
Đỗ Long vui vẻ nói:
- Cuối cùng ông cũng đến, không thấy gì à? Bàn bên kia kìa, mấy thằng cao to đó bỏ thuốc vào đồ uống trên bàn, muốn cưỡng hiếp bạn học nữ của chúng. Đợi lát nữa đám nữ sinh quay lại uống nước, ông qua đó ngăn họ. Tôi cho ông cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân, sắp rồi đấy, mau qua đó đi, kịch hay sắp mở màn rồi!
Danh sách chương