Chưa tới năm rưỡi chiều, Đỗ Long đã lái chiếc BMW của Lâm Nhã Hân đến gần trường tư thục Đức Thiên mà Hồ Hiểu Đông học. Nơi này vốn không phải là khu náo nhiệt, chỗ đậu xe không ít, nhưng hôm nay là cuối tuần, phụ huynh đến đón con về nhà rất nhiều, cho nên xung quanh chỗ đậu xe chật ních, ngay cả rất nhiều bãi đỗ mà cũng đã đầy ắp xe đỗ.

Trường tư thục Đức Thiên là trường tư thục cao cấp của thành phố Ngọc Minh, tỉnh Thiên Nam, có thể được tới nơi này học tập, không phú thì quý. Cùng đi đón con em với họ, bên ngoài trường học là cả một rừng xe sang, BMW của Lâm Nhã Hân ở nơi khác xem như sang lắm rồi, vào chỗ này xem ra cũng chỉ là bình thường thôi.

Vô vàn chiếc xe sang quả là bữa tiệc cho đôi mắt, thậm chí những chiếc xe chỉ là phiên bản giới hạn cũng không phải là hiếm ở đây. Khi Đỗ Long vất vả lắm mới đỗ được xe, đã không thể không thốt ra câu châm biếm:

- Nếu ta trở thành Giám đốc sở công an, ta liền hạ lệnh đem tất cả biển số xe sang ở đây đi điều tra, ít nhất cũng quá nửa phải ngồi tù.

Lâm Nhã Hân ngồi ở ghế sau, ngả hẳn người dựa vào ghế, vẫn còn rất mệt mỏi, uể oải nói:

- Đợi lúc em được làm Giám đốc sở công an rồi hãy nói. Xem chừng còn chưa tới giờ tan học, chị nghỉ ngơi một lúc, nhìn thấy có xe đến thì gọi chị nhé.

Đỗ Long quay đầu lại cười nói:

- A Hân, mình còn chưa chơi kiểu xe rung, chứ vẫn còn thời gian mà...

Hôm nay Lâm Nhã Hân đã để cho hắn ta dằn vặt đến sợ hãi, đã lâu rồi cô chưa từng mệt mỏi đến vậy, cho nên vừa nghe Đỗ Long nói như thế, cô vội tuyệt vọng lắc đầu nói:

- Chị thực sự không chịu thêm được nữa. Em dẳng dai như ma quỷ ấy!

Đỗ Long đắc ý vừa cười vừa nói:

- Xem chị về sau dám không nghe lời em nữa không!

- Biết rồi...

Lâm Nhã Hân tựa hồ trong nháy mắt đã chìm vào giấc ngủ. Đỗ Long cũng không trêu chọc cô nữa, mà nhìn ra ngoài cửa kính, trầm ngâm.

Lâm Nhã Hân nói đúng, Đỗ Long cũng có chút kinh ngạc, không ngờ mình lại tràn đầy năng lượng như vậy. Chiều nay đã liền 2 phát đạn, giằng co qua lại cũng gần 4 giờ, Lâm Nhã Hân này đã mệt mỏi không gượng được nữa, hắn lại còn rất tỉnh táo. Bộ dạng này, không thể đưa lí do trẻ tuổi cường tráng ra mà lí giải được.

Đỗ Long đột nhiên nhớ lại hai lần bắn trước của mình, khi đó dưới rốn đều chợt lạnh, cảm giác này nhanh chóng lan khắp cơ thể, một nóng một lạnh sảng khoái đến cực điểm. Sau đó mình có làm thế nào cũng không cảm thấy mệt mỏi, chẳng lẽ là vì luồng cảm giác lạnh lẽo này? Luồng lạnh lẽo này vì sao tới? Chuyện này ngược lại cũng đơn giản, Đỗ Long tự khẳng định việc này chắc chắn liên quan với việc mỗi ngày mình đều xem bản “Hoàng thư” (Sách khiêu dâm) kia, trong đó có rất nhiều bức vẽ hình cơ thể người với những sơ đồ dây nhỏ chằng chịt, trong đó có một bức cũng tương tự như tình huống hôm nay.

Đang lúc Đỗ Long miên man nghĩ đến cuốn sách kia, đột nhiên trông thấy trong kính chiếu hậu một người đàn ông mặc Âu phục rất phong độ đi từ phía sau đến bên cạnh, gõ vào cửa kính.

Đỗ Long hạ cửa kính, hỏi người đàn ông này:

- Có chuyện gì sao?

Người đàn ông kia vốn tươi cười, nhìn thấy Đỗ Long đột nhiên sửng sốt hỏi:

- Anh là ai? Sao lại lái xe của Nhã Hân?

“Nhã Hân?” Đỗ Long liếc nhìn người đàn ông ấy, quay đầu nói với Lâm Nhã Hân:

- Hân à, em biết người này à?

Lâm Nhã Hân đã tỉnh lại từ khi nghe tiếng gõ cửa xe, cô ngay ngắn ngồi dậy, nhẹ nhàng vén tóc, nói:

- Mike, anh tìm tôi có việc gì sao?

Người được gọi là Mike nhận thấy Lâm Nhã Hân, lập tức trở lại khuôn mặt tươi cười, nói:

- Anh vừa xa trông thấy xe em, cho nên tới đây gọi, vị này chính là của em... ?

Đỗ Long giành đáp:

- Tôi là bạn trai của cô ấy, tôi là Jackson, người Hoa gốc Mỹ. Tôi rất không thích anh xưng hô với bạn gái tôi như vậy, từ nay về sau anh hãy gọi cô ấy là miss Lâm, hơn nữa cũng cần hạn chế tiếp xúc, nếu không cẩn thận tôi sẽ đánh anh.

Nghe Đỗ Long nói, Mike sững người lại, Lâm Nhã Hân cũng không thích lão Mike đến giằng co với mình, nên đối với việc Đỗ Long trái với điều đã ước định giữa hai người – trước mặt người khác Đỗ Long phải tự nhận là em kết nghĩa của cô – cũng không thèm để ý, thuận nước đẩy thuyền, bèn nói:

- Vâng, Lưu tiên sinh, tôi hiện nay đã có bạn trai, xin anh về sau đừng quấn quýt tôi nữa, nếu không anh ấy sẽ tức giận.

Mike kì thực tên Lưu Dịch Dương. Theo Lâm Nhã Hân biết, lão cũng là một thương nhân, hình như là có mở một công ty xây dựng, có lẽ cũng hơi có chút quan hệ, nếu không cũng không có khả năng kiếm nhiều tiền cho con theo học ở trường quý tộc này vậy.

Lưu Dịch Dương bị Đỗ Long và Lâm Nhã Hân cùng nhau trách móc đến sắc mặt tái mét, giận giữ nhìn Lâm Nhã Hân nói:

- Vì sao? Em vẫn nói tạm thời không muốn tìm bạn trai đấy thôi, tôi theo đuổi em lâu như vậy, cũng không cho tôi một cơ hội, vì sao đột nhiên thành bạn gái hắn? Em nói xem hắn có gì tốt hơn tôi? Tôi nhất định sẽ còn tốt hơn hắn.

Lâm Nhã Hân nói:

- Lưu tiên sinh, thích một người thì không cần lý do. Tôi và Jackson vừa gặp đã yêu, còn với anh thì không hề có cảm giác. Cho nên anh ấy trở thành bạn trai của tôi, còn anh chỉ là một người qua đường. Anh hiểu chưa?

Lưu Dịch Dương buồn rầu nói:

- Hóa ra tôi chỉ là người qua đường... Thôi được, chúc hai người hạnh phúc, tôi đi trước.

Lưu Dịch Dương xoay người đi rồi, ngay trong nháy mắt quay người đi, hắn lạnh lùng oán giận liếc nhìn Đỗ Long một cái. Đỗ Long biết y tuyệt nhiên sẽ không như vậy mà từ bỏ, nhưng hắn cũng không để bụng. Y không gây rối coi như xong, nếu y dám quấy rầy Nhã Hân hoặc có xảy ra chuyện gì, Đỗ Long sẽ không bỏ qua cho y.

Lâm Nhã Hân cũng không yên tâm nghỉ ngơi, cô vừa sửa sang quần áo, vừa giải thích;

- Lưu tiên sinh là người tốt, chính là có hơi si mê. Ba năm trước vợ ông ấy không ngờ mất đi, vẫn muốn vì con mà tìm một người mẹ kế thích hợp.

Đỗ Long nói:

- Bất kể là người tốt hay không, lão muốn tìm mẹ kế cho con thì đi nơi khác, em tuy không thể quản lý chị, nhưng chị nhất định phải chú ý, tuyệt đối không thể tùy tiện kết giao với đàn ông khác. Không phải là em ghen, chỉ có điều em lo lắng cho an nguy của chị, quyết không thể một mình ở cùng với đàn ông. Cần đi đâu thì trước hết gọi em, hoặc gặp em, em cho phép mới được đi.

Lâm Nhã Hân bất đắc dĩ nói:

- Vâng, vâng, vâng, em cũng thật độc đoán.

Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cô rất vui, người đàn ông càng để ý đến người phụ nữ thì càng tỏ ra độc đoán, đây là nguyên nhân anh quản lý cô như vậy.

Thời gian cũng không còn nhiều, hai người cùng xuống xe, sau khi khóa xe, sóng vai đi dọc theo con đường về phía trước. Đỗ Long hai tay đút túi quần, Lâm Nhã Hân khoác tay hắn, khẽ dựa đầu vào vai hắn, tựa hồ như dáng một con chim nhỏ khép nép.

Phía xa, Lưu Dịch Dương từ trong một chiếc Mercedes-Ben đi ra, ánh mắt tiếc nuối lạnh lùng quét qua bóng dáng Đỗ Long và Lâm Nhã Hân dẫn xa, lấy điện thoại di động ra, bấm rồi nói:

- Con trai, ba của con hôm nay rất tức giận, hãy giáo huấn tiểu tử thối kia một bài học cho ta.

……….

Tan học, cửa trường chậm rãi mở ra, học sinh chậm rãi ngay ngắn đi ra. Giáo dục của trường này là khá tốt, chẳng qua là khi phụ huynh đến đón tất cả đều hỗn loạn, í ới gọi cha mẹ, chẳng khác gì sự hỗn loạn của cái chợ vậy.

Đỗ Long và Lâm Nhã Hân đứng ở chỗ nhà dài, tương đối cao, rất nhanh nhìn thấy Tùng Tùng trong đoàn học sinh chen chúc nhau đi ra. Lâm Nhã Hân cũng sốt ruột, không kiềm chế được, nhanh chân chen lên phía trước. Đỗ Long lo lắng cô bị người khác va phải, đành phải đi lên trước mở đường.

Vất vả chen chúc, hai người cuối cùng cũng đến được, chỉ thấy Đông Đông hét to một tiếng “Ba! Ba!”, sau đó liền nhào vào lòng Đỗ Long. Đỗ Long nhìn Lâm Nhã Hân, chỉ thấy cô lúc này không xấu hổ như lần trước, cô chỉ cúi xuống, vỗ mấy cái vào Đông Đông, nói:

- Đông Đông, sao người con bẩn thế? Vừa rồi đánh nhau hả?

Đông Đông theo bản năng quay đầu nhìn ra hướng khác, khóe mắt ngấn mấy giọt nước, nhưng vẫn cố nén lại, đáp lời:

- Dạ, vừa rồi chạy hơi nhanh, nên ngã một cái ạ!

- Như vậy là không cẩn thận rồi...

Lâm Nhã Hân trách yêu Tùng Tùng, nắm tay con hỏi:

- Còn đau không?

Đúng lúc, Đỗ Long nhìn theo ánh mắt Đông Đông, rất nhanh nhìn thấy một đứa trẻ bộ dạng rất giống con trai Lưu Dịch Dương, nó đang nhìn chằm chằm Đông Đông, gặp ánh mắt của Đỗ Long, lập tức nhìn sang chỗ khác.

- Đứa kia là bạn con à?

Đỗ Long hỏi:

- Vì sao nó vẫn còn nhìn con thế kia?

Đông Đông quay đầu nhìn thoáng qua, lắc lắc đầu nói:

- Không, hắn là bạn của Đại Ngưu, ba mẹ, chúng ta mau về nhà đi.

Đỗ Long không dài dòng nữa, nắm tay trái Đông Đông, Nhã Hân nắm tay phải, ba người đi về phía xe.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện