Trần Hủ Mộc thật cẩn thận nhìn xung quanh sân sau một lúc không có phát hiện gì. Lâm Nhã Hân nhỏ giọng nói:

- Có thể là mấy đứa nhỏ kế bên, bọn nó thường xuyên ném đá để đùa dai ấy mà

Trần Hủ Mộc hừ nhẹ một tiếng, vẫn hoài nghi đẩy Lâm Nhã Hân về phòng khách. Tuy không xảy ra chuyện gì, bốn phía cũng vẫn im lặng như cũ, nhưng Trần Hủ Mộc lại cảm giác nguy hiểm ở gần. Gã cẩn thận nghĩ lại từng bước hành động, rõ ràng không có bất kỳ sơ hở nào, vấn đề duy nhất có lẽ nằm ở cú điện thoại của Lâm Nhã Hân rồi.

Trần Hủ Mộc không chất vấn Lâm Nhã Hân, gã biết việc đó chỉ phí thời gian. Nếu cô đã ám chỉ cho Đỗ Long, e rằng bốn phía hiện giờ đã bày ra thiên la địa võng. Hiện giờ giết chết Đỗ Long là chuyện nhỏ, chạy thoát thế nào mới là chuyện quan trọng.

Trần Hủ Mộc lập tức không do dự, gã đẩy Lâm Nhã Hân xuống dưới tầng hầm. Khu biệt thự này có rất nhiều tầng hầm ngầm xa hoa, nhà Lâm Nhã Hân có một cái. Hai người đi xuống cầu thang, tiến vào hầm ngầm, Trần Hủ Mộc bật đèn điện, chỉ thấy trước mắt là một không gian ước chừng một trăm thước vuông, bên trong đặt nhiều đồ hỗn loạn, còn có dụng cụ để tập thể dục. Lâm Nhã Hân bình thường có rảnh lại tới nơi này vận động một chút, chỉ cần mở ra hệ thống thông gió, không khí nơi này vẫn tương đối tươi mát.

Sợi dây Trần Hủ Mộc dùng để buộc Lâm Nhã Hân cũng tìm được ở trong này. Gã hiện tại càng cần nhiều dây thừng, người phụ nữ này rất giảo hoạt, nhất định phải khống chế cô càng chặt mới được. Nếu không cô ra sức chạy trốn hoặc là giằng co, chỉ sợ cho dù trong chớp mắt sẽ gã sẽ bị chế phục nhưng điều này cũng tạo cơ hội cho tay súng bắn tỉa, Trần Hủ Mộc cũng không muốn mạo hiểm như vậy.

- Anh... Anh muốn làm gì? Lâm Nhã Hân sau khi đi vào tầng hầm ngầm rõ ràng có chút bối rối, Trần Hủ Mộc không nói gì mà dùng dây trói gô cô lại, rút dao găm ra...

Lâm Nhã Hân sợ hãi ra sức giãy dụa và hét lên, Trần Hủ Mộc tát một cái, gã không có lòng thương hoa tiếc ngọc chút nào. Lâm Nhã Hân ngã sấp xuống đống dây, Trần Hủ Mộc quát:

- Tôi còn chưa giết cô, kêu la cái gì? Còn dám phát ra bất kỳ thanh âm gì tôi cắt lưỡi của cô!

Lâm Nhã Hân trong lòng an tâm một chút, ngậm chặt miệng. Chỉ thấy Trần Hủ Mộc một đao cắt đứt sợi dây cột lấy hai tay cô, đá Lâm Nhã Hân một cước, quát:

- Đứng lên!

Lâm Nhã Hân ngoan ngoãn khẩn trương bò lên. Trần Hủ Mộc thu hồi dao găm, nắm sợi dây cột lên cổ Lâm Nhã Hân, thuần thục trói Lâm Nhã Hân lại.

Động tác Trần Hủ Mộc rất thuần thục, trước kia lúc hắn làm bộ đội đặc chủng đã trói không biết bao nhiêu tên. Chỉ trong chốc lát, Lâm Nhã Hân đã bị trói chặt. Trần Hủ Mộc thậm chí còn nhanh chóng trói hai đầu gối của cô lại. Đôi chân thon dài của cô hiện giờ chỉ có thể nhích từng chút một chẳng cách nào chạy thoát nổi.

Lúc đi qua cầu thang gỗ của tầng hầm đột nhiên vang lên một tiếng động nhỏ. Trần Hủ Mộc phản ứng cực kỳ nhanh, đẩy ngã Lâm Nhã Hân, gã cũng cúi người nấp sau một đống đồ chất cao. Gã rút súng ra, khẽ quát một tiếng:

- Không cần trốn, đi ra! Bằng không tao liền giết nó!

Đỗ Long vừa rồi không cẩn thận đã dẫm vào hai hạt đậu xanh mà Trần Hủ Mộc lặng lẽ đặt ở cầu thang. Trên cầu thang không có đèn, khá tối, Đỗ Long kinh nghiệm không nhiều, nhất thời sơ sẩy.

Sau khi nghe Trần Hủ Mộc uy hiếp, Đỗ Long im lặng, không hiện thân. Trần Hủ Mộc cười lạnh nói:

- Mày là Đỗ Long hay là tên Cường? tụi mày chắc đều biết tính tình của tao, đừng tưởng rằng tao đang nói đùa. Tao đếm ba tiếng, nếu không ra tao sẽ vẽ hoa lên mặt của nó. Tụi mày không làm theo lời tao, tao cam đoan sẽ cắt đứt yết hầu nó!

Trần Hủ Mộc vừa mới dứt lời, Lâm Nhã Hân liền kêu to một tiếng, bên trong thanh âm kia xen lẫn một tia đau đớn. Đỗ Long lo lắng cô bị thương, vì thế phất tay ném ra một bình rượu đỏ. Khi nó rơi xuống đất tạo ra một âm thanh lớn, Đỗ Long chạy ra phía trước hai bước. Sau đó một trận hỗn loạn, chỉ nghe một tiếng nổ. Đỗ Long cảm giác vai trái nóng lên, hắn đã trúng đạn!

- A...

Đỗ Long phát ra tiếng kêu đau đớn nhỏ, Trần Hủ Mộc cười ha hả nói:

- Thật sự là tiểu tử ngu xuẩn, mày chính là Đỗ Long, xem ra người phụ nữ này đối với mày thật sự quan trọng. Biết rất rõ sự lợi hại của tao, còn dám lao tới chịu chết. K54 rởm bắn kém chính thật, nhưng khoảng cách gần như vậy mà tao còn bắn không trúng thì uổng công bao năm luyện tập của tao à.

Đỗ Long không hé răng, nhưng Lâm Nhã Hân lại lo lắng nói:

- Đỗ Long, cậu mặc kệ tôi, đi mau!

Trần Hủ Mộc cười lạnh nói:

- Nó đi không được rồi, tuy nó mặc áo chống đạn, nhưng bắn gần như vậy, cũng đủ để nó bị thương. Nó còn dám ló ra nữa, tao sẽ bắn ngay vào ngực.

Vai trái Đỗ Long quả thật vừa nóng vừa đau, giống như vừa mới bị một người trưởng thành dùng gậy dài đâm vào. Tuy nhiên Đỗ Long sờ qua, áo chống đạn bị mảnh đạn vỡ phá nát rồi, đầu đạn dính trên tường, hắn không bị thương. Điều này làm cho Đỗ Long có một chút ỷ lại, hắn lo lắng nhất hiện nay là tài bắn súng của đối phương, về phần phi đao mà Hạ Hồng Quân nhấn mạnh, Đỗ Long cũng không lo lắng lắm. Hắn tin tưởng tốc độ phản ứng của mình, cho dù thật sự trốn không thoát, ít nhất còn có thể lấy tay hoặc vị trí khác chắn lại? Viên đạn thì khác, tốc độ đó không thể thoát trong gang tấc.

Đỗ Long hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Trốn không thoát là mày, Trần Hủ Mộc. Thả con tin đầu hàng đi, mày bị đặc công bao vây rồi, mày trốn không thoát đâu. Sao phải liều đến cùng chứ?

Trần Hủ Mộc cười lạnh nói:

- Tao nghĩ còn có chút thời gian, bọn Chu Thu Cường còn chưa tới, bằng không người đầu tiên vào nhất định là Chu Thu Cường. Nó nghĩ là tao không làm nó bị thương, cho nên nhiều lần đều xung phong đi trước. Không bắn nó là vì còn chưa tới đường cùng, nếu nó còn dám đến, mày xem tao làm sao hạ gục nó. Thằng nhóc kia, ông chủ của chúng tao bị mày hại chết, lão chỉ cần một mình mày chôn cùng. Mày tốt nhất ngoan ngoãn đứng ra để tao một phát bắn hạ mày. Bằng không sẽ có nhiều kẻ chôn cùng đấy, mày đừng vọng tưởng cứu được ả. Tao trói nhiều hỏa dược nặng ký trên người ả rồi, điều khiển từ xa ở trong tay tao, chỉ cần tao buông tay, nó cũng sẽ bị nổ thành tám mảnh. Cô gái vừa xinh đẹp lại dịu dàng như vậy, mày sao nhẫn tâm sao?

Đỗ Long than khổ trong lòng, Trần Hủ Mộc này thật đúng là quá cẩn thận, lại còn dùng tới loại thủ đoạn này. Những biện pháp Hoàng Kiệt Hào dạy hắn hoàn toàn không cần sử dụng đến. Xem ra hắn chỉ có thể cùng Trần Hủ Mộc đánh cuộc một lần rồi.

Đỗ Long cười lạnh nói:

Đỗ Long quả quyết nói:

- Được, có điều mày nhất định phải bỏ điều khiển từ xa, để tránh mày chết rồi buông tay thì làm sao? A Hân, cô tránh xa chút, tốt nhất tìm một chỗ trốn đi, để tránh bị đạn lạc làm bị thương.

Trần Hủ Mộc rất tự tin vào tài bắn súng của mình, cho nên gã lập tức đồng ý đề nghị của Đỗ Long. Khi các đặc công khác còn chưa xuống đây, cái phòng dưới đất này vẫn trong khống chế của gã, Đỗ Long không thoát khỏi bàn tay gã đâu. Lâm Nhã Hân cho dù trốn được trong lòng Đỗ Long, vậy thì đã sao? Hắn tin tưởng một phát sẽ xuyên cả hai người!

Trần Hủ Mộc ấn màn hình điện tử trước ngực Lâm Nhã Hân, đèn đỏ cạnh màn hình liền tắt, Trần Hủ Mộc cười lạnh nói:

- Tốt lắm, mày có thể đi ra, nửa phút sau bất cứ lúc nào có thể hô một tiếng bắt đầu. Rồi mày đợi xem tiểu tử kia chết như thế nào!

Lâm Nhã Hân chỉ có thể nhích từng chút qua một bên, Đỗ Long an ủi cô hai câu. Sau khi Lâm Nhã Hân đã nấp kỹ, bị hai người thúc giục, cô miễn cưỡng:

- Chuẩn bị... Bắt đầu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện