Lâm Nhã Hân cảm động nói:

- Đây là mùi vị há cảo Lưu Kí phố Đông Liên, sao anh lại phải đi xa như vậy để mua há cảo? Đỗ Long cười nói:

- Chị tinh thật đấy, vừa ngửi là đã biết đây là há cảo Lưu Kí rồi. Thì tôi cũng chỉ ngồi không chẳng làm gì, cho nên lái xe ra ngoài đi dạo, vô tình đến gần đường Đông Liên, nhớ ra chị nói thích ăn há cảo Đông Liên thì tiện đường mua một ít. Chị bị bệnh nặng mới khỏi khẩu vị chưa tốt, ăn ít há cảo rất tốt cho dạ dày đó.

Lâm Nhã Hân vừa nghe đã biết hắn chủ ý lái xe đi mua cho mình, trong lòng nóng ran lên, đã lâu lắm chưa có ai mua đồ ăn sáng cho cô cả…

Lâm Nhã Hân ăn miếng há cảo thơm ngào ngạt, uống bát nước súp nóng hầm hập. Người cô ấm dần lên, khí lực cũng dần dần khôi phục, có điều chỗ há cảo đó khá nhiều đối với cô, cô chỉ ăn được chừng một phần ba thì không ăn được nữa. Cô đưa bát cho Đỗ Long nói:

- Tôi không ăn được nữa, anh cầm đi đổ giúp tôi.

Đỗ Long nói:

- Đổ sao? Quá lãng phí, cái đó… vất vả lắm mới làm ra được, chị không ăn thì tôi ăn. Bàn chải, kem đánh răng còn cả cốc, khăn mặt đều ở đây, chị đi đánh răng rửa mặt đi, thủ tục tôi đều làm xong hết rồi, có thể xuất viện ngay.

Lâm Nhã Hân muốn nói lại thôi, nhìn đống đồ mới mua, cô ngạc nhiên nói:

- Tất cả đều mới mua sao? Anh mới lãng phí đấy, về nhà đánh răng rửa mặt cũng được mà? Đồ gần bệnh viện lại không rẻ.

Đỗ Long húp xì xụp bát há cảo, miệng hàm hồ đáp:

- Tôi sợ chị để ý đến hình tượng mà, quần áo thay giặt tôi đều mang đến hai bộ, hay là chị giặt đi, nếu như chị không cần tôi sẽ mang về dùng.

Lâm Nhã Hân vẫn cầm chậu rửa mặt mới và những thứ khác đi đánh răng rửa mặt. Lúc cô bước ra, Đỗ Long đã ăn hết bát há cảo, hắn đang đợi cô. Lâm Nhã Hân thấy Đỗ Long đang nhìn vào đống đồ, cô biết Đỗ Long nhất định chưa ăn sáng, cho nên mới ăn nhanh và ngon lành vậy, nhưng cô lại không nói ra. Đỗ Long cầm bao to bao nhỏ, còn đưa tay đỡ lấy Lâm Nhã Hân, cứ như vậy đi xuống lầu.

Hai người đến trước xe của Đỗ Long. Nhìn xe của Đỗ Long, Lâm Nhã Hân kinh ngạc mở to hai mắt, cô hỏi:

- Đỗ Long, anh đã đi xe này đưa tôi đến bệnh viện, sau đó lại đi mua đồ ăn sáng cho tôi?

Đỗ Long nhìn thấy xe của mình cũng ngây người ra. Chỉ thấy trên ô tô của hắn bị người ta viết lên những chữ thô tục, cửa xe, cửa sổ mạn xe đều bị viết lên nhằng nhịt. Còn lốp xe lại không bị phá, nhưng bị người ta dùng khóa chuyên dụng để khóa bánh xe lại, rõ ràng còn có người cố tình đặt biển nghiêm cấm đỗ xe bên cạnh làm như có gì ghê gớm lắm. Đỗ Long nhớ tự mình đỗ xe một đêm, buổi sáng quay lại đỗ xe tấm biển còn chưa có ở đó.

- Mẹ kiếp, thằng khốn nào đang để ý đến mình đây.

Đỗ Long giận dữ chửi.

- Ai có thể qua mắt được anh chứ? Dám đùa kiểu này?

Lâm Nhã Hân che miệng khẽ cười nói.

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Đây không phải là đùa, đây là chiến tranh giữa đàn ông! Chị đợi tôi một lát.

Đỗ Long mở cửa vị trí lái xe, bước vào xe ấn nút khởi động nguồn chiếc máy tính bảng, máy tính để ở chế độ chờ sáng lên, những đoạn video mà sáu chiếc camera đã quay được liền hiện ra trên màn hình. Đỗ Long tắt camera đi, mở xem lại đoạn video đã quay, sau đó tắt máy tính và rút thẻ nhớ ra, hắn cười lạnh bước xuống xe.

Lâm Nhã Hân cười nói:

- Xe anh thế này không chạy nổi nữa rồi, anh định đưa tôi về thế nào đây?

Đỗ Long cười nói:

- Cứ để xe tôi ở đây, sẽ có người giúp tôi lau chùi sạch sẽ rồi mang về để dưới lầu của tôi, ha ha. Tôi cũng không tin mình không xử được mấy thằng ranh này! Chị Lâm, chúng ta về thôi, tôi đưa chị về nhà.

Lâm Nhã Hân đặt mông ngồi lên chiếc túi quần áo của mình, cười nói:

- Không, tôi không ngồi taxi vừa bẩn vừa hôi hám đâu, tôi phải xem anh giải quyết chiếc xe của anh thế nào, cố gắng nhanh một chút, vì tôi phải đợi về nhà đấy.

Trên khuôn mặt Lâm Nhã Hân có chút bỡn cợt, nhưng sự nghiêm túc lại nhiều hơn, khiến cho người ta khó có thể đoán biết được ý nghĩ thực sự của cô. Đỗ Long khẽ nhíu mày, nhìn Lâm Nhã Hân bất đắc dĩ lắc đầu nói:

- Chị Lâm, vậy thì tôi đành phải đánh liều rồi…

Đỗ Long lấy điện thoại ra gọi cho Uẩn Cảnh Huy, hiện tại đã hơn chín giờ rồi, Uẩn Cảnh Huy nhanh chóng nghe máy, y thấp giọng nói:

- Đỗ Long, tôi đang họp, cậu có việc gì vậy?

Đỗ Long nói:

- Cục trưởng Uẩn, xe của tôi bị người ta phá rồi, còn dùng khóa lốp xe khóa lại, đây thuộc khu vực của sếp, tôi đành phải tìm sếp để giải quyết.

Uẩn Cảnh Huy “a” lên một tiếng, kinh ngạc nói:

- Biết là ai làm không? Ai dám to gan vậy, dám phá xe của cậu!

Đỗ Long nói:

- Xe của tôi bị khóa ở bệnh viện Nhân dân Đệ Nhất, đây là lần thứ hai rồi, ở đây sếp nói xem còn ai dám làm vậy với tôi?

Uẩn Cảnh Huy vừa nghe liền biết là ai rồi, y cũng nhíu mày nói:

- Đỗ Long, tôi biết nên tìm ai rồi, đợi tôi họp xong sẽ giúp cậu làm rõ chuyện này, không thì cậu đi trước… Cậu hôm nay không đi làm sao?

Đỗ Long nói:

- Một người bạn tôi bị ốm, tôi ở viện cùng cô ấy, cho nên xin nghỉ nửa ngày, không ngờ rằng lại xảy ra chuyện này. Đây là lần thứ hai rồi, xe của tôi mới đi được có mấy hôm đã bị bọn khốn kiếp phá hai lần. Cục trưởng Uẩn, bây giờ tôi đang đợi dùng xe đấy, nếu sếp không rảnh vậy thì tôi đành phải tự đi tìm nó rồi.

Uẩn Cảnh Huy vội nói:

- Đỗ Long, cậu đừng vội, để tôi sắp xếp xe đưa cậu đi đâu cũng được, cậu đưa chìa khóa cho lái xe. Lúc về tôi bảo nó sửa xe hẳn hoi mang về cơ quan trả cậu, cậuthấy sao? Tối nay tôi có khách đi ăn ở nhà hàng Hải Thiên, giữ thể diện giúp tôi.

Đỗ Long biết tìm Uẩn Cảnh Huy kết quả sẽ như thế này, hắn nói:

- Được rồi, cục trưởng Uẩn, việc này tôi để cho sếp đấy, tôi và bạn tôi đứng đợi ở cổng lớn bệnh viện Nhân dân Đệ Nhất, cô ấy là bệnh nhân, không thể đợi lâu được.

Uẩn Cảnh Huy cười nói:

- Để cậuháu quan tâm như vậy, nhất định phải là đại mỹ nữ. Yên tâm đi, tôi gọi xe chuyên dụng của tôi đi đón cậu, nhanh thôi.

Đỗ Long cất kỹ điện thoại, nói với Lâm Nhã Hân:

- Chị Lâm, chúng ta đi thôi, đến cổng lớn sẽ có xe đến đón chúng ta.

Lâm Nhã Hân bĩu môi nói:

- Tôi cứ nghĩ anh sẽ trực tiếp tìm tên khốn đó đập cho một trận, không ngờ lại nhờ quan hệ, kém quá.

Đỗ Long cười gượng nói:

- Đây chẳng phải là chị ép tôi sao? Tôi vốn có dự định khác, để tên khốn đó sợ khiếp vía, kiếp sau cũng không dám đến trêu tôi, bây giờ đành phải đợi đến lần sau rồi.

Lâm Nhã Hân đầy thích thú hỏi:

- Ồ! Anh tính trả thù nó thế nào? Mau nói tôi biết đi, tôi giúp anh tham mưu chút.

Đỗ Long gượng cười kéo cô dậy nói:

- Chúng ta đến cửa trước đã, trên đường tôi sẽ từ từ nói chị biết.

Lâm Nhã Hân và Đỗ Long sau khi rời khỏi, một người lấp trong vườn hoa vội vàng bước ra, một tay cầm chiếc máy ảnh, một tay vỗ vỗ lên người, muỗi mùa thu cũng rất ác liệt.

Lúc Đỗ Long và Lâm Nhã Hân ngồi lên xe do Uẩn Cảnh Huy điều đến đưa về nhà, Lâm Khai Thái mặc chiếc áo blouse trắng đột nhiên xuất hiện trong phòng điều trị đặc biệt, thấy Kỷ Quân San đang làm việc, cậu ta nói thầm:

- Tiểu San, vừa nãy có người ở phòng cấp cứu nhìn thấy Đỗ Long. Cô đoán xem hắn ta đi cùng với ai?

Kỷ Quân San ghét người khác gọi mình tiểu San, nghe giống như là bồ nhí, cho nên cô đã từng nhắc Đỗ Long, nhưng lại chưa nói cho Lâm Khai Thái biết. Cô hiện giờ đang rất bận rộn, thấy Lâm Khai Thái nói chuyện không đâu ấy, cô nheo mày nói:

- Bệnh viện không phải là do anh mở ra, ai thích đến thì đến, anh quan tâm làm gì chứ? Tôi đang bận, đừng làm phiền tôi.

Lâm Khai Thái cho dù có nói gì đi nữa cũng đều là con trai của viện trưởng, Kỷ Quân San ăn nói với cậu ta như vậy nếu là y tá khác thì sớm bị đuổi việc rồi, nhưng Lâm Khai Thái đã sớm quen bị Kỷ Quân San mắng vậy rồi. Một ngày mà cậu ta không được nghe mắng vài câu như vậy chắc không chịu nổi, cậu ta nghiêm mặt nói:

- Phải phải phải, ai bị bệnh đều có thể đến bệnh viện. Nhưng… lần này không phải vậy, tôi nghe ngóng rồi, nửa đêm hôm qua Đỗ Long lái xe đưa một cô gái mặc bộ đồ ngủ đến phòng cấp cứu, cũng chỉ là sốt thôi. Có nhất thiết phải tốn công thế không? Cô xem, đây là bức ảnh được camera chụp lại lúc hắn ta và cô gái đó cùng nhau đi khỏi, cô xem họ sánh vai bên nhau vậy, tình cảm quá…

Kỷ Quân San dù có nói gì đi nữa thì cũng chỉ là thiếu nữ đang yêu, cô nghe nói bạn trai ở bên người đẹp, điềm cấm kị trong lòng bị chạm đến. Cô không kìm nén nổi quay sang nhìn vào bức ảnh trong tay Lâm Khai Thái, nhìn thấy trong bức ảnh một cô gái mặc bộ quần áo ngủ, mang đôi dép lông, đang cùng Đỗ Long cười nói sánh vai đi. Mặc dù chụp không rõ lắm, nhưng vẻ ngoài của cô gái đó đã khiến Kỷ Quân San thấy mình còn kém xa, chẳng trách hai tay cô ta trống trơn, Đỗ Long lại xách bao to bao nhỏ. Mặt vẫn tươi cười… nhưng Kỷ Quân San trong lòng đau xót, gần đây cô và Đỗ Long rất ít gặp mặt hẹn hò, thậm chí điện thoại cũng ít liên lạc hơn nhiều. Cô nghĩ rằng Đỗ Long bận làm việc, không ngờ rằng…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện