Đỗ Long ngồi trong xe taxi đi về phía cục Công an thành phố. Vừa nãy hắn lần lượt gọi hai cuộc điện thoại cho Hạ Hồng Quân và Triệu Tuệ Anh. Triệu Tuệ Anh sau khi hồi âm lại cho Đỗ Long nói Bạch Tùng Tiết hiện tại đang ở cục Công an thành phố, khi Đỗ Long chuẩn bị xong liền mang theo thẻ nhớ đi tới cục Công an.
Hắn không đi xe của hắn là có nguyên nhân, bởi vì Đỗ Long dự cảm như vậy đi tới cục Công an tuyệt đối không thuận lợi.
Quả nhiên, xe taxi vừa rời khỏi cư xá không lâu vừa mới rẽ vào ngã tư đầu tiên, hai chiếc xe đột nhiên từ hai bên điên cuồng xông đến. Tài xe taxi quá sợ hãi, vội vàng đánh lái trốn chạy, nhưng tốc độ của bọn họ quá nhanh, cho nên không còn kịp nữa rồi, hai chiếc xe một chiếc đâm vào đầu một chiếc đâm vao đuôi xe taxi khiến xe taxi tựa như con quay xoay tròn.
Đỗ Long ngồi trong xe chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, nhảy dựng lên, đầu đập mạnh một cái vào cửa kính, sau đó cảm giác trời đất như quay cuồng không biết rõ thân mình ở phương nào rồi.
Trên hai chiếc xe kia có mấy người, tất cả đều đội mũ che kín mặt, một gã trong đó cầm cở lê lớn đi tới bên cạnh xe taxi, vung tay lên, cửa kính xe kêu bịch một tiếng bị đánh vỡ một hố lớn, gã kia liên tiếp đập vài cái, cửa kính xe rốt cuộc hoàn toàn vỡ tan. Một gã khác nhanh chóng kéo then cài cửa, mở cửa xe ra, sau đó hai người cùng lúc kéo Đỗ Long bên trong xe bị đâm tới mức đầu óc choáng váng ra ngoài.
Bọn họ dưới ánh mắt mọi người nhìn trừng trừng nhanh chóng vét sạch túi tiền của Đỗ Long, từ trong túi áo hắn tìm được một chiếc thẻ nhớ, thời điểm muốn bỏ Đỗ Long xuống rời đi, một tên nói:
- Tiểu tử này rất giảo hoạt, cần phải lục soát cẩn thận, trong xe cũng phải lục soát một chút, hãy lấy di động của hắn đi, quyết không thể để sót thứ gì.
Một người vươn người vào taxi, những người khác lại triển khai lục soát trên người Đỗ Long, bất chợt nghe được thanh âm hò reo từ trong taxi truyền ra:
- Tìm được rồi, tiểu tử này thực là khốn khiếp, không ngờ giấu một cái thẻ ở dưới chỗ ngồi.
Sau khi lục soát thân thể Đỗ Long lần thứ hai kết thúc, giọng nói kia lại vang lên:
- Mang thứ đó cho ta, dựa theo kế hoạch lập tức rút lui!
Hai nhóm người nhanh chóng lên xe, sau đó hai chiếc xe rít gào mà đi, dọc đường đi ngược chiều vượt đèn đỏ rồi biến mất ở phương xe. Khi đó phát sinh tai nạn xe cộ tại ngã tư đường, Đỗ Long lúc này ôm gối ngồi dậy, xoa xoa cạnh sườn và ngực vừa nãy bị đám người kia hạ thủ, khóe miệng đột nhiên nhếch lên thản nhiên cười nhạt.
Cảnh sát giao thông nhanh chóng phóng tới hiện trường, tài xế xe taxi chạy về phía đám cảnh sát giao thông kêu oan, bấy giờ Đỗ Long đứng ra xác thực cũng không giải thích nhiều. Khi đó một chiếc xe cảnh sát 110 đã đến, cảnh sát từ trên xe đi xuống khom người cúi chào Đỗ Long, nói chính mình mang đến mệnh lệnh của Bạch Tùng Tiết.
Đỗ Long lên xe cảnh sát, tiếp tục chạy về phía cục Công an thành phố. Ở trên xe hắn nhận được điện thoại của Bạch Tùng Tiết hỏi thăm tình hình. Nghe nói thứ kia bị cướp đi rồi, Bạch Tùng Tiết có chút thất vọng, nhưng y không trách cứ Đỗ Long mà vỗ về an ủi hắn hai câu, để Đỗ Long tới bệnh viện kiểm tra một chút và nghỉ ngơi tĩnh dưỡng hai ngày thật tốt.
Khi đang định cúp máy, Đỗ Long đột nhiên nói:
- Bí thư Bạch, tuy thứ kia đã bị cướp đi, nhưng tôi còn chút tình hình muốn báo cáo trực tiếp với ngài, hy vọng có tác dụng giúp ngài xử án.
Bạch Tùng Tiết nghe Đỗ Long nói úp úp mở mở, hiểu ý liền nói:
- Được, tôi chờ anh ở cục Công an thành phố, đi đường cẩn thận.
Đỗ Long trả lại di động cho cảnh quan bên cạnh, thuận miệng cười nói:
- Đám người đó chung quy sẽ không tập kích xe cảnh sát trên đường chứ? Cảnh quan bên cạnh Đỗ Long hừ một tiếng, nói:
- Bọn chúng dám tới, tôi sẽ khiến bọn chúng có đến mà không có về!
Đỗ Long thấy gã cảnh quan kia khá lớn giọng, liền chăm chú nhìn hắn một cái, nói:
- Anh tên gì? Tôi tên là Đỗ Long, sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn.
- Tôi là Chu Thu Cường trong đội đặc công. Bí thư phái chúng tôi đi đón anh, kết quả anh đã lên xe taxi rời đi. Nếu như không phải anh tự ý rời đi, thứ kia sẽ không bị cướp.
Chu Thu Cường rất hoành tráng nói.
Đỗ Long bị chỉ trích mà cảm thấy xấu hổ, tiếp tục hỏi:
- Ba vị đại ca đều là đặc công do Bí thư Bạch cử đến sao?
Chu Thu Cường nhíu nhíu mày, y dường như cảm giác được trong lời nói của Đỗ Long có hàm ý, vì vậy nói:
- Đúng vậy, chúng tôi đều là người trong đội đặc công, mới từ tỉnh khác điều tới. Anh lo lắng trong số chúng tôi có người tiết lộ bí mật hại anh à?
Đỗ Long gật đầu, nói:
- Không thể không phòng bị được, Trưởng phòng Công an quận Bạch Hoa đã bị bắt. . . Đại ca có thể lái xe nhanh chút không? Phỏng chừng lúc này đám người kia đã phát hiện bọn họ cướp được chỉ là đống phế phẩm.
Tinh thần Chu Thu Cường rung lên, nói:
- Hả? Anh cố ý để bọn chúng cướp được sao? Vật thật vẫn còn trong tay anh?
Đỗ Long mỉm cười nói:
- Uhm, nhưng cũng không phải ở đây, mà trên mạng inte. Tôi đạt được thứ quan trọng gì đó có bao giờ mang trên người đâu? Sau khi upload lên mạng inte, tôi đã đốt chiếc thẻ nhớ kia trong lò nướng nửa phút, bọn chúng hẳn không có kỹ thuật có thể khôi phục lại tư liệu bên trong nhỉ?
Chu Thu Cương nghiêm mặt rốt cuộc nở nụ cười, hắn nói:
- Hóa ra anh đã dự tính trước! Chiêu này chính là chiêu dụ rắn ra khỏi hang à? Lấy chính mình làm mồi nhử, lá gan anh thật không nhỏ, nếu như bọn chúng muốn đâm chết anh vậy phải làm sao? Bọn chúng đã chạy thoát, chẳng lẽ anh đã chuẩn bị đường lui?
Đỗ Long uhm một tiếng, không giải thích rõ đường lui rốt cuộc là gì, hắn nói:
- Tôi đã có chuẩn bị, không dễ dàng để bọn chúng xử lý như vậy, vết thương trên đầu đều là tôi cố ý gây lên.
- Thảo nào. . .
Chu Thu Cường nói xong liền ngậm miệng lại. Xe cảnh sát dọc đường gào thét tiến về phía Công an thành phố, sau đó dưới sự dẫn dắt của Chu Thu Cường, Đỗ Long rất nhanh gặp được bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Bạch Tùng Tiết.
Đây là lần thứ hai Bạch Tùng Tiết gặp mặt Đỗ Long, y nhiệt tình đi lên phía trước cầm tay Đỗ Long cảm kích nói:
- Đỗ Long, anh phải chịu khổ, sau khi vụ án này kết thúc, anh nhất định phải tới làm khách nhà tôi, tôi muốn chiêu đãi anh một bữa, nói thực tôi thực lòng cảm ơn anh.
Đỗ Long cười nói:
- Đây là trách nhiệm tôi phải làm, Bạch tiểu thư là đi cùng tôi mới bị bắt cóc, tôi bụng làm dạ chịu, ngài không trách tôi đã khiến tôi cảm thấy vô cùng cảm động.
Bạch Tùng Tiết lắc đầu khẽ cười nói:
- Đều do Tiên nhi bướng bỉnh cố chấp, anh cũng là người bị hại. Tới đây, chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện, Tiểu Chu các anh có thể đi ra ngoài.
Sau khi đám người Chu Thu Cường đi ra ngoài, sắc mặt Bạch Tùng Tiết lập tức trầm xuống, trong giọng nói của hắn mang theo chút tức giận hỏi:
- Đỗ Long, tại sao lúc trước anh không giao chiếc thẻ nhớ đó cho tôi? Bên trong có gì bất lợi đối với Tiên nhi không?
Đỗ Long không trực tiếp trả lời vấn đề, mà thẳng thắn nói:
- Bí thư Bạch, ngài yên tâm, vật này còn nằm trong tay tôi, thứ bị cướp đi chỉ là phế phẩm mà thôi.
Áp lực trên mặt Bạch Tùng Tiết nhất thời bị niềm vui bất ngờ đánh nát, hắn vội vàng hỏi:
- Thật sao? Vậy vật kia bây giờ đang ở đâu?
Đỗ Long thành khẩn nói:
- Bí thư Bạch, tôi không dám gạt ngài, đêm hôm đó tôi truy đuổi tới, tuy Ngô Duệ còn chưa trở về, nhưng camera vẫn luôn ghi rõ hình ảnh khiếm nhã về Bạch tiểu thư, trong tờ khai tôi đã che giấu chi tiết này. Bởi thời điểm tôi vào phòng, Bạch tiểu thư không mặc quần áo, sau khi tôi đánh gục ả Tiểu Hồng kia, dùng y phục của ả mặc vào cho Bạch tiểu thư. Thời điểm gặp ngài, tôi từng nghĩ giao chiếc thẻ nhớ cho ngài xử lý, chỉ có điều sau lại bỏ qua. Tôi thầm nghĩ những thứ này trực tiếp giao cho ngài cũng không quá thích hợp, bởi vì tôi đã xem qua Bạch tiểu thư. . . Không bằng chính mình trở về chỉnh sửa hoặc xóa bỏ hoàn toàn hình ảnh Bạch thư trong đó, như vậy đối Bạch tiểu thư mà nói sẽ tốt hơn rất nhiều. . .
Bạch Tùng Tiết nghe nói thân thể trong trắng của con gái chính mình bị bại lộ hoàn toàn trước mắt tiểu tử này, khiến sắc mặt y trở nên tối sầm, ánh mắt Đỗ Long cất giấu phía sau chiếc kính râm vẫn cảm giác được luồng áp lực thật lớn.
Đỗ Long vừa ngậm miệng lại, Bạch Tùng Tiết liền lạnh lùng nhìn hắn. Sau một hồi suy tính, y cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thật này. Ý tứ của Đỗ Long rất minh bạch, thân là cha me, có hình ảnh lõa thể của con gái trong đoạn video tự nhiên không tiện xử lý, hơn nữa Triệu Tuệ Anh không am hiểu máy tính cũng không cách nào giúp Bạch tiểu thư che đậy, còn Đỗ Long dù sao cũng đã tận mắt chứng kiến, lén mang đoạn video đi xử lý một chút cũng không vấn đề gì. Tuy nhiên Bạch Tùng Tiết nghĩ tới chuyện thân thể của con gái chính mình bị tiểu tử này nhìn thấu, trong đầu liền cảm giác cực kỳ khó chịu.
Qua một hồi lâu Bạch Tùng Tiết mới nói:
- Được rồi, đoạn video được anh xử lý đã bị hủy hoàn toàn hay cất giấu ở đâu?
Đỗ Long nói:
- Chiếc thẻ nhớ kia bị tôi xóa bỏ hoàn toàn, đoạn video bị tôi xử lý đã upload lên trang web, ngài chỉ cần nói một tiếng tôi có thể lập tức download hoặc là xóa bỏ hoàn toàn.
Hắn không đi xe của hắn là có nguyên nhân, bởi vì Đỗ Long dự cảm như vậy đi tới cục Công an tuyệt đối không thuận lợi.
Quả nhiên, xe taxi vừa rời khỏi cư xá không lâu vừa mới rẽ vào ngã tư đầu tiên, hai chiếc xe đột nhiên từ hai bên điên cuồng xông đến. Tài xe taxi quá sợ hãi, vội vàng đánh lái trốn chạy, nhưng tốc độ của bọn họ quá nhanh, cho nên không còn kịp nữa rồi, hai chiếc xe một chiếc đâm vào đầu một chiếc đâm vao đuôi xe taxi khiến xe taxi tựa như con quay xoay tròn.
Đỗ Long ngồi trong xe chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, nhảy dựng lên, đầu đập mạnh một cái vào cửa kính, sau đó cảm giác trời đất như quay cuồng không biết rõ thân mình ở phương nào rồi.
Trên hai chiếc xe kia có mấy người, tất cả đều đội mũ che kín mặt, một gã trong đó cầm cở lê lớn đi tới bên cạnh xe taxi, vung tay lên, cửa kính xe kêu bịch một tiếng bị đánh vỡ một hố lớn, gã kia liên tiếp đập vài cái, cửa kính xe rốt cuộc hoàn toàn vỡ tan. Một gã khác nhanh chóng kéo then cài cửa, mở cửa xe ra, sau đó hai người cùng lúc kéo Đỗ Long bên trong xe bị đâm tới mức đầu óc choáng váng ra ngoài.
Bọn họ dưới ánh mắt mọi người nhìn trừng trừng nhanh chóng vét sạch túi tiền của Đỗ Long, từ trong túi áo hắn tìm được một chiếc thẻ nhớ, thời điểm muốn bỏ Đỗ Long xuống rời đi, một tên nói:
- Tiểu tử này rất giảo hoạt, cần phải lục soát cẩn thận, trong xe cũng phải lục soát một chút, hãy lấy di động của hắn đi, quyết không thể để sót thứ gì.
Một người vươn người vào taxi, những người khác lại triển khai lục soát trên người Đỗ Long, bất chợt nghe được thanh âm hò reo từ trong taxi truyền ra:
- Tìm được rồi, tiểu tử này thực là khốn khiếp, không ngờ giấu một cái thẻ ở dưới chỗ ngồi.
Sau khi lục soát thân thể Đỗ Long lần thứ hai kết thúc, giọng nói kia lại vang lên:
- Mang thứ đó cho ta, dựa theo kế hoạch lập tức rút lui!
Hai nhóm người nhanh chóng lên xe, sau đó hai chiếc xe rít gào mà đi, dọc đường đi ngược chiều vượt đèn đỏ rồi biến mất ở phương xe. Khi đó phát sinh tai nạn xe cộ tại ngã tư đường, Đỗ Long lúc này ôm gối ngồi dậy, xoa xoa cạnh sườn và ngực vừa nãy bị đám người kia hạ thủ, khóe miệng đột nhiên nhếch lên thản nhiên cười nhạt.
Cảnh sát giao thông nhanh chóng phóng tới hiện trường, tài xế xe taxi chạy về phía đám cảnh sát giao thông kêu oan, bấy giờ Đỗ Long đứng ra xác thực cũng không giải thích nhiều. Khi đó một chiếc xe cảnh sát 110 đã đến, cảnh sát từ trên xe đi xuống khom người cúi chào Đỗ Long, nói chính mình mang đến mệnh lệnh của Bạch Tùng Tiết.
Đỗ Long lên xe cảnh sát, tiếp tục chạy về phía cục Công an thành phố. Ở trên xe hắn nhận được điện thoại của Bạch Tùng Tiết hỏi thăm tình hình. Nghe nói thứ kia bị cướp đi rồi, Bạch Tùng Tiết có chút thất vọng, nhưng y không trách cứ Đỗ Long mà vỗ về an ủi hắn hai câu, để Đỗ Long tới bệnh viện kiểm tra một chút và nghỉ ngơi tĩnh dưỡng hai ngày thật tốt.
Khi đang định cúp máy, Đỗ Long đột nhiên nói:
- Bí thư Bạch, tuy thứ kia đã bị cướp đi, nhưng tôi còn chút tình hình muốn báo cáo trực tiếp với ngài, hy vọng có tác dụng giúp ngài xử án.
Bạch Tùng Tiết nghe Đỗ Long nói úp úp mở mở, hiểu ý liền nói:
- Được, tôi chờ anh ở cục Công an thành phố, đi đường cẩn thận.
Đỗ Long trả lại di động cho cảnh quan bên cạnh, thuận miệng cười nói:
- Đám người đó chung quy sẽ không tập kích xe cảnh sát trên đường chứ? Cảnh quan bên cạnh Đỗ Long hừ một tiếng, nói:
- Bọn chúng dám tới, tôi sẽ khiến bọn chúng có đến mà không có về!
Đỗ Long thấy gã cảnh quan kia khá lớn giọng, liền chăm chú nhìn hắn một cái, nói:
- Anh tên gì? Tôi tên là Đỗ Long, sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn.
- Tôi là Chu Thu Cường trong đội đặc công. Bí thư phái chúng tôi đi đón anh, kết quả anh đã lên xe taxi rời đi. Nếu như không phải anh tự ý rời đi, thứ kia sẽ không bị cướp.
Chu Thu Cường rất hoành tráng nói.
Đỗ Long bị chỉ trích mà cảm thấy xấu hổ, tiếp tục hỏi:
- Ba vị đại ca đều là đặc công do Bí thư Bạch cử đến sao?
Chu Thu Cường nhíu nhíu mày, y dường như cảm giác được trong lời nói của Đỗ Long có hàm ý, vì vậy nói:
- Đúng vậy, chúng tôi đều là người trong đội đặc công, mới từ tỉnh khác điều tới. Anh lo lắng trong số chúng tôi có người tiết lộ bí mật hại anh à?
Đỗ Long gật đầu, nói:
- Không thể không phòng bị được, Trưởng phòng Công an quận Bạch Hoa đã bị bắt. . . Đại ca có thể lái xe nhanh chút không? Phỏng chừng lúc này đám người kia đã phát hiện bọn họ cướp được chỉ là đống phế phẩm.
Tinh thần Chu Thu Cường rung lên, nói:
- Hả? Anh cố ý để bọn chúng cướp được sao? Vật thật vẫn còn trong tay anh?
Đỗ Long mỉm cười nói:
- Uhm, nhưng cũng không phải ở đây, mà trên mạng inte. Tôi đạt được thứ quan trọng gì đó có bao giờ mang trên người đâu? Sau khi upload lên mạng inte, tôi đã đốt chiếc thẻ nhớ kia trong lò nướng nửa phút, bọn chúng hẳn không có kỹ thuật có thể khôi phục lại tư liệu bên trong nhỉ?
Chu Thu Cương nghiêm mặt rốt cuộc nở nụ cười, hắn nói:
- Hóa ra anh đã dự tính trước! Chiêu này chính là chiêu dụ rắn ra khỏi hang à? Lấy chính mình làm mồi nhử, lá gan anh thật không nhỏ, nếu như bọn chúng muốn đâm chết anh vậy phải làm sao? Bọn chúng đã chạy thoát, chẳng lẽ anh đã chuẩn bị đường lui?
Đỗ Long uhm một tiếng, không giải thích rõ đường lui rốt cuộc là gì, hắn nói:
- Tôi đã có chuẩn bị, không dễ dàng để bọn chúng xử lý như vậy, vết thương trên đầu đều là tôi cố ý gây lên.
- Thảo nào. . .
Chu Thu Cường nói xong liền ngậm miệng lại. Xe cảnh sát dọc đường gào thét tiến về phía Công an thành phố, sau đó dưới sự dẫn dắt của Chu Thu Cường, Đỗ Long rất nhanh gặp được bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Bạch Tùng Tiết.
Đây là lần thứ hai Bạch Tùng Tiết gặp mặt Đỗ Long, y nhiệt tình đi lên phía trước cầm tay Đỗ Long cảm kích nói:
- Đỗ Long, anh phải chịu khổ, sau khi vụ án này kết thúc, anh nhất định phải tới làm khách nhà tôi, tôi muốn chiêu đãi anh một bữa, nói thực tôi thực lòng cảm ơn anh.
Đỗ Long cười nói:
- Đây là trách nhiệm tôi phải làm, Bạch tiểu thư là đi cùng tôi mới bị bắt cóc, tôi bụng làm dạ chịu, ngài không trách tôi đã khiến tôi cảm thấy vô cùng cảm động.
Bạch Tùng Tiết lắc đầu khẽ cười nói:
- Đều do Tiên nhi bướng bỉnh cố chấp, anh cũng là người bị hại. Tới đây, chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện, Tiểu Chu các anh có thể đi ra ngoài.
Sau khi đám người Chu Thu Cường đi ra ngoài, sắc mặt Bạch Tùng Tiết lập tức trầm xuống, trong giọng nói của hắn mang theo chút tức giận hỏi:
- Đỗ Long, tại sao lúc trước anh không giao chiếc thẻ nhớ đó cho tôi? Bên trong có gì bất lợi đối với Tiên nhi không?
Đỗ Long không trực tiếp trả lời vấn đề, mà thẳng thắn nói:
- Bí thư Bạch, ngài yên tâm, vật này còn nằm trong tay tôi, thứ bị cướp đi chỉ là phế phẩm mà thôi.
Áp lực trên mặt Bạch Tùng Tiết nhất thời bị niềm vui bất ngờ đánh nát, hắn vội vàng hỏi:
- Thật sao? Vậy vật kia bây giờ đang ở đâu?
Đỗ Long thành khẩn nói:
- Bí thư Bạch, tôi không dám gạt ngài, đêm hôm đó tôi truy đuổi tới, tuy Ngô Duệ còn chưa trở về, nhưng camera vẫn luôn ghi rõ hình ảnh khiếm nhã về Bạch tiểu thư, trong tờ khai tôi đã che giấu chi tiết này. Bởi thời điểm tôi vào phòng, Bạch tiểu thư không mặc quần áo, sau khi tôi đánh gục ả Tiểu Hồng kia, dùng y phục của ả mặc vào cho Bạch tiểu thư. Thời điểm gặp ngài, tôi từng nghĩ giao chiếc thẻ nhớ cho ngài xử lý, chỉ có điều sau lại bỏ qua. Tôi thầm nghĩ những thứ này trực tiếp giao cho ngài cũng không quá thích hợp, bởi vì tôi đã xem qua Bạch tiểu thư. . . Không bằng chính mình trở về chỉnh sửa hoặc xóa bỏ hoàn toàn hình ảnh Bạch thư trong đó, như vậy đối Bạch tiểu thư mà nói sẽ tốt hơn rất nhiều. . .
Bạch Tùng Tiết nghe nói thân thể trong trắng của con gái chính mình bị bại lộ hoàn toàn trước mắt tiểu tử này, khiến sắc mặt y trở nên tối sầm, ánh mắt Đỗ Long cất giấu phía sau chiếc kính râm vẫn cảm giác được luồng áp lực thật lớn.
Đỗ Long vừa ngậm miệng lại, Bạch Tùng Tiết liền lạnh lùng nhìn hắn. Sau một hồi suy tính, y cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thật này. Ý tứ của Đỗ Long rất minh bạch, thân là cha me, có hình ảnh lõa thể của con gái trong đoạn video tự nhiên không tiện xử lý, hơn nữa Triệu Tuệ Anh không am hiểu máy tính cũng không cách nào giúp Bạch tiểu thư che đậy, còn Đỗ Long dù sao cũng đã tận mắt chứng kiến, lén mang đoạn video đi xử lý một chút cũng không vấn đề gì. Tuy nhiên Bạch Tùng Tiết nghĩ tới chuyện thân thể của con gái chính mình bị tiểu tử này nhìn thấu, trong đầu liền cảm giác cực kỳ khó chịu.
Qua một hồi lâu Bạch Tùng Tiết mới nói:
- Được rồi, đoạn video được anh xử lý đã bị hủy hoàn toàn hay cất giấu ở đâu?
Đỗ Long nói:
- Chiếc thẻ nhớ kia bị tôi xóa bỏ hoàn toàn, đoạn video bị tôi xử lý đã upload lên trang web, ngài chỉ cần nói một tiếng tôi có thể lập tức download hoặc là xóa bỏ hoàn toàn.
Danh sách chương