Đi tới trước đội đặc công, Hoàng Kiệt Hào giới thiệu với Đỗ Long:

- Vị này là đội trưởng trung đội đặc công quận Tây Sơn Hoàng Hải Hùng, năm trăm năm trước là người một nhà với tôi, hôm nay y được sự đồng ý của anh Liễu phát động trung đội đặc công tới đây, xem như nể mặt anh và cô Bạch nha. . .

Hoàng Hải Hùng vốn muốn phái người vào lục soát một chút, tuy nhiên Đỗ Long một lòng cam đoan bên trong không có kẻ bắt cóc, Hoàng Hải Hùng không còn gánh nặng trong lòng, bởi thanh danh của Bạch tiểu thư quan trọng hơn cho nên không có một mực xông vào. Hoàng Kiệt Hào vừa giới thiệu, Hoàng Hải Hùng liền nói ngưỡng mộ Đỗ Long đã lâu, cũng không biết hắn đảm nhiệm chức vụ gì, chỉ biết Đỗ Long rất có danh tiếng trong ngành công an.

Hoàng Hải Hùng nói:

- Anh tự mình tiến vào đây sao? Chúng tôi phát hiện trên tường có vài vết chân đạp, thân thủ không tệ đâu. Anh mang theo thức ăn cho chó bên mình sao? Con chó săn kia có tính cảnh giác không tệ, nó tại sao không cắn khi anh tiến vào? Đỗ Long cười nói:

- Tôi là người khá hung dữ, vừa trừng mắt đã khiến con chó kia cụp đuôi chạy đi.

Hoàng Hải Hùng nghe vậy liền cười cười, hắn không hỏi thêm, chỉ vỗ vỗ vai Đỗ Long, nói:

- Đội đặc công chúng tôi hàng năm đều tuyển người, anh có hứng thú có thể nói với tôi một tiếng, tôi sắp xếp bài khảo sát cho anh. Với thân thủ của anh ở đội hai luyện tập một chút hẳn là không thành vấn đề.

Hoàng Kiệt Hào cười nói:

- Tôi đã nói với anh, đừng có giáp mặt đào tường như vậy rất không trượng nghĩa.

Hoàng Hải Hùng bật cười ha hả, lại vỗ vỗ vai Đỗ Long, nói:

- Vậy mới tốt chứ.

Sau đó mang theo phạm nhân xuống dưới tầng.

- Báo cáo đội trưởng, toàn bộ khách sạn đã bị khống chế, chỉ có một người lọt lưới!

Một đặc công trẻ tuổi báo cáo với Hoàng Hải Hùng.

Hoàng Hải Hùng nghiêm mặt khiển trách:

- Như vậy còn để người chạy trốn, các cậu làm gì vậy?

Gã đặc công trẻ tuổi biểu hiện sắc mặt khổ cực nói:

- Tên kia là cao thủ, Lý Tường bị y phi trúng một đao, nếu không phải tránh né nhanh, một đao kia đã cắm trúng cổ Lý Tường rồi.

- Phi đao?

Hoàng Hải Hùng ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Nếu tên kia như vậy. . . Các cậu không ngăn được hắn cũng không kỳ quái. Lý Tường bị thương có nặng không? Mau điều tra lai lịch tên bỏ trốn cho tôi.

Rất nhanh đội đặc công điều tra được một cái tên, nhưng Hoàng Hải Hùng vừa nghe được miêu tả đặc thù về khuôn mặt người kia, lập tức khẳng định đây là tên giả, y nói:

- Người kia bảy tám phần chính là tội phạm đang bị truy nã Trần Hủ Mộc. Người này xuất thân là bộ đội đặc chủng, tài bắn súng rất lợi hại, lợi hại hơn nữa chính là khả năng phi đao, người này phi đao rất ít khi thất bại. Lý Tường chỉ bị thương trên bả vai đã là trong cái rủi có cái may rồi. Hai nhà Hắc Bạch đều đang tìm y, không ngờ trốn ở chỗ này.

- Tiểu Chu, anh dẫn theo ba người dùng súng ống hồng ngoại xuyên thấu màn đêm đuổi theo y. Chú ý giữ khoảng cách nhất định, người này rất nguy hiểm, thời điểm nguy hiểm có thể nổ súng bắn chết y. Hãy chú ý an toàn, nếu như không truy đuổi được phải lập tức trở về, hiểu chưa?

Tiểu Chu vái chào một cái, nói:

- Rõ! Bốn chọi một, chúng tôi cam đoan bắt được hắn trở về!

- Không đơn giản như vậy, cho dù tôi tự mình đuổi theo cũng không nắm chắc bốn phần. Các cậu phải cẩn thận, tay không trở về tôi cũng không trách tội các cậu, bởi vì đó là chuyện bình thường.

Hoàng Hải Hùng nói.

Gã đặc công trẻ tuổi có chút không phục thẳng bước mà đi, Đỗ Long hỏi:

- Tên họ của gã Trần Hủ Mộc kia cũng thật kỳ quái, gã thực sự rất lợi hại phải không?

Hoàng Hải Hùng gật đầu nói:

- Từ bộ đội đặc chủng đi ra, nào có người nào là người đơn giản? Aizzz, đêm nay bắt được Ngô Duệ, phỏng chừng phải bận rộn khoảng thời gian ngắn, tôi cho phép thu quân. A Kiệt, các người đâu rồi?

Đỗ Long nói:

- Tôi phải ở chỗ mọi người, Bạch tiểu thư còn chưa tỉnh lại, tôi không thể tùy ý rời đi.

Hoàng Hải Hùng gật đầu nói:

- Vậy cứ như thế đi, Ngô Duệ có thực lực rất lớn, tôi lo lắng càng kéo dài thời gian càng gặp phiền toái. Trước hết phải dẫn y tới trại tạm giam xem ra không còn chuyện của tôi, tôi đi trước.

Ánh bình minh rốt cục đã chiếu rọi, Bạch Nhạc Tiên ngủ say bị tiếng chim hót trong trẻo đánh thức. Cô mở to mắt, phát hiện chính mình đang nằm trong căn phòng xa lạ, cô đột nhiên nhớ lại tình cảnh đêm qua chính mình bị bắt cóc. Cô vừa cúi đầu liền thấy bộ y phục mỏng manh trên người không phải bộ y phục tối hôm qua, ngay cả nội y cũng không phải của chính mình. Cô hoảng sợ tới mức biến sắc, vội vàng dùng khăn trải giường bao quanh chính mình, cẩn thận nhớ lại chuyện tối hôm qua, nhưng chỉ nhớ rõ khi chính mình bị bắt cóc có một cô gái ngang tuổi cô tắm rửa cho cô, sau đó cầm chén Cocacola ép cô uống hết, sau chuyện đó cô mơ màng không nhớ rõ gì nữa.

Mặc dù là mơ mơ màng màng, nhưng mơ hồ còn có chút ấn tượng, có chút hình ảnh mơ hồ khiến Bạch Nhạc Tiên nhớ tới liền đỏ ửng mặt, không biết rốt cuộc là cảnh trong mơ hay sự thực. Bạch Nhạc Tiên càng nghĩ càng lo lắng, chính mình còn là một khuê nữ trong trắng, cực khổ giữ gìn nhiều năm như vậy, không thể bị gã bại hoại nào đó làm mất đi sự trong sáng. . .

Ngoài phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Bạch Nhạc Tiên hoảng sợ, khi cô ẩn trốn và tìm đồ vật phòng thân, ngoài cửa lại truyền tới thanh âm quen thuộc:

- Tiên nhi, con đã tỉnh chưa? Con yên tâm, con không có việc gì, Đỗ cảnh quan tối hôm qua đúng lúc đuổi tới cứu người, còn bắt được gã chủ mưu Ngô Duệ, hiện tại con tốt chứ? Mẹ muốn vào nói chuyện với con một chút.

Sau khi Bạch Nhạc Tiên nghe được giọng nói của mẹ cô, cô kích động muốn khóc, nức nở nói:

- Mẹ làm sao tới được đây? Mẹ mau vào đi.

Sau khi Triệu Tuệ Anh đi vào Bạch Nhạc Tiên liền bổ nhào vào trong lòng bà khóc nức nở, Triệu Tuệ Anh nhẹ giọng an ủi:

- Tiên nhi không sao, không sao. . . Thời gian con ngủ giống như lợn, mẹ giúp con kiểm tra một chút, con vẫn là một đứa trẻ thực sự!

Bạch Nhạc Tiên yên lòng, tuy nhiên vừa nghe mẹ cô nén lút kiểm tra nơi đó, cô vừa xấu hổ vừa tức giận kìm nước mắt, gắt giọng nói:

- Mẹ sao có thể làm như vậy, về sau con đâu còn mặt mũi gặp người khác.

Triệu Tuệ Anh yêu thương nói:

- Chúng ta là mẹ con, có gì đáng xấu hổ? Trước khi mẹ về làm dâu, bà con cũng từng kiểm tra, được rồi, bây giờ là xã hội mới, không đến mức phải vậy. Tuy nhiên mẹ giúp con kiểm tra chung quy không tốt hơn bệnh viện sao? Lúc này cũng thật nguy hiểm, may mắn Đỗ cảnh quan tới kịp thời. Con à, sau này ngoan ngoãn một chút, đừng chạy ra ngoài quấy rối nữa, mẹ phải tìm cho con một người đàn ông tốt, mẹ mới yên lòng. . .

- Mẹ!. . . Con đã nói bao nhiều lần rồi, con còn rất trẻ, con muốn chơi thêm vài năm. Nói cho cùng những người mẹ từng giới thiệu cho con không phải con chưa gặp qua, nhưng có mấy người có thể khiến để vào mắt? Người lần đầu tiên mẹ giới thiệu hiện tại cả nhà đều ngồi tù đấy thôi!

Bạch Nhạc Tiên bị mẹ chuyển đổi đề tài, cô lại vội vàng trách cứ mẹ, quả nhiên vừa xuất ra chiêu này, Triệu Tuệ Anh cũng chỉ thở dài không nói thêm gì nữa.

Qua hồi lâu, Bạch Nhạc Tiên đột nhiên hỏi:

- Đỗ Long đâu mẹ? Hắn không bị thương chứ?

Triệu Tuệ Anh nói:

- Đỗ cảnh quan vẫn trông nom con cho tới khi mẹ và cha con tới đây, hắn thực là người tốt, tuy rằng gia cảnh không thật tốt. . .

- Mẹ!

Bạch Nhạc Tiên lớn tiếng nói:

- Con gái mẹ chỉ cần nói ra ngoài, nam nhân bên ngoài có lẽ xếp thành hàng dài tới tận New York, mẹ đừng quan tâm cho con.

- Bộ y phục này mặc rất khó chịu, mọi người không tìm được bộ y phục ngày hôm qua con mặc sao? Con không muốn ở chỗ này, con phải về nhà!

Nửa giờ sau Bạch Nhạc Tiên và Triệu Tuệ Anh được xe cảnh sát hộ tống một mạch tới thành phố Ngọc Minh, mắt thấy sắp trở về nhà, Bạch Nhạc Tiên đột nhiên nói:

- Mẹ, con quên mất, con phải tới nhà Đỗ Long.

- Không được!

Triệu Tuệ Anh tối sầm mặt nói:

- Bây giờ là thời gian cực kỳ nguy hiểm, đồng bọn của Ngô Duệ sẽ điên cuồng trả thù, nếu như lại gặp chuyện vậy mẹ phải làm sao bây giờ? Đỗ Long cho dù có ba đầu sáu tay cũng không thể bảo vệ cho con được, con hãy ngoan ngoãn ở trong đại viện nữa tháng không được phép rời khỏi!

Thời điểm Triệu Tuệ Anh phẫn nộ Bạch Nhạc Tiên cũng không dám cãi lời cô, đành phải ấm ức cúi đầu, nghĩ tâm sự của mình: “Cổ họng đau quá, miệng có mùi vị lạ. . . Mình không phải bị ai kia ấy chứ. . .”

Ngay khi Bạch Nhạc Tiên hoài nghi Đỗ Long hoặc ai đó ức hiếp cô, Đỗ Long đang ở nhà tra xét dữ liệu trong Card Reader, sau đó dùng phần mềm cắt đoạn video có liên quan tới chính mình và Bạch Nhạc Tiên, format lại thẻ vài lần. Sau khi đảm bảo không ai có thể khôi phục phần bị cắt bỏ trong thẻ như cũ, Đỗ Long mới lắp ghép phần video bị cắt dời.

Sáng sớm hôm nay Đỗ Long trở lại thành phố Ngọc Minh biểu hiện rất mệt mỏi, cần phải ngủ về nhà ngủ một giấc mới có thể tiếp tục làm việc. Hoàng Kiệt Hào biết hắn rất vất vả cho nên càng tín nhiệm đối với hắn, vì thế cho phép hắn trở về nhà nghỉ ngơi.

Tuy nhiên Đỗ Long không có ngủ, mà mang đoạn video này ra xử lý. Cho dù trong hắn và Bạch Nhạc Tiên không có phát sinh quan hệ không minh bạch, hắn cũng không thể để Bạch Nhạc không mặc quần áo trong đoạn video này bị người thứ hai phát hiện, hắn thậm chí không có ý định giao ra chiếc Card này. Dù sao Ngô Duệ lúc này khó thoát khỏi vòng lưới của pháp luật, đoạn video này không giao cũng không sao. Nhiều nhất là nếu Bạch Tùng Tiết phát hiện, nói lý với ông ta rằng đây là vì suy nghĩ cho thanh danh của Bạch gia, Bạch Tùng Tiết sẽ hiểu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện