Hạ Tê Kình, “Cậu hiểu lầm rồi, mình không có ý đó… Em gái mình, nó thường chấp nhặt và rất hay suy diễn lung tung. Chuyện hợp đồng con bé bài xích dữ lắm, giờ mà nói cho nó biết tụi mình đang hẹn hò thì kiểu gì nó cũng cho rằng mình bị ép buộc.”

Thời Tự chẳng mảy may để tâm, “Tớ đi cùng với cậu, đích thân tớ sẽ nói.”

Hạ Tê Kình sợ hãi, “Anh hai à, mình nói thật đấy! Cậu mà đến thì rất có thể sẽ xảy ra án mạng đó, tính tình của Hạ Chi Tang không đùa được đâu, hồi cấp ba con bé bị bọn côn đồ trong trường quấy rối, kết quả là sau khi tan học nó mua hẳn một chuỗi pháo nổ ném thẳng mặt đối phương, suýt chút nữa đã bị nhà trường đuổi học.”

“Không tồi, rất có cá tính.” Thời Tự nói, “Hôm nay xác thực là một ngày đẹp trời thích hợp để đi gặp bà cô bên chồng, tới nhìn thử xem em chồng lợi hại cỡ nào.”

Nửa tiếng sau.

Thời Tự và Hạ Tê Kình tiến vào khu chung cư, Thời Tự đi phía trước, từ tầng trệt nhìn lên, xa xa đã thấy cửa chính nhà họ Hạ đang rộng mở.

Cả hai vừa mới đặt chân đến gần cánh cửa thì phát hiện có một vật thể màu trắng bất thình lình lao ra.

“Cẩn thận!”

Hạ Tê Kình kéo Thời Tự sang một bên, tránh khỏi lực sát thương của chiếc đĩa bay.

Chiếc đĩa đập mạnh vào bức tường đối diện, những mảnh sứ trắng vụn vỡ rơi xuống đất.

Tình cảnh bên trong ngôi nhà cực kỳ hỗn loạn, gà bay chó sủa, nghe rõ cả tiếng Hạ Chí Tang phát điên lẫn âm thanh đồ vật vỡ nát.

Thời Tự chật vật đứng thẳng sống lưng, biểu cảm thoáng ngây dại.

Hạ Tê Kình bật cười, “Giờ thì cậu đã được chứng kiến sự lợi hại của em gái mình rồi đấy, mình thật sự lo lắng cho cái thây của cậu đó, hiện tại không phải lúc thích hợp, mình để sau nhé?”

“Để sau là bao giờ?”

“Sau khi hợp đồng kết thúc có được không? Con bé biết không phải vì hợp đồng thì chắc là sẽ dễ dàng chấp nhận hơn.”

“…”

Thời Tự trưng ra biểu cảm lạnh lùng.

“Hứa với mình đi, chỉ cần ở trước mặt con bé giả vờ xa lạ một chút thôi…” Hạ Tê Kình kiễng chân lên, thỏ thẻ bên tai hắn cầu xin sự thương xót, “Đợi về đến biệt thự rồi mình theo ý cậu hết…”

Hạ Tê Kình hôn vội lên gò má hắn, khe khẽ thủ thỉ, “Anh à…”

Âm cuối kéo dài làm nũng, ngân nga từ trong cổ họng, ngọt ngào mềm mại hệt như một miếng bánh kem tan chảy.

Lỗ tai của Thời Tự bị tiếng kêu này làm cho mềm nhũn, cánh tay không tự chủ được muốn choàng lấy eo người ta.

Mới vừa chạm được vào nếp áo mà cánh cửa đã đột ngột mở toang.

Hạ Chi Tang cầm cây chổi lông gà đứng chình ình ngay trước cửa chính giống hệt một con Quỷ Dạ Xoa.

Hạ Tê Kình lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, mới đó đã quay sang cười nói với Hạ Chi Tang, “Ây dô, top 10 ca sĩ vườn trường, quán quân cuộc thi ngâm thơ Phượng Hoàng lần thứ 29, tình nhân trong mộng của các chàng trai ở số 23 đường Bắc Lộ, nữ nghệ sĩ hàng đầu của công ty dịch vụ cưới hỏi đã về rồi đấy à?”

Thời Tự, “Số 23 đường Bắc Lộ là gì thế?” 

“Trường mẫu giáo thực nghiệm số 1, mình từng thực tập ở đó một thời gian.” 

Hạ Chi Tang ngó Thời Tự đăm đăm, ánh mắt sắc bén hệt như một con chim ưng, “Tôi nhớ rõ anh, anh chính là Thời Tự, lần trước có ghé qua nhà tôi rồi.”

Hạ Chi Tang nói bằng một loại chất giọng chắc như đinh đóng cột, Thời Tự cũng không muốn lên tiếng phản bác.

“Vậy nên, anh chính là kẻ đã ký hợp đồng với anh trai tôi?” Hạ Chi Tang gằn từng chữ một, “Nhưng khi ấy anh bảo với tôi hai người chỉ là bạn học.”

Hạ Tê Kình mở miệng hòa giải, “Em đừng có hấp tấp, từ từ nghe anh nói hết đã, chuyện này, không phải như…”

Hạ Chi Tang dùng chổi lông gà chỉ thẳng mặt Thời Tự sau đó lãnh đạm nói, “Tôi biết nhà tôi thiếu nợ gia đình anh rất nhiều tiền, tổng cộng bao nhiêu, anh cứ việc báo số tài khoản qua đây, dù là mười, hai mươi hay ba mươi năm đi chăng nữa thì nhà chúng tôi nhất định trả đủ. Tóm lại, kể từ giây phút này, tất cả các bản hợp đồng trước đó đều trở nên vô hiệu.”

Thời Tự thẳng thừng đáp, “Hợp đồng đã được ký kết, vô hiệu hóa theo cách nói của em không có hiệu lực pháp lý.”

“Thế thì làm một bản hợp đồng khác hoặc soạn thảo lại các điều khoản. Dù sao, bản hợp đồng kia nhà bọn tôi không chấp nhận.”

“Người tiến hành giao dịch với anh là anh trai của em chứ không phải em. Em có đồng ý hay không, không quan trọng.”

Giọng điệu của Thời Tự bắt đầu có khuynh hướng cứng rắn lạnh lẽo.

Mắt thấy hai người sắp sửa đấu tay đôi tới nơi, Hạ Tê Kình bèn nhanh chân hơn một bước vọt tới chắn giữa hai người.

“Hai vị, hai vị! Có chuyện gì thì vào nhà từ từ nói không được hả? Đứng ở đây gào lên cả tòa chung cư ai cũng nghe thấy, này là muốn cho toàn bộ thiên hạ đều biết hay gì?”

Hạ Tê Kình vất vả lắm mới rước được hai vị tôn thần vào nhà sau đó đóng kín cửa lại.

Bố Hạ đã ra cửa hàng từ sớm, chỉ có mỗi Chu Dục Linh ở nhà.

Hạ Tê Kình thuyết phục bà về phòng ngủ nghỉ ngơi, phòng khách lúc này còn sót lại ba người.

Hạ Tê Kình ho khan một tiếng, nói với Hạ Chi Tang, “Đừng kích động, anh không hề nói dối em, anh và Thời Tự đúng thật là bạn học lẫn bạn bè. Sở dĩ lần trước không nói với em là vì sợ em không chấp nhận được.”

“Hiện tại bị em phát hiện nên mới chịu khai ra phải không?”

“Bản hợp đồng này đích xác là hợp đồng hôn nhân nhưng nó chỉ là giả, chẳng qua là để diễn trò trước mặt ông ngoại Thời Tự mà thôi. Nếu em chịu khó nhìn kỹ thì sẽ thấy, các điều mục bên trong đều rất rõ ràng, song phương không được làm chuyện vượt quá giới hạn, nếu không sẽ tính là vi phạm hợp đồng.” Hạ Tê Kình nhún vai tỏ vẻ bản thân chẳng hề hấn gì, “Khi ấy Thời Tự có rất nhiều đối tác tiềm năng nhưng do anh mày nhanh tay quá, người khác muốn tranh cũng không tranh được, he he.”

Hạ Tê Kình cố gắng nói một cách thoải mái nhất có thể nhằm xoa dịu em gái mình, “Mẹ lúc đó không đồng ý cơ mà anh đây tự nguyện.”

Thế nhưng không nghĩ tới, Hạ Chi Tang sau khi nghe xong thì lại càng thêm mặt nhăn mày nhó, suýt chút lật luôn cái bàn, “Bản chất vẫn là mối quan hệ đổi chác còn gì? Hạ Tê Kình anh bị ngu hả? Lúc đó em kịch liệt phản đối quá nên bố mẹ mới thôi không nhắc nữa. Tự dưng anh chạy sang nhà người ta đòi ký hợp đồng là cớ làm sao?”

“Hổng có nghiêm trọng đến mức ấy đâu nạ…”

Hạ Chí Tang nhịn hết nổi, vỗ bàn chửi ầm lên, “Có cần tôi nhắc lại cho anh nhớ không? Anh vốn đâu phải con cháu nhà họ Hạ, cái gia đình này không cần anh gánh nợ thay! Hơn mười năm trước chịu khổ thiệt thòi suýt chút nữa bỏ mạng ở cái nhà xưởng bỏ hoang đó mà anh vẫn chưa chừa chứ gì? Rốt cuộc thì đến khi nào anh mới biết sống cho bản thân mình một chút?”

Hạ Tê Kình không thể nhẫn được nữa, nụ cười dần tắt lịm.

Thời Tự bỗng nhiên lên tiếng, “Ngậm miệng lại.”

Hạ Chi Tang trừng mắt nhìn hắn rồi gân cổ lên hệt như một con gà trống đang phát điên, “Anh dựa vào đâu mà dám dùng loại giọng điệu này để nói chuyện với tôi?”

Thời Tự lạnh lùng đáp trả, “Dựa vào việc tôi bây giờ là chủ nợ nhà cô, lý do này đã đủ chưa?”

Thời Tự nói như thế chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

Mắt thấy cả hai lại sắp sửa lao vào nhau, Hạ Tê Kình đành phải lớn tiếng quát, “Hai người im ngay!”

Sắc mặt của Hạ Tê Kình có hơi u ám nhưng cũng không quá mức dị thường, tựa hồ đã sớm đoán được cảnh tượng này.

Cậu mệt mỏi xoa nhẹ đôi mắt của mình rồi nói, “Chuyện hợp đồng… Không còn đường lui nữa. Hợp đồng đã ký, nếu vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường gấp đôi, dù cho em có đến công ty dịch vụ cưới hỏi chạy show một năm 365 ngày, hát tới tận 80 năm sau cũng trả không nổi tiền bồi thường đâu.”

Hạ Chi Tang không phục, đang tính mở miệng phản pháo nhưng đã bị Hạ Tê Kình cắt ngang, “Về phía Thời Tự… Hai người bọn anh chỉ đơn thuần là mối quan hệ hợp tác, không hơn không kém. Cậu ấy chưa bao giờ bắt nạt anh hay làm điều gì vượt quá bổn phận, bọn anh khá là hợp nhau.”

Hạ Chi Tang mím chặt môi, “À há, anh nói chỉ là đơn thuần hợp tác vậy tại sao đến bây giờ anh vẫn chưa có bạn trai? Em nhớ trước đây anh từng than vãn bảo là rất muốn yêu đương này nọ, anh hẹn hò với người khác thì em sẽ tin anh.”

Thời Tự, “Điều khoản quy định cụ thể, trong lúc hợp đồng còn hiệu lực không được phép hẹn hò.”

Hạ Chi Tang phớt lờ hắn, vẫn cứ như cũ nhìn chằm chằm Hạ Tê Kình, “Cách đó không lâu, khi anh Diệp trở về anh có những biểu hiện rất khác thường, lý do là gì? Anh chưa nói cho anh ấy biết và cũng không dám nói cho anh ấy biết, rằng mình nhớ anh ấy xiết bao, có đúng không?”

“Không phải…”

“Còn cái lần mà anh tới trường để tìm em ấy, anh có nhớ chàng trai mà anh đã gặp lúc đó không? Cậu ta là bạn học của em, chuyên ngành Vũ đạo. Sau khi anh đi, cậu ta cứ liên tục nói với em là cậu ta cực kỳ thích anh, hi vọng em có thể làm mai giúp cậu ta. Chỉ cần anh bằng lòng, em sẽ ngay lập tức giới thiệu cho anh một người bạn trai vô cùng ưu tú.”

Hạ Tê Kình vội vã lắc đầu.

“Còn cái lần trước của trước nữa…”

“Đủ rồi.”

Thời Tự bất thình lình dùng đầu ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, “Xin lỗi nhé, tớ đổi ý, tớ không định tiếp tục cuộc trò chuyện đạo đức giả này thêm một giây nào nữa.” Thời Tự ho nhẹ một tiếng sau đó thốt lên, “Tôi nói đầu cua tai nheo cho cô biết, tôi và anh trai của cô đang yêu đương và cũng đã chính thức hẹn hò với nhau.”

Hạ Chi Tang há hốc miệng, cây chổi lông gà trên tay rớt xuống nền nhà.

Thời Tự quay đầu lại nhìn Hạ Tê Kình, “Cậu còn lời nào muốn nói không?”

Hạ Tê Kình, “… Tối nay, mạnh ai người nấy ngủ.”

“Trừ điều này ra.”

Hạ Tê Kình che mắt, chỉ hận bản thân không thể tàng hình ngay lúc này, “Cậu tự giải quyết đi, mình hết muốn quản rồi.”

Cõi lòng cậu mệt mỏi vô bờ bến, bản thân không muốn nghĩ suy tới bất kì điều gì nữa, vì vậy cậu quyết định đi tìm Chu Dục Linh.

Không ngờ vừa mở cửa phòng ngủ ra, Hạ Tê Kình đã thấy Chu Dục Linh đứng ở cửa với vẻ mặt lúng túng, hai tay thậm chí hãy còn giữ nguyên động tác đặt trên cửa nhằm nghe ngóng tình hình.

Hạ Tê Kình “… Mẹ nghe được bao lâu rồi ạ?”

Chu Dục Linh thoáng bối rối, bà muốn hỏi nhưng lại chẳng dám mở lời, “Con và cậu bé nhà họ Thời kia… Thật sự…”

Hạ Tê Kình xấu hổ vò đầu bứt tóc, sau đó khẽ gật đầu.

“… Có thật là tự nguyện không?”

“Dạ thật.”

“Chứ không phải cưỡng ép?”

“Không phải.” Hạ Tê Kình trầm tư một lúc rồi nói thêm, “Trong khoảng thời gian này, giữa bọn con đã… Xảy ra khá nhiều chuyện, nhưng con có thể chắc chắc là cậu ấy nghiêm túc với con và con không hề bị ép buộc. Chừng nào rảnh con sẽ kể hết toàn bộ cho mẹ nghe.”

Chu Dục Linh tinh tường quan sát cậu thật lâu, tựa hồ đang muốn xác định xem những lời này của cậu là thật hay giả.

Hạ Tê Kình thẳng thắn đón nhận ánh nhìn của bà.

Một lúc sau, Chu Dục Linh mới thở phào nhẹ nhõm, sải bước vào phòng khách.

“Nếu đã tới rồi thì buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm đi.” Bà bình tĩnh nói, “Đảo Nhỏ cũng ở lại ăn cơm với gia đình bác cháu nhé, con bé Dâu đi dọn dẹp đống chén đĩa vỡ ngay cho mẹ rồi mua thêm 12 cái nữa về đây, sau đó liệu hồn lao vào bếp phụ nấu, nếu không buổi tối mày nhịn đói luôn đừng có ăn cơm.”

Hạ Chi Tang cáu kỉnh giậm chân, “Con còn chưa nói xong mà!”

“Ăn cơm xong hẵng tính.” Chu Dục Linh đánh nhanh thắng nhanh, “Cơm ăn không no, nói cái quần gì mà nói, sức trâu sức bò hay gì?”

Chu Dục Linh hiếm khi nào nói mấy lời thô tục như vậy.

Hạ Chi Tang trợn mắt ngoác mồm, trong lúc nhất thời không dám hó hé thêm lời nào nữa, đành phải tức tối đi dọn dẹp bát đĩa vỡ trên sàn.

Hạ Tê Kình trông thấy chuyện lạ, đang tính mở miệng chế nhạo dăm ba câu thì lại bị Thời Tự chặn ngay trước cửa phòng ngủ.

“… Sao đấy?”

Thời Tự, “Đánh đòn.”

Hạ Tê Kình không thể tin vào những gì mình vừa nghe, “Lý do?”

“Bởi vì cậu không nghe lời.” Thời Tự đẩy cậu vào phòng ngủ, hắn đóng cửa lại, sau đó hung hăng quất mạnh vào mông cậu, “Chuyện hơn mười năm trước là sao hả? Hà cớ gì em gái cậu cứ năm lần bảy lượt nhắc đến Diệp Vọng? Ngày hôm nay cậu mà không giải thích rõ ràng với tớ thì cậu cũng đừng mơ xách cái mông nguyên vẹn bước ra ngoài.”

✫Cho những bạn nào không hình dung được con gà trống nổi điên lên trông như thế nào, thề chứ tưởng tượng cái cảnh con bé Dâu nó gân cổ lên, má ơi, cười muốn mệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện