EDITOR: LAM

Lâm Dữ Thiên quay đầu lại thấy người đến là Thời Tự, suýt chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi.

“Thời Thời Thời Thời Thời Thời Thần…”

Thời Tự thoáng nở nụ cười, “Cậu không nóng à?”

Nụ cười này chính là sự tan chảy của những viên đá trong ly soda chanh thơm ngon mát lạnh, sủi bọt lăn tăn, nhẹ nhàng khoan khoái dưới ánh nắng mặt trời như thiêu đốt.

Lâm Dữ Thiên vì được ưu ái mà lo sợ, “Không nóng, không nóng, hôm nay trời đẹp ghê ha ha ha ha ha ha.”

Thời Tự bắt đầu nói bóng nói gió, “Thế nhưng cổ tay áo của các cậu ướt đẫm mồ hôi rồi kìa.”

Tuy là nói “Các cậu” nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn chằm chằm Hạ Tê Kình và cả khoảng cách sát sao giữa hai người khi bọn họ ôm chầm lấy nhau.

Lâm Dữ Thiên lúc này mới kịp phản ứng, hắn vội vàng buông Hạ Tê Kình ra rồi cười ngây ngô, “Hiện tại đang là giờ học của câu lạc bộ bước nhảy còn gì? Hôm nay Thời Thần không phải lên lớp ư?”

Mắt thấy hai người không quấn lấy nhau nữa, mặt mày của Thời Tự mới chậm rãi giãn ra, giọng điệu cũng ôn hòa hơn hẳn, “Vừa xong nên ghé xuống đây mua đồ uống… Nhắc mới nhớ, sao hôm nay các cậu không đến? Tôi nghe phó chủ tịch nói lần trước hai người đi cùng nhau nhưng sau đó cậu chỉ nghe được một nửa mà đã bỏ về sớm, là do theo không kịp bài giảng?”

Hạ Tê Kình tận lực đè lại cảm giác muốn trợn trắng con ngươi.

Ông đây vì cái gì không đi lẽ nào mi lại không biết? Còn bày đặt giả bộ thỏ trắng ngây thơ cho ai xem hả?

Lâm Dữ Thiên chỉ chú ý vào nửa câu sau, hắn vui vẻ đáp lời, “Lần đó tôi có việc nên phải về trước, chủ yếu vẫn là đi cùng với cụ Hạ thôi, cụ Hạ cụ ấy cố ý…”

Hạ Tê Kình hung hăng đạp hắn một đạp.

Lâm Dữ Thiên đành phải đem câu “Cố ý đến gặp cậu” nuốt xuống sau đó bẻ lái thành một câu khác, “Cố ý đến xem tình hình, xem thử coi có nhiều người lắm không, có thể báo danh được hay không ấy mà.”

Thời Tự liếc nhìn bàn chân đang thu lại của Hạ Tê Kình rồi nở nụ cười, “Vậy thì, tại sao hôm nay bạn học Hạ lại không đến?”

Giọng điệu thoải mái nhưng lại ẩn hiện dị thường, như thể có thâm ý khác.

Lâm Dữ Thiên cũng tinh ý phát hiện ra bầu không khí lúc này có chút giương cung bạt kiếm, hết nhìn Hạ Tê Kình rồi lại liếc sang Thời Tự, hắn thức thời mà ngậm miệng, cẩn thận quan sát biểu cảm của hai người.

Hạ Tê Kình mặt không chút cảm xúc, “Mệt, không muốn đi.”

Thời Tự, “Ồ? Thế nhưng lần trước biểu hiện của cậu rất khá nha, chủ tịch còn khen cậu trước mặt tôi, bảo là cậu rất có năng khiếu.”

Cái quần!

Rõ ràng lần trước sau khi tiến vào kỳ phát tình, toàn thân cậu xụi lơ, sắc mặt đỏ bừng không thể cử động, làm quái gì nhìn ra được tí năng khiếu nào?

Này là đang cố ý vạch trần vết sẹo của tui, có đúng không?

Hạ Tê Kình mặt dày mở miệng, “Cảm ơn nhé, tiếc là tôi chẳng có mấy hứng thú với bộ môn nhảy đường phố, không chỉ có hôm nay không tới mà sau này cũng sẽ không tới.”

Thời Tự kiên nhẫn hỏi, “Vậy học kỳ này cậu tính đăng ký vào câu lạc bộ nào?”

Hạ Tê Kình rất muốn nói mắc mớ gì đến mi nhưng cậu vẫn nhịn được, “Tham gia câu lạc bộ tốn thời gian lắm.”

Thời Tự cười nói, “Thế tức là, học kỳ này bạn học Hạ dự định chăm chỉ học hành?”

Hạ Tê Kình cười giả lả, “Ngu dốt như tụi tôi dĩ nhiên không thể sánh được với sự thông minh lanh lợi của lớp trưởng đại nhân rồi, học cái gì cũng chẳng cần chỉ dạy mà đã biết, đọc qua một cái là nhớ ngay.”

Tui thảo mai cho cậu tức chết luôn.

Thời Tự không hề tức giận, hắn nói, “Như vậy cũng tốt, nếu học kỳ này điểm thi của cậu có thể trên trung bình thì đó là một sự tiến bộ lớn đấy.”

Hạ Tê Kình, “…”

Này là cố ý nhục nhã tui một cách trắng trợn đây mà!

Lâm Dữ Thiên không nỡ nhìn thẳng đành phải nghiêng đầu sang chỗ khác.

Thời Tự bày ra vẻ mặt dịu dàng, “Có gì không hiểu thì cứ tới tìm tôi… Nếu như, bạn học Hạ xác định mình có tính tự chủ rất mạnh nha.”

Tự chủ rất mạnh thì sẽ không “Hai người ở cạnh nhau đầu óc chỉ biết nghĩ đến mấy chuyện ngoài việc học”.

Hạ Tê Kình, “…”

Lâm Dữ Thiên không hiểu, ngốc nghếch hỏi, “Tự chủ rất mạnh là có ý gì? Cậu sợ cụ Hạ dẫn cậu đi chơi game hả?”

Thời Tự, “Các cậu thường xuyên chơi game với nhau?”

Lâm Dữ Thiên, “Đúng vậy, trốn học nên mới đi chơi game.”

Thời Tự, “Chỉ chơi game thôi ư? Có hơi nhàm.”

Lâm Dữ Thiên khai huỵch toẹt ra hết, “Còn đi hát karaoke nữa, hoặc sẽ leo núi, tắm biển, bọn tôi thường sẽ tụ tập theo nhóm vào cuối tuần.”

Thời Tự thản nhiên cất lời, “Là bạn cùng phòng ký túc xá chơi chung với nhau sao? Hay là có thêm cả những Alpha khác nữa?”

Hạ Tê Kình nhịn không nổi nữa, “Chuyện này hình như không liên quan gì đến cậu thì phải?”

Lâm Dữ Thiên đơn thuần nên nghe không hiểu, tuy nhiên khi lọt tới tai Hạ Tê Kình thi nghe kiểu nào cũng thấy quái quái.

Thời Tự thế này không gọi là tán dóc mà là đang điều tra cuộc sống riêng tư của cậu, đúng là hợp đồng đã ký nhưng điều đó không có nghĩa là cậu sẽ đem toàn bộ quỹ thời gian của mình bán hết cho nhà họ Thời. Sự khôn khéo, tinh ranh của Thời Tự xác thực y hệt như ông ngoại của cậu ta, thứ tư bản độc tài, bóc lột quần chúng lao động không nương tay.

Thời Tự nhìn cậu, “Không liên quan đến tôi?”

Hạ Tê Kình không chừa lại chút mặt mũi nào cho hắn, “Tôi và thầy Thời khác xa nhau một trời một vực, e rằng đời này cũng sẽ không có cái gì dính líu tới nhau. Cuối tuần tôi làm gì, ăn uống, chơi game với ai, đương nhiên là không có quan hệ gì với thầy Thời rồi, thầy Thời không phải mất thời gian cho những kẻ nhỏ bé như tôi đâu.”

Tuy rằng một tiếng “Thầy”, hai tiếng “Thầy” nhưng giọng điệu thì lại vô cùng thô lỗ.

Biểu cảm của Thời Tự không thay đổi nhưng ánh mắt đã lạnh xuống trông thấy, miệng cũng mím thành một đường.

Hạ Tê Kình mặc kệ hắn, quay sang hỏi Lâm Dữ Thiên, “Uống xong chưa? Xong rồi thì đi, tới căn tin ăn cơm niêu đất (*).”

Lâm Dữ Thiên lưu luyến, “Ể? Bây giờ luôn hả?”

Hắn vẫn chưa giao lưu được nhiều với Thời Thần mà.

Thời Tự bỗng nhiên lên tiếng, “Chẳng phải mới vừa rồi cậu hỏi tôi, tự chủ là có ý gì sao?”

Lâm Dữ Thiên nhân cơ hội tóm lấy Hạ Tê Kình ghìm chặt tại vị trí cũ, “Thế ý là?”

Thời Tự chậm rãi nói, “Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là trước đây tôi từng gặp qua một cậu bạn học có tính tự chủ rất kém, thậm chí còn không thể kiểm soát được tin tức tố của chính mình. Rõ ràng thể chất mẫn cảm, bị chạm vào một cái thôi mà đã mềm nhũn hết cả người ấy vậy mà vẫn cứ cố tình đi trêu chọc một Alpha xa lạ, còn nắm cả tay của người ta kêu người ta giúp mình tiêm thuốc ức chế nữa chứ.”

Hạ Tê Kình, “…”

Lâm Dữ Thiên thảng thốt nói, “Có O như vậy luôn ư? Thiệt hay giỡn vậy?”

Thời Tự cười mỉm chi, “Sao có thể là giỡn được, tôi từng gặp rồi mà.”

Lâm Dữ Thiên muốn hỏi cho tới cùng, “Gặp lúc nào? Hồi cấp ba hả? Người của lớp nào thế?”

Hạ Tê Kình nhìn Thời Tự đăm đăm, ánh mắt như thể giây tiếp theo sẽ trực tiếp nhào lên cắn chết hắn.

Thời Tự thản nhiên mở miệng, “Không nhớ rõ, chắc là đại học.”

Lâm Dữ Thiên bỗng nhiên hỏi ra điểm khả nghi, “Vì sao lại để cho một A xa lạ giúp cậu ấy tiêm thuốc ức chế? Không đàng hoàng tiêm thuốc trước khi ra ngoài vào buổi sáng là có ý gì?”

Thời Tự bày ra vẻ mặt vô tội, “Tôi không biết, chắc là do trí nhớ không tốt nên quên thôi.”

Lâm Dữ Thiên nói một cách khinh thường, “Ở đó mà trí nhớ không tốt, ta nói có tới 80% là cái cậu O trà xanh đấy cố ý!”

Hạ Tê Kình suýt chút nữa đã ném luôn ly trà chanh trên tay mình.

Thời Tự liếc mắt dòm Hạ Tê Kình một cái nhưng giọng điệu thì lại vờ ngây thơ, “Ồ, cậu nói vậy là sao?”

Lâm Dữ Thiên phấn khích thốt lên, “Ây dô, Thời Thần, cậu không cảm nhận được à? Có thật nhiều O vì muốn tiếp cận cậu nên mới sử dụng một vài thủ đoạn vặt vãnh, ví dụ như quên mang khăn giấy nè, lạc đường nè, mua nhiều trà sữa nè, vân vân. Cái cậu O nhờ cậu tiêm thuốc ức chế ấy, 80% cũng là như vậy, cậu ta cố ý buổi sáng không tiêm thuốc là để lừa cậu tiếp xúc thân mật với cậu ta đấy. Lòng dạ quá sâu, tôi đã nói với cậu rồi, mấy cái loại O thích giả dạng bông sen trắng như vậy phải tuyệt đối tránh xa!”

Sắc mặt Hạ Tê Kình tái đi trông thấy.

Lâm Dữ Thiên vẫn còn muốn nói tiếp nhưng đã bị Hạ Tê Kình dùng một tay che miệng.

Lâm Dữ Thiên, “Ê? Ê? Ê?”

Bành Khải đứng ở bên cạnh Thời Tự lên tiếng giải vây, “Có muốn cùng ăn trưa với tụi tôi không? Hai cậu vừa rồi ở chỗ này làm cái gì thế?”

Ấm ức trong lòng Lâm Dữ Thiên ngay lập tức trào dâng, hắn kéo bàn tay của Hạ Tê Kình ra sau đó nói, “Ôi, kể thì dài dòng lắm…”

Bành Khải nhìn phòng vé cách đó không xa, “… Andromeda? Đó là cái gì vậy?”

Lâm Dữ Thiên đang muốn giải thích thì Hạ Tê Kình lại bất thình lình mở miệng, “Là một ban nhạc vô cùng nổi tiếng, các cậu chưa từng nghe qua?”

Thời Tự giương mắt lên nhìn cậu.

Hạ Tê Kình nhìn hắn không chút rụt rè, bắt đầu ẩn ý sâu xa, “Hát chính đẹp trai ngời ngời, chỉ cần đứng yên trên sân khấu thôi mà tin tức tố cứ như phát nổ ấy và là A quyến rũ nhất mà tôi từng được thấy.”

Thời Tự nhét hai tay vào túi quần, lặng im không nói.

Bành Khải mỉm cười, “Lợi hại đến thế cơ á? Tin tức tố phát nổ là kiểu hình dung như nào đấy? Có hơi phóng đại đó nha.”

Hạ Tê Kình cũng cười, “Cậu tới mua vé đi xem rồi sẽ hiểu, không phải cứ là A thì sẽ sở hữu tin tức tố mạnh mẽ như vậy đâu, có một vài A tuy rằng mang tiếng là A thế nhưng tin tức tố lại nhạt như nước sôi ấy, dù cho có ném vào một đám Beta thì cũng chẳng có cách nào nhận ra được.”

Chú thích:

cowm(*) Nguyên văn 煲仔饭 – Cơm niêu đất là một món ăn đặc sản nổi tiếng ở Quảng Châu, thuộc trường phái ẩm thực Quảng Đông, nguyên liệu chính gồm Gạo Indica, lạp xưởng, sườn heo, thịt bò…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện