39893.

Anh là muốn cho đấy, nhưng người ta phải chịu nhận mới được chứ.

Nhưng không có so bì thì không có tổn thương.

Lưu Tuyền một đồng cũng không chịu lấy của anh, so với mẫu thân của anh, Tần Nham đúng thật cảm thấy bản thân khẳng định là não úng thủy rồi, cho nên lúc đó mới tin lời nói của mẫu thân và Tần Phi Ngữ.

“Mẹ, mẹ nói đủ chưa!”

Tần mẫu vẫn chưa phát giác được Tần Nham đang giận, nhẹ hứ một tiếng tiếp tục nói, “Con tiện nhân Lưu Tuyền kia……sao đi chăng nữa không thể để cô ta lấy được gì của nhà chúng ta, ở nhà chúng ta làm phú bà được nửa năm, còn nói là mỗi một đồng tiền cô tiêu đều là do bản thân kiếm được, đúng thật là chuyện nực cười, nửa năm này cô ta đi làm qua một ngày sao, ngày ngày chỉ là vẽ tranh làm bán thời gian có thể kiếm được bao nhiêu! Lần này ly hôn khẳng định sẽ mở to miệng hét giá, con tuyệt đối đừng mềm lòng cho cô ta bất cứ thứ gì. Mẹ nói nghe, lúc trước ba cô ta còn đến nhà chúng ta đòi 10 triệu, cũng nên cho con tiện nhân kia trả lại rồi, sao đi chăng nữa cô ta đã theo được một người giàu có, cũng không ngại số tiền này đâu.”

Tần Nham đúng thật muốn bịt lỗ tai của bản thân! “Đủ rồi!”

“Tần Nham……”

“Con nói đủ rồi!” Tần Nham quát nhẹ một tiếng, đỏ cả mắt nhìn giận dữ quát vào Tần mẫu, “Mẹ ngày nào cũng tính này tính nọ, bây giờ tính đến hai đứa con đến ly hôn luôn rồi, mẹ vẫn còn tính! Con với Tiểu Tuyền kết hôn không phải là cô ấy khóc cầu xin muốn gả cho con đâu, đám cưới này là do con cầu hôn, mẹ đừng nói giống như là người ta đến nhà chúng ta là muốn vu lợi vậy được không, tâm lý của mẹ tại sao lại đen tối đến thế, bộ không nhìn được ưu điểm trên người của người khác sao!”

Tần mẫu bị quát đến ngây người.

“Tần Nham!”

Tần Nham xoa đôi mày, “Bỏ đi, con không muốn tranh luận những chuyện này với mẹ nữa, cho dù là tranh luận cũng tranh không ra kết quả, hà tất lãng phí nước bọt!”

Tần Nham vòng đến bên ghế lái, “Con phải ra ngoài đây!”

Tần mẫu đứng cả hình.

Trong hoang tưởng của bà Lưu Tuyền chỉ cần rời khỏi nhà rồi, mối quan hệ của bà và Tần Nham sẽ khôi phục lại như trước, nhưng bây giờ……là tình hình gì đây!

“Con trai……mẹ cũng chỉ vì tốt cho con……”

Tần Nham gần như không muốn nghe nữa, lạnh mặt mở cửa xe ngồi vào ghế lái, anh mở động cơ xe, chiếc xe nhanh chóng vút đi.

Tần mẫu nhìn thấy chiếc xe biến mất trong tầm nhìn, đỏ hoe mắt thì thầm nói, “Mẹ đúng thật là vì con tốt đấy, Tần Nham, mẹ còn chuẩn bị cho con một bất ngờ rất lớn……con tại sao lại không thấy được nỗi khổ tâm của mẹ, đợi lúc bất ngờ đến, mẹ tin là con sẽ tha thứ cho mẹ……”

……

Tần Nham dẫn Lưu Tuyền đi đến cục Dân chính.

Hôm nay không phải hai ngày nghỉ cuối tuần, cũng không phải ngày lễ, người đến cục Dân chính không nhiều.

Xếp ở trước Lưu Tuyền và Tần Nham chỉ có ba cặp.

Bọn họ ngồi ở chiếc ghế lạnh băng đợi gọi số. Ba cặp đằng trước đó có hai cặp là đến kết hôn, đều là giới trẻ, nụ cười gần như là muốn từ đôi mắt tràn ra, tay nắm tay, ngẫu nhiên chạm mắt nhau, cùng nhau cười ra, ngọt ngào lại ấm áp.

Cặp còn lại là một cặp nam nữ trung niên, hai người ngồi trên ghế, ai cũng không thèm nhìn mặt ai, vẻ mặt bên người nam không kiên nhẫn, bên nữ thì miễn cưỡng trấn tĩnh, nhưng mắt lại đỏ hoe.

Rất nhanh số đã đến cặp nam nữ trung niên.

Hai người cùng nhau bước vào căn phòng.

Rất nhanh, trong phòng truyền ra tiếng khóc than cực lớn của người phụ nữ, “Không! Em không muốn ly hôn, em hối hận rồi, em không muốn ly hôn nữa! Dựa vào cái gì, Triệu Đại Phúc, em cùng anh chịu bao nhiêu cực khổ, còn vì anh sinh được một cậu con trai một đứa con gái, bây giờ điều kiện cuộc sống tốt rồi, anh liền ra ngoài tìm bồ nhí! Anh tìm bồ nhí cũng không nói, đối với ba mẹ con em không hỏi không rằng cũng không nói, em chỉ muốn cho con cái một gia đình hoàn chỉnh, cho nên cứ nhịn! Nhưng anh lại cứ ép em, anh bây giờ không ngờ muốn cưới con phụ nữ tiện nhân kia, Triệu Đại Phúc, em sẽ không để anh được toại nguyện đâu! Em sẽ không ly hôn, em là dây dưa cũng phải dây dưa cho các người chết!”

Những người bên ngoài hiếu kì nhìn vào bên trong phòng.

Tiếp đó là âm thanh giận dữ của người đàn ông, “Hôm nay cô không ly hôn cũng phải ly hôn!”

Hai người trong phòng cãi nhau lên, trước sự điều giải của công tác viên, ngày đó rốt cuộc cũng không có ly hôn.

Lưu Tuyền siết chặt quần áo.

Cô rất là may mắn bản thân và Tần Nham chưa gây đến mức này!

“Tiểu Tuyền, anh muốn hi vọng số mãi mãi không gọi đến chúng ta thật!”

Lưu Tuyền nhếch môi, không dám tin cười cười.

Rất nhanh, số đã gọi đến hai người, Lưu Tuyền và Tần Nham cùng nhau bước vào phòng.

Công tác viên nhìn vào hai người, lạnh lùng hỏi, “Kết hôn hay ly hôn?”

“Ly hôn!”

Hai người đưa đơn thỏa thuận ly hôn và những giấy tờ cần thiết đều đã đưa cho công tác viên, công tác viên nhìn hai người không cãi nhau cũng không ồn ào, hơi lạ lùng một chút, nam nữ ly hôn anh gặp cũng nhiều rồi, rất nhiều người ở cục Dân chính cãi nhau inh ỏi cũng gặp nhiều rồi, bình tĩnh như hai người này vẫn đúng là ít gặp thật.

“Xác định muốn ly hôn?”

“Xác định!”

“Vâng!”

Công tác viên thở dài, chuẩn bị cho hai người sổ ly hôn, ở trên đó đóng một cái dấu lớn.

Anh đưa hai người mỗi người một cuốn sổ ly hôn, “Xong rồi!”

Tần Nham cảm thấy kì lạ, “Như vậy là xong rồi sao?”

“Xong rồi! Anh chị hai người bây giờ trên pháp luật đã không còn bất kì quan hệ nào nữa!”

Trong lòng Tần Nham vô cùng khó chịu.

Thì ra ly hôn là một chuyện đơn giản như vậy, đơn giản đến chỉ cần đóng một cái dấu là xong rồi.

Hai người kề vai từ trong phòng bước ra.

Đi ra đến cổng của cục Dân chính, ánh nắng bên ngoài rọi vào, chiếu lên người của hai người, tâm trạng hai người khá là phức tạp, không có ai mở miệng trước.

“Anh……tiễn em nhe.”

“Không cần đâu, không cùng đường!” Lưu Tuyền từ chối ý tốt của Tần Nham.

“Đồ của em anh đã dọn xong, để ở cốp xe sau, em đem về nhe.”

Lần này Lưu Tuyền không có từ chối.

Đồ của bản thân cô, cô không dự tính ngốc đến cho Tần Nham vứt hết.

Hai người cùng nhau đi đến bãi đỗ xe, vừa ngoảnh đầu, nhưng nhìn thẩy Tần Nham cả người đều ngây ra.

Lưu Tuyền dõi theo tầm nhìn của Tần Nham nhìn qua đó.

Chỉ thấy được, kế bên chiếc xe màu đen của Tần Nham không biết từ khi nào đang đứng một quý cô ăn mặc thời thượng, người phụ nữ đó nhìn mặt tầm hai mươi sáu bảy tuổi, trên người mặc áo len cổ cao, bên ngoài phối một áo phông lớn ôm người màu đỏ, dưới chân mang một đôi boots da màu đen, cách trang điểm của người phụ nữ tinh tế, một mái tóc quăn gợn sóng tùy ý xả trên vai, son môi đỏ chót, nhìn lên cô rất là tỏa sáng nổi bật.

Trên tay phụ nữ đó vẫn đang cầm một cái vali, trên người vẫn mang một chút mùi vị bôn ba mệt mỏi, khoảnh khắc lúc nhìn thấy Tần Nham, đôi mắt cô tức thì ngân ngấn nước mắt, ánh mắt nhìn vào Tần Nham tràn đầy tình cảm dịu dàng và sự yếu ớt muốn nói lại không nói được.

Lưu Tuyền nhìn sang Tần Nham.

Cảm xúc của Tần Nham sau khi đứng hình được vài giây, ánh mắt đen kịt tức thì lóe lên nhiều loại tâm trạng phức tạp, cuối cùng……những tâm trạng phức tạp đó như là nước sông sau khi trải qua sóng gió vậy, từng tí từng tí chìm lắng xuống.

Lưu Tuyền nghĩ, cô đại khái đoán được thân phận của người phụ nữ kia.

“Cô ấy là Văn Văn à?”

Tần Nham đột nhiên ngây người, ngoảnh đầu nhìn sang Lưu Tuyền, âm thanh khô khan, “Em……biết cô ấy?”

“Anh có một lần lúc sau khi ngủ, gọi tên của cô ấy!”

Giọng nói của Tần Nham như là nhét một đống bông gạc, nghẹt đến lợi hại!

Thì ra Lưu Tuyền bao dung anh nhiều đến thế.

Anh còn tưởng anh ẩn giấu rất tốt, tưởng rằng Lưu Tuyền không có phát hiện bất kì vết tích gì.

“Tiểu Tuyền, em đừng hiểu lầm……” Tần Nham vội vàng giải thích với Lưu Tuyền, “Anh sau khi kết hôn với em, chưa từng liên hệ qua với Văn Văn, anh chưa từng làm qua bất kì chuyện nào có lỗi với em.”

“Uhm! Tôi không có hiểu lầm!”

Lưu Tuyền cười lạnh nhạt, “Anh không cần giải thích, tại vì chuyện của anh đã không còn liên quan đến tôi nữa.”

Hai người họ đã ly hôn rồi, Tần Nham muốn làm gì đều là sự tự do của anh cả.

Lưu Tuyền siết chặt sổ ly hôn trên tay, lúc đầu cô còn tưởng lúc ly hôn cô sẽ đau lòng khổ sở, nhưng cô phát hiện, khoảnh khắc lúc cầm được sổ ly hôn trên tay, trong lòng cô nhẹ nhõm hơn là đau khổ.

Đây cũng chứng minh, tình cảm của họ đã đi đến ngõ cụt rồi.

Thật ra Văn Văn chính là vũ khí cuối cùng mà Tần mẫu chuẩn bị đối phó với Lưu Tuyền, lần này Lưu Tuyền và Tần Nham ra nông nỗi này, Tần Nham lại vẫn chưa có dự định từ bỏ Lưu Tuyền, Tần mẫu lúc đó rất nôn nóng, cho nên bà lập tức gọi điện thoại cho Văn Văn, nói Văn Văn nghe, nếu như cô còn có một chút tình cảm với Tần Nham, liền để cô về!

Quả nhiên, một chút cũng không nằm ngoài dự đoán của bà.

Văn Văn tuy ở nước Mỹ, nhưng vẫn còn lưu luyến con trai bà, sau khi trải qua một ngày suy nghĩ, cô rất nhanh chóng đáp lại Tần mẫu, biểu thị bản thân sẽ quay về, tìm cơ hội cùng Tần Nham làm lại từ đầu.

Vừa nãy cô mới ngồi máy bay đến thành phố A, lập tức đã gọi điện thoại cho Tần mẫu, Tần mẫu nói cô nghe Tần Nham đang ở cục Dân chính ly hôn với Lưu Tuyền, cô chưa suy nghĩ đã đi đến đây ngay.

Lúc này nhìn thấy Tần Nham, nửa năm không gặp mặt, Văn Văn nhìn thấy anh chỉ cảm thấy tim đập loạn xạ.

Ở nước Mỹ nửa năm nay, cô sống không hề vui chút nào.

Tần Nham cứ cảm thấy cô vì theo được người giàu có hơn cho nên mới ra xa anh, thật ra không phải vậy.

Nửa năm trước, Văn Văn thật ra là bị Tần mẫu ép đi đấy.

Cô không còn cách nào, cho nên mới nói bản thân là vì thẻ xanh cùng người đàn ông khác rời khỏi.

“Tần Nham……”

Tần Nham và Lưu Tuyền cùng nhau đi qua đó, trong mắt của Văn Văn lại không hề có sự tồn tại của Lưu Tuyền, trong mắt toàn là Tần Nham, “Tần Nham……em đã về rồi……”

Tần Nham đối diện với Văn Văn hoàn toàn không biết nên nói gì.

Lưu Tuyền cũng không muốn làm phiền hai người gặp gỡ.

Nói thật lòng, khoảnh khắc nhìn thấy Văn Văn tâm trạng cô là vui mừng đấy!

Vui mừng vì bản thân quyết định ly hôn!

Nếu như cô lựa chọn lại một lần tha thứ cho Tần Nham, cô gần như có thể tưởng tượng được những ngày tháng bi thảm sau này.

Lưu Tuyền gõ gõ vào cốp xe, “Tần Nham, cốp xe mở một chút!”

“Uhm!”

Tần Nham như khúc gỗ vậy mở cốp xe sau ra, tình hình bây giờ quá ngượng ngùng, anh hoàn toàn không biết nên phản ứng ra sao.

Cốp xe mở ra.

Lưu Tuyền từ cốp xe lấy thùng giấy bên trong ra, cô gật đầu với Tần Nham, “Không làm phiền hai người gặp gỡ, tôi đi trước đây!”

“Tiểu Tuyền……”

Lưu Tuyền cười nhẹ một tiếng, coi như là không nghe thấy, đưa tay đón chiếc xe taxi, ôm thùng giấy vào cốp xe sau, không còn nhìn Tần Nham và Văn Văn nữa, lên xe xong, rất nhanh liền biến mất trong tầm nhìn của Tần Nham và Văn Văn.

“Tần Nham……”

“”Em về đây làm gì thế?”

“Em là muốn giải thích hành vi của em vào nửa năm trước……Tần Nham, thật ra em không có phản bội anh, lúc trước em đi sang Mỹ, là tại vì bác gái ép buộc em phải rời xa anh, bà nói nếu như em không rời xa anh, bà sẽ tự tử! Còn tạo hiện trường giả nói là em giết chết bà ấy, em sợ hãi quá, cho nên mới bỏ đi thôi……”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện