Phía bên kia.

Người nhà Tần gia sôi sục lên.

Sau khi lính canh của Dung gia đã rời đi, Tần Nham chẳng buồn nghĩ nhiều lao thẳng ra ngoài.

Tần mẫu túm lấy tay anh kéo lại, “ Tần Nham, con muốn đi đâu?”

“ Con phải đuổi theo giữ tiểu Tuyền lại!”

“ Không được đi!” Tần mẫu dang tay chắn lại trước mặt Tần Nham, mắt trừng trừng nhìn anh, “ Con nhìn lại con xem, không có tý bản lĩnh nào, người ta đã nói rõ quyết tâm muốn cắt đứt quan hệ với con rồi, sao con vẫn không buông bỏ được nó! Tần Nham mẹ nói cho con biết, mẹ không thể nào chấp nhận một đứa con dâu như thế nữa đâu, nó làm mất mặt Tần gia đến như vậy, nói gì đi chăng nữa chuyện này cũng không cho qua được!”

“ Mẹ, mẹ tránh ra!”

“ Mẹ tuyệt đối không tránh!”

Tần mẫu lạnh lùng nhìn vào Tần Nham, nghiến răng trừng mắt.

Bà ta không thể nào hiểu nổi, sao có nói đến thế nào, đứa con trai của mình vẫn không chịu nghe lời, con tiện nhân Lưu Tuyền gian manh xảo quyệt ấy thì có gì tốt nào mà nhất định phải nhớ thương lưu luyến đến vậy. Khó khăn lắm bà mới làm cho hai đứa khó chịu với nhau như vậy, giờ này có nói thế nào nhất định bà ta không thể để Tần Nham đuổi theo cô được.

“Tần Nham, nếu con dám đuổi theo nó, mẹ của con sẽ đập đầu chết ngay tại đây!”

Lại dùng cái chết để uy hiếp anh!

Tần Nham đỏ ửng con mắt, anh lấy cặp kính xuống, mệt mỏi nhìn thẳng vào Tần mẫu, “ Mẹ, mẹ vẫn thấy chưa đủ sao!”

“ Con trai, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.....”

“ Đừng có mở miệng là đem câu chỉ muốn tốt cho con làm bia đỡ đạn có được không, mẹ tự hỏi lại lương tâm của mình xem, rốt cuộc thì mẹ muốn tốt cho con hay vì mẹ ích kỷ! Ích kỷ đến mức không buồn để ý đến suy nghĩ của người khác! Nếu thật sự vì mẹ muốn tốt cho con, mẹ hãy tránh ra để con đi tìm tiểu Tuyền, bây giờ con nói rõ cho mẹ biết, con không thể không có cô ấy, nếu thật muốn tốt cho con thì đừng có tăng thêm phiền phức nữa được không!”

Tần mẫu không không dám tin vào tai mình, bà nhìn Tần Nham.

Con trai bà.....vì con đàn bà đó, không ngờ dám ăn nói như vậy với bà!

Mắt Tần mẫu đỏ ửng lên, “ Cái con Lưu Tuyền ấy đối với con quan trọng đến thế sao!”

“ Đúng! Vô cùng quan trọng!”

“ Nó là một hiểm họa đấy.....”

“ Nếu thực sự mẹ muốn tốt cho con, không cần biết cô ấy là hiểm họa hay không, mẹ cũng phải vì con mà thỏa hiệp, nhưng mẹ thử nghĩ lại đi, những chuyện mà mẹ đã làm có coi được không? Từ lúc tiểu Tuyền bước về nhà mình, từng hành động cử chỉ của cô ấy, theo như con thấy thì đã cố gắng hết sức rồi, tại sao mẹ lại cứ phải sắp đặt mọi chuyện để đuổi cô ấy ra khỏi cái nhà này thế, con cũng không hiểu được, cô ấy là người nhà của chúng ta chứ không phải là kẻ thù, mẹ à, rốt cuộc thì mẹ đang suy nghĩ cái gì trong đầu vậy?”

“ Tần Nham.....”

“ Đủ rồi, không cần mẹ phải nói thêm nữa đâu, con không muốn nghe!” Tần Nham hít một hơi dài, ánh mắt điềm tĩnh lại, nhìn sang Tần mẫu và Tần Phi Ngữ, “ Con nói cho hai người biết, ngày hôm này không cần biết con có giữ được Lưu Tuyền ở lại hay không thì con cũng chắc chắn sẽ chuyển ra ở riêng, cái nơi âm u ma mị này con không muốn ở thêm một ngày nào nữa!”

Cơ thể Tần mẫu chạng vạng.

Nơi âm u ma mị? Đây là nhà của nó mà!

“ Tần Nham, con nói vậy là đang làm đau lòng mẹ đấy.....” Tần mẫu chẳng sợ gì, bà chỉ sợ ánh mắt sắc lạnh và thái độ cứng rắn của con trai đối với bà, bà cảm thấy bất lực, đứng như trời trồng ở đó, mắt rưng rưng nhìn Tần Nham, “Sao con có thể nói với mẹ như vậy.....rõ ràng là mẹ đã chăm sóc gia đình này rất tốt mà.....”

“ Đừng nói nữa!”

Tần Nham nhắm chặt mắt lại.

Anh phát hiện sự nhẫn nại của bản thân với gia đình này càng lúc càng hao mòn.

Mỗi lần cãi cọ là lại đem công lao dưỡng dục ra để đe dọa, không thì là dùng mạng sống để đe dọa, anh đã chán ngán với những lời nói này rồi, đừng nói như anh là một đứa con bất hiếu nữa được không. Từ sau khi bố mất, hàng đống nợ lớn bé trong nhà do một mình anh phải trả, anh cảm thấy quá mệt mỏi khi phải chống đỡ cho cái gia đình này, tại sao người nhà còn không để cho anh được thoải mái đôi chút?

Tần Nham mở mắt ra, trong đó là một sự kiên quyết, “ Chuyển ra ngoài là chuyện không thay đổi được, không cần biết mẹ muốn đe dọa con kiểu gì, lần này con quyết không thỏa hiệp nữa!”

Nói rồi, Tần Nham chẳng buồn đếm xỉa đến thái độ của Tần mẫu và Tần Phi Ngữ, nhanh chân lao ra khỏi căn nhà.

Anh cũng có biết nhà của Dung lão thái thái, giờ này Lưu Tuyền cũng chẳng còn chỗ nào khác để đi, chắc chắn sẽ đến Dung gia ở tạm, bây giờ anh sẽ đến Dung gia đưa cô về lại.

……

Sau khi Tần Nham rời đi, cả người Tần mẫu mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.

Tần Phi Ngữ vội vàng đỡ lấy bà, “ Mẹ.....mẹ không sao chứ!”

“ Anh trai con, sao nó có thể nói những lời như vậy với mẹ!”

Tần Phi Ngữ cũng chẳng biết phải làm gì để an ủi Tần mẫu, cô chỉ có thể ôm lấy vai bà, “ Mẹ, mẹ đừng có chấp anh con, chắc anh ấy đang giận quá nên mới mất khôn đấy, đợi khi anh ấy bình tĩnh lại, chắc chắn sẽ chạy như bay về để xin lỗi mẹ thôi.”

Tần mẫu hai dòng nước mắt chảy dài, bà ôm lấy mặt, “ Không! Mẹ hiểu anh của con, lần này nó nghiêm túc đấy, lần này chắc chắn nó sẽ rời khỏi nhà đi nơi khác sống, Phi Ngữ, con thử nói xem mẹ có điểm nào có lỗi với anh con không? Mẹ làm mọi thứ chỉ là vì muốn tốt cho nó thôi. Cái con bé Lưu Tuyền đó nó là một con đàn bà lả lơi, một đứa như vậy thì tốt chỗ nào để cho anh con có thể vì nó như vậy! Trước đây nó đã không tin thì thôi, nhưng bây giờ có trứng cứ trước mắt nó còn bênh con tiện nhân đó!”

Tần mẫu càng nói càng cay cú, anh mắt ngoắc lên như diều hâu, bà nắm chặt lấy nắm đấm, “Lưu Tuyền! Con tiện nhân này, nếu như không có nó, thì không có bất cứ chuyện gì xảy ra!”

Tần Phi Ngữ nghe vậy thấp thỏm trong lòng.

“ Mẹ.....” Cô nuốt nước bọt nhìn mẹ mình, “ Mẹ, mẹ đừng có làm chuyện dại dột đó, bây giờ trong tay Lưu Tuyền có chứng cứ việc chúng ta đối phó với cô ta, nếu cô ta đưa hình ảnh trong camera quay được cho cảnh sát thì có khi chúng ta phải vào bóc lịch đó, mẹ à.....mẹ có muốn làm chuyện gì thì đợi một thời gian nữa, nếu không chọc giận Lưu Tuyền đó thì chúng ta cũng không xong đâu!”

Tần mẫu lại không nghĩ như vậy!

Bà ta cười lạnh, “ Giao cho cảnh sát? Trừ phi nó điên thì mới làm vậy! nó chỉ muốn dọa nạt chúng ta thôi, nếu thật sự công bố đoạn video đó, có lợi gì cho cô ta nào? Cần phải hiểu, chuyện như vậy mà để mọi người biết chẳng hay ho gì đâu. Nó là người đương sự, cũng không thể thiếu được gạch đá từ dư luận đâu, đến lúc đó mỗi dư luận viên một cục nước miếng thì nó cũng đủ chết rồi!”

Cho nên Lưu Tuyền chắc chắn không dám công khai đoạn video đó!

Cho dù là công khai thì cũng không sợ.

Đến lúc đó cùng lắm nói là do mâu thuẫn trong gia đình, nghi ngờ con dâu quan hệ ngoài hôn nhân nên mới làm ra chuyện không suy nghĩ như vậy, chắc vẫn được hiểu cho thôi?

Ha---

Ai bảo tự cô ta có hành động không giữ chừng mực.

Tần Phi Ngữ nghe mà giật mình, “ Mẹ à, vậy mẹ định làm thế nào đây?”

“ Mẹ muốn làm cho Lưu Tuyền hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của chúng ta!”

Chân lông của Tần Phi Ngữ dựng ngược!

Ý của mẹ cô là.....lẽ nào muốn giết Lưu Tuyền!

Tần Phi Ngữ cuống cuồng kéo tay Tần mẫu, “ Mẹ, mẹ đừng có làm chuyện dại dột ấy, nếu như Lưu Tuyền xảy ra chuyện gì, hai chúng ta chắc chắn thuộc diện bị nghi ngờ đầu tiên, hơn nữa còn Tiêu gia.....Lưu Tuyền còn có Tiêu gia chống lưng cho, nếu cô ta xảy ra chuyện gì, người nhà Tiêu gia sẽ không bỏ qua đâu!”

Cô vẫn còn trẻ, vẫn chưa muốn ngồi tù!

Chuyện lần trước hại Lưu Tuyền đã bị lộ rồi, lần này cô ta không dám hại người nữa.

“ Con nói cái gì vậy!” Tần mẫu cau mày, “ Ai nói mẹ muốn giết nó.”

Tần Phi Ngữ thở thào, “ Vậy ý mẹ là muốn làm sao?”

“ Mẹ sẽ tìm cách cho anh trai con cắt đứt hoàn toàn mọi nhớ nhưng lưu luyến với cô ta, như vậy cô ta có thể biến mất khỏi cuộc sống của chúng ta rồi.”

Hóa ra là vậy!

Tần Phi Ngữ vỗ vỗ vào ngực, “ Con giật cả mình, còn tưởng là.....” Cô thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục hỏi Tần mẫu, “ Mẹ, vậy có phải là mẹ đã có cách nào hay rồi không?”

` “ Đương nhiên! Con cứ chống mắt lên mà xem nhé!”

……

Tần Nham không thiết thứ gì mà xông ra khỏi biệt thự, anh lao thẳng theo hướng biệt thự của Dung gia.

Nhưng, chưa kịp đến cổng biệt thự, đã bị người gác cổng cản lại.

“ Tránh ra! Các anh để tôi vào!”

“ Anh như vậy là đột nhập trái phép vào nhà dân đấy!” Lính gác lạnh lùng nhìn anh, “ Tránh ra, không đừng trách chúng tôi không khách sáo!”

“ Tôi phải vào tìm vợ tôi!”

Tần Nham vùng vẫy đòi xông vào trong nhưng lại bị lính gác đứng thành bức tường chặn trước mặt, họ giơ cây gậy quân dụng trong tay ra, “ Cút! Còn gào lên chúng tôi sẽ hạ thủ đấy!”

Tần Nham không tin mấy người này dám đánh người.

Anh nghiến răng, định một hơi xông thẳng vào trong biệt thự.

“ Mẹ nó! Anh em, tẩn!”

Mấy người lính gác bao vây lấy Tần Nham, họ bắt đầu hành hung anh.

“Á---“

Tần Nham kêu rên liên tục.

Mấy người lính gác cổng xuống tay cũng không nặng, đợi cho đến khi Tần Nham không lết dậy được nữa họ liền dừng tay, mấy người họ dựng anh dậy, vác ra một đoạn cách đó không xa rồi quăng anh đi như quăng một bao rác, “ Cút! Còn đến gây chuyện thì không còn là đùa giỡn như lần này đâu!”

Tần Nham nằm bò trên đất một hồi lâu sau cũng không đứng dậy được.

Khắp người nóng ran đau nhức.

Tần mẫu từ biệt thự đi ra thấy Tần Nham như vậy, bà xót con lao nhanh đến.

“ Tần Nham! Con trai tôi, ai đánh con thành như vậy.....Mẹ sẽ đi liều với nó!”

Tần Nham đưa tay kéo bà lại.

“ Mẹ, mẹ đừng gây chuyện nữa có được không!”

Trong lòng Tần mẫu vô cùng khó chịu, nếu khi nãy bà mà ở đây, ai dám đánh Tần Nham, bà nhất định sẽ xông tới liều mạng với người đó.

“ Tần Nham, mẹ như vậy chỉ là xót con thôi.”

“ Nếu mẹ thật sự xót con thì đứng chờ ở đây, đến khi tiểu Tuyền mà ra thì mẹ nhận lỗi với cô ấy rồi xin cô ấy tha thứ, sau đó để hai đứa con được sống với nhau!”

Tần mẫu nghiến răng!

Tiểu Tuyền tiểu Tuyền!

Mở mồm lúc nào cũng là tiểu Tuyền, nó thật sự đã bị con tiện nhân đó lấy mất linh hồn rồi!

Trong lúc hai mẹ con họ đang cãi nhau, thì nhìn thấy một chiếc Land Rover việt dã rồ ga chạy vào khu biệt thự, sau đó chiếc xe phanh gấp trên dám cỏ trước cửa của Dung gia, chiếc xe đã dừng hẳn lại.

Ánh nhìn của hai mẹ con họ bị thu hút sang đó.

Thì nhìn thấy Dung Cảnh mặc một bộ đồ thể thao bước xuống từ ghế lái, Dung Cảnh hoàn toàn không để ý đến hai mẹ con họ, gương mặt anh hơi vội vã, lao nhanh vào trong nhà, lần này, lính gác ngoài cửa lại không hề chắn anh.

Tần mẫu thần người ra.

Bà ta chỉ tay vào bóng dáng của Dung Cảnh, “Người đàn ông này.....không phải là người mà hôm qua hẹn hò với Lưu Tuyền sao, sao anh ta lại xuất hiện ở đây?”

Trong lòng Tần Nham cũng đang loạn hết cả lên, anh cũng muốn biết, sao mà Dung Cảnh có thể tự do đi lại với Dung gia như chỗ quen biết vậy.

Chuyện này.....rốt cuộc là sao!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện