Còn muốn ôm đùi à.
Tô Tố không nói nên lời nhìn lên bầu trời
"Tô Tố, sau này con trai nuôi tao chắc sẽ thành tài lắm đó, mày có tin vào trực giác không"
"Tiểu Hy..."
"Cái gì?" Tiểu Hy kích động buộc miệng bằng tiếng địa phương của mình,
"Mày có thể nói chuyện bình thường không? Có người đang theo dõi chúng ta ở bên đường kìa..." Và cái nhìn đó giống như nhìn một người bị bệnh tâm thần vậy.
Tiểu Hy ưỡng ngực thẳng lưng ra, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ thích đáng.
"..."
Tô Tố lắc đầu, và người tạo thêm ghánh nặng truyền thông đại chúng không ai khác chính là cô này đây.
Tiểu Hy trở lại bình thường được vài giây, sau khi người đi bộ bước đi hết, cô không thể chịu đựng được nữa, lại phấn khích kêu loạn lên, "A, A, A, hôm nay thực sự tự hào, thực sự nở mày nở mặt, Tô Tố biết đâu ngày mai mày sẽ nổi như cồn đấy. lúc đó không còn lo đến chuyện học phí của con, không bao lâu nưã, mày sẽ mua được nhà, mua được xe và mua được nhiều thứ khác nữa, haha, đến lúc đó đừng quên chiếu cố chị nhé "
"Đó là điều dĩ nhiên rồi, à đúng rồi, Tiểu Hy mày làm ở bên đài truyền hình ra sao rồi?" nói đến Tiểu Hy đã vào đài truyền hình làm gần một tháng rồi, mà người bạn thân như cô lại quên hỏi thăm đến cô ấy, Tô Tố cảm thấy ấy náy quá, " Tiểu Hy mày làm trong đài truyền hình sao rồi, đồng nghiệp có tốt không, có ai bắt nạt mày không?"
Khi nói về điều này, Tiểu Hy cảm thấy bị cứng họng.
"Sao rồi, có vấn đề gì không?"
"Không," Tiểu Hy buồn bã đá vào tảng đá bên vệ đường,"Tô Tố, thực ra tao luôn cảm thấy có lỗi với mày, công việc này của tao là do Tiêu Lăng đứng đằng sau dàn sếp đấy, lần trước tao vô ý nghe được Tôn Nguyên nói vậy, anh ta quen biết hết những người trong đài truyền hình, tao có một cái núi chống lưng như vậy, còn ai dám bắt nạt tao nữa. Họ không những không bắt nạt mà còn sắp xếp tiết mục cho tao chuyên phỏng vấn các thể loại minh tinh, cho tao đảm nhận công việc quan trọng, nhưng mà giờ tao đang phân vân có nên từ chức đây không"
Bước chân Tô Tố bỗng chốc dừng lại... là Tiêu Lăng à? Tiểu Hy không để ý đến vẻ mặt thất thái của Tô Tố, cúi đầu buồn rười rượi nói với cô, "Tô Tố, thực ra mấy ngày trôi qua tao đặc biệt không vui, lần trước tao dám nói lời xí gạt mày, giờ nghĩ lại cảm thấy mình thật xấu xa, lúc đó tao cứ nghĩ Tiêu Lăng là người tốt, Tô Tố ơi tao cảm thấy thật lòng xin lỗi mày, thôi vậy, tao quyết định rồi, tao sẽ từ chức."
Từ chức?
Tô Tố đột nhiên bừng tỉnh, cô nắm lấy tay Tiểu Hy, "Công việc của mày đang tốt lắm mà từ chức làm gì?"
Mặc dù Tiểu Hy học nghành biểu diễn, nhưng cô ấy lại rất thích làm người dẫn chương trình, vả lại khi còn đi hoc cô hay nhận làm người dẫn chương trình trong trường, dựa vào phong cách đanh đá tháo vát khi dẫn, lại có sẵn một lượng người hâm mộ trong trường, tuy nhiên cô cũng có nói, cô ta thích làm người dẫn chương trình hơn là biểu diễn.
Nếu đã thích như vây, tại sao lại muốn từ chức?
"Bởi vì công việc này là Tiêu Lăng sắp sếp cho làm... nên tao không muốn nhận ân huệ của anh ta."
Tô Tố dở khóc dở cười, "Chỉ vì điều này thôi à?"
"Bởi vì điều đó vẫn chưa đủ sao," Tiểu Hy cúi nhìn tảng đá dưới đất, đưa chân giẫm đạp, "tao ghét chết cái thằng khốn nạn đó, vừa làm mày tổn thương lại làm mày đau lòng, tao không muốn anh ta ban tặng công việc cho tao đâu, tao muốn tự nỗ lực, tự gầy dựng nên sự thành công trong cái thành phố hoa lệ này."
Những ngày cô làm việc trong đài đều cảm thấy ấy náy có lỗi, mỗi khi nghĩ Tô Tố bị Tiêu Lăng hại đến khổ sở, trong khi cô lại làm việc tại nơi được anh ta chống lưng, thì cô chỉ cảm thấy muốn từ chức cho xong, nhưng mỗi khi nhớ đến những người cùng làm trong đài đối xử tốt với cô thì cô do dự khôn nguôi.
Haizz...
"Tiểu Hy, mày đừng như vậy nữa, nghe tao này, hãy ở lại đài truyền hình làm cho thật tốt, mày còn nhớ mơ ước của mày không, mày đã từng nói với tao, muốn làm nhất tỷ chủ trì tất cả các tiết mục của chương trình mà
"Nhưng, nhưng..."
"Đừng nhưng nhưng gì nữa". Tô Tố nắm lấy tay cô ta, "mày đừng có nghĩ công việc này là ai cho mày, dù sao thì đây cũng là cơ hội để mày thực hiện ước mơ, vả lại tao nghĩ lãnh đạo của mày cũng không phải vì những lời nói của Tiêu Lăng mà cho mày nhận công việc quan trọng như vậy, nếu vì Tiêu Lăng, họ cũng chỉ cần tạo một công việc bình thường cho mày đảm nhận, mỗi tháng chỉ đợi lãnh lương thôi, đằng này họ lại giao việc trọng trách nặng nề như vậy cho mày thì chắc họ đã nhìn thấy thực lực của mày rồi."
Tiểu Hy bị cô nói đến nổi do dự, "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi"
Một cơ hội tốt như thế, Tô Tố không muốn Tiểu Hy bị bỏ dỡ, đối với một người mới khởi đầu gia nhập làng giải trí, nếu không có người chống đỡ, cho dù có năng lực cỡ nào, thì từ từ cũng sẽ bị mai mòn, biết bao nhiêu người muốn trở thành nhất tỷ của làng giải trí đều phải chịu rất nhiều lịch sử chua xót, ví như mới bắt đầu vào làng giải trí thì có vô vàn lời mời uống rượu xã giao, nếu bị lợi dụng thì hiển nhiên là điều rất bình thường, nhưng khi nổi tiếng thì lại bị đào bới những điều xấu đó ra nói, sau này được liệt vào vết nhơ lịch sử vĩnh viễn không xóa được.
Với tính cách của Tiểu Hy chắc chắn sẽ không bao giờ uống rượu xã giao đâu, lại không biết nịnh nọt, muốn giỏi như là cáo mượn oai hùm cũng được, chỉ cần có được cơ hội này, thì chỉ cần phấn đấu vài năm thậm chí chục năm, thì có gì mà không thể chứ?
"Vậy, vậy tao..."
"Vậy thì mày nên cố gắng làm" Tô Tố vỗ vai Tiểu Hy, giả vờ vui vẻ nói,"mày thử nghĩ về khía cạnh khác xem, Tiêu Lăng đối xử với chúng ta như vậy này, chúng ta còn phải tìm anh ta tính xổ, nếu bỏ qua thì quá dễ dàng với anh ta."
Tiểu Hy cắn ngón tay.
Nghe có vẻ hợp lý
......
Tại đại sảnh của khách sạn.
Sau khi buổi chiêu đãi kết thúc, hiện trường rất hỗn độn, vốn dĩ Mộ Bạch muốn qua nói câu cảm ơn với Tiêu Lăng, nhưng nhanh chóng không thấy bóng dáng Tô Tố, Mộ Bạch căng thẳng, lập tức cũng không thấy Tiêu Lăng ở đâu hết, anh liền chạy ra ngoài cửa phòng khách sạn, nắm lấy bảo an chất vấn,"có trông thấy cô Tô đi đâu không?"
"Cô Tô á, đã rời khỏi khách sạn rồi" Bảo an chỉ hướng cho Mộ Bạch,"Cô Tô và bạn cô ta đi qua hướng đó rồi, họ không có đi xe, tiên sinh đây có thể nhanh chóng đuổi kịp bọn họ thôi."
Mộ Bạch không còn để ý đến chuyện Tiêu Lăng ra sao nữa, liền rượt chạy lên tìm.
Tô Tố và An Tiểu Hy đi chậm rãi, và Mộ Bạch nhanh chóng bắt kịp họ.
"Này, Tô Tố..."
Tô Tố và Tiểu Hy nghe thấy âm thanh và quay lại nhìn. Tô Tố vẫn không có phản ứng gì, An Tiểu Hy thì khoa trương che miệng hét lên, "Á Á Á, Mộ Bạch sư huynh"
Tô Tố sửng sốt lại, "Tiểu Hy, mày quen Mộ Bạch à?"
"Quen chứ, đương nhiên là quen rồi, anh ta là nhân vậy quan trọng trong trường mình mà, Tô Tố đừng nói cho tao nghe mày không biết nhé, " Mộ Bạch sư huynh? " Người thần bí nhất trong sân trường, chỉ với chiếc quần âu không hiểu sao chinh phục biết bao người con gái.
Tô Tố lau mồ hôi.
Trước đây cô ấy thực sự không biết.
"Mộ Bạch, đã lâu không gặp."
"Thật sự rất lâu rồi" Mộ Bạch đứng trước mặt có vẻ như cảm thấy nghẹn ngùng, gương mặt thanh tú có chút e thẹn
, anh cười một cách ôn hòa, "buổi chiêu đãi của ngày hôm nay tôi đều đã chứng kiến, cô phát biểu rất hay"
"Cảm ơn"
"Á á á, Mộ Bạch sư huynh, một người sống chừng chừng như tôi đang đứng ở đây chào anh, mà anh lại không thấy à"
Ngoài Tô Tố ra, Mộ Bạch vẫn rất điềm đạm đối với người khác, anh gật đầu với Tiểu Hy, khí phái thanh tao và ưu nhã "Tiểu Hy sư muội."
"Ồ,anh biết tôi á?"
"Tiểu Hy sư muội rất nổi tiếng trong trường mà" Anh chắc chắn biết Tiểu Hy, anh đã yêu thầm Tô Tố ba năm, anh như nắm rõ các mối quan hệ của Tô Tố, An Tiểu Hy là người bạn thân nhất của cô, và cũng chỉ là người bạn duy nhất của cô, Mộ Bạch nhìn hai người cười và mở lời mời, "Vậy thì,... Hôm nay may mắn được gặp mặt hai người, tôi mời hai cô đi dùng bữa nhé!"
Tô Tố không nói nên lời nhìn lên bầu trời
"Tô Tố, sau này con trai nuôi tao chắc sẽ thành tài lắm đó, mày có tin vào trực giác không"
"Tiểu Hy..."
"Cái gì?" Tiểu Hy kích động buộc miệng bằng tiếng địa phương của mình,
"Mày có thể nói chuyện bình thường không? Có người đang theo dõi chúng ta ở bên đường kìa..." Và cái nhìn đó giống như nhìn một người bị bệnh tâm thần vậy.
Tiểu Hy ưỡng ngực thẳng lưng ra, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ thích đáng.
"..."
Tô Tố lắc đầu, và người tạo thêm ghánh nặng truyền thông đại chúng không ai khác chính là cô này đây.
Tiểu Hy trở lại bình thường được vài giây, sau khi người đi bộ bước đi hết, cô không thể chịu đựng được nữa, lại phấn khích kêu loạn lên, "A, A, A, hôm nay thực sự tự hào, thực sự nở mày nở mặt, Tô Tố biết đâu ngày mai mày sẽ nổi như cồn đấy. lúc đó không còn lo đến chuyện học phí của con, không bao lâu nưã, mày sẽ mua được nhà, mua được xe và mua được nhiều thứ khác nữa, haha, đến lúc đó đừng quên chiếu cố chị nhé "
"Đó là điều dĩ nhiên rồi, à đúng rồi, Tiểu Hy mày làm ở bên đài truyền hình ra sao rồi?" nói đến Tiểu Hy đã vào đài truyền hình làm gần một tháng rồi, mà người bạn thân như cô lại quên hỏi thăm đến cô ấy, Tô Tố cảm thấy ấy náy quá, " Tiểu Hy mày làm trong đài truyền hình sao rồi, đồng nghiệp có tốt không, có ai bắt nạt mày không?"
Khi nói về điều này, Tiểu Hy cảm thấy bị cứng họng.
"Sao rồi, có vấn đề gì không?"
"Không," Tiểu Hy buồn bã đá vào tảng đá bên vệ đường,"Tô Tố, thực ra tao luôn cảm thấy có lỗi với mày, công việc này của tao là do Tiêu Lăng đứng đằng sau dàn sếp đấy, lần trước tao vô ý nghe được Tôn Nguyên nói vậy, anh ta quen biết hết những người trong đài truyền hình, tao có một cái núi chống lưng như vậy, còn ai dám bắt nạt tao nữa. Họ không những không bắt nạt mà còn sắp xếp tiết mục cho tao chuyên phỏng vấn các thể loại minh tinh, cho tao đảm nhận công việc quan trọng, nhưng mà giờ tao đang phân vân có nên từ chức đây không"
Bước chân Tô Tố bỗng chốc dừng lại... là Tiêu Lăng à? Tiểu Hy không để ý đến vẻ mặt thất thái của Tô Tố, cúi đầu buồn rười rượi nói với cô, "Tô Tố, thực ra mấy ngày trôi qua tao đặc biệt không vui, lần trước tao dám nói lời xí gạt mày, giờ nghĩ lại cảm thấy mình thật xấu xa, lúc đó tao cứ nghĩ Tiêu Lăng là người tốt, Tô Tố ơi tao cảm thấy thật lòng xin lỗi mày, thôi vậy, tao quyết định rồi, tao sẽ từ chức."
Từ chức?
Tô Tố đột nhiên bừng tỉnh, cô nắm lấy tay Tiểu Hy, "Công việc của mày đang tốt lắm mà từ chức làm gì?"
Mặc dù Tiểu Hy học nghành biểu diễn, nhưng cô ấy lại rất thích làm người dẫn chương trình, vả lại khi còn đi hoc cô hay nhận làm người dẫn chương trình trong trường, dựa vào phong cách đanh đá tháo vát khi dẫn, lại có sẵn một lượng người hâm mộ trong trường, tuy nhiên cô cũng có nói, cô ta thích làm người dẫn chương trình hơn là biểu diễn.
Nếu đã thích như vây, tại sao lại muốn từ chức?
"Bởi vì công việc này là Tiêu Lăng sắp sếp cho làm... nên tao không muốn nhận ân huệ của anh ta."
Tô Tố dở khóc dở cười, "Chỉ vì điều này thôi à?"
"Bởi vì điều đó vẫn chưa đủ sao," Tiểu Hy cúi nhìn tảng đá dưới đất, đưa chân giẫm đạp, "tao ghét chết cái thằng khốn nạn đó, vừa làm mày tổn thương lại làm mày đau lòng, tao không muốn anh ta ban tặng công việc cho tao đâu, tao muốn tự nỗ lực, tự gầy dựng nên sự thành công trong cái thành phố hoa lệ này."
Những ngày cô làm việc trong đài đều cảm thấy ấy náy có lỗi, mỗi khi nghĩ Tô Tố bị Tiêu Lăng hại đến khổ sở, trong khi cô lại làm việc tại nơi được anh ta chống lưng, thì cô chỉ cảm thấy muốn từ chức cho xong, nhưng mỗi khi nhớ đến những người cùng làm trong đài đối xử tốt với cô thì cô do dự khôn nguôi.
Haizz...
"Tiểu Hy, mày đừng như vậy nữa, nghe tao này, hãy ở lại đài truyền hình làm cho thật tốt, mày còn nhớ mơ ước của mày không, mày đã từng nói với tao, muốn làm nhất tỷ chủ trì tất cả các tiết mục của chương trình mà
"Nhưng, nhưng..."
"Đừng nhưng nhưng gì nữa". Tô Tố nắm lấy tay cô ta, "mày đừng có nghĩ công việc này là ai cho mày, dù sao thì đây cũng là cơ hội để mày thực hiện ước mơ, vả lại tao nghĩ lãnh đạo của mày cũng không phải vì những lời nói của Tiêu Lăng mà cho mày nhận công việc quan trọng như vậy, nếu vì Tiêu Lăng, họ cũng chỉ cần tạo một công việc bình thường cho mày đảm nhận, mỗi tháng chỉ đợi lãnh lương thôi, đằng này họ lại giao việc trọng trách nặng nề như vậy cho mày thì chắc họ đã nhìn thấy thực lực của mày rồi."
Tiểu Hy bị cô nói đến nổi do dự, "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi"
Một cơ hội tốt như thế, Tô Tố không muốn Tiểu Hy bị bỏ dỡ, đối với một người mới khởi đầu gia nhập làng giải trí, nếu không có người chống đỡ, cho dù có năng lực cỡ nào, thì từ từ cũng sẽ bị mai mòn, biết bao nhiêu người muốn trở thành nhất tỷ của làng giải trí đều phải chịu rất nhiều lịch sử chua xót, ví như mới bắt đầu vào làng giải trí thì có vô vàn lời mời uống rượu xã giao, nếu bị lợi dụng thì hiển nhiên là điều rất bình thường, nhưng khi nổi tiếng thì lại bị đào bới những điều xấu đó ra nói, sau này được liệt vào vết nhơ lịch sử vĩnh viễn không xóa được.
Với tính cách của Tiểu Hy chắc chắn sẽ không bao giờ uống rượu xã giao đâu, lại không biết nịnh nọt, muốn giỏi như là cáo mượn oai hùm cũng được, chỉ cần có được cơ hội này, thì chỉ cần phấn đấu vài năm thậm chí chục năm, thì có gì mà không thể chứ?
"Vậy, vậy tao..."
"Vậy thì mày nên cố gắng làm" Tô Tố vỗ vai Tiểu Hy, giả vờ vui vẻ nói,"mày thử nghĩ về khía cạnh khác xem, Tiêu Lăng đối xử với chúng ta như vậy này, chúng ta còn phải tìm anh ta tính xổ, nếu bỏ qua thì quá dễ dàng với anh ta."
Tiểu Hy cắn ngón tay.
Nghe có vẻ hợp lý
......
Tại đại sảnh của khách sạn.
Sau khi buổi chiêu đãi kết thúc, hiện trường rất hỗn độn, vốn dĩ Mộ Bạch muốn qua nói câu cảm ơn với Tiêu Lăng, nhưng nhanh chóng không thấy bóng dáng Tô Tố, Mộ Bạch căng thẳng, lập tức cũng không thấy Tiêu Lăng ở đâu hết, anh liền chạy ra ngoài cửa phòng khách sạn, nắm lấy bảo an chất vấn,"có trông thấy cô Tô đi đâu không?"
"Cô Tô á, đã rời khỏi khách sạn rồi" Bảo an chỉ hướng cho Mộ Bạch,"Cô Tô và bạn cô ta đi qua hướng đó rồi, họ không có đi xe, tiên sinh đây có thể nhanh chóng đuổi kịp bọn họ thôi."
Mộ Bạch không còn để ý đến chuyện Tiêu Lăng ra sao nữa, liền rượt chạy lên tìm.
Tô Tố và An Tiểu Hy đi chậm rãi, và Mộ Bạch nhanh chóng bắt kịp họ.
"Này, Tô Tố..."
Tô Tố và Tiểu Hy nghe thấy âm thanh và quay lại nhìn. Tô Tố vẫn không có phản ứng gì, An Tiểu Hy thì khoa trương che miệng hét lên, "Á Á Á, Mộ Bạch sư huynh"
Tô Tố sửng sốt lại, "Tiểu Hy, mày quen Mộ Bạch à?"
"Quen chứ, đương nhiên là quen rồi, anh ta là nhân vậy quan trọng trong trường mình mà, Tô Tố đừng nói cho tao nghe mày không biết nhé, " Mộ Bạch sư huynh? " Người thần bí nhất trong sân trường, chỉ với chiếc quần âu không hiểu sao chinh phục biết bao người con gái.
Tô Tố lau mồ hôi.
Trước đây cô ấy thực sự không biết.
"Mộ Bạch, đã lâu không gặp."
"Thật sự rất lâu rồi" Mộ Bạch đứng trước mặt có vẻ như cảm thấy nghẹn ngùng, gương mặt thanh tú có chút e thẹn
, anh cười một cách ôn hòa, "buổi chiêu đãi của ngày hôm nay tôi đều đã chứng kiến, cô phát biểu rất hay"
"Cảm ơn"
"Á á á, Mộ Bạch sư huynh, một người sống chừng chừng như tôi đang đứng ở đây chào anh, mà anh lại không thấy à"
Ngoài Tô Tố ra, Mộ Bạch vẫn rất điềm đạm đối với người khác, anh gật đầu với Tiểu Hy, khí phái thanh tao và ưu nhã "Tiểu Hy sư muội."
"Ồ,anh biết tôi á?"
"Tiểu Hy sư muội rất nổi tiếng trong trường mà" Anh chắc chắn biết Tiểu Hy, anh đã yêu thầm Tô Tố ba năm, anh như nắm rõ các mối quan hệ của Tô Tố, An Tiểu Hy là người bạn thân nhất của cô, và cũng chỉ là người bạn duy nhất của cô, Mộ Bạch nhìn hai người cười và mở lời mời, "Vậy thì,... Hôm nay may mắn được gặp mặt hai người, tôi mời hai cô đi dùng bữa nhé!"
Danh sách chương