Tô Tố ở trong phòng nghe thấy tiếng của Tiểu Thất, cô vô thức bật ngồi dật trên giường. Nhưng chưa đợi cô xuống được giường, đã nghe thấy tiếng Tiểu thất trách móc, ngay sau đó là tiếng cửa đóng lại.Tô Tố thất vọng đứng chững lại.

Dì Trương cũng giật mình, đợi cho phía cửa phòng không còn động tĩnh mới hé cửa nhìn ra, thấy bên ngoài không bóng người, bà mới an tâm quay lại phòng, bà vừa bày biện cơm cho Tô Tố vừa nói chuyện huyên thuyên, “Tôi giật cả mình, hai đứa trẻ này hiếu kỳ thật đấy, đáng nhẽ cô nên cẩn thận hơn nữa.”

Tình trạng của cô Tô như vậy không thể để hai đứa nhỏ nhìn thấy nữa.

Thấy Tô Tố mặt bí xị, dì Trương bèn khuyên nhủ, “Cô Tô, cô cũng đừng thất vọng quá, cô cứ như vậy hai đứa nhỏ nhìn thấy sẽ nghĩ sao chứ, hơn nữa dùng xong bữa tối là có thể gọi điện cho chúng rồi, cậu chủ cũng đã nói, mai hai đứa trẻ tan học là cô có thể gặp chúng nó rồi.”

Tô Tố ngậm ngùi nắm chặt lấy điện thoại trong tay.

Ngày mai.....

Ngày mai cô có thể gặp được hai đứa nhỏ rồi.

……

Tô Tố vẫn chưa ngủ, trong lòng hớn hở, nghĩ đến hôm sau mà không ngủ được, nhìn mặt trời trồi lên từ rặng mây xa, cô có thói quen đi chân trần đến phía cửa sổ lớn, trốn trong một góc hướng ánh nhìn xuống hai đứa trẻ đang đeo cặp sách đi học.

Sau đó cô chợt nghe tiếng cửa phòng mở ra.

Dì Trương khi thường sẽ không vào phòng cô sớm như vậy.

Tô Tố vừa quay lại, nhìn thấy Tiêu Lăng ăn mặc chỉnh tề bước vào, sau anh còn có bác sĩ William.

Thấy tình trạng của Tô Tố, William nhau mày.

Bây giờ cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ đơn màu, chiếc váy rộng rãi che đi cơ thể tinh khôi của cô, nhìn thoáng qua trông thật mỏng manh. Dải băng trên đầu còn chưa tháo, mái tóc đen của cô nay cũng thiếu chút bóng mượt, bung xù duỗi lên trên vai, mái tóc phồng lên càng làm gương mặt chỉ to bằng bàn tay nay lại càng nhỏ hơn, sắc mặt cũng trắng bệch.

Đôi chân trắng ngần đặt trên thảm, gần như còn trắng hơn chiếc thảm, trắng đến độ nhìn được mạch máu dưới lớp da.

Vẻ đẹp của cô làm người ta mường tượng đến một nữ thần yếu đuối.

“Omg, tiên nữ!” William thán phục, “Cô Tô, cô là người con gái Trung Quốc đẹp nhất mà tôi từng gặp!”

Tô Tố nhoẻn miệng cười, như muốn đáp lại cho William một nụ cười, khóe miệng chẳng thể nâng nhiêu cao lại hạ xuống.

Tiêu Lăng nhìn William cảnh cáo, William nhìn Tô Tố nhún vai, quả là một người đàn ông nhỏ nhen. Anh ta vừa đi về hướng Tô Tố vừa nói, “Cô Tô, nằm xuống nào.”

Tô Tố ngây người.

Tiêu Lăng đang chăm chăm nhìn anh một cách sắc lạnh!

Cái gì mà nằm xuống đi!

“Oh.” William đưa hai tay lên tư thế đầu hàng, “Tôi nói cách khác vậy, mời cô Tô ngồi lên giường, tôi cần hỏi một số câu về tình trạng gần đây của cô.”

Tô Tố gật gật đầu, im lặng ngồi lên mép giường.

“Mấy ngày nay còn đau đầu không?”

Tô Tố lắc đầu, hôm nay là ngày thứ năm rồi, cảm giác chóng mặt đã hết.

“Ừm!”

William rút từ trong hộp thuốc ra một cuốn sổ, bắt đầu ghi chép sau đó hỏi cô, “Có thấy không thoải mái ở đâu không? Chẳng hạn buồn nôn?”

Tô Tố tiếp tục lắc đầu.

“Băng trên đầu cô ấy, hôm nay đã dỡ ra được chưa? Tình trạng như vậy có thể đi làm được không? “ Tiêu Lăng có đôi chút không yên tâm.

Tô Tố bỗng dưng nắm chặt điện thoại, cô căng thẳng.

Tiêu Lăng...... có khi nào định dùng lí do này, không cho cô ra ngoài? William thấy được phản ứng của cô, quay qua ra dấu cho Tiêu Lăng im lặng, sau mới cười với Tô Tố, “Cô Tô có muốn hôm nay bắt đầu đi làm lại không?”

“.....Muốn.”

Đã muốn nói chuyện lại, là có tiến bộ rồi.

“Oh, vậy để tôi xem vết thương trên đầu cô sao rồi.” William vứt cuốn sổ tay vào lòng Tiêu Lăng, rồi cúi xuống,cẩn thận gỡ từng chút băng cho cô. “Có thể sẽ đau, tôi sẽ gỡ thật chậm.”

William thì đang là người thao tác, nhưng Tiêu Lăng phía sau còn nóng ruột hơn. Anh là người vào tối năm hôm trước nhìn thấy vết thương đau đớn trên đầu cô, mấy ngày nay anh rất ít khi vào phòng cô, một lí do trong đó là anh không dám đối mặt vết thương trên đầu cô. Anh nín thở, quan sát William đang tháo băng cho cô, anh để ý từng biểu cảm của cô, thấy cô hơi cau mày, anh liền nói, “Cẩn thận một chút!”

“Tôi biết rồi.”

Lớp băng cuốn khá dày, mấy lớp bên trên còn là màu trắng, mấy lớp bên trong lại thấy có màu máu, Tiêu Lăng càng nhìn càng căng thẳng, nhưng chính Tô Tố trừ một lần cau mày ấy ra, cô gần như không còn phản ứng gì. William vứt đi dải băng dài, nhìn lên vết thương trên đầu cô.

Phía mép trán cô có vết thương khá dài và hẹp, kéo dài từ mép trán vào đến trong tóc. William khâu rất giỏi, sau khi khâu vết thương lại, nó đã lành lại khá tốt, chỉ còn là một đường da hồng nhạt mới chồi lên, nhưng sau này khi lành hẳn, sẽ để lại một vệt sẹo màu trắng, hơn nữa chắc chắn trên vết sẹo ấy sẽ không mọc được tóc.

William có đôi chút tiếc nuối.

Giống như một viên ngọc không tỳ vết, đột nhiên có một vết đục vậy, mặc dù vết đục không thể thay đổi vẻ đẹp của viên ngọc, vẫn làm cho người xem thấy tiếc nuối.

“Gỡ chỉ được chưa?’ Tiêu Lăng gần như không dám nhìn vào vết thương.

“Theo lý thuyết thì khoảng một tuần mới được rút chỉ.” William thấy cơ thể Tô Tố căng lên, lại cười, “Không cần căng thẳng đâu, bây giờ rút chỉ cũng không phải không được, nhưng vết thương không hề nhẹ, cô Tô nếu muốn đi làm thì cũng không được lao lực quá.”

“Tôi sẽ chú ý!”

Tô Tố trả lời ngay lập tức.

Tiêu Lăng bặm chặt môi.

Cô muốn chạy trốn nơi này đến vậy sao, hay là, thứ cô muốn tránh xa lại chính là anh!

Tô Tố không nhìn Tiêu Lăng, cô bây giờ chỉ nghĩ đến một chuyện, nếu như bây giờ không giỡ chỉ thì cô còn phải ở tại đây tĩnh dưỡng, còn giống như con chim nhốt trong cũi, không có tự do.

Cô không sợ đau, chỉ sợ mất đi tự do.

William có được sự đồng ý của Tiêu Lăng, liền tiến hành gỡ chỉ cho Tô Tố, sau khi gỡ xong anh mới dặn dò Tô Tố, “Nhớ là không được đổ mồ hôi, không được phơi mình dưới nắng gắt.”

“Vâng!”

Bác sĩ William làm xong việc liền ra về, trong phòng chỉ còn lại Tô Tố và Tiêu Lăng, Tô Tố đối mặt với Tiêu Lăng, một lần nữa cô giữ im lặng.

Tiêu Lăng trong lòng vô cùng tức giận.

Rõ ràng người làm sai là cô, sao anh lại có cảm giác tất cả lỗi lầm đều là do anh!

Anh thở dài một hơi, trấn tĩnh đi sự giận dữ, nhẹ giọng, “bác sĩ cũng đã nói rồi đấy, anh cũng không nhắc lại nữa. Anh sẽ để em đi làm lại, cũng sẽ để em đi gặp bạn bè, nhưng trước bốn rưỡi chiều em phải quay trở lại!”

“Được!”

Kể cả Tiêu Lăng không căn dặn cô, cô cũng sẽ trở lại trước bốn rưỡi, tối qua cô đã nói với hai đứa trẻ rồi, cô sẽ về trước khi chúng tan học để gặp chúng. Cô đã nghe được chúng nói, hai đứa đã nhận Tiêu Lăng làm bố nuôi. Cô không hiểu tâm trạng của Tiêu Lăng khi anh quyết định làm vậy, bây giờ cô cũng chẳng muốn biết nữa.

Đúng.....

Sau đó thì sao!

Cô sẽ đi thẳng đến trường đón lũ trẻ hay về thẳng Cẩm viên đây, cô lại sẽ giải thích quan hệ của cô vớiTiêu Lăng thế nào đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện