Bác sĩ tâm lý!

Đã nghiêm trọng đến mức phải nhờ đến bác sĩ tâm lý rồi.

Sắc mặt Tiêu Lăng rất khó coi.

Trong thư phòng bỗng chốc yên tĩnh, Tiêu Lăng thở dài đầy bực bội.

William cũng không khuyên thêm nữa, hắn chỉ là một bác sĩ, chỉ có thể chữa trị và cho lời khuyên, Tiêu Lăng không chịu nghe thì anh cũng chịu thua.

Đã hơn nửa ngày, William nghĩ rằng Tiêu Lăng không nói gì thêm nữa, vừa định rời đi, thì Tiêu Lăng lại lên tiếng, “Vết thương trên đầu cô ấy khi nào mới khỏe được?”

“Còn phải chờ thêm vài ngày, vết thương lành lại thì sẽ khỏe thôi”

“Có để lại sẹo không?”

William nhún vai, “cô ấy bị thương quá nặng, còn giữ được tính mạng đã là may mắn lắm rồi, vết thương quá sâu, để lại sẹo là chuyện hiển nhiên. Nhưng vết sẹo nằm ở phía sau tóc, khi xõa tóc hoặc cột lên cũng sẽ không nhìn thấy vết sẹo. Nếu như Tô tiểu thư ngại, tôi biết nước Đức có một bệnh viện kỹ thuật trị sẹo rất giỏi, có thể thử.”

Tiêu Lăng trầm mặc.

William bất đắc dĩ buông tay xuống, “Nếu không còn việc gì vậy tôi đi trước đây. Cậu cũng đừng để tôi phải xem bệnh cho tiểu nha đầu họ Mạc kia nữa, tôi còn đồ làm rơi ở nhà họ Mạc cần lấy lại.”

“Cậu nói Bạch Linh đó hả?”

“Chính là cô ấy”, William gật gật đầu, “Nói thật là tôi cũng có chút tò mò đối với tiểu nha đầu đó, haha…… Thật ra cơ thể cô ấy cũng đã khỏe lên rất nhiều rồi, bác sĩ lúc trước làm phẫu thuật cho cô ta kỹ thuật rất tốt, nếu có cơ hội tôi cũng muốn cùng ông ta giao lưu chia sẻ kinh nghiệm, thật đáng tiếc a, vậy mà đã chết mất rồi.”

“Cậu đừng có thân thiết với bọn họ quá, Bạch Linh đó không phải là đóa bách hợp tinh khiết vô hại đâu.” Lần trước ở cửa hàng cô ta hãm hại Tô Tố như thế nào, Tiêu Lăng đều tận mắt chứng kiến.

“Thì ra cậu cũng nhận ra rồi, thật ra không cần cậu nói tôi cũng định sẽ nói lời tạm biệt với Mạc Tầm. Bạch tiểu thư kia thật là không đơn giản a, có lần tôi tận mắt nhìn thấy cô ta bắt được một chú chim nhỏ, nhân lúc không có ai đã bóp chết con chim đó.” William nhớ tới khuôn mặt độc ác lạnh lùng lúc đó của Bach Linh cả cơ thể liền run lên, lại nói, “Cô nàng này diễn thật tốt, Mạc gia trên dưới nhiều người vậy mà không ai nhận ra được.”

Tiêu Lăng không muốn nghe thêm, Willian thấy vậy liền nhanh chóng rời đi.

......

Tiêu Lăng đi đến phòng của Tô Tố.

Cửa phòng mở ra, nhìn thấy than thể của Tô Tố anh bất giác cả người run lên, chính anh cũng không rõ hiện mình đang có cảm xúc như thế nào, rất phức tạp và hỗn độn.

Anh đi đến đầu giường, ngồi ở trước mặt cô, Tô Tố vẫn nhìn ra cửa sổ không hề có một chút phản ứng nào, lúc này Tiêu Lăng mới nhận ra, khi anh đến gần, Tô Tố đã hoảng sợ nhanh chóng hai tay ôm chặt lấy đầu gối ngồi co người lại.

Anh cảm thấy rất bất lực.

Hiện tại người mà cô bài xích chỉ có anh.

Tiêu Lăng ngồi cạnh cô, trong túi lấy ra một cái điện thoai màu trắng, nhét vào tay vô, “Tô Tố, xem như em lợi hại, anh thua rồi!

Anh chưa bao giờ chịu thua ai, vậy mà bây giờ anh lại nhận thua, thua một cách triệt để.

Lông mi Tô Tố run run, nhưng vẫn không có phản ứng gì.

“Điện thoại trả lại cho em, em muốn đi theo ai cũng được, em thích chụp hình đúng không? Ngày mai 《 Nhất tiếu nại hà 》 có một buổi trình diễn thời trang, anh cho em đi, sự tự do mà em muốn anh cho em hết.”

Tô Tố cuối cùng cũng đã có chút phản ứng, quay qua nhìn Tiêu Lăng.

Tiêu Lăng nhìn gương mặt xanh xao của cô, không khỏi đau lòng, anh nắm lấy hai vai của cô nhận ra đôi vai mượt mà trước đây của cô cũng đã gầy đi nhiều.

Tiêu Lăng cố nén sự đau lòng, nghiêm túc nhìn cô, “Nhưng phải có điều kiện, từ hôm nay em nhất định phải ăn đủ 3 bữa, trong lúc em làm việc anh sẽ không kiểm soát em, nhưng khi về tới nhà nhất định phải nghe lời anh.”

“Con, con của…...” đã 4 ngày không nói chuyện, Tô Tố nói chuyện không còn rõ ràng.

Tiêu Lăng nghe nàng nói chuyện, trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm, chỉ cần cô còn giao tiếp với anh thì mọi chuyện sẽ xấu đến mức không thể cứu vãn.

Anh bảo đảm với cô, “Anh sẽ không đối phó với con của em.”

“Tôi muốn, gặp chúng.”

“Được.” Tiêu Lăng gật đầu, “Hôm nay anh sẽ gọi điện báo với chúng là ngày mai em về, ngày mai em về biệt thự thăm chúng đi.”

Mắt của Tô Tố bỗng chốc đỏ lên.

Tiêu Lăng cũng không hề dễ chịu chút nào, anh cũng không muốn phải đi đến bước phải hành hạ cô như vậy. Anh giận không thể hạ quyết tâm, lẽ nào là tha thứ cho cô? Dù thế nào trong lòng anh cũng có một cái gai.

Đối xử với Tô Tố như vậy chính anh cũng có thể nhận ra, lần này anh đã thua triệt để, anh biết mình đã tha thứ cho cô ấy, chỉ là cần thêm thời gian mà thôi.

Tiêu Lăng trầm mặc nhìn cô, quay người rời đi.

Cửa phòng nhanh chóng khép lại, Tô Tố òa khóc.

Cô ôm lấy đầu gối khóc nấc lên, cảm thấy đau đớn tột cùng, lúc này cô mới nhận ra mình còn sống. Cô nắm chặt điện thoại, cắn chặt môi nghẹn ngào, vốn dĩ cô tưởng mình ngày nào cũng phải sống trong sự cô độc tuyệt vọng.

......

Tiêu Lăng trong thư phòng nhìn Tô Tố đau khổ qua màn hình, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhốt Tô Tố trong phòng suốt bốn ngày qua, nỗi đau của cô anh đều cảm nhận được, anh cũng đau khổ giống như vậy, cô còn có thể phát tiết nỗi đau này, còn anh chỉ có thể giấu trong lòng, khi đối diện với những đứa con còn phải giả vờ như không có gì xảy ra.

William nói Tô Tố phải chịu uất ức, nhưng chính anh mới là người phải chịu uất ức.

Anh nghĩ rằng phải bó buộc nàng cả đời, nhưng anh nhận ra rằng khi trả sự tự do cho cô, chính anh cũng đã cảm thấy tự do hơn nhiều.

Cho nên, quyết định lần này của anh là chính xác.

......

Trang viên nhà họ Mạc.

Mạc Tầm nhìn William đang thu dọn các vật dụng chữa bệnh, mặt mày nhăn nhó đến khó coi.

“Bác sĩ William, y đức của anh là trị một nửa rôi bỏ cuộc sao?”

“Mạc Tầm tiên sinh, xin cậu đừng làm khó tôi nữa,” William chỉ lo dọn dẹp mà không nhìn anh tới một cái. “Cậu cũng biết Tiêu lão tiên sinh là ân sư của tôi mà, người Trung Quốc các cậu không phải có câu một ngày là thầy cả đời làm cha hay sao? Không lẽ lời cha mẹ nói tôi lại không nghe! Vả lại bệnh của Bạch Linh tiểu thư cũng đã ổn định rồi, chỉ cần không xảy ra chuyện gì đặc biệt, nghỉ ngơi cho tốt thì sẽ khỏe lại thôi, tôi ở lại cũng không còn tác dụng gì.”

“Ổn định?”, Mạc Tầm nhíu mày, “Nếu đã ổn định sao vẫn còn yếu như vậy?”.

Vì giả bộ để được thương hại a!

Xem ra không tìm được lý do thích hợp thì đừng mong Mạc Tầm cho đi.

Haizz ——

Anh chỉ là một bác sĩ nhỏ, Tiêu Lăng cũng vậy mà Mạc Tầm cũng vậy, anh đều không thể đắc tội a. William dừng tay, nhìn Bạch Linh xanh xao bên cạnh Mạc Tầm, lắc đầu không muốn tiếp tục tranh cãi về đề tài này, “Thật ra là vậy, bên Tiêu tiên sinh cũng có một bệnh nhân cần tôi chăm sóc, hai bên tôi không thể lo hết, mong cậu hiểu cho.”

Tiêu Lăng!

Hắn làm sao mà bệnh được!

Mạc Tầm cho rằng William đang cố kiếm cớ, “Bác sĩ William, anh đừng có tìm lý do vô lý như vậy.”

William thở dài, “Mạc Tầm tiên sinh, tôi không có nói dối, tình hình sức khỏe bạn gái của Tiêu tiên sinh rất tệ, cần có người chăm sóc, tôi phải qua bên đó trông chừng cô ấy.”

Bạn gái của Tiêu Lăng, chẳng phải là Tô Tố hay sao? Mặt Mạc Tầm liền biến sắc, khẩn trương hỏi thăm, “Tô Tố cô ấy bị sao vậy?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện