Trong phòng khách nhà Bí thư Đường, cuộc nói chuyện giữa hai người vẫn đang tiếp tục.
Đường Quốc Cường công tác hơn mười năm tại Ban Tổ chức Thành ủy, tầm mắt sẽ không giới hạn tại một huyện. Ông ta là quan viên có cái nhìn xa, lúc trưng cầu ý kiến cá nhân tại Thành ủy, buông tha rất nhiều cơ hội đảm nhiệm người đứng đầu Cục lệ thuộc trực tiếp thành phố. Trong mắt người khác có lẽ cảm thấy khó hiểu, nhưng căn cứ, nhưng căn cứ kinh nghiệm công tác tổ chức nhiều năm của ông, không có cơ sở đã làm người đứng đầu, rất khó tiến được xa hơn trên con đường làm quan. Ở thành phố Gia Nam, ông ta có quan hệ, có tư lịch, chỉ là thiếu hụt kinh nghiệm làm việc cơ sở.
Sau khi đảm nhiệm Bí thư Huyện ủy Thường Gia, một vấn đề khác tiến vào tầm mắt ông, ông thiếu cán bộ thân tín cơ bản. Cho nên ông ta bắt đầu có ý thức bồi dưỡng cấp dưới có tiền đồ chính trị. Diệp Chi Nhiên đi vào tầm mắt ông ta có thể nói là nước chảy thành sông.
- Tiểu Diệp, trước khi đưa phương án ra thảo luận ở hội nghị Đảng ủy, thì phải làm công tác nhỏ. Trước đó tiến hành nói chuyện riêng với các đồng chí Đảng ủy, sau đó mới đưa vào hội nghị. Nếu như sau khi trao đổi phát hiện phản đối chiếm đa số, thì đừng nóng lòng đưa ra trên hội nghị thảo luận, chờ các điều kiện thành thục rồi nói sau. Như vậy mới có thể bảo đảm mỗi phương án của mình có thể được thông qua, mới có thể bảo đảm uy tín của mình không thụt giảm.

Bí thư Đường chỉ điểm.
Đây hoàn toàn là giáo viên hướng dẫn từng bước cho học sinh, vượt ra khỏi phạm trù trao đổi bình thường giữa Bí thư Huyện ủy cùng Phó Chủ tịch xã. Diệp Chi Nhiên cảm kích nói:

- Tôi hiểu được, cảm ơn Bí thư Đường dạy bảo.
- Cậu cảm thấy quan điểm của Vương Tĩnh Ngữ thế nào? Bí thư Đường tiếp tục hỏi.
- Tôi cảm thấy quan điểm của cô ấy dường như hơi bảo thủ.

Diệp Chi Nhiên không ro vì sao Bí thư Đường đổi đề tài lên người Vương Tĩnh Ngữ, nghĩ nghĩ, đắn đo dùng từ nói.
- Không phải bảo thủ, là ổn thỏa.

Bí thư Đường sửa lại:

- Vương Tĩnh Ngữ cân nhắc vấn đề kinh tế cũng có thể đứng ở góc độ chính trị, nói rõ đồng chí này có cái nhìn đại cục. Cô ấy cân nhắc chuyện gì, có thể quan sát phải chăng nhất trí với con đường phương chân của Đảng, là biểu hiện của một người lãnh đạo thành thục trong chính trị.
Diệp Chi Nhiên kinh ngạc phát hiện Bí thư Đường đánh giá Vương Tĩnh Ngữ rõ ràng cao như vạ. So sánh ra, tuy rằng Tần Đại Minh báo cáo mọi việc, nhưng so với Bí thư Vương, không khỏi rơi vào tầm thường.
- Chẳng qua cậu cũng không cần nản lòng, người trẻ tuổi xúc động một chút là khó tránh khỏi. Huống hồ nhìn từ công tác giai đoạn trước của tiểu khu kinh tế và xưởng may, cậu cũng có dũng khí có mưu lược. Tôi cảm thấy, tầm mắt xây dựng kinh tế của cậu đều rộng hơn các lãnh đạo khác của chính quyền xã Mã Thạch, phương pháp giải quyết cũng rất có lực.

Bí thư Đường uống một ngụm trà, mỉm cười khích lệ:

- Về mặt tư tưởng bảo trì nhuệ khí của người trẻ tuổi, trong phương pháp lại học tập sự vững vàng của đồng chí lão thành, rất có lợi cho sự phát triển của cậu.
Nói chuyện một hồi rất lâu, khiến cho Diệp Chi Nhiên cảm thấy được lợi không ít. Hắn biết rõ quan đồ hiểm ác, giai đoạn bắt đầu có thể xác lập bước chân quan hệ thì con đường làm quan có thể tiến thật xa. Mà hắn may mắn chính là gặp được Bí thư Đường người giáo viên tốt như vậy không ngừng dạy dỗ.
- Tuyên truyền giác ngộ, toàn lời thơm tho. Bí thư Đường, lời này của ngài có thể tiết kiệm cho tôi hơn mười năm lần mò trong quan trường.

Diệp Chi Nhiên đôi mắt sáng ngời nhìn Bí thư Đường, thành khẩn nói.
Nhìn thấy thái độ này của Diệp Chi Nhiên, Bí thư Đường hài lòng nở nụ cười. Trong đáy lòng ông ta coi trọng Diệp Chi Nhiên, trẻ tuổi, cơ trí, lại có bằng cấp, hơn nữa dường như vận may cũng rất được, mài dũa thêm nữa chắc chắn có thể trở thành nhân tài.
Lúc hai ngươi nói chuyện, chuông cửa phòng khách vang lên, Diệp Chi Nhiên mở cửa ra, là Trưởng Ban Phó của ban Tổ chức tới, hắn vội vàng chào hỏi:

- Xin chào Trưởng Ban Phó.
- Tiểu Diệp cũng ở đây à.

Trưởng Ban Phó bắt tay với Diệp Chi Nhiên trước khi vào cửa, sau đó nói với Bí thư Đường:

- Bí thư Đường, tới muộn rồi, không ảnh hưởng tới ngài nghỉ ngơi chứ.
Bí thư Đường đứng dậy, đi nửa bước nghênh đón, nói:

- Không muộn, tới, ngồi xuống trò chuyện.
Diệp Chi Nhiên rót chén trà cho Trưởng Ban Phó, trong lòng biết ông ta tới muộn như vậy chắc chắn có việc cần bàn luận với Bí thư Đường, hắn liền nói bới Bí thư Đường:

- Bí thư Đường, tôi còn phải đưa Trương Niệm Duyệt trở về, liền cáo từ trước.
Không chờ Bí thư Đường lên tiếng, Trưởng Ban Phó giả bộ không cao hứng nói:

- Tiểu Diệp, xa lạ vậy, sao tôi vừa tới cậu liền muốn đi?
Diệp Chi Nhiên vội đáp:

- Tôi làm sao dám, lời này của Trưởng Ban Phó khiến tôi đi cũng không được ở lại cũng không xong.

Hắn dừng một chút, nói tiếp:

- Quả thực phải đưa Trương Niệm Duyệt về nhà, quá muộn người nhà cô ấy sẽ nói.
Bí thư Đường phất tay nói:

- Tiểu Diệp đi thôi, Trưởng Ban Phó nói đùa với cậu.
Trưởng Ban Phó liền nháy mắt mấy cái với Diệp Chi Nhiên, nở nụ cười.
Diệp Chi Nhiên liền đi tới gõ cửa phòng ngủ, Vu Gia cười tủm tỉm mở cửa, đoán chừng mấy người họ nói chuyện rất hòa hợp. Nghe Diệp Chi Nhiên nói muốn đưa Niệm Duyệt về nhà, Đường Hồng lưu luyến không rời lôi kéo không buông hai tay Niệm Duyệt. Niệm Duyệt liền đáp ứng với Đường Hồng cách vài ngày sẽ tới thăm cô, lúc này Đường Hồng mới thỏa mãn. Mấy người cùng nhau đi ra, trong nhất thời oanh yến vô cùng náo nhiệt. Bí thư Đường và Trưởng Ban Phó đều dừng cuộc trò chuyện, nhìn các cô. Diệp Chi Nhiên cùng Trương Niệm Duyệt tạm biệt mọi người ngay tại cửa ra vào, cuối cùng Đường Khan nói một câu:

- Anh Diệp thường đến nhé.

Mọi người mới chia tay.
Tháng bảy vốn là thời tiết lãng mạn gió thổi lá bay, trong tiết trời tình cảm nồng nàn, tình cảm dễ dàng được bổ dưỡng và phát triển nhất. Tuy rằng thời gian ở cùng nhau giữa Diệp Chi Nhiên và Trương Niệm Duyệt không dài, nhưng tình yêu nảy sinh ẩn giấu lâu trong đáy lòng hai người, giống như được gieo trồng trong tiết trời nắng ấm, mảnh đất phát triển thích hợp, nhanh chóng lớn lên. Trong tình yêu bị đè nén quá lâu, sau khi hai người gặp nhau bất tri bất giác đã được cải thiện, mỗi lần ở chung giống như một nét vẽ, lưu lại một phong cảnh trân quý trên giấy.
Trương Niệm Duyệt là chị cả trong nhà, lớn hơn em trai đến ba tuổi. Cha mẹ đều hết sức cưng chiều hai con của mình, cô cũng có tính tình được nuông chiều, chẳng qua khi lớn lên, cuộc sống từng trải tăng nhiều, đã chín chắn rất nhiều. Thấy Diệp Chi Nhiên trên đường trở về không cao hứng bừng bừng như lúc đi ra, cô liền hỏi:

- Đầu Gỗ, nói những chuyện gì với Bí thư Đường vậy? Dường như anh có tâm sự.
- Không phải, anh lo lắng ngày mai làm sao sống só qua cửa của mẹ em.

Diệp Chi Nhiên trả lời.
Niệm Duyệt bất giác nở nụ cười, nói:

- Anh lại nhớ rõ ngày mai mẹ em sẽ tới.
Diệp Chi Nhiên kêu oan:

- Anh làm sao quên được, đó là mẹ vợ tương lai của anh.
Niệm Duyệt đánh một cá lên lưng hắn, gắt giọng:

- Đừng có nói mò, ai là mẹ vợ tương lai của anh?
Mặc dù Trương Niệm Duyệt rất có thiện cảm với hắn, nhưng dù sao hai ngươi mới ở cùng nhau một tuần, trong lòng còn chưa hoàn toàn tiếp nhận hắn, với tư cách công chúa trong lòng rất nhiều nam sinh ngay từ khi ở trường cấp ba, cô rất rụt rè.
Diệp Chi Nhiên bày ra một khuôn mặt mướp đắng, nói:

- Lời này của em, tâm sự của anh càng lớn.
Niệm Duyệt cười hì hì mọt tiếng. Thấy hắn lo lắng vì chuyện này, cô không khỏi đắc ý trong lòng: "Khiến anh ta nóng vội mới tốt". Trong lòng cô nghĩ như vậy, miệng lại nói ra ý khác:

- Anh có ông nội yểm trợ, không sợ.
- Vậy cũng đúng.

Diệp Chi Nhiên hơi buông lỏng một chút
Đạp xe qua nhà hát nhỏ tại quảng trường Văn Hóa phố Đông Lâm, loa bên trong mơ hồ truyền đến bài hát "Muôn sông nghìn núi lúc nào cũng tình" của ca sĩ Uông Minh Thuyên HongKong.
- Chớ nói núi xanh nhiều chướng ngại, gió cũng nhanh gió cũng mạnh, mây trắng qua ngọn núi cũng có thể đưa tình; chớ nói dòng nước hay thay đổi huyền ảo, nước cũng trong nước cũng lặng, nhu tình như nước tình yêu vĩnh viễn. Không sợ gió mạnh thổi tan sức nóng tình yêu, muôn sông nghìn núi lúc nào cũng tình.Gặp gỡ chia ly có ông trời chú định, không oán trời không oán mệnh, chỉ cầu núi sông đều làm chứng.
Hai người vừa đi vừa vui cười trong tiếng ca bay bổng, Niệm Duyệt lại nghĩ tới một chuyện, nói:

- Thật ra bình thường mẹ em sẽ không nghĩ tới những thứ khác, chỉ sợ cửa ải của em trai em qua không dễ.
- Em trai em cũng tới sao? Nó có vấn đề gì?

Diệp Chi Nhiên kinh dị hỏi.
- Mẹ đã tới, nó đương nhiên theo tới. Nó à, người thì nhỏ nhưng nghịch thì lớn, sợ là anh không che giấu được.

Niệm Duyệt nhìn hơi hả hê.
Diệp Chi Nhiên quả nhiên căng thẳng, không ngừng hỏi:

- Nó là một đứa bé, thì có vấn đề gì? Hẳn là phát hiện em thích anh, nó liền báo cáo cho mẹ em sao?
Niệm Duyệt nghe được đánh một đấm lên lưng hắn, kêu:

- Dừng lại, dừng lại.

Chờ Diệp Chi Nhiên xiết chặt phanh, cô liền nhảy xuống.
Diệp Chi Nhiên dừng xe, xuống dắt xe. Liếc nhìn co, thấy sắc mặt cô đỏ lên, đôi mắt sáng lê, cũng không lo lắng thế nào, biết rõ cô đang đùa giỡn với mình, liền cười nói:

- Là anh nói sai rồi, là thấy anh thích em, báo cáo cho mẹ em.
Niệm Duyệt mỉm cười khen:

- Vậy mới ngoan, bổn cô nương thưởng cho anh một cái búng.

Nói xong cô liền búng một cái lên mặt hắn.
Diệp Chi Nhiên cảm thấy một ngón tay mềm mại búng lên mặt hắn, đau thì không thấy, cảm thấy động tác thân mật của cô quyến rũ nói không nên lời. Hắn nhìn gương mặt vừa giận vừa vui mừng của cô, trong lòng ngứa như có côn trùng muốn nhảy ra. Vì vậy hắn giễu cợt nói:

- Em khoan hãy nói, phong lưu phóng khoáng, tuấn tú lịch sự giống như anh vậy, trong mắt các cô gái đúng là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.
Niệm Duyệt liền phi một tiếng nói:

- Anh là người người gặp người giật mình, hoa gặp hoa tàn.

Nói xong, cô cười rộ lên.
Mặt Diệp Chi Nhiên đầy vẻ không tin, nói:

- Sao lại như vậy? Anh đường đường là Chủ tịch xã, đi đến đâu cũng thơm đấy. (xã là hương, thơm cũng là hương).
Niệm Duyệt ra vẻ khẩn trương lo lắng, kéo dài khẩu âm, học giọng điệu ỏn ẻn của những phụ nữ bất lương, kêu lên:

- Chủ tịch xã Diệp, Chủ tịch xã Diệp.

Cô dừng một chút nói:

- Em sẽ suy nghĩ gọi anh bằng khẩu âm này, hô vài lần sẽ khiến Đảng viên Trưởng xã Diệp Chi Nhiên của chúng ta mục nát rồi.
Diệp Chi Nhiên gãi đầu nói:

- Thế thì không đến mức.
Niệm Duyệt lườm hắn một cái, khuôn mặt nghiêm lên, giơ tay phải lên, sau khi tách ngón trỏ và ngón giữa, dùng lực kẹp lại, làm động tác cái kéo. Trong mũi cô hừ hừ vài tiếng, nói:

- Anh dám.
Diệp Chi Nhiên sắc mặt ngay thẳng, thu hồi cười đùa, nói:

- Niệm Duyệt, chúng ta không lộn xộn, nói thật, em trai em rất lợi hại sao?
Niệm Duyệt mỉm cười:

- Đợi ngày mai chẳng phải anh sẽ biết.
Diệp Chi Nhiên đẩy xe, vừa đi bên cô vừa nói chuyện, chỉ chốc lát đã tới nhà Diệp lão. Mở cửa, Trương Niệm Duyệt quay đầu lại nói:

- Đầu Gỗ, ngày mai đến ăn cơm trưa, đừng ngủ quên.
Diệp Chi Nhiên vội vàng đáp ứng, vươn tay đẩy cửa ra giúp cô, trong lúc vô tình ngón tay chạm vào bàn tay hết sức nhỏ nhắn mềm mại của cô, hai người như bị điện giật đụng một cái liền tách ra, đồng thời trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện