Dường như đã rất lâu không gặp nhau, khoảnh khắc Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến, tim như muốn ngừng đập.
Trên người bé con đắp tấm mền mỏng, mắt đỏ hoe nhìn anh.
"Bé cưng, em không sao chứ?", Vương Nhất Bác vươn tay, tiến lên trước vài bước, ôm người vào lòng, người trong lòng hơi rùng mình một cái mới giơ tay lên ôm anh.
"Anh Nhất Bác..."
"Anh đến rồi, không sợ không sợ...", Vương Nhất Bác dỗ dành Tiêu Chiến, "Cô ta không làm gì em đó chứ?!"
Sau khi kiếm tra một lượt chắc chắn Tiêu Chiến không bị thương, Vương Nhất Bác mới thở mạnh một cái, cởi áo khoác của mình khoác lên người Tiêu Chiến.
"Anh Nhất Bác... Cô ta vẫn ở bên đó, anh có gói xe cấp cứu không ạ?", trong lòng Tiêu Chiến vẫn còn nhớ người đàn bà điên đã uống cả lọ thuốc kia.
"Xe cấp cứu chắc là sắp đến rồi, chúng ta ra xe ngồi một lát đi nha? Em có khó chịu chỗ nào không?", Vương Nhất Bác dìu Tiêu Chiến đi ra ngoài.
"Em khát nước, muốn uống nước.", Tiêu Chiến sờ lên đôi môi khô khốc.
"Trong xe anh có bình giữ nhiệt", sau khi lo cho Tiêu Chiến ngồi đàng hoàng, rót ít nước lên nắp bình, Vương Nhất Bác cầm bình đút Tiêu Chiến uống nước, "Uống chậm thôi, đừng gấp..."
Xe cấp cứu cũng rất nhanh liền tới, Lý Ngọc Khiết được khiêng ra khỏi phòng bằng băng ca.
Qua chẩn đoán của bác sĩ, thuốc cô ta uống là loại thuốc bao tử thường ngày cô ta hay dùng, đến bệnh viện rửa dạ dày là không sao rồi.
"Anh Nhất Bác...", trong lúc ngủ, Tiêu Chiến bất an gọi tên Vương Nhất Bác.
"Anh đây anh đây,", Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh cậu, vỗ ngực cậu an ủi.
Bé con có lẽ cảm nhận được Vương Nhất Bác, rên rỉ một lúc, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
"Anh Nhất Bác...", lúc Tiêu Chiến tỉnh lại thì Vương Nhất Bác đang ở trong bếp dưới lầu lấy bữa sáng cho cậu, Tiêu Chiến thiếu cảm giác an toàn, trong lòng lại buồn bã, vểnh môi đứng dậy."Bé cưng, dậy rồi hả?", Vương Nhất Bác mở cửa liền thấy bé con vểnh môi đang định mở cửa."Anh Nhất Bác...", Tiêu Chiến lo lắng nhìn Vương Nhất Bác.
"Sao vậy, gặp ác mộng à?", Vương Nhất Bác vội vàng đặt bữa sáng xuống, ôm bé con vào lòng.
"Dạ, em tưởng anh đi mất rồi...", rốt cuộc là do thiếu cảm giác an toàn, Tiêu Chiến vùi mặt vào cổ Vương Nhất Bác.
"Đói bụng không, chúng ta ăn gì trước đi ha?", Vương Nhất Bác không hỏi tiếp về cơn ác mộng của Tiêu Chiến. đã ba tháng rồi, đứa bé cũng bắt đầu thể hiện sự tồn tại của mình, Tiêu Chiến ôm o, bụng cũng bắt đầu nhú lên rồi.
"Dạ.", Tiêu Chiến lau nước mắt, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn trà, tấm thảm bên cạnh bàn trà là Vương Nhất Bác đặc biệt trải, Tiêu Chiến đôi khi không mang vớ, cũng không đến nỗi bị lạnh.
"Hôm nay mình đến nhà anh Hải Khoan ăn cơm được không?" Vương Nhất Bác đưa tay vén tóc con bên tai Tiêu Chiến ra đằng sau.
"Nhất định phải đi sao?", Tiêu Chiến cúi đầu không vui hỏi.
"Ở trong nhà mấy ngày rồi, ra ngoài cho khuây khỏa được không?", Vương Nhất Bác thật ra lo lắng cho vấn đề sức khỏe tâm lý của Tiêu Chiến, anh chỉ biết Lý Ngọc Khiết đem cậu về nhà của mình, trong quá trình đó Tiêu Chiến đã trải qua những gì thì không ai biết.
"Em không muốn đi...", chọc chọc chén cơm, Tiêu Chiến cúi đầu bắt đầu không ăn cơm.
"Vậy... Anh muốn đi, em đi với anh được không?", Vương Nhất Bác dò hỏi.
Suy nghĩ một lúc lâu, Tiêu Chiến chậm rãi gật đầu, "Ăn xong thì về nhà nha."
"Được, cảm ơn bé cưng nha.", Vương Nhất Bác đứng dậy hôn một cái thật mạnh lên gò má của Tiêu Chiến, khiến Tiêu Chiến e thẹn cả buổi.
"Lát nữa tụi mình đi siêu thị được không? Mua ít trái cây với rau được không?", Vương Nhất Bác muốn dẫn bé con ra ngoài đi dạo, cứ ở trong nhà sẽ ủ rũ mất.
"Không có gì em muốn ăn cả...", đối với chuyện Vương Nhất Bác khuyên cậu ra ngoài, tận sâu trong lòng Tiêu Chiến đang kháng cự.
"Ai, là anh thèm, nghe nói có dâu mới lên kệ, vừa to vừa ngọt, nghe nói mấy người đang có thai á, ăn nhiều nho đen, cherry, đứa bé sinh ra á mắt vừa to vừa đen."
Nghe anh nói vậy, Tiêu Chiến bất giác dựng tai lên nghe, chăm chú nhìn Vương Nhất Bác.
"Hay là tụi mình ăn thử xem?", Vương Nhất Bác đề nghị.
"Anh nói thật chứ?"
"Dĩ nhiên rồi, ai vô duyên vô cớ khi không gạt anh làm gì chứ, đúng không nè.", Vương Nhất Bác xờ tay, dáng vẻ chắc chắn.
"Vậy... Vậy anh đợi em lát được không, em thay đồ xong rồi cùng đi.", Tiêu Chiến có chút hối hận khi nãy từ chối quá sớm.
"Ừ, được, không gấp.", Vương Nhất Bác kế hoạch thành công, vui vẻ nói.
"Anh Nhất Bác, anh ăn cơm chưa?", Lúc Tiêu Chiến đứng dậy lại nhớ ra hỏi.
"Anh định khi ra ngoài vô siêu thị mua cái gì đó ăn, em có muốn ăn gì không?", Vương Nhất Bác đứng dậy, đi theo cậu.
Tiêu Chiến lắc đầu, ngoan ngoãn thay quần áo.
Trên người bé con đắp tấm mền mỏng, mắt đỏ hoe nhìn anh.
"Bé cưng, em không sao chứ?", Vương Nhất Bác vươn tay, tiến lên trước vài bước, ôm người vào lòng, người trong lòng hơi rùng mình một cái mới giơ tay lên ôm anh.
"Anh Nhất Bác..."
"Anh đến rồi, không sợ không sợ...", Vương Nhất Bác dỗ dành Tiêu Chiến, "Cô ta không làm gì em đó chứ?!"
Sau khi kiếm tra một lượt chắc chắn Tiêu Chiến không bị thương, Vương Nhất Bác mới thở mạnh một cái, cởi áo khoác của mình khoác lên người Tiêu Chiến.
"Anh Nhất Bác... Cô ta vẫn ở bên đó, anh có gói xe cấp cứu không ạ?", trong lòng Tiêu Chiến vẫn còn nhớ người đàn bà điên đã uống cả lọ thuốc kia.
"Xe cấp cứu chắc là sắp đến rồi, chúng ta ra xe ngồi một lát đi nha? Em có khó chịu chỗ nào không?", Vương Nhất Bác dìu Tiêu Chiến đi ra ngoài.
"Em khát nước, muốn uống nước.", Tiêu Chiến sờ lên đôi môi khô khốc.
"Trong xe anh có bình giữ nhiệt", sau khi lo cho Tiêu Chiến ngồi đàng hoàng, rót ít nước lên nắp bình, Vương Nhất Bác cầm bình đút Tiêu Chiến uống nước, "Uống chậm thôi, đừng gấp..."
Xe cấp cứu cũng rất nhanh liền tới, Lý Ngọc Khiết được khiêng ra khỏi phòng bằng băng ca.
Qua chẩn đoán của bác sĩ, thuốc cô ta uống là loại thuốc bao tử thường ngày cô ta hay dùng, đến bệnh viện rửa dạ dày là không sao rồi.
"Anh Nhất Bác...", trong lúc ngủ, Tiêu Chiến bất an gọi tên Vương Nhất Bác.
"Anh đây anh đây,", Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh cậu, vỗ ngực cậu an ủi.
Bé con có lẽ cảm nhận được Vương Nhất Bác, rên rỉ một lúc, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
"Anh Nhất Bác...", lúc Tiêu Chiến tỉnh lại thì Vương Nhất Bác đang ở trong bếp dưới lầu lấy bữa sáng cho cậu, Tiêu Chiến thiếu cảm giác an toàn, trong lòng lại buồn bã, vểnh môi đứng dậy."Bé cưng, dậy rồi hả?", Vương Nhất Bác mở cửa liền thấy bé con vểnh môi đang định mở cửa."Anh Nhất Bác...", Tiêu Chiến lo lắng nhìn Vương Nhất Bác.
"Sao vậy, gặp ác mộng à?", Vương Nhất Bác vội vàng đặt bữa sáng xuống, ôm bé con vào lòng.
"Dạ, em tưởng anh đi mất rồi...", rốt cuộc là do thiếu cảm giác an toàn, Tiêu Chiến vùi mặt vào cổ Vương Nhất Bác.
"Đói bụng không, chúng ta ăn gì trước đi ha?", Vương Nhất Bác không hỏi tiếp về cơn ác mộng của Tiêu Chiến. đã ba tháng rồi, đứa bé cũng bắt đầu thể hiện sự tồn tại của mình, Tiêu Chiến ôm o, bụng cũng bắt đầu nhú lên rồi.
"Dạ.", Tiêu Chiến lau nước mắt, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn trà, tấm thảm bên cạnh bàn trà là Vương Nhất Bác đặc biệt trải, Tiêu Chiến đôi khi không mang vớ, cũng không đến nỗi bị lạnh.
"Hôm nay mình đến nhà anh Hải Khoan ăn cơm được không?" Vương Nhất Bác đưa tay vén tóc con bên tai Tiêu Chiến ra đằng sau.
"Nhất định phải đi sao?", Tiêu Chiến cúi đầu không vui hỏi.
"Ở trong nhà mấy ngày rồi, ra ngoài cho khuây khỏa được không?", Vương Nhất Bác thật ra lo lắng cho vấn đề sức khỏe tâm lý của Tiêu Chiến, anh chỉ biết Lý Ngọc Khiết đem cậu về nhà của mình, trong quá trình đó Tiêu Chiến đã trải qua những gì thì không ai biết.
"Em không muốn đi...", chọc chọc chén cơm, Tiêu Chiến cúi đầu bắt đầu không ăn cơm.
"Vậy... Anh muốn đi, em đi với anh được không?", Vương Nhất Bác dò hỏi.
Suy nghĩ một lúc lâu, Tiêu Chiến chậm rãi gật đầu, "Ăn xong thì về nhà nha."
"Được, cảm ơn bé cưng nha.", Vương Nhất Bác đứng dậy hôn một cái thật mạnh lên gò má của Tiêu Chiến, khiến Tiêu Chiến e thẹn cả buổi.
"Lát nữa tụi mình đi siêu thị được không? Mua ít trái cây với rau được không?", Vương Nhất Bác muốn dẫn bé con ra ngoài đi dạo, cứ ở trong nhà sẽ ủ rũ mất.
"Không có gì em muốn ăn cả...", đối với chuyện Vương Nhất Bác khuyên cậu ra ngoài, tận sâu trong lòng Tiêu Chiến đang kháng cự.
"Ai, là anh thèm, nghe nói có dâu mới lên kệ, vừa to vừa ngọt, nghe nói mấy người đang có thai á, ăn nhiều nho đen, cherry, đứa bé sinh ra á mắt vừa to vừa đen."
Nghe anh nói vậy, Tiêu Chiến bất giác dựng tai lên nghe, chăm chú nhìn Vương Nhất Bác.
"Hay là tụi mình ăn thử xem?", Vương Nhất Bác đề nghị.
"Anh nói thật chứ?"
"Dĩ nhiên rồi, ai vô duyên vô cớ khi không gạt anh làm gì chứ, đúng không nè.", Vương Nhất Bác xờ tay, dáng vẻ chắc chắn.
"Vậy... Vậy anh đợi em lát được không, em thay đồ xong rồi cùng đi.", Tiêu Chiến có chút hối hận khi nãy từ chối quá sớm.
"Ừ, được, không gấp.", Vương Nhất Bác kế hoạch thành công, vui vẻ nói.
"Anh Nhất Bác, anh ăn cơm chưa?", Lúc Tiêu Chiến đứng dậy lại nhớ ra hỏi.
"Anh định khi ra ngoài vô siêu thị mua cái gì đó ăn, em có muốn ăn gì không?", Vương Nhất Bác đứng dậy, đi theo cậu.
Tiêu Chiến lắc đầu, ngoan ngoãn thay quần áo.
Danh sách chương