Sam đứng trước chiếc xe màu nõn chuối miệng không ngậm vào được, cô đứng như trời trồng ngây người nhìn chiếc xe mặc dù đã thấy nó hàng trăm lần qua ảnh, khuôn mặt dần chuyển sang vẻ nhăn nhó:

- Lần đầu thấy có người tập lái xe bằng Ferrari.

Sam cười gượng gạo. Minh Hạo trả lời lạnh tanh:

- Dùng tạm đi, nó ở phía ngoài nhất nên anh tiện lấy đại đấy.

- Thế này có bán cả nhà em đi cũng không được mất.

- Không sao, em cứ tập đi.

- Nhỡ hỏng thì sao? - Thì lấy con khác ra tập.

- Ôi trời ơi.

Sam đến cạn lời với tên này không nói thêm được lời nào. Minh Hạo đi lên trước kéo tay cô theo:

- Lên xe nào.

Mở cửa xe đẩy cô vào ghế ngồi. Bên trong phải nói là khiến người ta choáng ngợp hơn nữa, nhìn một lượt từ trên xuống dưới cô lẩm bẩm:

- Thế mà lúc mới gặp mình cứ nghĩ anh ta nghèo lắm.. hóa ra là giả nghèo giả khổ.. giàu như thế này mà cứ muốn tự hành hạ mình là sao? Thôi nào Sam, có lẽ cả đời này mày cũng không có cơ hội ngồi trên nó lần thứ hai đâu, tranh thủ mà tận hưởng đi..

Minh Hạo ngồi cạnh hướng dẫn cô thắt dây an toàn, đặt chiếc chìa khóa tuyệt đẹp vào ngai vàng của riêng nó. Đạp phanh và ấn nút đề trên vô lăng, khối động cơ gầm lên một tiếng đậm đặc âm trầm rồi lại êm ái đến kì lạ. Đến cả âm thanh ống xả cũng rất trầm bổng vừa hoang dại vừa phóng khoáng. Hai người tập xe bên trong khuôn viên nhà Minh Hạo trên bãi cỏ rộng, khoảng sân phía sau nhà rộng mênh mông và không một bóng người. Sam cẩn thận tập theo lời của Minh Hạo.

- Lái như này.. Như này..

- Đúng rồi.. chậm thôi.. tránh cái cây kia.. Quẹo trái..

- Yên nào em đang quẹo nè..

- Được rồi đạp ga đi.. tránh nó đi.. tránh đi..

Xầm, mũi xe đâm vào gốc cây, một cú đâm cũng rất nhẹ nhàng giống như phong cách người lái vậy.

- Em đã đi chậm như vậy mà vẫn tông vào cái cây này được, em giỏi thật đấy.

Bất lực với sự ngốc ngếch bên cạnh, Minh Hạo chỉ biết tặc lưỡi. Sam mặt mũi tái mét tối xầm, lơ đễnh nhìn về mũi xe, run rẩy gọi Minh Hạo:

- Hạo.. Hạo..

- Sao? Lùi xe lại.. Lùi đi.. Lúc nãy anh chỉ em lùi thế nào.

- Có cần xuống xem xe như thế nào không? Em nghĩ nó bị thương rồi..

Minh Hạo lấy tay ôm chán vẻ bất lực:

- Kệ nó!

Hai người cứ tiếp tục như vậy đến chiều tối, hết đâm gốc cây này lại đến bụi cây kia, càng tập càng rối, càng tập càng tệ, tiếng va đập xe, tiếng phanh xe và cả tiếng hét của Sam cũng khiến lũ chim đang đậu trên cành phải bay toán loạn.

- Hạo.. em nghĩ lại rồi.. Có lẽ xe ô tô không phải thế mạnh của em.. hay là.. Hôm nay nghỉ ngơi đã.. ngày mai chúng ta..

Minh Hạo đầu tựa vào ghế mệt mỏi quay sang nhìn Sam. Cô lắp bắp lúng túng thuyết phục:

- Chúng ta tập xe máy, tập xe máy đi anh, tập xe máy nha anh.

Thế là dựa theo nguyện vọng của Sam mà ngày hôm sau đã có thể chuyển qua xe máy. Để chuẩn bị cho công cuộc tập luyện cho người muốn đi xe máy mà hai người học lái xe máy trong sân nhà thôi cũng phải trang bị mũ nón đồ bảo hộ đầu gối, chân tay đủ cả. Minh Hạo ngồi sau lưng chỉ cô cách đi xe máy mà phải hét lên hét xuống nhưng tình hình cũng không khả quan so với hôm qua là mấy. Đến khi trời tối anh mới cho cô nghỉ, đứng ở cửa, Sam đội chiếc mũ lưỡi trai lên cho Minh Hạo, rón rén nói:

- Chắc là tạm thời nên chưa nên tập luôn vội, nghỉ ngơi trước đã.

- Ừ anh cũng nghĩ vậy. – Minh Hạo trả lời trong vẻ bất lực.

Hai người đi bộ xuống đồi, cô lẽo đẽo bước sau Minh Hạo, thấy Sam bị tụt lại phía sau, anh liền bước chậm một nhịp nắm lấy tay cô kéo nhanh bước cùng mình. Dưới ánh đèn đường, trên con đường vắng thoai thoải, giữa chân dốc có thể thấy hai người bận đồ thể thao đầu đội mũ lưỡi trai bước đi cùng nhau có vẻ bí mật, một chút lén lút, một chút bí hiểm. Ai cũng bắt đầu lờ mờ hiểu được tình cảm của mình và đối phương. Họ rẽ vào một tiệm mì nhỏ ven đường, Minh Hạo dừng chân mở cánh cửa cho cô bước vào trước. Hai người ngồi đối diện chỉ cười với nhau chứ không nói gì đến khi người phục vụ mang mì ra, Sam nhìn trong tô thức ăn:

- Anh ăn thịt cho em nhé.

- Em bỏ đi.

- Không được, như vậy lãng phí.

Minh Hạo nhìn bát mì rồi nhìn Sam nói dọng dịu dàng hết sức

- Được rồi, qua đây.

Cô chỉ chờ có vậy liền gắp qua bát cho anh. Rõ là trước đây Minh Hạo chưa bao giờ ăn đồ ăn từ bát người khác, vậy mà giờ lại chấp nhận để người khác bỏ đồ từ bát họ vào bát của mình, đã vậy hắn còn thấy rất bình thường, vì nếu không nghe lời thì cô ấy sẽ không vui.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện