Lăng Hi có chút hoài nghi nhìn chằm chằm Thẩm Huyền, vẫn không tin tưởng hắn.

Thẩm Huyền mặt ngoài bình tĩnh thong dong, nhưng vẫn ngầm quan sát hắn, đặc biệt hi vọng hắn có thể đồng ý, bởi vì tật xấu này là vấn đề rất lớn, khiến cho người ta không thể nào chịu được. Hai người giằng co một lát, Thẩm Huyền nói: "Thế nào, ngươi chỉ cần nghe ta là được, dù sao ta cũng sẽ không hại ngươi, ngươi không thể cứ để như vậy, hoặc là ngươi có thể thử một ngày trước đã?"

Lăng Hi suy nghĩ, cố gắng gật đầu, ăn xong cơm chiều liền bị hắn kéo vào phòng ngủ, sau đó phải trải qua hơn nửa giờ hối hận, giãy dụa, phản kháng, thỏa hiệp, hắn bị vô tình cột trên ghế, trong miệng bị ép buộc nhét một cái khăn lông, nháy mắt liền trầm mặc.

Thẩm Huyền đánh giá kiệt tác của mình, tươi cười đầy mặt: "Trước kia ta đối với ngươi quả thực rất nhân từ, làm như vậy từ sớm thì tốt biết bao"

Lăng Hi: "......"

Thẩm Huyền vừa lòng sờ soạng mặt hắn, thuận tiện hôn một cái, biết ngày đầu tiên không thể quá phận, liền đứng trước mặt hắn chậm rì rì cởi áo, thấy hắn tuy rằng khó chịu lại không bạo tẩu, vì thế quần cũng cởi ra, chỉ mặc mỗi quần lót.

Lăng Hi: [╰_╯]#

Lăng Hi nổi giận rồi: "Ô ô ô!"

Mọe nó, dám làm ô nhiễm ánh mắt lão tử, lão tử muốn làm thịt ngươi!

Thẩm Huyền đem một chiếc ghế dựa qua ngồi đối diện với hắn, tươi cười với hắn, thảnh thơi bắt đầu đọc báo.

Lăng Hi: "Ô ô ô!"

Mọe nó đã vậy còn tỏ vẻ kiêu ngạo, có giỏi thì thả ta ra, lão tử nhất định xé sống ngươi tên khốn kiếp!

Thẩm Huyền mắt điếc tai ngơ, tiếp tục xem báo.

Lăng Hi: "Ô ô ô!"

Bọn bảo tiêu đang lo lắng Lăng thiếu sẽ vì chuyện tin đồn mà tìm bọn họ tính sổ, cơm nước xong liền tay nắm tay đi tản bộ tiêu thực, đến giờ mới trở về, bọn họ nghe động tĩnh trong phòng ngủ, liếc nhau, động tác nhất trí nhìn về chân trời, a mặt trời còn chưa xuống núi, thầm nghĩ như vậy quá dâm loạn rồi, lúc này mới mấy giờ mà đã lăn giường? Bọn họ không dám vào phòng, chuyển bàn ghế nhỏ ngồi ở dưới tàng cây trong viện, yên lặng cảm ngộ nhân sinh.

Thanh âm của Lăng thiếu giằng co hơn mười phút mới chậm rãi yếu đi, bọn bảo tiêu từ bình tĩnh càng ngày càng trở nên chần chờ, một người nhịn không được nói: "Tôi cảm thấy không đúng lắm, tiếng này không giống tiếng rên rỉ trên giường"

"Tôi cũng thấy vậy......"

Nhưng có ai có gan hỏi đâu?

Sau một lúc lâu chậm chạp giãy dụa, bọn họ quyết định rút thăm, kết quả người rút trúng chơi xấu tình nguyện nằm trên mặt đất để cho bọn họ đánh chết cũng không đi một mình. Mấy người không còn cách nào khác, cuối cùng cùng nhau chậm rì bước vào nhà, gõ gõ cửa phòng ngủ, tận lực khiến ngữ khí nghe có vẻ lo lắng sốt ruột: "Lăng thiếu, không có chuyện gì chứ?"

"Không có chuyện gì", trả lời bọn họ là Thẩm Huyền, hắn sung sướng nói: "Tự mình chơi đi, bọn ta đang vội"

Bọn bảo tiêu hứng thú dâng trào, lập tức não bổ ra rất nhiều thứ, rồi vội vàng đem ngọn lửa bát quái nhỏ dập tắt, lại lo lắng: "...... Lăng thiếu?"

Thẩm Huyền đánh giá Lăng Hi một chút, vòng ra phía sau đem khăn mặt lấy xuống. Lăng Hi đã rống mệt mỏi, đang lười biếng nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn không phải người không thể nhẫn tâm, liền âm thầm hít vào một hơi, nhịn xuống xúc động muốn bảo bọn họ vào cửa đem Thẩm Huyền tha đi nướng, nói giọng khàn khàn: "...... Không cần xen vào chuyện của chúng ta, đừng xông vào!"

Bảo tiêu: "...... Vâng!"

Ây da ta nói chứ nghe thử thanh âm suy yếu này đi, đây là trải qua tàn phá kịch liệt cỡ nào! Đây chính là Lăng thiếu như hoa của bọn họ a! Tâm tình bảo tiêu phức tạp bước ra bên ngoài, mơ hồ nghe được Thẩm Huyền mỉm cười hỏi: "Uống nước không bảo bối? Uống xong chúng ta tiếp tục......"

Đậu móa!

Trong đầu bọn bảo tiêu không khỏi hiện ra rất nhiều hình ảnh hương diễm, sau đó lại lóe qua khuôn mặt xinh đẹp của Lăng thiếu lúc nổi giận, dồng loạt run lên, vội vàng chạy đi, một lần nữa quay lại bộ bàn ghế nhỏ ngồi.

Bên trong phòng ngủ, Thẩm Huyền vẫn đứng ở phía sau Lăng Hi, thò cánh tay uy hắn uống mấy ngụm nước, cúi đầu hôn hôn má hắn. Lăng Hi vẫn còn rất mệt, khó chịu liếc xéo hắn. Thẩm Huyền cười nhướng mày: "Ngươi xem, thành công chịu đựng qua một vòng rồi"

Lăng Hi lười phản ứng tên khốn này, hắn lo một khi mở miệng liền kiềm chế không được tính tình bạo nộ.

Thẩm Huyền thấy con ngươi xinh đẹp của hắn nhiễm tầng hơi nước, hai tay hai chân bị trói, một bộ dạng mặc cho người xâm lược, lập tức có chút chịu không nổi, nâng cằm hắn lên hôn, đầu lưỡi nhanh chóng trộn cùng một chỗ với hắn, bám chặt thời gian hưởng thụ vài giây rồi nhanh nhẹn rời khỏi sờ sờ đầu hắn.

Lăng Hi lại nổi giận: "Thẩm Huyền moẹ nó ngươi ô ô......"

Thẩm Huyền nhân cơ hội đem khăn mặt nhét vào trong miệng hắn, chậm rãi quay trở về đứng trước mặt hắn, cười cười sờ mặt: "Bây giờ dùng khăn mặt chắp vá một chút, ngày mai ta đổi cái khác, ngoan"

Lăng Hi lại thấy hắn gần như lộ ra toàn bộ thân thể, càng giận: "Ô ô ô!"

Chết tiệt, vừa rồi lão tử nên để người thiêu cháy ngươi!

Thẩm Huyền nhấc tờ báo lên, tìm trang vừa nãy đang xem dở kia tiếp tục.

Lăng Hi: "Ô ô ô!"

[╯‵□′]╯︵┻━┻ moẹ nó ngươi dám không nhìn lão tử! Có ngon thì thả ta ra đấu một chọi một a, có nghe thấy không? Có nghe thấy không?!!!

Có lẽ là vừa giận qua một lần, Lăng Hi lần này duy trì không dài, rất nhanh liền ngừng.

Thẩm Huyền buông báo xuống nhìn hắn, uy chút nước, để hắn nghỉ ngơi một lát, sau đó lại bắt đầu vòng thứ ba.

"Ô ô ô!"

Bên ngoài các bảo tiêu vốn đã trở về phòng, lúc này nhịn không được lại chạy ra, vẫn có cảm giác thực thảm thiết, đặc biệt không giống tiếng rên rỉ mà là rất giống lúc phát bệnh đó!

Một người yếu ớt giơ tay: "Hoặc...... Hoặc là Lăng thiếu vừa nổi giận vừa bị thượng?"

Mẹ nó! Ba người còn lại sâu sắc cảm thấy tiết tháo muốn rơi đầy đất rồi, lại nói nhân lúc Lăng thiếu phát bệnh cay độc hung tàn, giá trị vũ lực bạo phát, Thẩm Huyền thật sự không huynh đệ của mình bị bẻ gãy sao?!

Bọn họ nhìn nhau một chút, yên lặng quay đầu rời đi, nếu Lăng thiếu lên tiếng, vậy bọn họ có thể ứng cứu......Nhưng không có a nên bọn họ hoàn toàn không biết đóa hoa Lăng Hi đã chịu đựng ba vòng, đợi đến vòng thứ tư, hắn chỉ có thể tức giận trừng người nào đó.

Thẩm Huyền đợi cũng không thấy hắn nổi giận, không khỏi lấy khăn mặt xuống: "Bảo bối, không muốn nói gì sao?"

Lăng Hi chậm rãi hít một hơi, nói giọng khàn khàn: "Ai moẹ nó là bảo bối của ngươi, ngươi lăn khỏi ta càng xa càng tốt đi cám ơn!"

Thẩm Huyền hai mắt sáng lên, cười hôn hôn hắn: "Ngươi xem, rất hữu hiệu nha, mới có một chút thôi đã tiến triển được vậy"

Lăng Hi động động môi, không đáp lại.

Loại phương pháp cưỡng chế trị liệu này phảng phất như đem hắn trở về trạng thái người thực vật, có lẽ là oán khí khi đó do Thẩm Huyền làm đọng lại quá nhiều, cũng có lẽ hắn đã quen với người này, cho nên hiện tại đối mặt với phương diện khác mới có thể thừa nhận nhanh như vậy, nếu đổi thành người khác, hắn phỏng chừng vẫn sẽ phát bệnh.

Thẩm Huyền cởi bỏ dây trói cho hắn, nắm cổ tay lên nhìn nhìn, tuy rằng áp dụng dây mềm, nhưng vì hắn giãy dụa rất kịch liệt, trên tay không tránh khỏi vẫn lưu lại mấy vết đo đỏ. Hắn không khỏi lại gần hôn hôn, xoa xoa cho người ta.

Lăng Hi rất mệt, đành mặc hắn tùy ý.

Thẩm Huyền cẩn thận xoa xoa cổ chân hắn, ở phòng ngủ đem hắn xoay qua xoay lại, mang sữa đã được chuẩn bị tốt đưa cho hắn, hầu hạ hắn uống.

Lăng Hi chậm rãi khôi phục một chút thể lực, liếc hắn một cái, nhắc nhở hắn bây giờ có thể mặc quần áo. Thẩm Huyền nhướng mày cười, một lần nữa đem hắn đặt lên ghế dựa, nhẹ nhàng chế trụ hắn, lại thuần thục trói hắn lại.

Lăng Hi: "......"

"Bảo bối đừng nhìn ta như vậy, ta vẫn chưa nói kết thúc mà", Thẩm Huyền ấn xuống một nụ hôn trên trán hắn, nhét khăn lông vào, trấn an ôm hắn một cái, rồi lui về phía sau nửa bước, cởi luôn mảnh vải cuối cùng trên người ra.

Lăng Hi: "......"

[╯‵□′]╯︵┻━┻

Thứ gì đó đối diện hắn, lực sát thương quả thực max! Trước mắt Lăng Hi bỗng tối đen, chỉ cảm thấy dây thần kinh mẫn cảm bị người băm ra một cách hung hăng, lập tức rít gào: "Ô ô ô ô ô ô!"

Thẩm Huyền sờ sờ cằm: "Quả nhiên còn kịch liệt hơn nhiều"

Lăng Hi: "Ô ô ô ô ô ô!"

Mọe nó lão tử muốn đem thứ đồ chơi của ngươi ra băm nát! Băm băm băm băm —!

[╰_╯]#

Lần này Thẩm Huyền không cầm báo, cứ như vậy đứng trước mặt hắn, kiên nhẫn đợi hắn chịu đựng qua một vòng này, sau đó phủ thêm áo ngủ cho hắn đút nước, lại tiếp tục vòng thứ hai. Lăng Hi đối với điều này phản ứng tương đối mạnh mẽ, mãi đến đêm khuya mới tính là triệt để miễn dịch, trong lúc đó bảo tiêu từng nhiều lần chạy vào tiểu viện, yên lặng nhìn ánh đèn phát ra cửa sổ, suy nghĩ duy nhất là: Thượng Đế, từ chạng vạng làm đến bây giờ, thật hay giả vậy? Ngài không sợ tinh tẫn nhân vong sao?

Lăng thiếu đáng thương, thuộc hạ bọn tôi không thể hộ giá (t^t)

Lăng Hi đương nhiên không biết trong đầu thủ hạ đến cùng suy nghĩ cái gì, hắn kiệt sức ngồi trên ghế dựa, bị Thẩm Huyền lột sạch sẽ ôm vào phòng tắm, được dòng nước ấm áp bọc lấy thân thể, hắn thoải mái mà chậm rãi hòa hoãn khẩu khí.

Thẩm Huyền cười hỏi: "Ta tắm cho ngươi?"

"...... Không cần", Lăng Hi rống lên cả một đêm, tuy đã uống nước, nhưng cổ họng vẫn còn khàn khàn: "Ta có thể tự làm"

Thẩm Huyền có chút tiếc hận, thức thời về phòng ngủ chờ, nhưng ai biết nửa ngày sau cũng không thấy người ra, đành phải đi vào nhìn xem, thấy hình như hắn đã ngủ, liền lắc đầu ôm ngang hắn lên, vớt ra khỏi mặt nước.

Lăng Hi mơ mơ màng màng hỏi: "...... Thẩm Huyền?"

"Ừm, ngủ đi, ta ôm ngươi ra ngoài"

Trước kia Lăng Hi bị đối đãi như vậy riết quen, ừ một tiếng, hoàn toàn không phản kháng, tinh thần hắn trải qua một đêm bị tàn phá, bây giờ hoàn toàn không muốn động đậy. Thẩm Huyền hôn hôn hắn, lau sạch sẽ đặt lên giường, rũ mắt nhìn một trận rồi mới cởi áo ngủ phủ lên, nâng cằm hắn lên hôn.

Đêm nay đã hôn môi nhiều lần, Lăng Hi đối với chuyện này cũng không còn bài xích, liền mơ hồ hừ lên tiếng, không nổi giận, chỉ là vô lực đẩy đẩy hắn.

Thẩm Huyền chế trụ gáy hắn hô sâu hơn, thò tay mơn trớn điểm mẫn cảm hắn, đặc biệt kiên nhẫn, cũng không chạm vào địa phương trọng yếu nhất. Hô hấp của Lăng Hi mau chóng biến loạn, nhưng ý thức vẫn còn thanh tỉnh một ít, nghiêng đầu né tránh: "...... Thẩm Huyền, không"

Thẩm Huyền ngồi dậy nhìn hắn, ánh mắt thâm thúy: "Sao vậy bảo bối?"

"Ta mệt mỏi"

Thẩm Huyền vươn ngón cái ra chậm rãi vuốt ve đôi môi ướt át của hắn: "Đêm nay nghẹn một bụng hỏa như vậy, không muốn phát tiết sao? Phát tiết đúng trương hợp sẽ rất tốt cho ngươi, thật đó"

"...... Ta không nghẹn, lúc đó cái gì cũng rống lên, cám ơn", Lăng Hi nhắc nhở: "Chỉ là ngươi nghe không rõ, đều nhờ ngươi ban tặng"

Thẩm Huyền cười nhẹ lên tiếng, không miễn cưỡng hắn, nằm xuống bên cạnh hắn, ôm hắn nặng nề ngủ, sáng sớm hôm sau lại khiêu khích hắn vậy. Lăng Hi đúng lúc tỉnh dậy đè tay hắn lại, thở hổn hển mấy hơi, cảm giác bị tàn phá có chút không tốt, đứng dậy đi tắm nước lạnh, lúc này mới bình tĩnh.

Sáng sớm hôm đó, hắn hơi mang thần sắc ủ rũ cùng giọng khàn khàn thành công hấp dẫn tầm mắt của mọi người trên bàn cơm, ngay cả lão gia tử cũng không khỏi nhìn nhìn hắn và Thẩm Huyền.

Lăng Hi đối với chuyện này không hề phát hiện, trầm mặc ăn xong điểm tâm liền đến công ty.

Ngày kế tiếp, Thẩm Huyền tiếp tục trị liệu cho Lăng Hi, tuy rằng bước tiếp theo hắn đặc biệt muốn tiến hành huấn luyện "sờ nơi nào đó của Lăng Hi", nhưng mục đích này vẫn hơi khó, hắn liền đổi thành ảnh khỏa thân của người khác, đặt ở trước mặt Lăng Hi bắt hắn xem.

Này lại càng thêm khó khăn, liên tục ba ngày cũng không có hiệu quả rõ ràng gì, ngược lại là người nào đó sớm muộn gì cũng không còn sức để khiêu khích hắn, khiến thân thể càng ngày càng không có sức chống cự. Lăng Hi xoa trán, ăn xong cơm chiều rồi ngậm một viên thông cổ họng, thừa dịp Thẩm Huyền có việc đi xã giao còn chưa về chuẩn bị đi tản bộ.

Lão gia tử cũng đang muốn đi ra ngoài, liếc hắn một cái, trầm mặc hai giây giáo dục nói: "Người trẻ tuổi, đừng quá phóng túng"

Lăng Hi: "......"

Lăng Hi nhìn theo dáng ông đi xa, nhìn về phía bảo tiêu: "Có ý gì?"

Cả đámsôi nổi nhìn trời: "...... Không biết a!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện