Trong quán bar có tiếng đàn dương cầm chậm rãi du dương, vì câu lạc bộ chỉ mở cho hội viên, bởi vậy nơi này tương đối im lặng hơn so với mấy chỗ bên ngoài kia, đêm nay người đến cũng không nhiều, bọn họ chọn vị trí bên cạnh cửa sổ, giương mắt nhìn ra xa, thành thị giống như một biển sao lớn lộng lẫy.

Thẩm Huyền từ đầu đến cuối đều nắm tay Lăng Hi, đi tới rồi ngồi xuống cùng với hắn.

Ánh mắt Lục Trầm chuyển qua chuyển lại giữa họ, hơi có chút kinh ngạc, nhưng che giấu rất khá. Đặng Văn Hồng vẫn tươi cười không đổi, hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn. Cố Huyên đầu tiên là ngơ ngẩn, sau đó sửng sốt: "Hóa ra các ngươi vốn là một đôi! Chuyện khi nào? Sao ta không biết!"

Thẩm Huyền bị ba chữ "là một đôi" này triệt để lấy lòng, cười nói: "Khoảng thời gian trước"

Cố Huyên nói thầm một câu hóa ra là như vậy, dạo gần đây hắn không hề gặp bọn họ, đương nhiên cũng không biết rõ chuyện này, vì thế một chút nghi ngờ nhỏ trong lòng "ánh mắt lão tử chẳng lẽ thực sự kém như vậy sao" kia rất nhanh đã được trấn an, cầm ly lên uống một ngụm rượu.

Lăng Hi thu những thay đổi của hắn vào trong mắt, không muốn đả kích hắn mà nói cho hắn biết chuyện gì cũng đều là có một quá trình phát triển, Lục Trầm với bọn họ cũng không thân, không gì đáng trách, còn Tiểu Hồng vốn bình tĩnh hơn nhiều.

Bất quá chỉ số thông minh của Husky chỉ có vậy, bọn hắn cũng quen rồi, có câu nói như thế nào nhỉ? Đúng rồi, nhân sinh gian nan có một số việc đừng nên vạch trần.

Hắn mỉm cười, tìm vị trí thoải mái, tựa vào sô pha.

Nốt cuối cùng của khúc đàn dương cầm vừa rơi xuống, tạm dừng hai giây, khu vực biểu diễn vang lên âm thanh lưu sướng của đàn violon, nữ ca sĩ đã chuẩn bị ổn thỏa, giọng hơi khàn khàn có vẻ có chút linh hoạt kì ảo, để người ở phía dưới an tĩnh lại.

Đặng Văn Hồng sắp đi theo đoàn làm phim đến nơi khác để quay, phải hơn một tháng mới trở về thành phố C, thừa dịp này có hai ngày nghỉ liền dứt khoát gọi bọn họ ra ngoài tụ tập. Lục Trầm xuất hiện trong này hoàn toàn là trùng hợp, nhưng chung quy bọn họ cơ hồ đều là người trong một vòng tròn, đề tài có thể nói rất nhiều, bởi vậy không khí ngược lại còn rất tốt.

Lăng Hi ngẫu nhiên sẽ nói vài câu về cái nhìn của mình, còn đa số thời điểm đều lẳng lặng nghe, hai mắt cong lên một độ cong dễ nhìn, làm người ta thấy cảnh đẹp ý vui.

Thẩm Huyền ở trong tối đánh giá hắn, chỉ cảm thấy mi mục ôn nhuận kia đẹp đẽ quý giá, càng xem càng thích, thuộc tính si hán không biết lần thứ mấy bị hung hăng chọc chọc, nhịn không được kéo tay hắn qua chậm rãi thưởng thức, một lát sau, duỗi cánh tay đặt lên bờ vai của hắn, sau một lúc lâu nữa, kéo hắn đến gần chút, dứt khoát đem cả người hắn cuộn vào trong lòng mình, thuận tiện ở trên thắt lưng hắn sờ soạng hai cái.

Lăng Hi "......"

Lăng Hi nghiêng đầu nhìn hắn: "Ngươi có thể ngồi thẳng cách xa ta ra một chút được không?"

Thẩm Huyền cười đem hắn kéo vào trong lòng: "Không thể, ngươi có thể xem như ta đang trị liệu chứng cơ khát trên làn da của ta."

Lăng Hi thần sắc không đổi, tầm mắt lại dời đi, không muốn câu thông với hắn nữa.

Thẩm Huyền biết Lăng Hi có thể nhịn, cười cười, nhìn hắn một lát, cuối cùng cũng không đè hắn ra hôn trước mặt mọi người, mà là sung sướng tiếp tục ăn đậu hủ.

Lăng Hi đè lại cái tay đang đặt trên thắt lưng, ngay sau đó nhận ra bị hắn cầm ngược lại, bất đắc dĩ thở dài trong lòng.

Từ lúc bắt đầu tìm hiểu, động tác nhỏ của người nào đó liền gia tăng gấp bội, đôi khi khiến hắn thậm chí có một loại ảo giác là mình còn ở trạng thái thực vật, bất quá hắn cũng nhanh chóng phát hiện mình thật sự rất ngây thơ, bởi vì sự vui vẻ so với khi ngủ say hình như càng có thể gợi lên hứng thú của người nào đó, cho nên chỉ cần ghé vào cùng nhau, hắn chắc chắn sẽ tránh không được mà luôn bị người này động tay động chân.

Điều duy nhất khiến hắn vui mừng là thời điểm trên giường người nào đó còn an phận, đến nay cũng không chạm tới điểm mấu chốt của hắn.

Mọi người trên bàn không chú ý đến động tĩnh của bọn họ, vẫn đang nói chuyện phiếm, Cố Huyên bỗng nhiên đem chú ý đặt trên người Lục Trầm, hiếu kì hỏi: "Tôi vẫn muốn hỏi anh, chuyện giữa anh với Tiểu Hồng trước kia là sao vậy?"

Lục Trầm và Đặng Văn Hồng trong nháy mắt biểu tình đều có chút vi diệu, người trước trong đầu lóe qua hình ảnh Đặng Văn Hồng uống say ở trước mặt hắn cởi quần áo, người sau lại tưởng tượng một chút hình ảnh nguyên chủ ngã sấp xuống lột quần Lục Trầm.

Bất quá may mà hai người họ đạo hạnh rất sâu, lập tức che giấu tia gợn sóng trong đáy mắt kia. Đặng Văn Hồng cười tủm tỉm, thần sắc thậm chí có chút vô tội, một bộ dạng "các ngươi nói gì ta hoàn toàn nghe không hiểu"

Lục Trầm theo bản năng liếc Đặng Văn Hồng một chút, biết hắn mất trí nhớ, nói: "Không có gì, một hiểu lầm mà thôi, nếu cậu ấy nguyện ý quay về, tôi lúc nào cũng hoan nghênh"

"Anh mau chết tâm đi!", Cố Huyên thò móng vuốt đặt lên bả vai bạn tốt: "Cậu ấy đời này đều là người của Tinh Vũ chúng tôi"

Lục Trầm từ chối cho ý kiến, hỏi:"Nghe nói anh an bài cho cậu ấy một người đại diện vương bài*?"

*người đại diện vương bài: người đại diện hàng đầu

Cố Huyên kiêu ngạo nâng nâng cằm: "Đương nhiên rồi, xem đi, Tiểu Hồng của chúng tôi tương lai nhất định sẽ trở thành ảnh đế"

Lục Trầm hỏi: "Tôi nhớ rõ trong tay người đại diện kia còn có vài người, có một người hình như đến kỳ hạn hợp đồng rồi?"

Cố Huyên nhất thời cảnh giác theo dõi hắn: "Muốn thọc gậy bánh xe?"

"Không có, tôi chỉ là tùy tiện nhắc tới thôi"

Cố Huyên không tin hắn, chuẩn bị trở về tìm người hỏi tình huống một chút, nếu là hạt giống tốt thì phải mau chóng gia hạn hợp đồng. Lục Trầm thấy điểm chú ý của hắn rốt cuộc cũng dời đi, liền chậm rì rì uống một ngụm rượu.

Lúc Thạch An Yến đến đề tài của mấy người này đã đổi sang chuyện khác, hắn phủ thân từ phía sau ôm Cố Huyên vào trong lòng xoa xoa, ngồi xuống bên cạnh: "Đang nói chuyện gì thế?"

"Trận bóng rồi cổ phiếu linh tinh", Cố Huyên nói rồi chợt dừng, một lần nữa nhìn về phía Lục Trầm: "Đúng rồi, tôi còn đang hỏi chuyện của các người, là hiểu lầm gì?"

Lục Trầm "......"

Đặng Văn Hồng "......"

Lục Trầm chỉ đành phải nghĩ biện pháp đem đề tài chuyển hướng lần nữa, ngay lúc sắp hóa giải được nguy cơ thì Thạch An Yến lại không nguyện ý thấy lão bà nhà mình bị người khác lừa, khóe miệng cong lên, nghiền ngẫm nói: "Vấn đề Tiểu Huyên vừa hỏi, hình như còn chưa trả lời"

Suy nghĩa Cố Huyên không biết bay tới nơi nào lại bay trở về, quay đầu qua: "Đúng đúng, mấy người còn chưa nói!"

Lục Trầm "......"

Đặng Văn Hồng "......"

Lăng Hi là người biết chuyện, ý cười trên khóe miệng lại tăng lên, nhìn về phía Đặng Văn Hồng, người sau biết rõ Thạch An Yến khó đối phó, đành bất đắc dĩ nói: "Đều là chuyện quá khứ, đừng nói nữa"

""Vì sao chứ?", Cố Huyên hỏi: "Ngươi không muốn biết sao?"

"Không muốn"

Cố Huyên ừm ờ, đang muốn gật đầu, chỉ nghe Thạch An Yến cười nói: "Hắn có thể nói như vậy, tám phần là đã biết từ sớm, chỉ là không muốn nhắc đến, hiểu chưa?"

Đặng Văn Hồng: "......"

Cố Huyên nhắc nhở: "Hắn mất trí nhớ"

Thạch An Yến nói: "Hắn có thể hỏi được từ một người bạn mà, hơn nữa hắn từng nói có thể mơ hồ nhớ lại một vài thứ, biết đâu chuyện không tốt này cũng nằm trong đó"

Cố Huyên nhìn về phía bạn tốt, nghĩ tên ảnh đế này thích xem náo nhiệt như vậy, sao có thể không hiếu kì, chẳng lẽ là chuyện dọa người thật? Lục Trầm cũng không khỏi liếc nhìn người nào đó, âm thầm phỏng đoán khả năng hắn có thể nhớ lại.

Đặng Văn Hồng: "......"

Cố Huyên nhanh chóng sửa sang đầu mối, nghĩ rốt cuộc cũng có thể xem chuyện cười của bạn tốt, ánh mắt sáng ngời theo dõi hắn: "Đừng keo kiệt vậy chứ, mau nói đi nha"

Đặng Văn Hồng cười tủm tỉm: "Tôi cũng có một chuyện về chó tinh đáng chê cười đây, cậu muốn thời điểm thuận tiện tôi cũng chia sẻ ra luôn sao?"

Cố Huyên nháy mắt mấy cái, hiểu được ý hắn là chỉ Husky, nhịn không được ở trong lòng mắng câu mọe nó, nháy mắt liền trở nên thành thật: "Không cần đâu, cũng là chuyện quá khứ, không nhắc nữa thì cho qua đi"

Thạch An Yến kinh ngạc nhìn hắn: "Sao vậy?"

Cố Huyên đầy mặt ngây ngốc: "Không, không có gì"

Thạch An Yến lại nhìn hắn, xoa xoa đầu hắn một phen, tạm thời không hỏi.

Bây giờ còn sớm, mọi người không thể dành toàn bộ ra nói chuyện phiếm, hưởng thụ đầy đủ xong liền nhàn nhã muốn đổi địa phương chơi.

Lăng Hi có lý do riêng, luôn luôn không thích những nơi quá náo nhiệt. Cố Huyên rất lâu từ trước kia luôn bị người chung quanh trong tối ngoài sáng nhắc nhở phải giữ mình trong sạch, tuy rằng không biết có phải bút tích của Thạch An Yến hay không, nhưng ngược lại cũng dưỡng thành tính cách không làm bậy. Mà Lục Trầm đêm nay có thể tới câu lạc bộ, cũng là do muốn thanh tĩnh một chút.

Mọi người vì thế lại thương lượng một lát, quyết định đi khu giải trí của câu lạc bộ, Cố Huyên chỉ cảm thấy hứng thú với một trò, nói: "Đánh bi da đi"

Thạch An Yến đương nhiên nghe hắn, Đặng Văn Hồng thấy Lục Trầm cũng không ý kiến, liền nhìn về phía Lăng Hi.

Lăng Hi cười nói: "Tùy ý"

Thẩm Huyền nắm tay hắn, đi theo bọn họ xuyên qua hành lang, buông mắt hỏi: "Từng chơi rồi?"

"Một hai lần"

Thẩm Huyền dự tính kỹ thuật của Lăng Hi cũng giống như tay mơ, bởi vì người này trước kia cơ bản không thế nào ra ngoài chơi, càng không có bạn bè gì thân thiết, đặc biệt là bộ dạng đối với cái gì cũng không cảm thấy hứng thú của hắn, sẽ chơi mới là lạ đó. Hắn cười đem người ôm vào lòng "Không có việc gì, ca sẽ dạy ngươi"

Lăng Hi vẫn duy trì mỉm cười, ôn hòa đem hắn đẩy ra, quay đầu rời đi.

Thẩm Huyền cười nhẹ một tiếng, nhanh chóng đuổi theo, một lần nữa cầm tay hắn. Lăng Hi có chút ghét bỏ hắn, muốn tránh ra. Thẩm Huyền lập tức gia tăng lực đạo, không để hắn như nguyện.

Giờ phút này vừa vặn đi ngang qua góc hàn lang, đối diện cũng đang có người đi tới, bọn họ thiếu chút nữa đụng phải đối phương, đành phải từ bỏ.

Lăng Hi nhìn nhìn, người này ước chừng năm mươi tuổi, không câu nệ nói cười, bộ dạng có vẻ như rất khó ở chung, hắn thân hình gầy cao to, mang kính mắt màu trà, tùy ý quét mẳt nhìn mình, lướt qua bọn họ rời đi, gặp thoáng qua, một ngọn tóc kia thậm chí cũng lộ ra một cỗ khí tức âm lãnh.

Lăng Hi hơi hơi khựng lại, theo bản năng quay đầu, theo dõi bóng dáng hắn.

Thẩm Huyền nói: "Quen sao?"

"...... Không", Lăng Hi chần chờ nói: "Nhưng ta cứ có cảm giác giống như đã gặp qua ở đâu đó"

"Ở nơi nào?"

Lăng Hi lẳng lặng suy tư một trận, buông tay: "Không rõ lắm, đi thôi"

Câu lạc bộ cung cấp vật dụng đều ở mức độ chuyên nghiệp, bọn họ muốn một phòng lớn, Cố Huyên nhân lúc Thạch An Yến chọn gậy đến bên cạnh Đặng Văn Hồng, nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi: "Xem như ngươi lợi hại"

Đặng Văn Hồng tươi cười đầy mặt vuốt vuốt lông cho hắn, bỗng nhiên nói: "Phải rồi, nghe nói ngươi muốn tra người hạ thuốc, tra được chưa?"

Cố Huyên biết tên hỗn đản này thế nào cũng rõ chuyện của bọn họ, cũng bị cười nhạo mấy ngày liền, phẫn hận nói: "Đều tại nhị thúc của ta, ông ta mua chuộc phục vụ, muốn cho Thạch An Yến về nhà rồi dược tính phát tác để nảy sinh xung đột với ta, ngay cả việc cha mẹ trở về bất ngờ cũng là nhị thúc làm, mục đích chính là chọc giận cha mẹ ta, hạ bệ Thạch An Yến, thực ra ông ta không biết chúng ta vốn đang trong giai đoạn yêu đương, còn ngây thơ cho rằng chúng ta là quan hệ huynh đệ, hừ ngu ngốc!"

Lăng Hi ngồi ở trên ghế bên cạnh, nghe vậy cười hỏi: "Vậy người phục vụ kia đâu?"

Cố Huyên nói: "Nghe nói trốn mất rồi"

Lăng Hi không khỏi cùng Đặng Văn Hồng liếc nhau, thầm nghĩ mệt Thạch An Yến có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, không chỉ giải quyết vấn đề xuân dược, còn đem bát nước bẩn hắt lên người nhị thúc hắn.

Thẩm Huyền vừa vặn quay lại, đưa cho Lăng Hi một cây gậy: "Đánh một ván?"

Lăng Hi nhìn hắn một cái, gật gật đầu cùng hắn đi. Thẩm Huyền gợi lên một mạt chí tại tất đắc* mỉm cười. Hắn biết, Lăng Hi nếu chịu chơi thì sẽ không để tên ngốc Cố Huyên kia có dịp cười nhạo, nên nhất định sẽ chơi cùng bàn với hắn.

*đại khái là chắc chắn mưu đồ sẽ được thực hiện

Phòng có hai bàn, bọn họ đi vào bàn bên trong, tuy rằng ở giữa vỏn vẹn chỉ cách nhau một chiếc mành thủy tinh, nhưng lại cho người ta cảm giác là vào một nơi khác hoàn toàn, Thẩm Huyền đối với việc này rất vừa lòng, cúi đầu hôn hôn lên môi Lăng Hi.

Lăng Hi nhanh chóng nhận ra môi mình bị hắn liếm một chút, vội vàng né tránh: "Ngươi đến để chơi bóng"

Thẩm Huyền cười: "Ta biết"

Lăng Hi lui về phía sau nửa bước: "Bắt đầu đi"

Thẩm Huyền ừ một tiếng, không phát huy toàn bộ thực lực, chuẩn bị kiên nhẫn bồi lão bà chơi chơi, bất quá hắn cũng nhanh chóng nhận ra người thông minh đến cùng vẫn là người thông minh, Lăng Hi tuy nói lúc trước chỉ chơi qua vài lần, nhưng tư thế cơ bản rất đúng, chỉ là vì muốn quan sát và tính toán, đánh rất chậm.

Hắn ngồi trên ghế dựa thưởng thức, thấy Lăng Hi sau khi chọn bóng định đánh thì nửa người trên đã ghé hết lên bàn, cả người tạo ra một đường cong duyên dáng, trong lòng không khỏi rục rịch, đứng dậy dán qua, trong miệng nghiêm trang hỏi: "Ngươi muốn đánh ở góc độ này?"

Lăng Hi hỏi: "Không được?"

Thẩm Huyền cầm tay hắn, chậm rãi dẫn hắn đổi phương hướng: "Thấy không? Đánh số 4, hơi dùng lực một chút, sau khi đánh bóng chủ có thể sẽ bắn ngược lại gần gần vị trí này"

Hô hấp bên tai như có như không, có chút ái muội, Lăng Hi nghiêng đầu, nháy mắt chống lại con ngươi gần trong gang tấc của Thẩm Huyền — mang theo một chút ý cười, thâm thúy mà chuyên chú.

Hắn tâm hơi hơi vừa động, cảm giác không quen lắm, quay tầm mắt lại: "Biết, để ta thử xem"

Thẩm Huyền tiếc hận chậc một tiếng, thầm nghĩ nếu không phải bên ngoài còn có những người đó, hắn thật muốn ôm lấy Lăng Hi rồi đẩy ngã lên bàn bi da, cởi bỏ từng chiếc nút áo sơ mi của người này.

Ừm, thực ra có thể suy xét đặt một cái ở tiểu viện, đợi đến khi bọn họ chính thức xác định quan hệ thì dùng.

Hắn yên lặng tự hỏi xong, buông lỏng tay ra.

Hai người vừa dán vào rất gần, Lăng Hi có thể cảm thấy được hắn không cứng lên, có chút vừa lòng, thầm nghĩ không tồi, ít nhất sẽ không tùy thời tùy chỗ phát tình. Đương nhiên, nếu hắn biết ý tưởng chân thật của người nào đó, phỏng chừng sẽ dùng gậy bi da chọc chết hắn.

Thời gian kế tiếp Thẩm Huyền lại dạy cho hắn vài bí quyết, Lăng Hi lúc mới bắt đầu còn cảm kích, sau đó rốt cuộc nhận ra người nọ là đang ăn đậu hủ của hắn, đánh xong một ván liền bỏ hắn tự sinh tự diệt.

Lục Trầm ngay lúc này bước vào, thấy bọn họ không chơi, liền cùng Thẩm Huyền làm một ván. Một lát sau, Lăng Hi nghe Đặng Văn Hồng đang gọi hắn, liền đứng dậy đi qua. Lục Trầm nhìn bọn hắn, nhận ra Thẩm Huyền đang nhìn hắn chằm chằm, hiểu rõ hỏi: "Ngươi đánh xong?"

Thẩm Huyền ừ một tiếng, thuận miệng hỏi: "Hình như ngươi có chút cảm thấy hứng thú đối với Lăng Hi?"

Lục Trầm nhướng mày: "Hửm?"

Thẩm Huyền nghĩ ta nhịn ngươi rất lâu rồi, nói: "Từ nãy lúc ở quán bar ngươi vẫn luôn quan sát hắn, ta có thể cảm giác được"

Lục Trầm nhìn chằm chằm mục tiêu, chuẩn xác đem nó đánh vào lỗ, cười hỏi: "Ngươi đoán thử nguyên nhân xem"

"Ngươi nên nói cho ta biết thì hơn", Thẩm Huyền hồi đáp, sau đó chậm rãi bổ sung ở trong lòng, ngược lại cũng không cảm thấy tên này có ác ý gì.

"Ta được Lục lão chỉ dạy một thời gian, từng nghe Lục lão nhắc tới hắn, chỉ là vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc với hắn", Lục Trầm nói: "Khi trước ta nghe được không ít tin đồn, nhưng hắn tựa hồ cùng chuyện ta biết cũng không giống lắm"

Thẩm Huyền thầm nói một tiếng thì ra là như vậy, tật xấu của Lăng Hi là tử huyệt, nguyên nhân phát bệnh chỉ có số ít người biết, ngoại giới không rõ ràng cho lắm, đương nhiên càng truyền càng thái quá. Hắn đơn giản nói: "Hắn vừa trước đó phải chịu kích thích, chỉ cần không kích thích đến hắn nữa sẽ không có việc gì"

Lục Trầm nghĩ nghĩ: "Ta nghe nói hắn từng bị trói, có liên quan tới chuyện này?"

"Ừm, chính là chuyện này"

Lục Trầm gật gật đầu, thức thời không hỏi tiếp, hắn chỉ cảm thấy lòng hiếu kỳ đã được thỏa mãn, rốt cuộc không nghiên cứu người nào đó nữa, mà là chuyên tâm chơi bóng.

Bọn họ chơi đến mười giờ rưỡi mới kết thúc, cả bọn cùng đi ra ngoài. Lăng Hi và Thẩm Huyền đều uống chút rượu, liền kêu bảo tiêu đi lấy xe trước, còn họ thì chậm rãi bước ra cổng lớn, vừa ra thì thấy một thanh niên tiến đến.

"Xin hỏi ngài có phải là Lăng tiên sinh?"

Lăng Hi đánh giá hắn: "Vâng, cậu là?"

Thanh niên cầm thứ gì đó trong tay đưa lên, theo chức nghiệp mỉm cười: "Ngài khỏe, tôi là công ty chuyển phát nhanh X, 24 giờ vì ngài phục vụ, đây là chuyển phát nhanh của ngài, mời ký nhận"

Lăng Hi, Thẩm Huyền cùng với đám người Lục Trầm bên cạnh cơ hồ đồng thời nhíu mày, cả Cố Huyên cũng có cảm giác không thích hợp: "Cả buổi tối chờ ở chỗ này chỉ để chuyển phát nhanh cho ngươi?"

"Có lẽ là có chuyện quan trọng", Lăng Hi biểu tình không đổi, mỉm cười nhìn chằm chằm túi văn kiện trước mắt, cũng không nhận.

Thanh niên dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ có chút run rẩy, vội vàng giải thích: "Chỉ là một ít ảnh chụp, là chúng tôi tự đóng gói". Hắn tạm dừng một chút, gãi đầu: "Bất quá nó cũng là được gói trong phong thư, tôi chỉ biết là ảnh chụp, không thấy nội dung, nhưng chúng tôi đã xem xét qua, không có nguy hiểm, thật đó, ngài ký nhận đi, nếu không muốn có thể ném"

Lăng Hi nhìn kỹ hắn, thấy hắn không giống như đang nói dối, liền đối với bảo tiêu lưu lại ý bảo một chút, người sau tiến lên mở ra, niết niết: "Lăng thiếu, là ảnh chụp, đại khái có ba bốn tấm"

"Đưa ta"

"Vâng"

Lăng Hi đơn giản mở phong thư ra, quét mắt nhìn qua, con ngươi trong chốc lát trầm đến vô cùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện