Vân Nam, thành cổ Lệ Giang, quán bar Họp Tan Tùy Duyên, cửa sau.
Tiếng nhạc phía trước như có như không, Một Vạn Ba vừa căng thẳng canh xem có người qua đây không, vừa không ngừng thúc giục hai tên trước mặt: “Nhanh lên, nhanh lên đi!”
Hai tên này lấm la lấm lét, một tên mở cái rương đặt trên mặt đất, trên vành tai treo lủng lẳng cái khuyên tròn to bằng cả cái vòng tay, tên còn lại trên đầu nhuộm một nhúm tóc trắng, cong mông mò tới mò lui trong rương, sau đó vươn người một cái đứng thẳng lên, mỗi tay cầm một chai rượu ngoại, trên thân chai chi chít chữ Tây nhưng lại không phải tiếng Anh, liếc một cái đã thét giá rõ cao: “Trăm hai hai chai!”
“Mẹ nó!” Một Vạn Ba giãy nảy, “Sao lại lên giá? Hồi trước không phải là một trăm sao?”
Tóc Trắng khinh bỉ nhìn gã: “Trăm hai thì đã sao, trong bar không phải bán những một nghìn à, trong đó toàn mấy thằng mặt l*n tới tán gái, chè chén tứ tung còn gì? Mấy chai này vừa nhìn đã thấy một bầu trời đẳng cấp như thế, bán vậy là giá gốc rồi, hiểu chưa? Hơn nữa cái ông yêu cầu là hàng xách tay, không phải bán sỉ!”
Chai rượu quả thật là nhìn rất có đẳng cấp, bao bì đã được cải tiến, Một Vạn Ba xác nhận lại với hắn: “Bên trong có bị đổi không đấy, lỡ ông đổi sang cái loại cồn công nghiệp uống vào chết người thì sao?”
Tóc Trắng cảm thấy rất bị sỉ nhục: “Tôi sao có thể làm cái chuyện thất đức đó hả? Tôi dù làm hàng giả cũng là giả có tâm đấy nhé!”
Hiện giờ đã là chín giờ tối, bắt đầu vào giờ cao điểm của quán bar, Một Vạn Ba nhờ chú Trương trong quầy bar tạm chống đỡ giúp mình, không còn thời gian để cò kè nữa, trả tiền xong thì nhét một chai rượu vào trong áo khoác, cắp dưới nách một chai, sau đó đuổi người: “Đi mau, đi mau.”
Khuyên Tai To hậm hực, ôm lấy cái rương đi ra ngoài: “Qua cầu rút ván.”
Tóc Trắng cũng góp lời: “Không phải, là ăn cháo đái bát.”
Nếu là bình thường, Một Vạn Ba đã cho mỗi tên một cước vào mông, thế nhưng giờ thì không kịp nữa rồi, hắn chạy xuyên qua lối đi nhỏ tối mù, gọi với vào cho chú Trương nghe được: “Tới đây tới đây.”
Vọt nốt hai bước, trước mắt chợt sáng bừng, ánh sáng đèn xoay trên trần bắn ra tung tóe, phía trên quầy bar treo ngược một dàn ly đế cao có lớn có nhỏ, phản chiếu lại ánh đèn xoay, cả một dàn ly lung linh lấp lánh.
Họp Tan Tùy Duyên, trước mười một giờ là quán bar, sau mười một giờ là quán pub, quy mô không lớn, nhưng ở đây, thứ bán ra chẳng phải chính là tình cảm sao.
Chú Trương hiền lành đứng trong quầy bar gật gù, cứ như nhét vai lão sinh trong kinh kịch (*) vào giữa vở ballet Hồ Thiên Nga vậy, quả nhiên không hợp, vừa trông thấy Một Vạn Ba liền mắng: “Nhóc con, mày đi vãi nước tiểu ra khắp Ngọc Long Tuyết Sơn đó hả?”
(*) Các vai nam trong kinh kịch gọi là “sinh” (生), vai “lão sinh” (老生) là những nhân vật từ trung niên trở lên, phải đeo râu giả, vì vậy nên còn được gọi là “tu sinh” (須生, tu nghĩa là râu).
Một Vạn Ba đi đến, cười: “Đau bụng, chú phải thông cảm cho cháu chứ… Với lại, không phải cháu đã quay lại rồi sao?”
Hắn cúi người chui qua thanh chắn vào quầy bar, chú Trương còn quở gã thêm hai câu rồi mới rời đi.
Một Vạn Ba thở dài một hơi, xoay người ra vẻ sửa sang lại quầy rượu, thần không hay quỷ không biết đánh tráo hai chai rượu giả cắp dưới nách với hai chai rượu thật để trên kệ.
***
Mọi việc diễn ra rất thuận lợi, hơn mười giờ, Một Vạn Ba tiếp một cô sinh viên tới đây du lịch, gã khua môi múa mép, đùa cho em gái nhỏ cười không khép được miệng, sau đó đi một nước lớn, lấy từ trên kệ rượu xuống một chai rượu ngoại sáu mươi đồng, rất hào phóng rót cho em gái nọ nửa ly.
Em gái ngây thơ cực kỳ kinh ngạc: “Rượu này đắt tiền lắm đấy!”
Một Vạn Ba nhếch miệng cười, phải biết rằng, người đẹp ngắm dưới đèn là tốt nhất, dáng dấp hắn vốn rất được, lại thêm hiệu ứng ánh sáng, trông điển trai khỏi nói luôn.
Huống chi, trong tay hắn còn đang lắc lư một chiếc ly đế cao nữa chứ.
Một Vạn Ba nâng ly rượu đưa cho em gái: “Rượu ngon chính là để tặng người đẹp mà.”
Qua mười một giờ, khách đã vãn, chuyển thành quán pub, em gái nhỏ hăng hái bị rượu giả đánh gục, ỡm ờ theo Một Vạn Ba đi lên cầu thang ở phía sau, đang mơ màng thì bị hắn kéo vào lòng, vừa mới sửng sốt hắn đã hôn xuống, một tay còn xấu xa chui vào trong áo cô.
Dưới thang vang lên tiếng bước chân khe khẽ, không biết là vị khách nào ra phía sau đi vệ sinh, em gái nhỏ hơi xấu hổ, lại nghĩ, thời buổi bây giờ, việc ôm hôn này rất bình thường, người qua đường nhìn thấy đều sẽ tránh đi.
Nhưng người đến lại không tránh.
“Ông xã!”
Giọng nói không lớn, Một Vạn Ba run lên, em gái liền phản ứng lại, cô trân trối nhìn Một Vạn Ba với ánh mắt khó tin, lại nhìn về phía người đang đứng dưới chân cầu thang.
Là một cô gái khoảng hai mươi ba hai mươi tư tuổi, thân hình thon thả, khá là xinh đẹp, tóc dài, mặc một chiếc sơ mi rộng rãi màu xám bạc với áo hai dây màu trắng bó sát người trùm qua thắt lưng, trước ngực đeo một lô các loại vòng da vòng bạc gắn lông chim, phía dưới mặc một cái quần bò màu đen bó sát cùng với đôi bốt cổ thấp màu nâu, cả người tựa lên tay vịn, như cười như không.
Em gái nhỏ nhìn Một Vạn Ba chòng chọc, giọng nói run rẩy: “Ông xã?”
Cô gái kia cười cười: “Tình huống gì đây, lần trước quỳ bàn giặt còn chưa đủ phải không? Có điều có tiến bộ đấy, lần trước dùng tiền đi chơi gái, lần này…ít ra còn chơi không mất tiền.”
Mặt em gái nhỏ lúc đỏ lúc trắng, lại nói, cô thật sự không phải một tay phong nguyệt lão làng gì, cùng lắm chỉ là đầu óc mê muội, mơ ước biến diễm ngộ thành chân ái, không ngờ vừa bước một bước đã giẫm phải phân chó, vẻ mặt xấu đến không thể xấu hơn, quăng cho Một Vạn Ba một cái tát rồi bình bịch chạy xuống tầng, bật khóc nức nở.
Cô gái kia cũng chẳng thèm ngó ngàng đến cô nàng, từng bước từng bước đi lên thang, Một Vạn Ba căng thẳng đến nỗi mặt mày trắng bệch, vô thức lùi lên bậc thang, vừa đi vừa cười: “Cô chủ nhỏ, có chuyện gì…từ từ nói, cô gọi tôi như thế, tôi không dám nhận…không dám nhận.”
***
Bà chủ quán bar là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, tên là Hoắc Tử Hồng, bà nhận nuôi một cô con gái, chính là cô gái tên Mộc Đại trước mặt, có điều hai người tuổi tác cách biệt không quá lớn, không tương xứng làm mẹ con, vậy nên Mộc Đại vẫn thường gọi Hoắc Tử Hồng là dì Hồng.
Một Vạn Ba và chú Trương đều là nhân viên quầy rượu, chỉ khác thời gian vào làm, thường ngày, họ đều gọi Hoắc Tử Hồng là bà chủ, còn Mộc Đại thì lúc gọi thẳng tên, lúc gọi là cô chủ nhỏ.
Một Vạn Ba thật lòng rất sợ Mộc Đại.
Lần đầu tiên gặp cô là vào ngày thứ ba làm việc ở quán bar, Mộc Đại đi du ngoạn bên ngoài trở về, lúc Hoắc Tử Hồng giới thiệu, Một Vạn Ba như mở cờ trong bụng, ôm giấc mộng lớn muốn vừa lấy được người đẹp về nhà lại vừa được tiếp quản quán bar.
Thế là hắn nhanh chóng hành động, cứ lúc nào rảnh rỗi là lại sán tới trước mặt Mộc Đại, ân cần hỏi han dỗ ngon dỗ ngọt, Mộc Đại cũng rất lễ độ, thường cười một tiếng đáp lại hắn, Một Vạn Ba cảm thấy có hi vọng, vào một buổi chiều mát trời nọ, triển khai thêm một bước hành động.
Tay nghề vẽ vời của hắn rất khá, quệt quệt vài nét bút, nom cũng ra dáng, nghĩ rằng đa số các cô gái trẻ đều thích mấy chàng trai có chút tài văn nghệ, Một Vạn Ba quyết định đem sở trường của mình ra làm bước đột phá.
Mộc Đại quả nhiên có hứng thú, Một Vạn Ba nhân cơ thể ngồi xuống bên cạnh cô, vừa để cô vẽ vừa dạy cô về luật phối cảnh, càng nói càng dựa vào gần, thấy Mộc Đại không có biểu hiện phản cảm, thế là tiến thêm một bước, sờ lên tay cô.
Chiêu này được truyền lại từ các tiền bối có kinh nghiệm, dùng lần nào ăn lần đó, nếu cô không thích, hắn chỉ việc án binh bất động, còn nếu cô cũng có ý thì hắn sẽ nắm lấy tay cô.
Ai biết được rằng thế sự khó lường, một giây sau chợt vang lên tiếng gào khóc như lợn bị chọc tiết.
Mộc Đại nắm lấy ngón giữa của hắn, bẻ ngược ra sau, loài người có những lúc quả thật là yếu ớt, cả người những bảy tám mươi cân thế mà lại vì một ngón tay bị khống chế mà đau đến khóc thét, lúc bấy giờ hắn mới tỉnh ngộ ra rằng cô chủ nhỏ này không phải người đơn giản. Mộc Đại cũng không buông tay, trái lại lực đạo càng lúc càng thêm mạnh, trên mặt treo một nụ cười như có như không mà từ đó về sau mỗi lần nhìn thấy là da đầu hắn lại lập tức tê rần.
Khi đó Một Vạn Ba nào có suy nghĩ được gì nhiều, chỉ mong cô buông tay, đau nhức không giảm khiến hắn đâm nóng nảy, mắng loạn lên hết con đàn bà thối lại đến phò điếm tục tĩu đủ loại, tay kia giơ lên muốn đánh cô, bị cô bắt được cổ tay vặn mạnh một cái, đau đến trào nước mắt, lại nhấc chân lên muốn đá cô, bị cô gọn gàng trái phải đạp cho hai phát trúng hai cái đầu gối, quỳ phịch xuống.
Về sau Hoắc Tử Hồng nghe thấy động tĩnh đi qua, Mộc Đại mới chịu thả tay. Đáng thương cho Một Vạn Ba đến ngày thứ hai bước đi vẫn còn run, há miệng run rẩy cả bữa mà hai tay vẫn không bưng được bát.
Chú Trương chẳng những không thông cảm cho hắn, lại còn rất hả hê: “Đáng đời nhà mi! Cô chủ nhỏ nhà chúng ta không phải người thường đâu.”
Sao lại nói là không phải người thường? Một Vạn Ba thầm để lời này trong lòng, bắt đầu suy xét từ cái tên, cô họ Mộc, chẳng lẽ là liên quan đến họ Mộc trong lịch sử Lệ Giang? Phải biết rằng, trong tất cả các thành cổ ở Trung Quốc, chỉ có thành cổ Lệ Giang là không có tường thành, bởi vì chữ Mộc mà bao tường xung quanh sẽ thành chữ Khốn, nên Mộc phủ rất kiêng kị (*).
(*) Họ Mộc ở Lệ Giang vốn là một dòng họ người Nạp Tây, làm Thổ ti ở Lệ Giang suốt ba triều đại với 22 thế hệ, kéo dài 470 năm, ban đầu được triều Nguyên phong làm Thổ ti, về sau quy thuận nhà Minh, được Minh Thái Tổ ban cho họ Mộc của người Hán. Tuy chỉ là Thổ ti nhưng uy thế và sự giàu có của họ Mộc không thua gì bậc vương công. Phủ đệ của nhà họ Mộc còn rộng lớn bề thế hơn cả các vương phủ. Sau khi được đại tu vào năm 1998, cho đến nay Mộc phủ đã trở thành viện bảo tàng của thành cổ Lệ Giang.
Tương truyền lý do thành cổ Lệ Giang không có tường là do thủ lĩnh họ Mộc cho rằng nếu xây tường thành có nghĩa là tự giam mình vì chữ Mộc (木) nếu đóng khung xung quanh sẽ thành chữ Khốn (困), nghĩa là bị vây hãm, trói buộc, nên đã không xây thành xung quanh để bảo vệ.
Hắn đem suy nghĩ này nói với chú Trương, bị chú Trương phỉ nhổ cho một trận: “Bớt hộ cái đi thằng ranh này, cô chủ nhỏ vốn không phải tên như thế, lúc bốn năm tuổi được bế đến nhà một ông thầy tướng số phong thủy, ông thầy nói cô chủ nhỏ ngũ hành thiếu mộc, bà chủ lười đặt tên nên lấy luôn họ Mộc đặt cho cô ấy.”
Vậy sao cô lại biết võ công? Chú Trương không trả lời, giơ một bàn tay ra, co ba ngón lại, chỉ còn ngón cái và ngón trỏ, ra dấu chữ “bát” (八).
Một Vạn Ba vắt óc mãi mà không nghĩ ra được trong lịch sử số tám có liên quan gì đến cao thủ võ lâm: “Cô ấy là truyền nhân của bát đại la hán à?”
“Đồ đần! Cô chủ nhỏ nhà chúng ta luyện võ tám năm rồi.”
***
Xã hội bây giờ, có phải là thi đấu giành quán quân võ thuật Olympic đâu, một cô gái có thể dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm như thế, sao không học chơi đàn vẽ tranh nấu nướng đi, khi không lại học võ những tám năm làm cái gì? Chẳng lẽ là để chuyên đối phó với những kẻ vô sỉ như hắn sao?
Một Vạn Ba nơm nớp lo sợ, nói đùa với cô: “Cô chủ nhỏ này, cô đừng hiểu lầm, tôi với cô em ấy thật sự là lưỡng tình tương duyệt, gặp được nhau trong biển người mênh mông, chữ tình khó cưỡng, nên mới nhất thời lỡ tay. Thanh niên nam nữ, khác phái hút nhau, tôi cũng chưa làm chuyện gì xấu…”
Mộc Đại cười cười, ánh mắt thuận theo ngực hắn lướt xuống, dừng ở chỗ ba tấc dưới rốn hắn một chút, sau đó sầm mặt lại, thẳng một cước phóng lên hạ bộ hắn.
Con đàn bà độc ác này! Lại muốn đá vào bộ phận trọng yếu của hắn! Một Vạn Ba thét lên một tiếng che hai tay xuống dưới, cuống quít lùi về sau, hụt bậc thang sẩy chân một cái, ngã chổng vó trên cầu thang.
Mộc Đại không đá thật, chân cô chỉ giơ ra một chút như đang làm động tác giãn gân cốt, còn giả bộ tỏ ra kinh ngạc hỏi hắn: “Cậu sợ cái gì chứ, sao lại ngã nữa rồi?”
Trên thang truyền tới tiếng bước chân xen lẫn với tiếng ho khan khe khẽ, Một Vạn Ba mừng rớt nước mắt: Cứu tinh đến rồi.
Tiếng nhạc phía trước như có như không, Một Vạn Ba vừa căng thẳng canh xem có người qua đây không, vừa không ngừng thúc giục hai tên trước mặt: “Nhanh lên, nhanh lên đi!”
Hai tên này lấm la lấm lét, một tên mở cái rương đặt trên mặt đất, trên vành tai treo lủng lẳng cái khuyên tròn to bằng cả cái vòng tay, tên còn lại trên đầu nhuộm một nhúm tóc trắng, cong mông mò tới mò lui trong rương, sau đó vươn người một cái đứng thẳng lên, mỗi tay cầm một chai rượu ngoại, trên thân chai chi chít chữ Tây nhưng lại không phải tiếng Anh, liếc một cái đã thét giá rõ cao: “Trăm hai hai chai!”
“Mẹ nó!” Một Vạn Ba giãy nảy, “Sao lại lên giá? Hồi trước không phải là một trăm sao?”
Tóc Trắng khinh bỉ nhìn gã: “Trăm hai thì đã sao, trong bar không phải bán những một nghìn à, trong đó toàn mấy thằng mặt l*n tới tán gái, chè chén tứ tung còn gì? Mấy chai này vừa nhìn đã thấy một bầu trời đẳng cấp như thế, bán vậy là giá gốc rồi, hiểu chưa? Hơn nữa cái ông yêu cầu là hàng xách tay, không phải bán sỉ!”
Chai rượu quả thật là nhìn rất có đẳng cấp, bao bì đã được cải tiến, Một Vạn Ba xác nhận lại với hắn: “Bên trong có bị đổi không đấy, lỡ ông đổi sang cái loại cồn công nghiệp uống vào chết người thì sao?”
Tóc Trắng cảm thấy rất bị sỉ nhục: “Tôi sao có thể làm cái chuyện thất đức đó hả? Tôi dù làm hàng giả cũng là giả có tâm đấy nhé!”
Hiện giờ đã là chín giờ tối, bắt đầu vào giờ cao điểm của quán bar, Một Vạn Ba nhờ chú Trương trong quầy bar tạm chống đỡ giúp mình, không còn thời gian để cò kè nữa, trả tiền xong thì nhét một chai rượu vào trong áo khoác, cắp dưới nách một chai, sau đó đuổi người: “Đi mau, đi mau.”
Khuyên Tai To hậm hực, ôm lấy cái rương đi ra ngoài: “Qua cầu rút ván.”
Tóc Trắng cũng góp lời: “Không phải, là ăn cháo đái bát.”
Nếu là bình thường, Một Vạn Ba đã cho mỗi tên một cước vào mông, thế nhưng giờ thì không kịp nữa rồi, hắn chạy xuyên qua lối đi nhỏ tối mù, gọi với vào cho chú Trương nghe được: “Tới đây tới đây.”
Vọt nốt hai bước, trước mắt chợt sáng bừng, ánh sáng đèn xoay trên trần bắn ra tung tóe, phía trên quầy bar treo ngược một dàn ly đế cao có lớn có nhỏ, phản chiếu lại ánh đèn xoay, cả một dàn ly lung linh lấp lánh.
Họp Tan Tùy Duyên, trước mười một giờ là quán bar, sau mười một giờ là quán pub, quy mô không lớn, nhưng ở đây, thứ bán ra chẳng phải chính là tình cảm sao.
Chú Trương hiền lành đứng trong quầy bar gật gù, cứ như nhét vai lão sinh trong kinh kịch (*) vào giữa vở ballet Hồ Thiên Nga vậy, quả nhiên không hợp, vừa trông thấy Một Vạn Ba liền mắng: “Nhóc con, mày đi vãi nước tiểu ra khắp Ngọc Long Tuyết Sơn đó hả?”
(*) Các vai nam trong kinh kịch gọi là “sinh” (生), vai “lão sinh” (老生) là những nhân vật từ trung niên trở lên, phải đeo râu giả, vì vậy nên còn được gọi là “tu sinh” (須生, tu nghĩa là râu).
Một Vạn Ba đi đến, cười: “Đau bụng, chú phải thông cảm cho cháu chứ… Với lại, không phải cháu đã quay lại rồi sao?”
Hắn cúi người chui qua thanh chắn vào quầy bar, chú Trương còn quở gã thêm hai câu rồi mới rời đi.
Một Vạn Ba thở dài một hơi, xoay người ra vẻ sửa sang lại quầy rượu, thần không hay quỷ không biết đánh tráo hai chai rượu giả cắp dưới nách với hai chai rượu thật để trên kệ.
***
Mọi việc diễn ra rất thuận lợi, hơn mười giờ, Một Vạn Ba tiếp một cô sinh viên tới đây du lịch, gã khua môi múa mép, đùa cho em gái nhỏ cười không khép được miệng, sau đó đi một nước lớn, lấy từ trên kệ rượu xuống một chai rượu ngoại sáu mươi đồng, rất hào phóng rót cho em gái nọ nửa ly.
Em gái ngây thơ cực kỳ kinh ngạc: “Rượu này đắt tiền lắm đấy!”
Một Vạn Ba nhếch miệng cười, phải biết rằng, người đẹp ngắm dưới đèn là tốt nhất, dáng dấp hắn vốn rất được, lại thêm hiệu ứng ánh sáng, trông điển trai khỏi nói luôn.
Huống chi, trong tay hắn còn đang lắc lư một chiếc ly đế cao nữa chứ.
Một Vạn Ba nâng ly rượu đưa cho em gái: “Rượu ngon chính là để tặng người đẹp mà.”
Qua mười một giờ, khách đã vãn, chuyển thành quán pub, em gái nhỏ hăng hái bị rượu giả đánh gục, ỡm ờ theo Một Vạn Ba đi lên cầu thang ở phía sau, đang mơ màng thì bị hắn kéo vào lòng, vừa mới sửng sốt hắn đã hôn xuống, một tay còn xấu xa chui vào trong áo cô.
Dưới thang vang lên tiếng bước chân khe khẽ, không biết là vị khách nào ra phía sau đi vệ sinh, em gái nhỏ hơi xấu hổ, lại nghĩ, thời buổi bây giờ, việc ôm hôn này rất bình thường, người qua đường nhìn thấy đều sẽ tránh đi.
Nhưng người đến lại không tránh.
“Ông xã!”
Giọng nói không lớn, Một Vạn Ba run lên, em gái liền phản ứng lại, cô trân trối nhìn Một Vạn Ba với ánh mắt khó tin, lại nhìn về phía người đang đứng dưới chân cầu thang.
Là một cô gái khoảng hai mươi ba hai mươi tư tuổi, thân hình thon thả, khá là xinh đẹp, tóc dài, mặc một chiếc sơ mi rộng rãi màu xám bạc với áo hai dây màu trắng bó sát người trùm qua thắt lưng, trước ngực đeo một lô các loại vòng da vòng bạc gắn lông chim, phía dưới mặc một cái quần bò màu đen bó sát cùng với đôi bốt cổ thấp màu nâu, cả người tựa lên tay vịn, như cười như không.
Em gái nhỏ nhìn Một Vạn Ba chòng chọc, giọng nói run rẩy: “Ông xã?”
Cô gái kia cười cười: “Tình huống gì đây, lần trước quỳ bàn giặt còn chưa đủ phải không? Có điều có tiến bộ đấy, lần trước dùng tiền đi chơi gái, lần này…ít ra còn chơi không mất tiền.”
Mặt em gái nhỏ lúc đỏ lúc trắng, lại nói, cô thật sự không phải một tay phong nguyệt lão làng gì, cùng lắm chỉ là đầu óc mê muội, mơ ước biến diễm ngộ thành chân ái, không ngờ vừa bước một bước đã giẫm phải phân chó, vẻ mặt xấu đến không thể xấu hơn, quăng cho Một Vạn Ba một cái tát rồi bình bịch chạy xuống tầng, bật khóc nức nở.
Cô gái kia cũng chẳng thèm ngó ngàng đến cô nàng, từng bước từng bước đi lên thang, Một Vạn Ba căng thẳng đến nỗi mặt mày trắng bệch, vô thức lùi lên bậc thang, vừa đi vừa cười: “Cô chủ nhỏ, có chuyện gì…từ từ nói, cô gọi tôi như thế, tôi không dám nhận…không dám nhận.”
***
Bà chủ quán bar là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, tên là Hoắc Tử Hồng, bà nhận nuôi một cô con gái, chính là cô gái tên Mộc Đại trước mặt, có điều hai người tuổi tác cách biệt không quá lớn, không tương xứng làm mẹ con, vậy nên Mộc Đại vẫn thường gọi Hoắc Tử Hồng là dì Hồng.
Một Vạn Ba và chú Trương đều là nhân viên quầy rượu, chỉ khác thời gian vào làm, thường ngày, họ đều gọi Hoắc Tử Hồng là bà chủ, còn Mộc Đại thì lúc gọi thẳng tên, lúc gọi là cô chủ nhỏ.
Một Vạn Ba thật lòng rất sợ Mộc Đại.
Lần đầu tiên gặp cô là vào ngày thứ ba làm việc ở quán bar, Mộc Đại đi du ngoạn bên ngoài trở về, lúc Hoắc Tử Hồng giới thiệu, Một Vạn Ba như mở cờ trong bụng, ôm giấc mộng lớn muốn vừa lấy được người đẹp về nhà lại vừa được tiếp quản quán bar.
Thế là hắn nhanh chóng hành động, cứ lúc nào rảnh rỗi là lại sán tới trước mặt Mộc Đại, ân cần hỏi han dỗ ngon dỗ ngọt, Mộc Đại cũng rất lễ độ, thường cười một tiếng đáp lại hắn, Một Vạn Ba cảm thấy có hi vọng, vào một buổi chiều mát trời nọ, triển khai thêm một bước hành động.
Tay nghề vẽ vời của hắn rất khá, quệt quệt vài nét bút, nom cũng ra dáng, nghĩ rằng đa số các cô gái trẻ đều thích mấy chàng trai có chút tài văn nghệ, Một Vạn Ba quyết định đem sở trường của mình ra làm bước đột phá.
Mộc Đại quả nhiên có hứng thú, Một Vạn Ba nhân cơ thể ngồi xuống bên cạnh cô, vừa để cô vẽ vừa dạy cô về luật phối cảnh, càng nói càng dựa vào gần, thấy Mộc Đại không có biểu hiện phản cảm, thế là tiến thêm một bước, sờ lên tay cô.
Chiêu này được truyền lại từ các tiền bối có kinh nghiệm, dùng lần nào ăn lần đó, nếu cô không thích, hắn chỉ việc án binh bất động, còn nếu cô cũng có ý thì hắn sẽ nắm lấy tay cô.
Ai biết được rằng thế sự khó lường, một giây sau chợt vang lên tiếng gào khóc như lợn bị chọc tiết.
Mộc Đại nắm lấy ngón giữa của hắn, bẻ ngược ra sau, loài người có những lúc quả thật là yếu ớt, cả người những bảy tám mươi cân thế mà lại vì một ngón tay bị khống chế mà đau đến khóc thét, lúc bấy giờ hắn mới tỉnh ngộ ra rằng cô chủ nhỏ này không phải người đơn giản. Mộc Đại cũng không buông tay, trái lại lực đạo càng lúc càng thêm mạnh, trên mặt treo một nụ cười như có như không mà từ đó về sau mỗi lần nhìn thấy là da đầu hắn lại lập tức tê rần.
Khi đó Một Vạn Ba nào có suy nghĩ được gì nhiều, chỉ mong cô buông tay, đau nhức không giảm khiến hắn đâm nóng nảy, mắng loạn lên hết con đàn bà thối lại đến phò điếm tục tĩu đủ loại, tay kia giơ lên muốn đánh cô, bị cô bắt được cổ tay vặn mạnh một cái, đau đến trào nước mắt, lại nhấc chân lên muốn đá cô, bị cô gọn gàng trái phải đạp cho hai phát trúng hai cái đầu gối, quỳ phịch xuống.
Về sau Hoắc Tử Hồng nghe thấy động tĩnh đi qua, Mộc Đại mới chịu thả tay. Đáng thương cho Một Vạn Ba đến ngày thứ hai bước đi vẫn còn run, há miệng run rẩy cả bữa mà hai tay vẫn không bưng được bát.
Chú Trương chẳng những không thông cảm cho hắn, lại còn rất hả hê: “Đáng đời nhà mi! Cô chủ nhỏ nhà chúng ta không phải người thường đâu.”
Sao lại nói là không phải người thường? Một Vạn Ba thầm để lời này trong lòng, bắt đầu suy xét từ cái tên, cô họ Mộc, chẳng lẽ là liên quan đến họ Mộc trong lịch sử Lệ Giang? Phải biết rằng, trong tất cả các thành cổ ở Trung Quốc, chỉ có thành cổ Lệ Giang là không có tường thành, bởi vì chữ Mộc mà bao tường xung quanh sẽ thành chữ Khốn, nên Mộc phủ rất kiêng kị (*).
(*) Họ Mộc ở Lệ Giang vốn là một dòng họ người Nạp Tây, làm Thổ ti ở Lệ Giang suốt ba triều đại với 22 thế hệ, kéo dài 470 năm, ban đầu được triều Nguyên phong làm Thổ ti, về sau quy thuận nhà Minh, được Minh Thái Tổ ban cho họ Mộc của người Hán. Tuy chỉ là Thổ ti nhưng uy thế và sự giàu có của họ Mộc không thua gì bậc vương công. Phủ đệ của nhà họ Mộc còn rộng lớn bề thế hơn cả các vương phủ. Sau khi được đại tu vào năm 1998, cho đến nay Mộc phủ đã trở thành viện bảo tàng của thành cổ Lệ Giang.
Tương truyền lý do thành cổ Lệ Giang không có tường là do thủ lĩnh họ Mộc cho rằng nếu xây tường thành có nghĩa là tự giam mình vì chữ Mộc (木) nếu đóng khung xung quanh sẽ thành chữ Khốn (困), nghĩa là bị vây hãm, trói buộc, nên đã không xây thành xung quanh để bảo vệ.
Hắn đem suy nghĩ này nói với chú Trương, bị chú Trương phỉ nhổ cho một trận: “Bớt hộ cái đi thằng ranh này, cô chủ nhỏ vốn không phải tên như thế, lúc bốn năm tuổi được bế đến nhà một ông thầy tướng số phong thủy, ông thầy nói cô chủ nhỏ ngũ hành thiếu mộc, bà chủ lười đặt tên nên lấy luôn họ Mộc đặt cho cô ấy.”
Vậy sao cô lại biết võ công? Chú Trương không trả lời, giơ một bàn tay ra, co ba ngón lại, chỉ còn ngón cái và ngón trỏ, ra dấu chữ “bát” (八).
Một Vạn Ba vắt óc mãi mà không nghĩ ra được trong lịch sử số tám có liên quan gì đến cao thủ võ lâm: “Cô ấy là truyền nhân của bát đại la hán à?”
“Đồ đần! Cô chủ nhỏ nhà chúng ta luyện võ tám năm rồi.”
***
Xã hội bây giờ, có phải là thi đấu giành quán quân võ thuật Olympic đâu, một cô gái có thể dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm như thế, sao không học chơi đàn vẽ tranh nấu nướng đi, khi không lại học võ những tám năm làm cái gì? Chẳng lẽ là để chuyên đối phó với những kẻ vô sỉ như hắn sao?
Một Vạn Ba nơm nớp lo sợ, nói đùa với cô: “Cô chủ nhỏ này, cô đừng hiểu lầm, tôi với cô em ấy thật sự là lưỡng tình tương duyệt, gặp được nhau trong biển người mênh mông, chữ tình khó cưỡng, nên mới nhất thời lỡ tay. Thanh niên nam nữ, khác phái hút nhau, tôi cũng chưa làm chuyện gì xấu…”
Mộc Đại cười cười, ánh mắt thuận theo ngực hắn lướt xuống, dừng ở chỗ ba tấc dưới rốn hắn một chút, sau đó sầm mặt lại, thẳng một cước phóng lên hạ bộ hắn.
Con đàn bà độc ác này! Lại muốn đá vào bộ phận trọng yếu của hắn! Một Vạn Ba thét lên một tiếng che hai tay xuống dưới, cuống quít lùi về sau, hụt bậc thang sẩy chân một cái, ngã chổng vó trên cầu thang.
Mộc Đại không đá thật, chân cô chỉ giơ ra một chút như đang làm động tác giãn gân cốt, còn giả bộ tỏ ra kinh ngạc hỏi hắn: “Cậu sợ cái gì chứ, sao lại ngã nữa rồi?”
Trên thang truyền tới tiếng bước chân xen lẫn với tiếng ho khan khe khẽ, Một Vạn Ba mừng rớt nước mắt: Cứu tinh đến rồi.
Danh sách chương