Hỗn độn
Bob và Justus sững sờ nhìn nhau.
- Là cái gì thế? Bob hỏi.
- Đó là ông Carter. Ông ấy đang cáu điên. Chỉ tự hỏi, tại sao!
- Thì tại sao nữa! - Peter kêu lên từ phía ngoài, cậu đã nghe được tin nhắn kia qua cửa sổ để mở - Ông ta đã biết là bọn mình chui vào tầng hầm của ông ấy!
- Ông ấy không thể biết được - Justus khẳng định. Ta đã để lại tất cả vào chỗ cũ!
- Chỉ trừ cái hộp sắt.
- Chuyện này ta giải thích ngay bây giờ.
Justus cương quyết nói và lục lọi núi giấy tờ trên bàn làm việc, tìm số điện thoại của ông Carter. Cậu đang giận cùng cực.
- Mình gọi cho ông ta ngay lập tức. Ông ta có thể la thét vào mặt mình, nhưng ông ta cũng phải nói rõ lý do.
Justus tìm được tờ giấy nhấc ống nghe lên và bắt đầu quay số. Bob bật loa. Cậu muốn nhất thiết được theo dõi cú điện thoại này!
- Tôi đây! - ông Carter sủa lên ở phía đầu dây bên kia.
- Chào ông Carter. Tôi là Justus...
- Làm sao mà cậu còn dám gọi điện đến đây! Cậu nghĩ cái gì hả!
- Làm ơn, thưa ông, ông hãy cho biết nguyên nhân cơn giận dữ này.
- Nguyên nhân hả? Cậu tưởng tôi là đồ ngu chắc? Tôi đưa chìa khóa tầng hầm cho cậu! Tôi đã tin tưởng ở cậu! Thế cậu trả ơn tôi như thế nào!
- Ông Carter, tôi hoàn toàn không biết ông đang nói chuyện gì!
- Tôi nói chuyện gì hả? Thử đoán mà xem! Các cậu đã lọt vào những căn phòng riêng của tôi ở dưới tầng hầm! Và đã để lại một sự lộn xộn không tài nào chịu đựng được! Đấy là chuyện tôi đang nói đến đấy! - Carter thét lên.
- Lộn xộn hả? Thưa ông, tôi không hiểu hẳn. Ông có lý, chúng tôi đã vào những căn phòng đó của ông, nhưng mà...
- Không thể nào tưởng tượng được!
- Ông quả là có lý để mà giận dữ - Justus tìm cách chận đầu hướng gió. Chúng tôi đã cư xử không hẳn đúng.
- Đấy là nói rất nhẹ nhàng!
- Nhưng mà - Justus nhấn mạnh từng từ- chúng tôi không hề làm lộn xộn thứ gì! Chúng tôi đã để lại hai căn phòng đúng y như hiện trang khi chúng tôi bước vào!
- Chắc là trò đùa mới hả? Chẳng lẽ cậu nói rằng tôi đã ném đồ vật một cách lộn xộn vào trong đó đã từng cho quần áo nằm rải rác khắp nơi, đã mở những hòm gỗ ra, lục lọi lung tung rồi để nguyên như thế? - Ông Carter - Justus bình tĩnh. Tôi không biết ông đã làm những gì. Nhưng tôi chỉ có thể nói cho ông nghe rằng, khi chúng tôi bước vào thì những căn phòng trong tầng hầm đó đã ở trong một tình trạng không mấy trật tự. Chúng tôi chắc chắn không làm nó lộn xộn thêm đâu.
- Ha! Thế thì thủ phạm là ai?
Justus trầm ngâm cấu cấu môi dưới.
- Ông Carter, cái đó mới là câu hỏi cần giải đáp.
° ° °
Justus quét đèn pin vào căn phòng tầng hầm. Ngay sau cú điện thoại với ông Carter, họ đã lên đường quay trở lại Salem, bất chấp lời phản đối của Peter, người cứ mong mỏi có được một buổi tối nhàn rỗi và hoàn toàn chẳng mấy thích thú với chuyện phải lái xe hàng tiếng đồng hồ, để rồi lại phải tranh cãi với ông Carter khó chịu về việc kẻ nào đã khuấy tung thần hầm của ông.
- Chắc chắn không phải bọn tôi - Justus thề thốt không biết đã đến lần thứ bao nhiêu. Khi chúng tôi bước vào căn phòng này, trông nó đã y hệt như bây giờ. Về cái căn phòng thứ hai kia cũng thế. Chúng tôi đã hơi có phần ngạc nhiên về tình trạng này, nhưng không nghĩ tiếp. Lần cuối cùng ông xuống thăm tầng hầm là bao giờ?
- Ngày nào tôi cũng đi qua tầng hầm để ra bãi cát. Nhưng tôi không bước vào hai căn phòng đó kể từ khi tôi chuyển đồ gỗ vào trong đó.
- Đó là khi nào vậy?
- Ngay sau khi tôi rời bệnh viện. Cách đây một tháng.
- Như vậy có nghĩa là trong khoảng thời gian đó, thật sự là bất kỳ ai cũng có khả năng lục lọi những đồ đạc này.
- Như thế có nghĩa là gì hả - bất kỳ ai? Chẳng một ai vào được trong đó.
- Có đấy - Justus khẳng định. Nếu đi qua đường từ biển vào là chuyện rất dễ dàng. Còn những ổ khóa của hai cánh cửa - vâng thì... - cậu ngượng ngùng nhìn xuống đất.
- Các cậu đã mở nó ra! - ông Carter lại đột ngột gầm lên trong một cơn giận dữ mới. Làm sao mà các cậu lại dám mở cửa của tôi! Lẽ ra tôi phải gọi điện cho cảnh sát ngay lập tức!
- Ông đừng có nói chuyện ngớ ngẩn! - Justus gầm trở lại và Carter đau đớn nhăn mặt. Chúng tôi chỉ muốn giúp ông thôi.
- Các cậu gọi như thế là giúp hả? Tôi gọi đó là trò đột nhập, trò ăn trộm!
Justus chầm chậm hít hơi thật sâu, ép mình bình tĩnh, rồi cậu nói, giọng chậm rãi nhưng cũng sắc sảo tối đa:
- Ông Carter. Giờ là lúc kết thúc trò này đi!
- Bao giờ là thời điểm kết thúc chuyện trong nhà tôi thì người quyết định vẫn là...
- Ông Carter! - Justus thét lên chói chang và chủ nhân ngôi nhà giật nảy mình lên. Với hai con mắt mở lớn, ông ta chằm chặp nhìn Thám Tử Trưởng - Giờ đến lượt tôi nói! Và ông im lặng mà nghe cho hết đã! Dần dần thì tôi thấy đủ rồi đấy. Ngay từ giây phút đầu tiên. Ông đã cư xử với tôi như cư xử với một tên nô lệ! Ông gọi tôi tới nhà ông thay vì bản thân ông phải về Rocky Beach. Để rồi ngay sau đó lại muốn đuổi tôi đi, vì vẻ ngoài của tôi không thích hợp với những gì mà ông chờ đợi. Ông đã chơi với tôi một trò chơi ngu ngốc, và cho tới nay ông đã giấu chúng tôi một lượng lớn thông tin quan trọng. Ông hoàn toàn không có tinh thần cộng tác trong công việc!
Carter nhìn cậu lừ lừ.
- Tôi có lý do riêng.
- Chúng tôi biết lý do của ông!
Justus khẳng định và nói tiếp, giọng hơi dịu xuống một chút:
- Chúng tôi thật sự biết ông, ông Carter. Chúng tôi biết ông đang ở trong một tình huống khó khăn đến mức nào. Sau vụ tai nạn, ông bị thúc ép bao vây bởi những con người muốn kể cho ông nghe điều gì đó về quá khứ của ông, một thứ quá khứ mà ông không còn nhớ một chút nào. Cách đây hơn tuần, ông quay trở lại ngôi nhà của mình và hầu như không nhận ra nó. Ông đã giấu tất cả đồ đạc xuống dưới tầng hầm. Không phải để giấu bọn tôi, mà chủ yếu là để che giấu chúng trước bản thân ông. Kể từ đó ông tuyệt vọng đi tìm quá khứ của mình. Nhưng đồng thời ông cũng né tránh tất cả những gì đã có thể xảy ra trong quá khứ của ông.
- Vì nó không thể là sự thật được! - Ông Carter bực bội kêu lên.
- Tại sao không? Chẳng lẽ không thể xảy ra việc ông đã gia nhập nhóm đạo Soo-An sau cái chết của cha ông? Rằng ông đã chia tay với cuộc đời cũ và muốn bắt đầu một cuộc đời mới?
Bộ mặt vốn đã nhợt nhạt của ông Carter bây giờ lại càng nhợt nhạt hơn.
- Làm sao mà... - ông ta câm bặt.
- Đó là bí mật nghề thám tử - Justus trả lời cái câu hỏi chưa được thốt ra. Chúng tôi chỉ cần cộng hai với hai lại với nhau thôi, ông Carter. Và chúng tôi biết ngay tâm trạng của ông ra sao.
Casper Carter cúi đầu xuống.
- Cậu không biết được - ông ta thì thào vẻ cay đắng. Các cậu đúng là đã làm việc rất tốt và đã tìm được ra rất nhiều thứ trong một khoảng thời gian ngắn, tôi phải công nhận như vậy. Nhưng các cậu không thể biết cảm giác của tôi. Không một ai biết được. Các bạn bè cũ không, các bác sĩ cũng không, họ luôn nói là tôi phải bắt đầu lại từ đầu, cả Enid, người ngày nào cũng nói chuyện và khuyên nhủ tôi, cũng không hiểu tôi. Cứ chốc chốc tôi lại va phải những lời mách bảo trỏ vào chín tháng đã biến ra khỏi trí nhớ. Và chúng hoàn toàn chỉ là những lời mách bảo không liên quan gì đến cuộc sống ngày trước của tôi. Cái lũ người Soo-An đó, cái lũ người đã hiện ra trước giường bệnh và muốn kể cho tôi rằng họ là anh chị em của tôi! Đúng là chuyện hết sức lố bịch! Tôi không thể giải thích được, làm sao mà tôi lại có thể sa xuống thấp như thế - Người đàn ông cay đắng cười lên một tràng ngắn - Thứ duy nhất khiến tôi hài lòng sau khi quay trở về đây chỉ là cái bể kính với con rắn nằm bên trong, con vật đã được ai đó chăm sóc trong thời gian tôi nằm bệnh viện. Con rắn, biểu tượng của sự khôn ngoan. Tôi nghĩ, nó là một dấu hiệu tốt - nhưng phần còn lại, chỉ là một cơn ác mộng! Và vì vậy mà tôi phải nhớ ra cho bằng được. Tôi phải nhớ cho bằng được, các cậu hiểu không?
- Thế thì ông nên hỗ trợ, thay vì cứ ngáng đường điều tra chúng tôi. Nếu muốn chúng tôi giúp đỡ ông, thì ông phải tin tưởng ở chúng tôi, ông Carter.
Im lặng kéo dài. Ông Carter không nhìn bộ ba mà đưa mắt quét qua căn phòng tầng hầm. Ánh đèn yếu dần, yếu dần và chầm chậm, cảnh hỗn độn xung quanh họ chìm vào bóng tối. Cuối cùng, Carter chầm chậm gật đầu.
- Được. Ta làm việc chung.
- Rất sẵn lòng.
Ông Carter thở dài nặng nề và phác một cứ chỉ bao quát toàn bộ tầng hầm.
- Tại sao lại có người lục lọi đồ của tôi?
- Vì anh ta đã tìm một thứ gì đó - Justus trả lời - Và cũng có thể đã tìm ra. Nhưng còn những câu hỏi khác, ít nhất cũng quan trọng y như vậy: Ai đã làm điều đó? Chuyện này có liên quan gì đến nhóm đạo Soo-An không? Con bọ dừa thiêng xứ Sinnurius có đóng một vai trò gì không? Ai đã viết lời đe doạ lên trên kính xe của Peter?
Ông Carter bối rối nhìn cậu:
- Con bọ dừa thiêng? Đe dọa? Bây giờ cậu làm tôi sợ, Justus Jonas. Chẳng lẽ còn nhiều việc mà tôi hoàn toàn không biết?
- Sao, ông không biết gì về con bọ dừa thiêng? - Bob ngạc nhiên.
- Không.
- Ông đã xem xét kỹ mọi đồ vật trước khi ông cho người khuân nó xuống dưới này, đúng không?
Ông Carter lắc đầu:
- Không xem hết, không.
Justus nâng tà áo thun lên, rút từ trong người ra chiếc hộp màu bạc:
- Cái này thì sao?
- Tôi không biết. Có thể nó lẫn lộn trong cái đống đồ kia. Nhưng ít nhất tôi cũng không nhìn vào bên trong. Trông nó lố bịch quá! Ngày trước không đời nào tôi lại đi mua những trò tinh tinh nhảm nhí thế này.
Nhưng rồi đột nhiên, ông Carter lại nảy nghi ngờ và cái nét mặt cáu kỉnh khó chịu cũ xưa quay lại:
- Nhưng mà này: làm sao mà cái hộp này lại chui vào trong áo thun của cậu được, nếu nó là của tôi?
Thám Tử Trưởng khoác lên mặt một nụ cười dễ thương, khiến người đối diện muốn buông vũ khí:
- Công tác điều tra mà. Tôi nghĩ tới lúc ta phải cho nhau nghe nhưng thông tin mới nhất, ông Carter. Chắc chắn là còn một vài chuyện mà ông chưa biết.
- Mà tôi không biết - Carter sửa lại.
- Rồi sau đó chúng ta sẽ cùng nhau lên đường đi tìm bảy cánh cửa. Mặc dù tôi vẫn chưa biết, bằng cách nào và tại sao: nhưng chúng là chìa khóa cho mọi chuyện! Nếu ta tìm thấy những cánh cửa đó, ta có thể phát hiện ra bí mật trong quá khứ của ông!
Ông Carter mỉm cười kiêu ngạo:
- Tôi đã nói mà! Ngay từ đầu! Ta đi lên trên. Đèn sắp hết pin rồi. Tôi không muốn tiếp tục lần mò trong bóng tối.
Họ rời căn phòng và theo hành lang ra phía cầu thang. Đúng lúc Justus đặt chân lên bậc thang thấp nhất thì họ nghe thấy tiếng động. Tiếng bước chân! Có ai đó đang vội vã theo cầu thang đi lên trên! Một chút sau, cánh cửa kêu cót két rồi sập vào ổ.
Bob và Justus sững sờ nhìn nhau.
- Là cái gì thế? Bob hỏi.
- Đó là ông Carter. Ông ấy đang cáu điên. Chỉ tự hỏi, tại sao!
- Thì tại sao nữa! - Peter kêu lên từ phía ngoài, cậu đã nghe được tin nhắn kia qua cửa sổ để mở - Ông ta đã biết là bọn mình chui vào tầng hầm của ông ấy!
- Ông ấy không thể biết được - Justus khẳng định. Ta đã để lại tất cả vào chỗ cũ!
- Chỉ trừ cái hộp sắt.
- Chuyện này ta giải thích ngay bây giờ.
Justus cương quyết nói và lục lọi núi giấy tờ trên bàn làm việc, tìm số điện thoại của ông Carter. Cậu đang giận cùng cực.
- Mình gọi cho ông ta ngay lập tức. Ông ta có thể la thét vào mặt mình, nhưng ông ta cũng phải nói rõ lý do.
Justus tìm được tờ giấy nhấc ống nghe lên và bắt đầu quay số. Bob bật loa. Cậu muốn nhất thiết được theo dõi cú điện thoại này!
- Tôi đây! - ông Carter sủa lên ở phía đầu dây bên kia.
- Chào ông Carter. Tôi là Justus...
- Làm sao mà cậu còn dám gọi điện đến đây! Cậu nghĩ cái gì hả!
- Làm ơn, thưa ông, ông hãy cho biết nguyên nhân cơn giận dữ này.
- Nguyên nhân hả? Cậu tưởng tôi là đồ ngu chắc? Tôi đưa chìa khóa tầng hầm cho cậu! Tôi đã tin tưởng ở cậu! Thế cậu trả ơn tôi như thế nào!
- Ông Carter, tôi hoàn toàn không biết ông đang nói chuyện gì!
- Tôi nói chuyện gì hả? Thử đoán mà xem! Các cậu đã lọt vào những căn phòng riêng của tôi ở dưới tầng hầm! Và đã để lại một sự lộn xộn không tài nào chịu đựng được! Đấy là chuyện tôi đang nói đến đấy! - Carter thét lên.
- Lộn xộn hả? Thưa ông, tôi không hiểu hẳn. Ông có lý, chúng tôi đã vào những căn phòng đó của ông, nhưng mà...
- Không thể nào tưởng tượng được!
- Ông quả là có lý để mà giận dữ - Justus tìm cách chận đầu hướng gió. Chúng tôi đã cư xử không hẳn đúng.
- Đấy là nói rất nhẹ nhàng!
- Nhưng mà - Justus nhấn mạnh từng từ- chúng tôi không hề làm lộn xộn thứ gì! Chúng tôi đã để lại hai căn phòng đúng y như hiện trang khi chúng tôi bước vào!
- Chắc là trò đùa mới hả? Chẳng lẽ cậu nói rằng tôi đã ném đồ vật một cách lộn xộn vào trong đó đã từng cho quần áo nằm rải rác khắp nơi, đã mở những hòm gỗ ra, lục lọi lung tung rồi để nguyên như thế? - Ông Carter - Justus bình tĩnh. Tôi không biết ông đã làm những gì. Nhưng tôi chỉ có thể nói cho ông nghe rằng, khi chúng tôi bước vào thì những căn phòng trong tầng hầm đó đã ở trong một tình trạng không mấy trật tự. Chúng tôi chắc chắn không làm nó lộn xộn thêm đâu.
- Ha! Thế thì thủ phạm là ai?
Justus trầm ngâm cấu cấu môi dưới.
- Ông Carter, cái đó mới là câu hỏi cần giải đáp.
° ° °
Justus quét đèn pin vào căn phòng tầng hầm. Ngay sau cú điện thoại với ông Carter, họ đã lên đường quay trở lại Salem, bất chấp lời phản đối của Peter, người cứ mong mỏi có được một buổi tối nhàn rỗi và hoàn toàn chẳng mấy thích thú với chuyện phải lái xe hàng tiếng đồng hồ, để rồi lại phải tranh cãi với ông Carter khó chịu về việc kẻ nào đã khuấy tung thần hầm của ông.
- Chắc chắn không phải bọn tôi - Justus thề thốt không biết đã đến lần thứ bao nhiêu. Khi chúng tôi bước vào căn phòng này, trông nó đã y hệt như bây giờ. Về cái căn phòng thứ hai kia cũng thế. Chúng tôi đã hơi có phần ngạc nhiên về tình trạng này, nhưng không nghĩ tiếp. Lần cuối cùng ông xuống thăm tầng hầm là bao giờ?
- Ngày nào tôi cũng đi qua tầng hầm để ra bãi cát. Nhưng tôi không bước vào hai căn phòng đó kể từ khi tôi chuyển đồ gỗ vào trong đó.
- Đó là khi nào vậy?
- Ngay sau khi tôi rời bệnh viện. Cách đây một tháng.
- Như vậy có nghĩa là trong khoảng thời gian đó, thật sự là bất kỳ ai cũng có khả năng lục lọi những đồ đạc này.
- Như thế có nghĩa là gì hả - bất kỳ ai? Chẳng một ai vào được trong đó.
- Có đấy - Justus khẳng định. Nếu đi qua đường từ biển vào là chuyện rất dễ dàng. Còn những ổ khóa của hai cánh cửa - vâng thì... - cậu ngượng ngùng nhìn xuống đất.
- Các cậu đã mở nó ra! - ông Carter lại đột ngột gầm lên trong một cơn giận dữ mới. Làm sao mà các cậu lại dám mở cửa của tôi! Lẽ ra tôi phải gọi điện cho cảnh sát ngay lập tức!
- Ông đừng có nói chuyện ngớ ngẩn! - Justus gầm trở lại và Carter đau đớn nhăn mặt. Chúng tôi chỉ muốn giúp ông thôi.
- Các cậu gọi như thế là giúp hả? Tôi gọi đó là trò đột nhập, trò ăn trộm!
Justus chầm chậm hít hơi thật sâu, ép mình bình tĩnh, rồi cậu nói, giọng chậm rãi nhưng cũng sắc sảo tối đa:
- Ông Carter. Giờ là lúc kết thúc trò này đi!
- Bao giờ là thời điểm kết thúc chuyện trong nhà tôi thì người quyết định vẫn là...
- Ông Carter! - Justus thét lên chói chang và chủ nhân ngôi nhà giật nảy mình lên. Với hai con mắt mở lớn, ông ta chằm chặp nhìn Thám Tử Trưởng - Giờ đến lượt tôi nói! Và ông im lặng mà nghe cho hết đã! Dần dần thì tôi thấy đủ rồi đấy. Ngay từ giây phút đầu tiên. Ông đã cư xử với tôi như cư xử với một tên nô lệ! Ông gọi tôi tới nhà ông thay vì bản thân ông phải về Rocky Beach. Để rồi ngay sau đó lại muốn đuổi tôi đi, vì vẻ ngoài của tôi không thích hợp với những gì mà ông chờ đợi. Ông đã chơi với tôi một trò chơi ngu ngốc, và cho tới nay ông đã giấu chúng tôi một lượng lớn thông tin quan trọng. Ông hoàn toàn không có tinh thần cộng tác trong công việc!
Carter nhìn cậu lừ lừ.
- Tôi có lý do riêng.
- Chúng tôi biết lý do của ông!
Justus khẳng định và nói tiếp, giọng hơi dịu xuống một chút:
- Chúng tôi thật sự biết ông, ông Carter. Chúng tôi biết ông đang ở trong một tình huống khó khăn đến mức nào. Sau vụ tai nạn, ông bị thúc ép bao vây bởi những con người muốn kể cho ông nghe điều gì đó về quá khứ của ông, một thứ quá khứ mà ông không còn nhớ một chút nào. Cách đây hơn tuần, ông quay trở lại ngôi nhà của mình và hầu như không nhận ra nó. Ông đã giấu tất cả đồ đạc xuống dưới tầng hầm. Không phải để giấu bọn tôi, mà chủ yếu là để che giấu chúng trước bản thân ông. Kể từ đó ông tuyệt vọng đi tìm quá khứ của mình. Nhưng đồng thời ông cũng né tránh tất cả những gì đã có thể xảy ra trong quá khứ của ông.
- Vì nó không thể là sự thật được! - Ông Carter bực bội kêu lên.
- Tại sao không? Chẳng lẽ không thể xảy ra việc ông đã gia nhập nhóm đạo Soo-An sau cái chết của cha ông? Rằng ông đã chia tay với cuộc đời cũ và muốn bắt đầu một cuộc đời mới?
Bộ mặt vốn đã nhợt nhạt của ông Carter bây giờ lại càng nhợt nhạt hơn.
- Làm sao mà... - ông ta câm bặt.
- Đó là bí mật nghề thám tử - Justus trả lời cái câu hỏi chưa được thốt ra. Chúng tôi chỉ cần cộng hai với hai lại với nhau thôi, ông Carter. Và chúng tôi biết ngay tâm trạng của ông ra sao.
Casper Carter cúi đầu xuống.
- Cậu không biết được - ông ta thì thào vẻ cay đắng. Các cậu đúng là đã làm việc rất tốt và đã tìm được ra rất nhiều thứ trong một khoảng thời gian ngắn, tôi phải công nhận như vậy. Nhưng các cậu không thể biết cảm giác của tôi. Không một ai biết được. Các bạn bè cũ không, các bác sĩ cũng không, họ luôn nói là tôi phải bắt đầu lại từ đầu, cả Enid, người ngày nào cũng nói chuyện và khuyên nhủ tôi, cũng không hiểu tôi. Cứ chốc chốc tôi lại va phải những lời mách bảo trỏ vào chín tháng đã biến ra khỏi trí nhớ. Và chúng hoàn toàn chỉ là những lời mách bảo không liên quan gì đến cuộc sống ngày trước của tôi. Cái lũ người Soo-An đó, cái lũ người đã hiện ra trước giường bệnh và muốn kể cho tôi rằng họ là anh chị em của tôi! Đúng là chuyện hết sức lố bịch! Tôi không thể giải thích được, làm sao mà tôi lại có thể sa xuống thấp như thế - Người đàn ông cay đắng cười lên một tràng ngắn - Thứ duy nhất khiến tôi hài lòng sau khi quay trở về đây chỉ là cái bể kính với con rắn nằm bên trong, con vật đã được ai đó chăm sóc trong thời gian tôi nằm bệnh viện. Con rắn, biểu tượng của sự khôn ngoan. Tôi nghĩ, nó là một dấu hiệu tốt - nhưng phần còn lại, chỉ là một cơn ác mộng! Và vì vậy mà tôi phải nhớ ra cho bằng được. Tôi phải nhớ cho bằng được, các cậu hiểu không?
- Thế thì ông nên hỗ trợ, thay vì cứ ngáng đường điều tra chúng tôi. Nếu muốn chúng tôi giúp đỡ ông, thì ông phải tin tưởng ở chúng tôi, ông Carter.
Im lặng kéo dài. Ông Carter không nhìn bộ ba mà đưa mắt quét qua căn phòng tầng hầm. Ánh đèn yếu dần, yếu dần và chầm chậm, cảnh hỗn độn xung quanh họ chìm vào bóng tối. Cuối cùng, Carter chầm chậm gật đầu.
- Được. Ta làm việc chung.
- Rất sẵn lòng.
Ông Carter thở dài nặng nề và phác một cứ chỉ bao quát toàn bộ tầng hầm.
- Tại sao lại có người lục lọi đồ của tôi?
- Vì anh ta đã tìm một thứ gì đó - Justus trả lời - Và cũng có thể đã tìm ra. Nhưng còn những câu hỏi khác, ít nhất cũng quan trọng y như vậy: Ai đã làm điều đó? Chuyện này có liên quan gì đến nhóm đạo Soo-An không? Con bọ dừa thiêng xứ Sinnurius có đóng một vai trò gì không? Ai đã viết lời đe doạ lên trên kính xe của Peter?
Ông Carter bối rối nhìn cậu:
- Con bọ dừa thiêng? Đe dọa? Bây giờ cậu làm tôi sợ, Justus Jonas. Chẳng lẽ còn nhiều việc mà tôi hoàn toàn không biết?
- Sao, ông không biết gì về con bọ dừa thiêng? - Bob ngạc nhiên.
- Không.
- Ông đã xem xét kỹ mọi đồ vật trước khi ông cho người khuân nó xuống dưới này, đúng không?
Ông Carter lắc đầu:
- Không xem hết, không.
Justus nâng tà áo thun lên, rút từ trong người ra chiếc hộp màu bạc:
- Cái này thì sao?
- Tôi không biết. Có thể nó lẫn lộn trong cái đống đồ kia. Nhưng ít nhất tôi cũng không nhìn vào bên trong. Trông nó lố bịch quá! Ngày trước không đời nào tôi lại đi mua những trò tinh tinh nhảm nhí thế này.
Nhưng rồi đột nhiên, ông Carter lại nảy nghi ngờ và cái nét mặt cáu kỉnh khó chịu cũ xưa quay lại:
- Nhưng mà này: làm sao mà cái hộp này lại chui vào trong áo thun của cậu được, nếu nó là của tôi?
Thám Tử Trưởng khoác lên mặt một nụ cười dễ thương, khiến người đối diện muốn buông vũ khí:
- Công tác điều tra mà. Tôi nghĩ tới lúc ta phải cho nhau nghe nhưng thông tin mới nhất, ông Carter. Chắc chắn là còn một vài chuyện mà ông chưa biết.
- Mà tôi không biết - Carter sửa lại.
- Rồi sau đó chúng ta sẽ cùng nhau lên đường đi tìm bảy cánh cửa. Mặc dù tôi vẫn chưa biết, bằng cách nào và tại sao: nhưng chúng là chìa khóa cho mọi chuyện! Nếu ta tìm thấy những cánh cửa đó, ta có thể phát hiện ra bí mật trong quá khứ của ông!
Ông Carter mỉm cười kiêu ngạo:
- Tôi đã nói mà! Ngay từ đầu! Ta đi lên trên. Đèn sắp hết pin rồi. Tôi không muốn tiếp tục lần mò trong bóng tối.
Họ rời căn phòng và theo hành lang ra phía cầu thang. Đúng lúc Justus đặt chân lên bậc thang thấp nhất thì họ nghe thấy tiếng động. Tiếng bước chân! Có ai đó đang vội vã theo cầu thang đi lên trên! Một chút sau, cánh cửa kêu cót két rồi sập vào ổ.
Danh sách chương