RÕ RÀNG AVA LÀ MỘT NHÂN VẬT ĐƯỢC SẮP XẾP xuất hiện tại buổi tiệc để mang đến sự ngạc nhiên cho mọi người. Nhưng tôi chắc rằng không có ai ở đây ngạc nhiên hơn tôi cả. Thật không thể tin làm sao tôi không được biết trước chuyện này cơ chứ? Tôi đóng khung trong thế giới riêng biệt của mình đến mức không hề để ý đến cuộc sống của cô Sabine chăng? Tôi không thể đuổi Ava đi mặc dù trong lòng tôi muốn vậy xiết bao. Trước khi tôi kịp phản ứng gì với việc cô ta nhìn thấy được Riley, thì cô Sabine đã ra đến cửa.
“Ôi, chào cậu! Cô bé này là cháu gái của tớ...” Cô Sabine nói, và nhanh nhẹn đưa Ava vào nơi đãi tiệc – nơi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tôi bồn chồn quanh quẩn ngay đấy, tự hỏi liệu cái cô Ava với thứ năng lực siêu linh kia có đề cập đến chuyện đứa em gái đã chết của tôi với cô Sabine không. Nhưng sau đó, cô Sabine dặn tôi đi lấy thức uống cho Ava, và lúc tôi quay lại thì cô đang đang xem bói.
“Cháu nên đứng vô hàng đi, trước khi nó dài thêm!” Cô Sabine đùa. Vai của cô ép sát vai Frankenstein – người dù có hay không có mặt nạ thì cũng không phải là một quý ông dễ thương chút nào. Ông ta làm cùng tòa nhà với cô. Ông ta không phải là nhà đầu tư lớn và thành công như vẻ bề ngoài. Thực tế là ông ta còn đang sống với cha mẹ mình nữa cơ.
Nhưng tôi không muốn nói với cô những điều đó vì chắc hẳn cô sẽ không tin những điều tôi tiết lộ và có thể mất vui. Vì thế, tôi chỉ còn biết lắc đầu tự nhủ với mình: “Có thể lúc nào đó, mình sẽ nói với cô sau!”
Thật sự tôi thấy mừng khi nhìn cô Sabine vui vẻ, tươi trẻ như thế này, với cả một nhóm đông bạn bè xung quanh. Cô đã quan tâm đến chuyện hẹn hò trở lại. Chỉ chừng đó thôi cũng đủ là một tín hiệu rất đáng vui với tôi rồi.
Còn tôi, tôi thấy mình cần nghỉ ngơi đôi chút vì những ý nghĩ tình cờ, những ánh hào quang rung động, những năng lượng xoay tít quanh mọi người làm tôi mệt mỏi. Và trên hết thảy, tôi thấy mình quá căng thẳng với sự có mặt của... Damen.
Cho đến giờ, tôi đã cố giữ khoảng cách, cố đối xử lạnh nhạt và thờ ơ với anh ta khi gặp ở trường. Nhưng chuyện bất ngờ gặp Damen tối nay, trong trang phục là “nửa kia” của tôi... Trời đất ơi, tôi không biết phải nghĩ sao đây.
Hết cô nàng tóc đỏ kiêu kỳ, đến Stacia. Và ai biết là còn những cô gái nào nữa chứ. Tôi không còn tin mình là cái gì đó rất đặc biệt của anh ta nữa. Không bao giờ là tôi. Anh ta quyến rũ họ bằng sức hút, bằng vẻ đẹp trai, lịch lãm và bằng những thủ thuật kỳ bí không thể giải thích được.
Tôi đưa bó hoa Damen tặng lên mũi mình. Hai mươi bốn bông hoa tulip, tất cả điều màu đỏ thắm. Hoa tulip thường chỉ được nhắc đến vì vẻ đẹp lộng lẫy chứ hiếm ai nhắc đến mùi hương của chúng. Nhưng lúc này, tôi nhận ra mùi hương của tulip cũng rất dịu dàng.
Một chút ngọt ngào. Một chút sâu thẳm. Một cảm giác dễ chịu.
Tôi hít thật sâu vào và cảm thấy như mình tan biến trong mùi hương đằm thắm ấy. Một cách sâu kín nhất, tôi nhận ra mình thích Damen. Thật sự rất thích. Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi thích anh ta. Và bất kể tôi đã rất cố gắng để giả vờ chứng tỏ điều ngược lại, thì điều đó cũng không làm bớt đi một mảy may sự thật nào.
Trước khi gặp Damen, tôi đã cam chịu số phận cô đơn của mình. Tôi nghĩ sẽ không bao giờ có bạn trai nữa, không bao giờ thân với một ai khác. Làm sao tôi có thể hẹn hò khi những cái đụng chạm cứ “khai thật” hết cho tôi biết về nửa kia của mình? Làm sao tôi có thể giữ mối quan hệ khi lúc nào tôi cũng biết nửa kia đang nghĩ gì? Chỉ có Damen...! Tôi chưa bao giờ có cơ hội phân tích và đoán được một chút xíu ý nghĩ bí mật nào của anh ấy!
Có thể bạn nghĩ rằng, thật thú vị nếu một ngày nào đó mình có trong người thứ năng lực siêu linh. Mình đọc được những ý nghĩ, thấy được những sắc màu từ vầng hào quang tỏa ra quanh người khác. Nhưng tin tôi đi, không phải vậy đâu! Tôi sẵn sàng trả lại tất cả những năng lực siêu linh này để được trở về với cuộc sống bình thường, yên ổn ngày xưa, để làm một cô gái hồn nhên, vui vẻ như bao cô gái khác.
Bởi vì ngay cả những người bạn tốt nhất của bạn thì cũng có khi họ nghĩ những điều không tốt về bạn. Và để giữ các mối quan hệ, lúc nào cũng cần rất nhiều sự tha thứ thay vì cứ biết hết những sự thật phơi bày ra trước mắt.
Có lẽ cũng chính vì vậy mà Damen trong mắt tôi tuyệt đến vậy. Anh ấy là người duy nhất tôi không thể đọc được, là người duy nhất có thể làm im lặng mọi âm thanh của người khác. Anh ta làm tôi cảm thấy mình gần với con người bình thường nhất, dù điều đó đúng là chẳng-bình-thường tí nào.
Tôi ngồi trên một cái ghế trong phòng khách, sửa lại các nếp trên chiếc váy của mình, nhìn những quả cầu nước lắc lư đổi màu khi nó trượt trên mặt hồ sáng chói. Tôi đắm chìm trong suy nghĩ của mình và khung cảnh tuyệt vời trước mắt, đến mức không chú ý đến sự xuất hiện của Damen.
“Xin chào!”, anh ta cười.
Tôi giật nảy mình, nhìn lên và cảm thấy cả cơ thể mình đang nóng bừng.
“Buổi tiệc vui quá!” Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, trong khi tôi nhìn chằm chằm một điểm vô định phía trước, lắp bắp để thoát khỏi cơn căng thẳng này.
“Em hóa trang giống Marie lắm!”, anh nói, tay vuốt ve sợi lông chim dài màu đen mà tôi gắn trên bộ tóc giả.
Tôi mím chặt môi. Một cảm giác căng thẳng, muốn chạy trốn cứ vây bủa quanh mình. Nhưng sau đó, tôi hít một hơi sâu để cố lấy lại bình tĩnh. Tự cho phép mình sống một cách bình thường, chỉ trong một đêm. Có gì là sai chứ?
“Và anh thì cũng giống hệt như Count Fersen”, cuối cùng tôi cũng mở lời được.
“Xin gọi tôi là Axel”, anh ta bật cười, nghiêng đầu và nói y như mình là chàng Axel thật.
“Chỗ cho thuê quần áo hóa trang có tính thêm tiền của anh vì cái lỗ thủng này không?”, tôi thấy thoải mái hơn, gật đầu chỉ một lỗ sờn gần vai áo anh.
Anh nháy mắt cười.
“Không phải thuê đâu, áo của anh mà. Cái lỗ ấy là hậu quả do pháo bông rơi trúng. Nhưng nếu đang trong vở kịch thì anh trả lời như thế nào nhỉ?”
“Ồ, anh sẽ trả lời... Đó là vì khi anh đang theo đuổi một cô gái tóc đen...” Tôi liếc nhìn anh ta, tự dưng cảm thấy mình dễ dàng buông ra những câu bông đùa hơn hẳn.
“Ôi trời, đó là kịch bản em mới viết lại à?”, anh cười.
Tôi cũng cười, chân đung đưa nhè nhẹ. Thật tuyệt! Đã lâu lắm rồi tôi mới có lại cảm giác như thế này. Cảm giác tự nhiên. Hành động tự nhiên. Những câu nói tự nhiên của một cô gái bình thường. Với tình cảm mới lớn bình thường như bao con người khác.
“Trong kịch bản mới chỉ có hai chúng ta... Và em, Marie, em phải giữ mái tóc đẹp của mình như thế này này...” Anh lướt ngón tay trỏ trên mái tóc, xuống cổ tôi, rồi nấn ná một chút ở phần bên dưới vành tai.
“Sao em không xếp hàng xem bói?” Damen thì thầm, mấy ngón tay anh kéo xuống quai hàm, má của tôi, vòng qua tai, trong khi môi anh gần tôi đến nỗi chúng tôi có thể nghe được hơi thở của cả hai đang trộn lẫn vào nhau.
Tôi nhún vai và mím môi, lòng thầm mong anh đừng nói nữa, mà hãy hôn tôi đi.
“Em có nghi ngờ gì anh không?”
“Không... Em chỉ... Em không biết!” Tôi lắp bắp tiếng được tiếng mất, thất vọng, muốn hét lên.
Tại sao anh ta lại nói mãi như thế nhỉ? Anh ta có biết đây là khoảng thời gian ngắn ngủi cuối cùng còn lại của tôi để có được những trải nghiệm bình thường của một đôi nam nữ bên nhau? Có thể những cơ hội như thế này sẽ không bao giờ xuất hiện lại trong tương lai...
“Sao anh cũng không xếp hàng?” Tôi hỏi, không thèm giấu sự thất vọng trong chất giọng của mình.
“Phí thời gian!”, anh ta cười. “Không thể nào đọc được ý nghĩ, hay đoán trước tương lai, phải không?”
Tôi nhìn vào hồ nước, nơi nhấp nháy những quả cầu. Chúng không chỉ chuyển sang màu hồng mà còn tạo thành hình trái tim.
“Em giận anh à?” Damen đưa tay nâng cằm tôi lên, kéo mặt tôi quay lại, đối diện với anh.
Sao nhỉ? Tôi không biết nữa. Đôi khi, anh ta nói chuyện giống tất cả mọi người ở đây, nhưng đôi khi anh nói theo một kiểu khác... Cứ như một nhân vật bước ra từ tác phẩm Đỉnh Gió Hú.
“Không ạ! Em không giận!” Tôi mỉm cười.
Anh cũng mỉm cười. Những ngón tay của anh lướt dưới mái tóc trước trán tôi, tìm vết sẹo trên trán. Cử chỉ ấy khiến tôi hốt hoảng, giật mạnh đầu ra khỏi tay anh.
“Sao em có vết sẹo đó?” Anh hỏi, rút tay về, nhìn chăm chăm vào tôi với tất cả sự ấm áp và chân thành.
Nhưng tôi không trả lời.
Đêm nay, tôi không muốn trả lời. Tôi không muốn gắn cho mình bất cứ quá khứ hay trách nhiệm nào với những người thân yêu của mình. Đêm nay, tôi không phải là Ever. Tôi muốn mình là Marie, được tán tỉnh, được chơi đùa, được quên đi bản thân, được đưa ra những quyết định mà không cần lo lắng.
Và nếu anh ta là Count Fersen, thì anh ta đã im lặng và hôn tôi rồi.
“Em không muốn nói về điều đó”. Tôi quay đi, nhìn những quả cầu nước chuyển sang màu đỏ và tạo thành một bông hoa tulip.
“Vậy em muốn nói về chuyện gì?” Giọng anh thì thầm. Anh nhìn tôi bằng đôi mắt như hồ nước sâu vô bờ bến, mời mọc và cuốn hút.
“Em không muốn nói gì cả...” Tôi thì thầm, nín thở khi môi anh chạm vào môi tôi.
“Ôi, chào cậu! Cô bé này là cháu gái của tớ...” Cô Sabine nói, và nhanh nhẹn đưa Ava vào nơi đãi tiệc – nơi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tôi bồn chồn quanh quẩn ngay đấy, tự hỏi liệu cái cô Ava với thứ năng lực siêu linh kia có đề cập đến chuyện đứa em gái đã chết của tôi với cô Sabine không. Nhưng sau đó, cô Sabine dặn tôi đi lấy thức uống cho Ava, và lúc tôi quay lại thì cô đang đang xem bói.
“Cháu nên đứng vô hàng đi, trước khi nó dài thêm!” Cô Sabine đùa. Vai của cô ép sát vai Frankenstein – người dù có hay không có mặt nạ thì cũng không phải là một quý ông dễ thương chút nào. Ông ta làm cùng tòa nhà với cô. Ông ta không phải là nhà đầu tư lớn và thành công như vẻ bề ngoài. Thực tế là ông ta còn đang sống với cha mẹ mình nữa cơ.
Nhưng tôi không muốn nói với cô những điều đó vì chắc hẳn cô sẽ không tin những điều tôi tiết lộ và có thể mất vui. Vì thế, tôi chỉ còn biết lắc đầu tự nhủ với mình: “Có thể lúc nào đó, mình sẽ nói với cô sau!”
Thật sự tôi thấy mừng khi nhìn cô Sabine vui vẻ, tươi trẻ như thế này, với cả một nhóm đông bạn bè xung quanh. Cô đã quan tâm đến chuyện hẹn hò trở lại. Chỉ chừng đó thôi cũng đủ là một tín hiệu rất đáng vui với tôi rồi.
Còn tôi, tôi thấy mình cần nghỉ ngơi đôi chút vì những ý nghĩ tình cờ, những ánh hào quang rung động, những năng lượng xoay tít quanh mọi người làm tôi mệt mỏi. Và trên hết thảy, tôi thấy mình quá căng thẳng với sự có mặt của... Damen.
Cho đến giờ, tôi đã cố giữ khoảng cách, cố đối xử lạnh nhạt và thờ ơ với anh ta khi gặp ở trường. Nhưng chuyện bất ngờ gặp Damen tối nay, trong trang phục là “nửa kia” của tôi... Trời đất ơi, tôi không biết phải nghĩ sao đây.
Hết cô nàng tóc đỏ kiêu kỳ, đến Stacia. Và ai biết là còn những cô gái nào nữa chứ. Tôi không còn tin mình là cái gì đó rất đặc biệt của anh ta nữa. Không bao giờ là tôi. Anh ta quyến rũ họ bằng sức hút, bằng vẻ đẹp trai, lịch lãm và bằng những thủ thuật kỳ bí không thể giải thích được.
Tôi đưa bó hoa Damen tặng lên mũi mình. Hai mươi bốn bông hoa tulip, tất cả điều màu đỏ thắm. Hoa tulip thường chỉ được nhắc đến vì vẻ đẹp lộng lẫy chứ hiếm ai nhắc đến mùi hương của chúng. Nhưng lúc này, tôi nhận ra mùi hương của tulip cũng rất dịu dàng.
Một chút ngọt ngào. Một chút sâu thẳm. Một cảm giác dễ chịu.
Tôi hít thật sâu vào và cảm thấy như mình tan biến trong mùi hương đằm thắm ấy. Một cách sâu kín nhất, tôi nhận ra mình thích Damen. Thật sự rất thích. Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi thích anh ta. Và bất kể tôi đã rất cố gắng để giả vờ chứng tỏ điều ngược lại, thì điều đó cũng không làm bớt đi một mảy may sự thật nào.
Trước khi gặp Damen, tôi đã cam chịu số phận cô đơn của mình. Tôi nghĩ sẽ không bao giờ có bạn trai nữa, không bao giờ thân với một ai khác. Làm sao tôi có thể hẹn hò khi những cái đụng chạm cứ “khai thật” hết cho tôi biết về nửa kia của mình? Làm sao tôi có thể giữ mối quan hệ khi lúc nào tôi cũng biết nửa kia đang nghĩ gì? Chỉ có Damen...! Tôi chưa bao giờ có cơ hội phân tích và đoán được một chút xíu ý nghĩ bí mật nào của anh ấy!
Có thể bạn nghĩ rằng, thật thú vị nếu một ngày nào đó mình có trong người thứ năng lực siêu linh. Mình đọc được những ý nghĩ, thấy được những sắc màu từ vầng hào quang tỏa ra quanh người khác. Nhưng tin tôi đi, không phải vậy đâu! Tôi sẵn sàng trả lại tất cả những năng lực siêu linh này để được trở về với cuộc sống bình thường, yên ổn ngày xưa, để làm một cô gái hồn nhên, vui vẻ như bao cô gái khác.
Bởi vì ngay cả những người bạn tốt nhất của bạn thì cũng có khi họ nghĩ những điều không tốt về bạn. Và để giữ các mối quan hệ, lúc nào cũng cần rất nhiều sự tha thứ thay vì cứ biết hết những sự thật phơi bày ra trước mắt.
Có lẽ cũng chính vì vậy mà Damen trong mắt tôi tuyệt đến vậy. Anh ấy là người duy nhất tôi không thể đọc được, là người duy nhất có thể làm im lặng mọi âm thanh của người khác. Anh ta làm tôi cảm thấy mình gần với con người bình thường nhất, dù điều đó đúng là chẳng-bình-thường tí nào.
Tôi ngồi trên một cái ghế trong phòng khách, sửa lại các nếp trên chiếc váy của mình, nhìn những quả cầu nước lắc lư đổi màu khi nó trượt trên mặt hồ sáng chói. Tôi đắm chìm trong suy nghĩ của mình và khung cảnh tuyệt vời trước mắt, đến mức không chú ý đến sự xuất hiện của Damen.
“Xin chào!”, anh ta cười.
Tôi giật nảy mình, nhìn lên và cảm thấy cả cơ thể mình đang nóng bừng.
“Buổi tiệc vui quá!” Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, trong khi tôi nhìn chằm chằm một điểm vô định phía trước, lắp bắp để thoát khỏi cơn căng thẳng này.
“Em hóa trang giống Marie lắm!”, anh nói, tay vuốt ve sợi lông chim dài màu đen mà tôi gắn trên bộ tóc giả.
Tôi mím chặt môi. Một cảm giác căng thẳng, muốn chạy trốn cứ vây bủa quanh mình. Nhưng sau đó, tôi hít một hơi sâu để cố lấy lại bình tĩnh. Tự cho phép mình sống một cách bình thường, chỉ trong một đêm. Có gì là sai chứ?
“Và anh thì cũng giống hệt như Count Fersen”, cuối cùng tôi cũng mở lời được.
“Xin gọi tôi là Axel”, anh ta bật cười, nghiêng đầu và nói y như mình là chàng Axel thật.
“Chỗ cho thuê quần áo hóa trang có tính thêm tiền của anh vì cái lỗ thủng này không?”, tôi thấy thoải mái hơn, gật đầu chỉ một lỗ sờn gần vai áo anh.
Anh nháy mắt cười.
“Không phải thuê đâu, áo của anh mà. Cái lỗ ấy là hậu quả do pháo bông rơi trúng. Nhưng nếu đang trong vở kịch thì anh trả lời như thế nào nhỉ?”
“Ồ, anh sẽ trả lời... Đó là vì khi anh đang theo đuổi một cô gái tóc đen...” Tôi liếc nhìn anh ta, tự dưng cảm thấy mình dễ dàng buông ra những câu bông đùa hơn hẳn.
“Ôi trời, đó là kịch bản em mới viết lại à?”, anh cười.
Tôi cũng cười, chân đung đưa nhè nhẹ. Thật tuyệt! Đã lâu lắm rồi tôi mới có lại cảm giác như thế này. Cảm giác tự nhiên. Hành động tự nhiên. Những câu nói tự nhiên của một cô gái bình thường. Với tình cảm mới lớn bình thường như bao con người khác.
“Trong kịch bản mới chỉ có hai chúng ta... Và em, Marie, em phải giữ mái tóc đẹp của mình như thế này này...” Anh lướt ngón tay trỏ trên mái tóc, xuống cổ tôi, rồi nấn ná một chút ở phần bên dưới vành tai.
“Sao em không xếp hàng xem bói?” Damen thì thầm, mấy ngón tay anh kéo xuống quai hàm, má của tôi, vòng qua tai, trong khi môi anh gần tôi đến nỗi chúng tôi có thể nghe được hơi thở của cả hai đang trộn lẫn vào nhau.
Tôi nhún vai và mím môi, lòng thầm mong anh đừng nói nữa, mà hãy hôn tôi đi.
“Em có nghi ngờ gì anh không?”
“Không... Em chỉ... Em không biết!” Tôi lắp bắp tiếng được tiếng mất, thất vọng, muốn hét lên.
Tại sao anh ta lại nói mãi như thế nhỉ? Anh ta có biết đây là khoảng thời gian ngắn ngủi cuối cùng còn lại của tôi để có được những trải nghiệm bình thường của một đôi nam nữ bên nhau? Có thể những cơ hội như thế này sẽ không bao giờ xuất hiện lại trong tương lai...
“Sao anh cũng không xếp hàng?” Tôi hỏi, không thèm giấu sự thất vọng trong chất giọng của mình.
“Phí thời gian!”, anh ta cười. “Không thể nào đọc được ý nghĩ, hay đoán trước tương lai, phải không?”
Tôi nhìn vào hồ nước, nơi nhấp nháy những quả cầu. Chúng không chỉ chuyển sang màu hồng mà còn tạo thành hình trái tim.
“Em giận anh à?” Damen đưa tay nâng cằm tôi lên, kéo mặt tôi quay lại, đối diện với anh.
Sao nhỉ? Tôi không biết nữa. Đôi khi, anh ta nói chuyện giống tất cả mọi người ở đây, nhưng đôi khi anh nói theo một kiểu khác... Cứ như một nhân vật bước ra từ tác phẩm Đỉnh Gió Hú.
“Không ạ! Em không giận!” Tôi mỉm cười.
Anh cũng mỉm cười. Những ngón tay của anh lướt dưới mái tóc trước trán tôi, tìm vết sẹo trên trán. Cử chỉ ấy khiến tôi hốt hoảng, giật mạnh đầu ra khỏi tay anh.
“Sao em có vết sẹo đó?” Anh hỏi, rút tay về, nhìn chăm chăm vào tôi với tất cả sự ấm áp và chân thành.
Nhưng tôi không trả lời.
Đêm nay, tôi không muốn trả lời. Tôi không muốn gắn cho mình bất cứ quá khứ hay trách nhiệm nào với những người thân yêu của mình. Đêm nay, tôi không phải là Ever. Tôi muốn mình là Marie, được tán tỉnh, được chơi đùa, được quên đi bản thân, được đưa ra những quyết định mà không cần lo lắng.
Và nếu anh ta là Count Fersen, thì anh ta đã im lặng và hôn tôi rồi.
“Em không muốn nói về điều đó”. Tôi quay đi, nhìn những quả cầu nước chuyển sang màu đỏ và tạo thành một bông hoa tulip.
“Vậy em muốn nói về chuyện gì?” Giọng anh thì thầm. Anh nhìn tôi bằng đôi mắt như hồ nước sâu vô bờ bến, mời mọc và cuốn hút.
“Em không muốn nói gì cả...” Tôi thì thầm, nín thở khi môi anh chạm vào môi tôi.
Danh sách chương