Thằng cháu nội họ Mộc này đến quá bất ngờ, Quân Thành Thu trong phút chốc cũng chưa thể tin ngay được. Chẳng qua là nghe quý danh của cháu nội xong, chân đúng là có chút nhuyễn.
Hắn run chân hỏi: "Ngươi... Khẳng định mình là Mộc Thuần Sinh?"
Hai mắt Mộc Thuần Sinh trong veo nhìn hắn, cam đoan gật đầu, lộc lá trên đầu cũng có vẻ phấn khởi.
Quân Thành Thu vẫn không tin lắm: "Ngươi khẳng định người ta và ngươi đang nghĩ đến đều là một?"
Mộc Thuần Sinh mới khởi linh trí chưa lâu, biểu cảm tay chân chưa được linh hoạt lắm. Cậu ta nghe thế liền rũ đầu, buồn thiu lẩm bẩm: "Trong lòng Quân thượng chẳng lẽ còn có Thuần Sinh thứ hai ư?"
Chậc chậc xem kìa, ủy khuất chết mất.
Quân Thành Thu kinh nghiệm đầy mình, vội giơ tay: "Đừng khóc!"
Quả nhiên không ngoài dự đoán, lúc Mộc Thuần Sinh giật mình ngẩng mặt lên khóe mắt đã ươn ướt. Cậu ta ngồi hồi lâu dường như đã phục sức hơn không ít, không cần bám vào tường cũng có thể tự đứng lên. Mộc Thuần Sinh bước hai ba bước ngặt nghẽo đến trước mặt hắn. Con ngươi xanh thẫm u hoài nhìn hắn.
Phảng phất như nhìn thấu quá khứ hồng trần, nhìn thấu tâm tư sâu kín nhất của hắn.
Đây là muốn làm gì a?
Quân Thành Thu hơi động lòng, không muốn ngăn cản, đứng im xem động thái của cậu ta.
Mộc Thuần Sinh đứng yên bất động thanh sắc một lúc mới đưa tay lên, vạch cổ áo.
"..."
Táo bạo vậy luôn!
Quân Thành Thu nhíu mày, lập tức định phất tay kết thúc câu chuyện càng nói càng hỏng bét này.
Nào ngờ, tay đã nhấc lên rồi lại phải hạ xuống.
Mộc Thuần Sinh phanh ngực áo. Lồng ngực trắng xanh gầy gò hiện lên trước mắt hắn. Trên làn da tái nhợt xanh xao nổi đầy những vết gợn vân xanh như cành lá tua tủa lan khắp thân mình thiếu niên. Những vết này đều bắt nguồn từ ngực trái. Nơi ấy tựa là gốc mà cũng tựa là ngọn.
Đồng tử xanh thẫm của Mộc Thuần Sinh vẫn đau đáu nhìn hắn. Bàn tay thiếu niên đặt trên ngực trái, lòng bàn tay hơi sáng lên. Chỉ trong giây lát không kịp chớp mắt, cậu ta đã móc trái tim của mình ra, đưa đến trước mặt Quân Thành Thu.
Quân Thành Thu nhìn thấy động tác của cậu ta, kiềm không được, môi run lên bật ra một chữ: "Ngươi..."
Hắn hiếm khi nghiêm túc nhíu mày, trong lòng phải thừa nhận rằng có điểm sợ hãi. Da sau gáy cũng thoáng run lên.
Vậy mà thứ Mộc Thuần Sinh móc ra lại không phải là một trái tim đỏ tươi nhỏ máu.
Thứ cậu ta đưa đến trong tay, là một hạt giống.
"Người đã có lòng gieo một hạt giống, cớ sao lại không nhớ tới dáng vẻ của ta lúc nảy mầm?"
Tiếng Mộc Thuần Sinh nỉ non quanh tai hắn, giống như âm thanh phảng phất vọng về từ năm đó.
Năm đó, thiếu niên cưỡi gió đi khắp tứ hải bát hoang, ngàn gian vạn khổ đem về một hạt giống xanh tốt. Chọn một địa thế tốt, bổ một cuốc lên đất thịt.
Hạt gieo xuống, thiếu niên nói: "Từ nay về sau, ngươi gọi là Mộc Thuần Sinh."
"Thuần trong thuần khiết, sinh trong sinh mệnh."
"Thuần Sinh..."
Suốt mấy vạn năm ngao du giang hồ, căn nhà gỗ của Quân Thành Thu ở Bắc Miên vẫn luôn được trông coi tốt. Nào là giấy bút nghiên mực, nào là bàn ghế trường kỉ, nào là tranh chữ tranh họa đồ, mấy thứ vụn vặt của Quân Thành Thu đều được bảo quản rất mực cẩn trọng. Căn nhà bỏ không mấy vạn năm nhưng tuyệt không có chút nào là lạnh lẽo. Nguyên cớ này, không phải Đông Đản rảnh rỗi quét dọn giúp hắn cũng càng không phải Tần Tư Uyên bồ tát sống lại để ý giùm.
Mà chính là thiếu niên xanh xanh trắng trắng, Mộc Thuần Sinh này đây.
Quân Thành Thu có biết chuyện này không? Biết chứ!
Hắn cái gì cũng biết, chỉ không biết mặt Mộc Thuần Sinh.
Trùng phùng cảm động không có lí nào lại không rơi mấy giọt nước mắt, Quân Thành Thu ôm cánh tay Mộc Thuần Sinh, y như mẹ già ngóng con trai đi lính trở về, òa khóc rơi cả răng lợi móm mém ra ngoài.
"Thuần Sinh, cháu nội ta, đúng là ngươi rồi! Thật không ngờ ngươi hóa thành hình người lại có bộ dạng thế này. Đẹp trai, đẹp trai lắm!"
Mộc Thuần Sinh ngại ngùng đứng thẳng tắp, hai má chộn rộn hai rặng mây hồng, dè dặt nói: "Quân thượng quá lời rồi..." Khóe môi không nhịn được hơi cong lên, nhìn vừa hiền lành vừa dễ mến.
Quân Thành Thu ôm tay cậu ta khóc một lúc mới hoàn hồn, vội đứng dậy sửa sang y phục, tằng hắng vài tiếng khôi phục vẻ ngoài đạo mạo phong trần. Mộc Thuần Sinh thì y như con dâu nhỏ mới về nhà chồng, đứng nghiêm cúi đầu, miệng cười tủm tỉm. Ai không biết còn tưởng cậu ta bẽn lẽn lần đầu gặp trượng phu đấy!
Hắn ra dáng lão phụ thân mà vỗ vai Mộc Thuần Sinh hai cái, ý vị thâm trường: "Ngươi... Lớn lên tốt lắm." Gật gù gật gù, "Ta rất tâm đắc ngươi."
Phí Thanh Trì là người chứng kiến chuỗi sự kiện không thể hiểu nổi này, nhăn mỏ nhăn mày, cất tiếng đánh tan bong bóng bùi ngùi sướt mướt bên dưới:
"Gì đây Quân Thành Thu?! Thằng nhóc kia đúng là cháu nội ngươi thật đấy à?!"
***
Đại khái khoảng một thời gian khá lâu sau, khi Phí Thanh Trì đã hoàn thành công việc của mình trả lại không gian tuyệt mật trong đại lao. Quân Thành Thu ngồi vắt trên vai Ly Quang, từ cao nhìn xuống chất vấn cháu nội ngoan ngoãn:
"Ngươi thế nào lại tới đây? Làm sao có được tin tức của ta? Đầu đuôi ra sao nói rõ một lần xem nào."
Mộc Thuần Sinh đúng là cháu nhỏ ngoan ngoãn, khép nép e thẹn đứng một chỗ, đầu cũng không dám ngẩng lên. Cậu ta ngó đông ngó tây, dường như xác nhận Ly Quang to một đống này không cần phải đề phòng mới nhẹ nhàng uyển chuyển tường thuật một hơi:
"Thì là, ta ngày đó ở Bắc Miên cũng biết được một số sự tình, biết người đang gặp nạn nguy kịch mới quyết tâm khởi linh trí một lần này."
"Khởi linh trí lần này dù sao cũng là lần đầu tiên. Ta ban đầu còn chẳng biết đi đứng ra sao. Tôn Huyền ca ca phải mất rất lâu mới dạy được ta thành dáng vẻ như bây giờ. Lại nói, Tôn Huyền ca ca nghe nói người đang gặp nạn nên cũng muốn đi cùng, hai chúng ta vừa hay tạo thành tổ hợp bù trừ, một đường đi đến đây rất suôn sẻ."
Hai mắt cậu ta sáng lóe, môi vểnh tận lông mày: "Tổ hợp Tri thức - Cơ bắp!"
Quân Thành Thu sợ hãi: "Ai là tri thức, ai là cơ bắp?"
Bé ngoan Mộc Thuần Sinh cười đến nỗi mắt biến thành hai mảnh trăng non, tự hào đáp: "Ta, ta là tri thức. Còn Tôn Huyền ca ca là cơ bắp!"
"..."
Thôi được rồi, Quân Thành Thu gian nan xua tay: "Nói tiếp xem nào."
Mộc Thuần Sinh há mồm hít một hơi thật sâu chuẩn bị nói tiếp thì, "Mà khoan!" một tiếng, Quân thượng giơ tay lên. Cậu ta đành ngậm ngùi đóng miệng lại, thầm buồn tủi.
Quân Thành Thu sửng sốt một chập, hỏi giật: "Tôn Huyền! Còn có cả Tôn Huyền đi cùng ngươi?!"
Nhu thuận gật đầu, Mộc Thuần Sinh không hề giấu diếm: "Ngày ấy cũng đúng là duyên kì ngộ. Tôn Huyền ca ca rời Bắc Miên đi đâu không rõ đã lâu đột nhiên trở lại, gặp đúng ngày ta khởi linh trí hóa thành hình người. Y ở chơi với ta mấy ngày liền, dạy ta đi đứng ăn nói. Con người y cũng tốt tính lắm, trừ lúc nghe ta nói bây giờ phải đi cứu người thì y đột nhiên nổi khùng, cốc đầu ta hai cái rồi vác ta lên vai, chạy đi như điên."
Quân Thành Thu nghe mà á khẩu. Tuy hắn có thể hiểu đại khái tình hình khi ấy, nhưng lưng hùm vai gấu Tôn Huyền ngày thường đối với hắn vẫn là ngoan ngoãn sướt mướt như thế, không ngờ cũng có ngày nổi điên đánh người, đúng là không tưởng tượng nổi. Bất quá điều này cũng coi như là do y quan tâm đến hắn quá đi, khà khà, cũng xuôi tai lắm.
Tưởng tượng đến cảnh hai túi nước mắt một lực lưỡng như trâu một mỏng như lá liễu ngàn dặm lôi kéo nhau đến đây, Quân Thành Thu vừa buồn cười vừa thương.
Buồn cười nhiều hơn thương.
Lén lau đi nước mắt sinh lí do nín cười ở khóe mắt, Quân Thành Thu nghiêm trọng hỏi: "Hai người các ngươi làm thế nào mà biết được chính xác ta đang ở nơi này?"
Chuyện này hắn đã giấu kín tuyệt mật, đến thư viết cho Đông Đông cũng viết bằng tiếng cá. Nếu có ai thấy bất thường thì cùng lắm cũng là cảm thấy hai vị thượng tiên đi du ngoạn quá lâu không về mà thôi, không dễ gì mà liên hệ được với Ma tộc, cũng càng không dễ gì mà gọi tên chỉ mặt đúng cái điển lao hỏa ngục này.
Chẳng lẽ là... Tần Tư Uyên?
Đôi môi hồng nhuận của Mộc Thuần Sinh nhanh nhẹn hé mở: "Là Đông đại gia chỉ điểm đó ạ."
Đấy mà! Biết ngay mà! Ta đoán có sai đâu, đúng là Đông Đản rồi!
Quân Thành Thu ôm đầu cào cào tóc, đột nhiên thấy ngu người không chịu nổi. Hắn không thể thông suốt được Đông Đản đang tâm cơ điều gì.
Tâm cơ điều gì mà lại gửi hai cái túi nước mắt này đến đây, hả?!
Đông Đông ngươi ngu à?!
Ngại chưa đủ phiền à?
Mộc Thuần Sinh nhận ra trạng thái đá thúng đụng nia này của Quân thượng, thức thời đứng lui vào một góc. Hai tay đan đằng trước, sống lưng thẳng tắp, thật là hiền dịu biết bao.
Suy đi tính lại nửa ngày, tính đến độ khóe mắt cũng hằn thêm mấy nếp nhăn. Quân Thành Thu sợ quá, theo thói quen vội nhảy lên ôm cổ "tượng đồng" Ly Quang. Hắn rúc đầu vào hõm vai y, hờn hờn tủi tủi mà cọ qua cọ lại mấy cái, miệng thầm khấn thần chú dưỡng nhan giữ dung.
Thiên linh linh địa linh linh, nhan sắc như thế này tuyệt không thể thất sủng!
Tấm chiếu chưa trải lần nào luôn ôm theo mộng tưởng về một Quân thượng tiên hào hoa phong nhã, phóng khoáng phong lưu, Mộc Thuần Sinh, bị dọa quỳ xuống.
Cái mặt già của Quân Thành Thu bị tiếng 'bịch' do đầu gối chạm đất của Mộc Thuần Sinh làm cho ngượng chín. Cố cứu vớt lấy chút thanh danh, hắn len lén tụt xuống khỏi người mỹ nam.
Cuộn một nắm tay trước miệng, húng hắng ho giả mù sa mưa: "Gì thế, sao lại cứ tùy tiện quỳ xuống thế?" Nói xong tự ngượng đi đến đỡ Mộc Thuần Sinh. Lúc đứng dậy rồi miệng cậu ta vẫn còn chưa khép lại được.
Mộc Thuần Sinh run rẩy hỏi: "Quân thượng, người đó, người đó là ai vậy?"
Mồ hôi trên trán tuôn như mưa, Quân Thành Thu ngắn lưỡi trả lời: "Bá mẫu của ngươi, được chưa?" Đúng là y chang cái đuôi nhỏ Tôn Huyền mà!
Mộc Thuần Sinh chưa phục lắm, nhắc nhở một câu: "Quân thượng..."
Quân thượng dễ cháy dễ nổ, đáp gắt: "Sao?!"
Mộc Thuần Sinh thỏ thẻ: "Người không hỏi Tôn Huyền ca ca đang ở đâu sao?"
Dễ cháy dễ nổ Quân Thành Thu bị một chậu nước tạt ào một cái, sốt sắng: "Phải há! Đậu má cư nhiên quên mất y! Vậy y đang ở đâu, sao ngươi không nói sớm!"
Mộc Thuần Sinh hơi oan ức, nghĩ: Khổ quá, ta đâu có giây nào dám xao nhãng chính sự, tất cả đều là tại... đấy chứ! Cậu ta chỉ tay về phía Ly Quang, muốn phân trần nhưng bị ánh mắt uy vũ của Quân Thành Thu dọa cho rụt về. Cậu nhóc cúi gằm mặt, nói: "Tôn Huyền ca đang đánh nhau ở cổng lớn Ma giới. Chỉ có mình ta trong lúc hỗn loạn chen được vào tới đây."
Ngước mắt lên nhẩm nhẩm tính, kết luận: "Lâu như vậy rồi, đoán chừng có đánh gì thì cũng xong rồi đấy ạ. Ơ kìa Quân thượng, Quân thượng! Người làm sao thế!"
Quân Thành Thu nghe cậu ta nói một nửa đã không thể chịu nổi, khí nén ở ngực, trợn mắt ngất xỉu.
***
Chưa bao giờ Quân Thành Thu có cảm giác hỏa khí công tâm mà đến nỗi ngất xỉu như thế.
Lúc này hắn đã tỉnh rồi nhưng còn chưa muốn mở mắt, nằm ngay như tượng gỗ cảm thán nhân sinh, nghĩ xem rốt cuộc là mình đáng trách hay hai đứa nhỏ đáng trách.
... Hiển nhiên là hai đứa nhỏ không đáng trách.
Nằm hồi lâu, hắn đấu tranh mấy lần mới cất tiếng gọi: "Sinh Sinh."
Rùm beng một đường thế rồi, không biết dọc đường có tạo điểm nhấn ở đâu nữa không, phải hỏi trước cho khỏi ngỡ ngàng.
Nào ngờ, "Sinh Sinh, Sinh Sinh?" mấy tiếng không ai đáp lời.
Hắn ngờ vực choàng ngồi dậy.
Thở phào, vẫn ở chỗ cũ, mỹ nam hãy còn ở đây. Thế mà Mộc Thuần Sinh đi đâu rồi?
Hắn nhấc mông dậy, vội vã lật tìm dưới từng gốc cây ngọn cỏ.
"Ồn ào cái gì?"
Quân Thành Thu vì sự bốc hơi của Sinh Sinh mà đang định nhấc hòn đá nơi góc tường lên tìm thì chợt nghe ai đó khó chịu ra mặt cất tiếng.
Phí Thanh Trì đã thay một thân y phục chỉnh tề. Y đứng ôm thanh đao của y, lưng đưa lại đây, dáng vẻ mười phần khó ở. Lúc nói chuyện chỉ hơi nghiêng mặt sang, góc mặt trăm điểm đẹp trai, trừ một điểm cau có.
Quân Thành Thu vừa nhìn đã suýt lác cả mắt.
Hắn thì chẳng bất ngờ Phí Thanh Trì làm gì, chỉ bất ngờ thứ Phí Thanh Trì đeo trên chuôi đao kia thôi!
... Nhưng bất ngờ nửa ngày lại không nhớ ra nổi cái thứ kia làm sao lại làm mình bất ngờ.
Tạm dẹp chuyện không liên quan này sang một bên, Quân Thành Thu từ tốn hỏi Phí Cháy Nổ: "Phí đại hiệp à, ngươi có thấy tiểu huynh đệ đầu xanh mới nãy đục ao chui xuống đây không? Ha ha ngại quá, ta vừa nãy ngủ quên, không trông coi thằng bé cẩn thận..."
"Đi rồi." Phí Thanh Trì không kiên nhẫn ngắt lời.
Quân Thành Thu tròn mắt: "Đi đâu?" Hắn còn ở đây mà Mộc Thuần Sinh đã đi đâu?
Phí Thanh Trì gảy gảy móng tay, không thân thiện đáp: "Cậu ta với cái tên làm loạn ở Ách Lũng Môn, đều phải đi diện kiến Ma Quân. Có vấn đề gì không?"
Quân Thành Thu sửng sốt, không ngờ rằng Ma Quân lại quan tâm đến động thái ở tầng dưới này đến vậy. Theo lí mà nói, chỉ rất nhanh thôi Hồ Mạn Bắc sẽ đem quân đi đánh Thượng Thiên Đình, giờ này y hẳn là phải bận bịu tối tăm mặt mày chứ, cũng có hơi lo chuyện tận Ách Lũng Môn cơ à?
Trong lòng khá lo lắng, Quân Thành Thu cố lân la hỏi thêm: "Vì sao đột nhiên lại phải tốn công thế? Hai tên tiểu tử đó sao lại cần đích thân Ma Quân tra khảo. Ở bên đây ta thân là thượng tiên còn chưa có được hỏi câu nào đâu nha?"
Phí Thanh Trì khịt mũi khinh thường, mắt sắc như dao liếc lại đằng sau một cái: "Ngươi thì đáng cái đếch gì mà phải hỏi?"
***
Điển lao hỏa ngục lần nữa rơi vào yên tĩnh, Quân Thành Thu vừa đứng ngắm cái hố hình Phí Thanh Trì trên tường vừa trầm tư nghĩ ngợi.
Hồ Mạn Bắc nói nghe tự tin lắm, hình như ngoài bắt được một tên phế lợi phẩm như hắn ra thì còn nắm được huyền cơ gì nữa đây mà. Từ hôm gã và Phương Xôi Thịt lại đây đã qua vài ba ngày rồi, không biết cụ thể ngày gã hự hự gây chiến là ngày nào nhỉ? Còn cả Đông Đông nữa, nhận được tin hắn không biết đã dàn xếp gì chưa mà sao trong Tống Lăng trận vẫn yên vui quá vậy? Sự quá bình yên này khiến Quân Thành Thu thấy không khỏe, cả người đều không khỏe.
Sâu kín thở dài một hơi, Quân thượng tiên lại đến dựa đầu vài vai mỹ nam, đánh một giấc ngủ trưa.