Nếu như hiện tại là mấy vạn năm trước, lúc Quân Thành Thu còn ở Bắc Miên chưa được diện kiến thượng thần bao giờ thì lúc này khẳng định đã đem chuyện ngày hôm nay ra kể với đám Đông Đông và Tần Tư Uyên làm chuyện cười.



Nhưng đáng tiếc, kinh qua mấy vạn năm đạo hạnh thiên kiếp vô biên, Quân thượng đã sớm tu được một tấm lòng sắt đá. Búa đập không vỡ, lửa thiêu không tan. Ít nhất lúc bị kích động cũng không còn làm ra mấy trò long trời lở đất nữa. Cùng lắm là há hốc miệng một phen thôi...



Quân Thành Thu ngồi úp mặt vào tường, cách xa Ly Quang hơn năm chục bước. Bỏ lại cho thượng thần một bóng lưng rung rung. Giả theo bộ dáng cao lãnh của y, cố gắng đè nén tâm trạng kích động cùng mớ hồ nghi loạn xạ trong đầu.



Ha! Sau khi họa vô đơn chí rơi vào một cái quỷ cốc không có tiết tháo bị lạc mất bằng hữu. Sau khi bị lạc mất cẩu bằng hữu thì đụng độ thượng thần uy vũ của sáu cõi. Không những đụng độ thượng thần uy vũ mà còn được thượng thần uy vũ tỏ tình!



Ha! Kịch bản này Quân Thành Thu hắn mới không hiếm lạ gì đâu nhé!



Đây nhất định là giả!



Lại là mộng cảnh nữa đúng không, ha ha! Đừng hòng lừa gạt Quân thượng! Nhất định một lát nữa sẽ có tai họa ập đến đập hắn tỉnh lại, thế là xong chuyện đúng không!



Hay lắm hay lắm! Loại mộng cảnh thế này đến Mộng Ma cũng còn tuốt mới theo kịp!



Quân Thành Thu vừa tự thôi miên mình vừa lặng lẽ lệ rơi đầy mặt.



Giả như là ngày thường, Ly Quang ngồi ngưng thần một bên, Quân Thành Thu làm càn một bên thì không có gì đáng nói. Khung cảnh hòa hỏa. Thượng thần không nói không rằng. Quân Thành Thu thì tự nghịch đồ của hắn. Nhưng hôm nay người sốt ruột không nhịn được lên tiếng trước lại là thượng thần. Đúng là nhật nguyệt sơn hà được phen đảo lộn rồi.



Thượng thần: "Em cứ như vậy là muốn trở mặt với ta luôn sao?" Nói rồi ôm ngực, khụ khụ ho hai tiếng thống khổ, tuyệt đối tuân thủ 'khổ nhục kế'.



Quân thượng da lưng run lên tê dại. Tóc gáy dựng đứng. Hắn không quay mặt lại, ủ ê đáp lời: "Chuyện này... tiểu bối cần suy nghĩ cẩn trọng một chút đã."



Mặc dù không quay đầu lại nhưng Quân Thành Thu vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Ly Quang dán trên lưng mình. Quân Thành Thu ê răng một chập. Hắn dứt khoát bưng hai tai lại, cẩn thận kiểm điểm lại ấn tượng của bản thân với thượng thần.



Không nhiều lắm, cũng chỉ có mấy tháng nay ở trên Thập Tam Vân bát nháo chút thôi, không có ấn tượng gì. Cũng không làm gì đến nỗi nảy sinh tình cảm. Tuy là người y đúc y thì cũng đã gặp qua nhiều...



Người y đúc y...



Quân Thành Thu hai mắt chợt lóe, quay phắt đầu lại, năm bước gộp làm hai tưng tưng nhảy đến chỗ Ly Quang. Dưới ánh mắt kinh hỉ của y giọng điệu gấp gáp truy hỏi: "Thượng thần!"



"Thượng thần, người mau nói cho tiểu bối biết, người có thân thuộc người nào tên là Viêm Chung Ly hay Tiếu Mục Ly không?!"



Hai đùi Quang bị hắn tập kích bất ngờ khẽ gồng lên. Y có vẻ hơi kinh ngạc nhưng vẫn làm bộ trầm tư ngẫm nghĩ. Quân Thành Thu không nhịn được, nắm cổ áo y lắc lắc: "Thượng thần người mau nói a! Có quen hay không?!"



Ly Quang bị hắn lắc đến choáng váng, vỗ vỗ mấy cái lên lưng hắn, nhanh chóng chặn lại cái miệng đang liến thoắng không ngừng kia.



"Được rồi được rồi, đừng lắc nữa."



Quân Thành Thu vẫn nắm cổ áo y: "Vậy có quen hay không?!"



Y nhìn Quân Thành Thu một lúc. Quân Thành Thu cũng nhìn lại y chằm chằm. Ánh mắt đằng đằng hung khí. Tựa như nếu bây giờ thượng thần không trả lời hắn ngay thì hắn sẽ nhìn đến khi hai con ngươi rớt xuống thì thôi.



"..."



Vẫn là thượng thần tự tước khí giới, chịu thỏa hiệp trước.



Y nói: "Đúng, có quen, là ta."



Vỏn vẹn năm chữ mưa rền gió giật.



Rung chuyển hồng hoang.



Quân Thành Thu ngã vật ra sau, ngón tay giơ kiểu Nhĩ Khang run rẩy mãi không thu lại được. Môi lưỡi cứ như thắt lại, mồ hôi toát đầy đầu, không nói nổi câu nào.



"Ngươi...người...huynh..."



"Viêm Chung Ly..."



Thế gian này thật má nó nguy hiểm quá.



Quân Thành Thu nấc cụt một cái, hai vành mắt tự nhiên đỏ hoe. Hắn bật dậy nhào lên ôm cổ y, chùi hết nước mũi lên cổ áo y, òa khóc lên: "Viêm Chung Ly! Ôi chao ta nhớ huynh biết bao! Quả nhiên... quả nhiên là huynh mà! Ta biết ngay mà, Viêm Chung Ly sao có thể bỏ mặc ta không nói lời nào như thế được!" Ngừng lại một lúc để lau nước mũi rồi nói tiếp, "Ta vẫn luôn nhớ huynh a Ly Ly..." Giọng thực nghẹn ngào, thực bi thống.



Ly Quang bị phản ứng của hắn làm cho bất ngờ. Bàn tay đặt trên lưng hắn vuốt ve cũng trở nên ngập ngừng.



Đây là một điểm đen trong lòng thượng thần. Chuyện y mạo danh chạy theo hắn khắp chân trời góc bể là chuyện y luôn không biết phải mở lời thế nào. Y dùng nhiều thân phận tiếp cận hắn, lại không để lại cho hắn ấn tượng tốt đẹp gì cho kham. Cho nên trong lòng thượng thần luôn lo lắng có một ngày tiểu tử này biết được sẽ sinh chán ghét y.



Nhưng phản ứng của hắn hôm nay xem chừng cũng không đến nỗi.



Thượng thần tuy có chút bất đắc dĩ mà ghen tị với 'Viêm Chung Ly' nhưng vẫn phải thở phào một hơi.



Đột nhiên tiếng khóc của Quân Thành Thu ở bên tai tắt ngúm. Thượng thần đang xoa lưng cho hắn thấy thế nghi vấn quay đầu sang nhìn. Kết quả vừa liếc mắt đã thấy Quân Thành Thu hai mắt đỏ sọc ầng ậc lệ chưa khóc hết. Hai má ướt đầm đìa nước mắt nước mũi, phát ngốc nhìn y. Nhìn vừa loạn vừa đáng thương.



Thượng thần lòng đau như cắt, chau mày muốn đưa tay thay hắn lau mặt. Nào ngờ thái độ của Quân Thành Thu lại thay đổi nhanh hơn cả tốc độ y giơ tay lên. Vẻ mặt hắn nhìn y như thấy rắn rết, kinh sợ nhảy ra hai ba bước, lại cách xa cả chục thước.



Lần đầu tiên trong đời thượng thần thấy bất lực, không biết phải giải quyết thế nào.



Quân Thành Thu kinh sợ nhìn y hai giây rồi quay về góc tường cũ của mình úp mặt vào. Gọi thế nào cũng không quay đầu lại. Khiến thượng thần không còn cách nào, buộc phải tung chiêu hiểm cuối cùng hắn mới miễn cưỡng ngoảnh mặt lại.



Ly Quang: "Ta thương thế có chút không tiện. Phiền em lại đây đỡ ta đứng dậy một chút được không?"



Quân Thành Thu nghĩ đến thương thế của y nhờ đâu mà có liền kìm lòng không đặng chạy sang đỡ y đứng lên. Y vừa đứng lên đã thả khí thế bức người. Mà khổ nỗi y ngồi lâu tứ chi đều tê dại, lúc đứng lên có điểm ngả nghiêng. Quân Thành Thu thấy hơi hối hận, cả người lúc này đều không muốn đến gần y nhưng cũng không nỡ buông tay cho y ngã nên vẫn phải đứng đó cho y dựa.



Hắn bây giờ không muốn nghĩ cái gì, chỉ muốn nhanh chóng được quay về Quân cung bế quan thưởng mỹ nữ mà thôi.



Xem xem xem, không có hắn ở nhà nhất định là làm ăn rất khó đây mà!



Thượng thần đòi đứng lên nhưng không rõ để làm gì, cứ nhuyễn như bùn đổ lên người Quân Thành Thu. Tây vịn vịn một chút, đông quàng vai một chút. Cằm cũng muốn kê lên đỉnh đầu hắn.



Rất là không đứng đắn.



Quân Thành Thu tức giận nhận xét. Sao bây giờ hắn mới nhận ra mặt này của y chứ! Đúng là mặt người dạ thú! Không thể tin được, đạo mạo lãnh đạm cái trứng. Rõ ràng là không hề có tiết tháo!



Thượng thần bị tê toàn thân thật phải dựa vào hắn đứng lên, phút chốc nghe được cái suy nghĩ ấy liền cứng cả người. Y khẽ liếc đỉnh đầu của ai kia một cái, sau đó lẳng lặng mở sổ vạch thêm một chữ 'nhất'.



Quân Thành Thu không mảy may biết gì, một bên hậm hực một bên dìu y. Được một lúc, ngọn lửa trên vách lại tắt ngúm.



Nhưng là lần này không lập tức sáng lên lại mà để đáy cốc này rơi vào một mảnh hắc ám vô tận. Bốn bề gợn lên những tiếng răng rắc kì lạ, nghe giống như tiếng xương cốt đứt đoạn. Gió không biết thổi từ hướng nào, lùa hun hút. Quân Thành Thu đột nhiên rùng mình không rõ lí do, vô thức căng thẳng cau mày, cất tiếng trước: "Người có biết đây là nơi nào không?"



Xung quanh quá tối nên hắn không nhìn rõ sắc mặt Ly Quang, chỉ nghe y đáp lời: "Hỏa Đà cốc."



Quân Thành Thu chấn động, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên. Âm thanh cũng bất tri bất giác nâng lên mấy phần: "Thật hay giả vậy?!"



Thượng thần trong bóng tối lòe lòe liếc hắn, ánh mắt đại khái là: Lừa em làm gì.



Hỏa Đà cốc! Thảo nào không thoát ra nổi! Ở bên trong cứ như ruồi kẹt trong hũ, bốn phía đều là tuyệt vọng.



Hỏa Đà cốc là môn khẩu của Ma giới, là thiên la địa võng Ma tộc, giống như hố bẫy sâu trong rừng, bày ra để ngăn ngoại tộc xâm phạm lãnh thổ.



Quân Thành Thu sống lâu, đã nghe không ít chuyện về cái Hỏa Đà cốc này. Nào là sâu không thấy đáy, thiên biến vạn hóa, u huyền tang tóc. Được mệnh danh là tầng địa ngục thứ mười chín. Nghĩa là lệ khí tà vật ở đây còn nặng hơn ở Minh Ti địa ngục. Người nào rơi xuống thì nhất định không có đường trở ra. Không chết vì bị ma vật giày vò cũng sẽ chết vì phát điên.



Hai bắp đùi Quân Thành Thu khẽ run lên, không thể tin được là mình đã lọt được xuống tận đây.



Càng hỏng bét ở chỗ, rơi xuống nơi một đi không trở lại này lại là tổ hợp chiến thần nửa mùa với thượng thần trọng thương. Xem ra nhân sinh đến đây là đoạn rồi. Ngửa mặt lên nhìn đâu đâu cũng là hai chữ: Vô, vọng.



Quân Thành Thu thở dài, ngẫm lại cuộc đời mình. Lúc sau lại thở dài, không ngờ kết cục của hắn và thượng thần sáu cõi lại ở chỗ này. Quá thảm.



Mà nghĩ cũng thật kì quái, hắn đâu có bén bảng đến gần địa phận của Ma giới, sao lại lọt xuống được? Lại còn có cả Tần Tư Uyên? Y cũng làm sao mà rơi xuống đây được?



Còn có cả... thượng thần.



Chuyện lớn đây. Hai thượng tiên của Tiên giới cùng thượng thần sáu cõi cùng nhau lọt vào bẫy của Ma tộc. Lại còn chẳng ngầu tí nào, lọt xuống rồi chết cứng ở đây. Xem ra ngày Ma tộc chinh phạt lục giới cũng gần lắm rồi. Quân Thành Thu tuyệt vọng nghĩ.



Quân Thành Thu dù không nhìn thấy gì vẫn ngước mắt lên hỏi Ly Quang: "Tiểu bối nghe nói nơi đây đầy rẫy ma vật tà khí vong lệ, hình như không đúng lắm?" Chí ít quanh đây ngoài mấy ngọn lửa nóng lạnh vô thường ra thì cũng không có gì đến nỗi.



Ly Quang trước tình huống này cũng thu hồi một mặt sến sẩm kia của y. Thần sắc khôi phục cao lãnh như thường ngày, chỉ có không đứng đắn hơn đôi chút là tranh thủ Quân Thành Thu đang tín nhiệm ghé sát thêm một chút, nói: "Đừng vội bị đánh lừa. Tứ phía quanh đây không chỗ nào là không có tà vong đang bám trụ cả. Mà ngọn lửa kia, chính là tín hiệu của chúng."



Tim phổi Quân Thành Thu gấp gáp không rõ, hơi thở dồn dập dần theo lời kể của y. Con ngươi vô thức đảo nhìn quanh khắp các vách đá.



Quả thật trên khắp bốn bề vách đá vốn tối đen lúc này đang ánh lên một chút phản quang. Giống như ánh sáng chiếu vào da rắn trơn trượt. Mà lại còn là nhiều da rắn trơn trượt nhớp nháp nhầy nhụa xếp chồng chéo lên nhau. Tiếng trườn của chúng nó trượt qua nhau nháp nháp rợn gáy. Hiển nhiên lúc này đã dày đặc bám khắp nơi rồi.



"Nói vậy nghĩa là..."



"Phải, lửa còn thì chúng nó còn kiêng dè."



Quân Thành Thu dài mặt ra, mồm miệng mếu máo: "Lửa tắt thì, ôi thôi, hỏng bét rồi."



Vừa nói xong xung quanh nổi lên những tiếng ngâm dài u u lạnh gáy. Tiếng băng vỡ lách tách. Lại như có tiếng thứ gì từ trong khe nứt chui ra, nhớp nháp dơ bẩn.



Quân Thành Thu rú lên một tiếng, kích động dậm chân nói: "Con mẹ nó còn có chuyện như vậy nữa à! Sao người không nói sớm!" 



Dứt lời phóng ra hai lưỡi dao quang ảnh từ trong cổ tay. Xoay người đứng quay lưng lại phía y. Dáng dấp như là đem y bảo hộ phía sau.



Ly Quang thấy hắn bày tư thế nghênh chiến chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: "Tà vật này không phải để chém. Chém cũng không chết được."



Quân Thành Thu ánh mắt rối ren ngoảnh đầy lại nhìn y.



Y nói tiếp: "Đây là tầng thứ nhất của Hỏa Đà cốc, nhốt những vong hồn do Mộng Ma giết nên mấy thứ này sẽ giày vò em bằng chính cái cách chúng bị giết."



Quân Thành Thu thoái chí nản lòng, bất mãn vỗ trán.



Lại mộng cảnh nữa à!



Con mẹ nó chứ mộng cảnh!



"Vậy bây giờ phải làm sao? Chúng nó có tới liền không?" Không được chém thì làm thế nào đây? Đứng im chờ chết sao?



Vốn là hắn thấy thượng thần vẫn còn rất trấn tĩnh, chưa bày ra thủ thế gì là nghênh chiến nên cũng chẳng vội gấp gáp. Nào ngờ cái thứ kia và thượng thần lại là một dạng y như nhau, đều thích chơi trò tập kích bất ngờ!



"Thượng thần...!"



Quân Thành Thu chưa kịp dứt mạch suy nghĩ, thân mình đã bất chợt bị thứ gì đó từ xa lao vào, vật ngã ra sau!



Tựa như một nắm bùn lầy nhớp nháp hôi thối ném lên người hắn. Trơn trượt dính dấp. Vừa bám được lên người hắn đã cắn chặt không buông. Da dẻ Quân Thành Thu cách một lớp y phục mà vẫn bị nó chạm tới. Thứ này thật mẹ nó khó xơi! Không chỉ vì nó đang hút máu Quân Thành Thu mà còn vì nó có oán khí rất nặng! Nặng tới nỗi đè Quân Thành Thu không thở nổi!



Quân Thành Thu bị đập đầu xuống đất đau đến choáng váng. Tà vật kia còn chẳng cho hắn thời gian ngóc đầu lên đã như tua bạch tuộc chặt chẽ bám quanh người hắn, chế trụ tứ chi. Linh lực toàn thân như bị bóp nghẹn, nghẹn trong cơ thể hắn không cách nào phát ra ngoài. Đấu đá tứ tung loạn xạ trong bụng hắn nội chiến. Quân Thành Thu thống khổ gầm lên một tiếng. Hai tay quờ quạng trong không khí, cố rướn cổ cắn răng gọi: "Thượng thần... Thượng thần...cứu mạng...a!..."



Nhưng không gian tối đen như mực, chỉ có tiếng u linh rú lên từng hồi vang vọng. Tuyệt nhiên không nghe thấy động tĩnh của người thứ hai.



Quân Thành Thu giằng co giãy dụa muốn hất thứ kia ra. Nhưng thời gian chưa đến một cái chớp mắt, tà vật nọ đã lan đến kín mặt hắn, bịt chặt thất khiếu, bóp chết Quân Thành Thu như bóp chết một con nhái.



Quân Thành Thu cứng còng cả người, chưa đến một phút sau đã trợn trắng mắt, tiến vào trải nghiệm chân chính Hỏa Đà cốc tầng thứ nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện