Hôm nay nếu tính theo Nguyệt thu lịch, thì đã là cuối hạ đầu thu. 


Cỏ dại ngoài bờ hồ Giải Ưu đã có điểm úa tàn. Ban đêm cũng không còn thấy đom đóm bay nhiều như sao sa sáng lấp lánh khắp cả mặt hồ nữa. Mấy cây hoa trong vườn của Ly Quang cũng bớt tán hương nồng, ủy mị rũ đầu chờ đến mùa xuân năm sau. Buổi sáng Quân Thành Thu ở trong Tiểu Thạch Lâm của Ly Quang thử Tư Niệm kiếm cũng không còn nghe tiếng chim yến hót xa nữa.


Lại nói, Tiểu Thạch Lâm này là một cảnh trí nhỏ trên Thập Tam Vân của Ly Quang. Xét về phong cảnh hữu tình thì không bằng Lưu Ly đình. Xét về linh khí hội tụ thì không bằng Linh Sơ điện. Vẻ ngoài nguy nga tráng lệ thì càng không có cửa so với Kỳ Nam thần cung. Bất quá Quân Thành Thu lại yêu thích nơi này nhất.


Tiểu Thạch Lâm, lấy đá làm trận, lấy cỏ làm quân, rộng rãi mà tĩnh lặng. Nơi này nhìn lên trời xanh cao vút, nhưng lại là nơi duy nhất khắp lục giới mà đứng ở đây có thể chạm tới nhật nguyệt. 


Quân Thành Thu phi cước phóng lên, vung kiếm chém một đường dứt khoát. Phiến đá ở phía đối diện lập tức rắc một tiếng vỡ đôi. Kiếm quang đỏ rực lan ra một vòng, lật đến tung trang sách đang đậy trên mặt Ly Quang. Y lấy xuống quyển sách đang đậy trên mặt, nằm ở trên chiếc võng bạc mắc lên hai cây tùng bách, nghiêng đầu nhìn Quân Thành Thu. 


Quân Thành Thu còn đang chưa hết vui sướng cùng kinh ngạc, ôm kiếm xuýt xoa mấy hồi, không để ý đến y. 


Ly đại thần từ trên võng ngồi dậy, lấy ra từ trong tay áo càn khôn hũ chè sen Quân Thành Thu nấu sẵn cho y, yên lặng ăn. 


Kiếm này chưa nhận chủ, chưa được tưới linh khí mà đã mạnh như thế, Quân Thành Thu quả thực vẫn chưa tin kiếm này do mình luyện ra. 


Thân kiếm dài bảy thước, chuôi kiếm đơn giản không có hoa văn cầu kì, chỉ có hai chữ Tư Niệm mà lần trước Ly Quang dùng ngón tay khắc lên. Nhưng càng đơn giản lại càng cảm thấy rất có khí chất, Quân Thành Thu rất hài lòng nghĩ. Sau đó trong lòng lại bắt đầu ngứa ngáy, hắn quay đầu nói với Ly Quang: "Thượng thần, Trạch Thanh kiếm của người đâu rồi? Mang ra đọ vài chiêu đi?"


Ly Quang vẫn đang nghiền ngẫm nhai, không phản ứng lại hắn. Mi mắt cụp xuống, một bộ dạng thiếu ngủ quanh năm. 


Quân Thành Thu hắc tuyến rơi rào rào sau lưng, đang định gọi thêm một tiếng trái tim lại đột nhiên hơi rung lên mấy nhịp. Sao hắn nhìn Ly Quang lại nhớ đến. . Viêm Chung Ly.


Quân Thành Thu cầm Tư Niệm kiếm, đứng ngốc giữa đống đá ngổn ngang lộn xộn. Ly Quang ăn hết nửa hũ chè sen, cất vào lại tay áo càn khôn mới ngẩng đầu lên nhìn hắn. Lúc ánh mắt chạm vào khuôn mặt ngốc lăng của Quân tiểu nhân, y không nhịn được mỉm cười một cái. 


Là chân chính cười một cái, đuôi mắt cong xuống, khóe miệng kéo lên cao.


Quân Thành Thu vừa thoát ra khỏi kí ức lại bị nụ cười này làm cho ngây ngốc thêm lần nữa. Hắn trong lòng thầm than thở. Quả nhiên là con mẹ nó khuôn mặt này yêu nghiệt, bất kể là Viêm Chung Ly hay Ly Quang, hắn đều bị mê hoặc triệt để!


Ly Quang đứng lên từ chiếc võng bạc. Mái tóc đen buông lỏng, ngoại bào hờ hững bay. Y vừa thong thả đi về phía Quân Thành Thu vừa chầm chậm vén tay áo bên trái lên. Từ cẳng tay mạnh mẽ hữu lực của y bỗng phát ra một đường ánh sáng lam nhạt, hàn băng lập tức theo luồng lam quang kia cuốn lấy cánh tay y. Y vẫn nhìn vào mắt hắn, cùng lúc từ trong cánh tay mình rút ra Trạch Thanh.


Trạch Thanh kiếm, kiếm dài tám thước. Lưỡi kiếm như thủy, kiếm quang ánh xanh, tua kiếm màu bạc. Một kiếm này của Ly Quang năm xưa phân đôi trời đất, phân định âm dương. Chính là thanh pháp bảo truyền kì mà lục giới tôn kính.


Quân Thành Thu được một phen mở mang tầm mắt, há hốc miệng nhìn y. Con mẹ nó thảo nào bao năm qua không ai trộm được kiếm của y, hóa ra y giấu trong người!


Ly Quang giơ lên Trạch Thanh, mũi kiếm chĩa về phía Quân Thành Thu. Tư thế của y vô cùng thoải mái, giống như chỉ là đang đi dạo hàng ngày. 


Quân Thành Thu hơi không theo kịp chuyện y thế mà lại thực sự rút Trạch Thanh ra đọ kiếm cùng hắn. Vụng về nửa ngày mới giơ được kiếm lên. Lúc hai thanh kiếm giao nhau keng một tiếng, Quân Thành Thu còn nghe Ly Quang nói: "Quân thượng tiên, mời?"


Quân thượng tiên vốn đã hơi hơi quên mất chức danh thượng tiên của mình, vung kiếm lên trong sự ngỡ ngàng của bản thân. 


Hắn phi cước đạp lên ngọn cỏ, thắt lưng dẻo dai uốn một vòng trong không trung, từ thế thượng phong bổ một kiếm xuống thẳng giữa đỉnh đầu Ly Quang. Một chiêu này nếu như là thực sự đánh nhau thì ngoan độc vô cùng. Quân Thành Thu vốn cũng không định khai trận bằng chiêu này, nhưng trong đầu lại có ý nghĩ "ngựa non háu đá", vừa là muốn thử xem kiếm pháp của thượng thần có thực sự lợi hại như lời đồn đại, vừa là muốn thể hiện vài chiêu.


Sau đó không cần phải nói, Quân Thành Thu rất hối hận vì đã nghi ngờ năng lực của Ly Quang. 


Lúc mũi kiếm sắp chạm đến, y lại chỉ đứng đó nhìn hắn, nở nụ cười ẩn ý như mọi khi. Trong lòng Quân Thành Thu cũng có chút hoảng, thủ pháp hơi lung lay. Nhỡ như đâm chết thượng thần thật thì sao đây?


Kiếm quang đỏ rực vun vút lao xuống từ không trung, chẳng qua mấy cái chớp mắt đã chạm đến trước mắt y. Nhưng ngay tại khoảnh khắc mũi kiếm vừa cách mi tiêm y một đốt ngón tay, Quân Thành Thu chợt thấy cơ thể mình cứng ngắc bất động. 


Hắn bị Ly Quang đóng băng. Không, bị Trạch Thanh của Ly Quang đóng băng.


Trạch Thanh vẫn nằm trong tay Ly Quang, một đường cũng chưa vung lên nhưng hàn khí từ lưỡi kiếm tỏa ra lại khiến cỏ cây trong Tiểu Thạch Lâm đóng băng toàn bộ. Ngay cả bàn tay cầm kiếm của Ly Quang cũng đóng một tầng băng mỏng. 


Quân Thành Thu lơ lửng giữa không trung, chấn kinh đến quên cả chớp mắt. Ly Quang vẫn đứng yên đó, nhìn hắn cười tủm tỉm. Y vứt Trạch Thanh sang một bên, hơi giậm chân bay lên, cắp Quân Thành Thu đang cứng đơ xuống.


Quân Thành Thu cả người đóng thành một bức tượng băng, vẫn đang chấn kinh không thôi trơ mắt nhìn thượng thần vòng hai tay bao hắn lại.


Giờ thì hắn đã triệt để hiểu được cái gì gọi là thượng thần, cái gì mà phân đôi trời đất, cái gì mà tạo lập lục giới. Uy lực của y, không trong tầm tưởng tượng của hắn. Đây mới chỉ là Trạch Thanh kiếm của y, hơn nữa kiếm còn chưa vung lên đã phát ra uy lực như vậy. Nếu quả thực so chiêu chỉ sợ Quân Thành Thu đã không còn trên tiên giới này nữa, mà đang ở hoàng tuyền phụ Mạnh Bà nấu canh.


Ly Quang cúi đầu nhìn "bức tượng băng" đang há hốc mồm trong ngực, vô tiền khoáng hậu nói: "Nếu ngươi giết ta thật, thì thiên địa này sẽ chuyển vào tay ngươi." 


Quân Thành Thu nằm trong vong tay y, lớp băng quanh người cũng dần tan ra. Hàn khí tán lên lượn lờ quanh khuôn  mặt Ly Quang lại càng tô diễm nụ cười phảng phất của y. 


Quân Thành Thu thấy băng trên mặt đã tan hết, trộm nuốt một ngụm nước bọt, to gan nói: "Vậy. . cho tiểu bối thử lại được không?"


Ly Quang  không nói gì, vẻ mặt nghiền ngẫm. Hai cánh tay y vẫn đang bao Quân Thành Thu trong lòng. Cả người Quân Thành Thu chôn dưới lớp y phục dài rộng của y, chỉ nhô lên một cái đầu. Tư thế hai người lúc này có bao nhiêu ám muội, Quân Thành Thu quá mức vô tư, chưa từng nghĩ đến. Thế là hắn vẫn to gan hỏi lại: "Thượng thần,. . ý ngài thế nào?"


Thượng thần cúi đầu nhìn vào mắt hắn, một đôi lam mâu sóng sánh phong tình triệt để mê hoặc Quân Thành Thu. 


Thượng thần nói, cùng ta kết một sợi tơ hồng, ta sẽ đem thiên địa lục giới này cho ngươi.


Quân Thành Thu không dám tin vào tai mình, cho rằng mình quá phận khiến Ly Quang nổi giận, mới dùng mấy câu này châm chọc hắn nên vội vàng xun xoe: "Tiểu bối. . tiểu bối nào dám, chỉ là giỡn một chút thôi. Thiên địa này nằm trong tay người là đúng nhất, thích hợp nhất, ha ha. ." Xong còn tự cười khan hai tiếng.


Nhưng Ly đại thần thì không nghĩ thế.


Y cho rằng Quân Thành Thu vừa chối bỏ lời cầu hôn  của mình. Ly Quang mấy vạn năm chậm nhiệt đột nhiên có một ngày xuân phong dào dạt, nói mấy lời tình thú lại bị bác bỏ. Cho nên trong nháy mắt, Tiểu Thạch Lâm lại răng rắc mấy tiếng, đóng băng toàn bộ. Bao gồm cả Quân Thành Thu.


Quân Thành Thu trong vòng chưa đầy một khắc bị đóng băng hai lần, cảm thấy có chút không chịu nổi. Hắn ở trong khối băng, yếu ớt gọi vọng ra: "Thượng thần? . . Thượng thần?"


Ly Quang buông ra hai cánh tay đang ôm hắn, phẩy tay áo một cái, băng tuyết xung quanh lập tức tan đi. Y cũng lập tức quay đầu rời đi, một cái dấu chân cũng không để lại cho Quân Thành Thu.


Quân Thành Thu trải qua một ngày nóng lạnh vô thường, ngơ ngác cầm kiếm đứng trong Tiểu Thạch Lâm.


Đại thần. . đây là giận chuyện gì a?


Sau đó, rất lâu sau khi hắn cùng Ly Quang kết sợi tơ hồng, Ly Quang mới nói cho hắn rất nhiều chuyện động trời.


Y nói, rằng ngay từ lúc em còn chưa sinh ra, ta đã có một mảnh duyên phận với em rồi.


***


Xin lỗi các bạn đọc thân yêu, đã để các bạn chờ lâu, dạo này tôi vào năm rồi, thật sự bận quá. Cảm ơn các bạn vẫn luôn chờ tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện