Giữa trưa nắng chói chang gay gắt. Quân Thành Thu lau lau mồ hôi trên trán, ngồi xổm trong bóng râm thở hồng hộc.



Hạ Huyền Chương ngồi xếp bằng ngay ngắn bên đường, trước mặt, trên bàn bày đủ các loại bảo bối. Thẻ tre Thiên Mệnh, Kim La bàn, Bách Nhân Sinh thư tập,... vân vân. Quân Thành Thu nghịch nghịch tấm kì họa xoáy âm dương phía sau lưng y, trêu đùa nói: "Sư phụ, người xem người qua đường lạnh lùng như nước. Con đường làm ăn này của chúng ta liệu có xong không?"



Hạ Huyền Chương mồ hôi trán chảy thành dòng nhưng vẫn bày ra một vẻ tâm thanh lòng tịnh, mắt cũng không mở ra nói: "Là Tiên Nhân giúp đời, ai tính chuyện làm ăn?"



Quân Thành Thu nghe được câu này, thiếu nỗi rút cán cờ đập cho y một phát.



Nhất định là bị nắng đến ẩm đầu.



Quân Thành Thu vuốt vuốt ngực, quay sang kiếm chuyện với Viêm Chung Ly. Viêm Chung Ly cũng ngồi ngay ngắn bên đường, trên người đeo ba cái tay nải, thoạt nhìn tựa như cái giá treo đồ. Quân Thành Thu vui sướng, ngồi xổm bên cạnh y nói chuyện tào lao.



"Sư huynh, huynh xem thiếu phụ bán đậu phụ bên kia đường đã cả ngày rồi chưa bán được ít nào, thực đáng thương."



Viêm Chung Ly không ừ một tiếng nhạt nhẽo như mọi khi mà trái lại còn cùng hắn bình luận thêm một câu: "Vị thầy bói ngồi bên cạnh ngươi kia cũng đã cả ngày không có một vị khách, có phải cũng rất đáng thương không?"



Quân Thành Thu nghẹn họng, trố mắt nhìn Viêm Chung Ly.



Con mẹ nó huynh đúng là Viêm Chung Ly đấy à?!



Viêm Chung Ly như nghe được tiếng lòng của hắn, không đầu không đuôi nói một câu: "Ngươi cảm thấy ta chỉ biết ừ?"



Quân Thành Thu gật đầu rồi lại lắc đầu, điên cuồng lắc đầu. Mợ nó, quả nhiên vẫn là họ Viêm nguy hiểm!



Đến chiều, người trên phố vẫn như cũ đông đúc ngược xuôi mà lạnh lùng lướt qua. Hạ Huyền Chương hình tượng thầy bói thanh tịnh không màng nhân thế cũng bị bánh xe ngựa cuốn đến bụi tung đầy mặt, lung lay muốn lật bàn. Quân Thành Thu ghé vào lưng Viêm Chung Ly, ngủ đến thiên địa đảo lộn.



Cả ba thoạt nhìn có chút thảm không chịu nổi. Người qua đường nhìn thấy đều thông cảm bình luận rằng: Không ngờ thầy bói cũng có một ngày bộ dạng như khất cái bên đường xin tiền.



Chiều muộn, tiếng mời hàng dần thưa thớt. Các chủ sạp hàng quán lục đục ra về. Hạ Huyền Chương vẫn kiên định ngồi bên đường. Theo chân còn cái hai trang nam tử. Một đang nhàn rỗi đếm kiến, một đang ngồi ngây như tượng.



Bỗng có tiếng bước chân đến gần, Hạ Huyền Chương mắt không mở nhưng trong lòng cũng theo tiếng bước chân ngày càng gần mà hồi hộp theo.



Con mẹ nó cuối cùng cũng có khách rồi! 



Bất quá vừa mở mắt ra, nhìn đến khuôn mặt trước mắt, Hạ Huyền Chương chỉ hận không thể nhắm mắt lại luôn. Quân Thành Thu đánh hơi được động tĩnh bên này, cũng tò mò dịch đến đứng phía sau Hạ Huyền Chương hóng hớt.



Nam tử trước mắt thân cao thước chín. Ngũ quan khắc sâu mạnh mẽ. Nửa thân trên để trần, gã có một hình xăm đồ long trên ngực trái. Tóc tùy ý buông thả, không buộc cũng không đội mũ. Nửa thân dưới y phục có phần tả tơi cũ nát. Gã trên trán buộc một băng vải màu đen bện nhỏ như nữ hài hay bện đuôi sam. Trên cổ đeo một cái vòng bạc đinh đang. Trong tay cầm một cây sáo trúc xanh lục, nhìn qua có điểm thô cứng.



Hạ Huyền Chương không nhìn gã, ngữ khí đột nhiên chuyển lạnh lùng: "Đồ Giang."



Đồ Giang cười lưu manh, ngồi xổm xuống trước mặt Hạ Huyền Chương, cợt nhả nói: "Bao nhiêu năm không gặp, không ngờ hôm nay lại bất ngờ tái kiến. Hạ đại đỉnh chủ vẫn nhớ tên tiểu đệ này, vinh hạnh."



Hạ Huyền Chương tâm phiền mắt phiền, trực tiếp đuổi người: "Ta với ngươi không can dự, ta đang bận. Phiền Đồ bang chủ tránh đi cho."



Đồ Giang ánh mắt ý vị lướt qua Quân Thành Thu. Gã ôm ngực, tỏ vẻ đau khổ: "Từng ấy năm rồi Hạ sư huynh vẫn chán ghét ta như vậy?"



Hạ Huyền Chương phiền lòng, không muốn dây dưa với gã: "Đồ bang chủ quá lời rồi."



Đồ Giang tựa như bị thái độ khách sáo này của y chọc giận, gã cười hung tợn, "Nhìn thấy ta liền bài xích như vậy? Không muốn nói thêm nửa lời?"



Hạ Huyền Chương chung thủy không nhìn gã, nhíu mày nói: "Ta với Đồ bang chủ không có thâm tình đến mức hàn huyên chuyện cũ."



Đồ Giang nét mặt sa sầm. Bất thình lình vươn tay bóp cổ Hạ Huyền Chương, nhấc lên: "Ngươi quả nhiên vẫn chán ghét ta. "



Hạ Huyền Chương bị một phen kinh hoảng, nhưng y cũng tức giận rồi. Y nắm bàn tay đang bóp cổ mình muốn gỡ ra, khinh thường trừng gã. Nhưng chung quy lại, Hạ Huyền Chương vẫn chỉ là một thầy bói không có nửa phân công lực. Không thể so với Đồ Giang võ công khó lường. Quân Thành Thu bị một màn này làm cho chấn kinh, lúc hoàn hồn muốn ra tay tương trợ lại phát hiện bản thân đã chậm một nhịp.



Đồ Giang hiếm thấy hừ lên một tiếng nặng nề thu tay về. Cả Quân Thành Thu và Hạ Huyền Chương đều sửng sốt không chịu nổi!



Đồ Giang đáy mắt bắt đầu sọc tơ máu, dường như nộ khí đã dâng lên mấy phần. Mà trong đó, cũng chỉ có Hạ Huyền Chương nhìn ra ba phần bi thương pha lẫn khó hiểu của gã đang hướng về phía mình.



Hạ Huyền Chương, ngươi thế mà lại nỡ xuống tay với ta?



Viêm Chung Ly tư thế ngồi không xê dịch một phân lúc này mới chầm chậm đứng lên, trên người vẫn còn treo ba cái tay nải, bình tĩnh đi qua bên này. Quân Thành Thu vẫn chưa hoàn hồn, chân chân nhìn y.



Hạ Huyền Chương tâm tình phức tạp, không biết nên nói gì.



Đồ Giang trong nháy mắt nhìn thấy Viêm Chung Ly, yếu đuối nhu tình trong đáy mắt kia lập tức thu lại. Gã đứng thẳng, sáo trúc vẫn đeo bên hông. Đồ Giang cười nhạt, hướng Hạ Huyền Chương tao nhã cúi người: "Tiểu đệ lỗ mãng, mong Hạ huynh đừng để bụng. Ta không quấy rầy huynh nữa, cáo từ." Xong liền phi thân rời đi.



Đồ Giang tái kiến lần này quá chóng vánh, Hạ Huyền Chương cũng choáng váng mấy phần.



Đợi gã đi rồi, việc đầu tiên Quân Thành Thu làm là túm vai Viêm Chung Ly lắc lắc một nghìn lần: "Sư huynh, viên đá kia là huynh phóng sao? Thực con mẹ nó quá ngầu!"



Hạ Huyền Chương cũng tò mò, nghe lén bên này. Viêm Chung Ly để mặc hắn lắc đủ mới từ tốn nói: "Không phải ta."



Quân Thành Thu hắc hắc cười: "Rõ ràng là huynh, không phải huynh thì là ai chứ?"



Viêm Chung Ly vẫn kiên định lắc đầu: "Không phải ta." Quân Thành Thu vốn muốn lấy cái đầu mình ra bảo đảm là y làm nhưng lại thấy y một mực phủ nhận, không quấy rầy y nữa quay sang hỏi chuyện Hạ Huyền Chương.



"Sư phụ, người đến là ai vậy?"



Hạ Huyền Chương đột nhiên bị hỏi đến vấn đề này, chột dạ không thôi. Qua một lúc lâu y mới chần chừ nói: "Bang chủ cái bang."



Quân Thành Thu một trận cuồng tiếu như điên trong lòng.



Nguyên lai ra giang hồ gọi ta là Khất Cái đỉnh không phải là gọi chơi mà thật sự là có quan hệ với Cái Bang!



Hạ Huyền Chương mặt đen hơn than, gắt: "Ngươi cười cái gì?!"



Quân Thành Thu công khai cuồng tiếu.



***



Đêm, Quân Thành Thu ở trong khách điếm ngủ đến bất diệc nhạc hồ. Viêm Chung Ly ngồi bên giường, vẻ mặt vẫn là ngàn năm không đổi nhưng đã nhu hòa đi mấy phần.



Ngón tay y gõ gõ trên ván giường. Đúng như dự liệu, vừa đếm đến năm mươi chín thì phía sau lưng đột nhiên vang lên một trận loạt soạt.



Quân Thành Thu thẳng lưng ngồi dậy, nửa thân dưới vẫn còn vùi trong chăn. Hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều.



"Viêm Chung Ly." Hắn rành mạch gọi.



Viêm Chung Ly không hề biểu hiện kinh ngạc, nghiêm túc đối thoại với hắn: "Ta ở đây."



Quân Mộng Du đưa tay gãi gãi má, vẻ mặt ngu ngốc hỏi: "Rõ ràng là huynh phóng viên đá kia, phải không?"



Viêm Chung Ly trầm ngâm mấy giây mới nhàn nhạt ừ một tiếng.



Quân Thành Thu phía sau lưng y đắc ý vô cùng, ha hả cười: "Rõ ràng là huynh! Ta nhìn thấy mà!"



Viêm Chung Ly sợ tiếng cười của hắn làm phiền khách điếm, vội vã tháo giày lên giường lấy ngón tay chặn miệng hắn lại.



Quân Thành Thu không có đức hạnh, ngậm lấy ngón tay y.



Viêm Chung Ly hiếm thấy thật sự đơ mặt.



Không khí lâm vào một mảnh trầm mặc khó xử.



Sáng sớm, Viêm Chung Ly đeo hai vành mắt hơi biến tím ra mở cửa. Hạ Huyền Chương cũng một đêm vì chuyện của Đồ Giang mà mất ngủ. Hai người kết hợp đeo hai vành mắt gấu trúc ngồi bên đường, mặt mày nghiêm trọng ủ rũ. Khách qua đường đều bị dọa né ra cách một đoạn.



Trái lại, Quân Thành Thu gần đây ngủ rất được, thần thanh khí sảng đứng cầm lá kì họa xoáy âm dương, nhiệt tình chào khách.



"Ấy, tiểu cô nương, tình duyên có thuận lợi không? Ghé vào xem một quẻ đi?"



"Thúc thúc, chuyện làm ăn thế nào? Có muốn càng phát đạt hơn không?"



"Vị tiểu ca kia, đường tiến quan trường gặp bất trắc? Có muốn giải hạn không?"



Quân Thành Thu bộ dạng thiếu niên dương quang, nụ cười rất đẹp. Thu hút không ít cô nương dừng chân nói đùa lại vài câu. Còn có vài cô nương rất bạo dạn, tiến tới tặng hắn vài trái đào, một trái dưa, mấy vốc hạt dưa.



"Vị tiểu ca này, xem tình duyên có khuyến mại tình lang không?"



"Ca ca, đào của ta trồng, nếm thử xem."



"Ăn dưa trả hồng tơ!"



Quân Thành Thu luôn tay tiếp nhận lễ vật, cười đến không thể dừng lại. Cũng lưu manh hào sảng đáp lại các nàng.



"Được! Xem bói khuyến mãi tình lang!"



Các cô nương bên kia đường đều nhất loạt ồ lên, ríu rít oanh yến náo nhiệt một góc phố. Chỉ có Viêm Chung Ly cùng Hạ Huyền Chương như cô hồn ngồi bên vệ đường, một bộ dáng ta không nghe không nhìn.



Đợi bọn họ náo nhiệt đủ tản đi rồi, Quân Thành Thu mới cười hì hì ôm đồ ăn tới ngồi xổm bên cạnh Viêm Chung Ly.



"Sư huynh, xem này."



Viêm Chung Ly vốn đang mở mắt, nghe hắn nói câu này dứt khoát nhắm mắt lại.



Viêm Chung Ly: "... Không có tiết tháo."



Quân Thành Thu đào đào lỗ tai, giả điếc hỏi lại: "Cái gì? Huynh nói cái gì tiết?"



Viêm Chung Ly dứt khoát im lặng luôn.



Quân Thành Thu thấy y lại lạnh nhạt, tanh tách ngồi bên cạnh chăm chỉ cắn hạt dưa.



Hạ Huyền Chương đã khôi phục vẻ đạo mạo, ngồi tĩnh tọa bên đường. Người qua người lại như nước, dường như bọn họ là người vô hình.



***



Tố Hiên đã đổi một bộ hắc bào phong lưu, bước chân lâng lâng đi trên đường. Hắn cước bộ rất lưu loát, tựa như đã biết rõ đích đến.



Quả nhiên, không bao lâu sau, Tố Hiên bước chân dần chậm lại, thẳng tắp hướng góc phố rẽ vào. Hắn cúi người, cười phong tình hỏi:



"Tiên nhân, có xem tình duyên không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện