Macy đứng thắng két ngay trước cửa nhà bà ngoại. Hai má cô đầm đìa nước mắt. Cô vượt mức hai miếng khăn giấy khi còn cách xe nhà bốn ngã tư phải dừng xe rồi, nhưng chuyện ấy giờ không quan trọng nữa. Không có gì quan trọng ngoài Billy. Cô cần biết em trai cô vẫn bình an vô sự.

Lao ra khỏi xe, cô chạy như bay lên bậc tam cấp. Vì đầu óc cô chỉ chăm chăm muốn nói chuyện với mẹ nên cô không giật mình khi có người chộp cánh tay mình. Vừa quay phắt lại, cô đã đối mặt với một viên cảnh sát mặc sắc phục của phòng cảnh sát hạt Harris. Macy không còn thở được nữa.

“Từ từ nào,” anh ta ra lệnh. “Cô là …?” Mắt anh ta trợn lên.

Không thêm để ý cái nắm tay như ra lệnh, không màng đến nét mặt luýnh quýnh của anh ta, cô giật mở cửa. “Mẹ ơi? Bà ơi?”

“Macy hả?” mẹ cô từ trong nhà hỏi với ra.

Viên cảnh sát buông tay cô nhưng anh ta theo cô vào trong. Trong nhà, một người đàn ông nữa, mặc vest, đứng cạnh người mẹ đang khóc ròng cua cô. Bà ngoại bật dậy từ ghế sofa màu xanh lá cây. Nét mặt đau khổ của bà ngoại làm tiếng nấc bị chặn ngang trong ngực Macy.

“Nói cho con nghe là không phải nó đi! Nói đi chứ!” Cô nắm chặt hai bàn tay thành nắm đấm. Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay cô.

Ngoại vội đến bên đặt hai tay lên vai Macy, nhưng bà không nói một lời. Nỗi đau bùng lên, cào xé ruột gan cô.

“Không.” Cô khuỵu xuống sàn nhà, gục đầu xuống hai đầu gối co trước ngực. “Không.”

Với hai mắt nhắm nghiền, cô trong thấy hình ảnh em trai bé bỏng ôm chặt gối bông vào ngực đứng cạnh chân giường cô. “Em sợ bố lại về lắm, chị ạ.” Cô nghe như tiếng em thì thào và lần này Macy nghĩ cô đã vĩnh viễn thất bại khi không thể che chở cho em.

Mẹ cô đến bên, ngồi xuống mặt thảm sát bên cô. “Khóc đi con,” bà bảo.

“Ôi Mace.” Ngoại cũng quỳ xuống cạnh cô cháu gái. “Rồi sẽ ổn thôi mà.” Giọng bà lạc đi vì đau khổ, mà ngoại chẳng bao giờ xúc động đến thế. Bà luôn mạnh mẽ, tự chủ, là hiện thân của tất cả những gì Macy muốn nhưng không làm được. Như là đã không bảo vệ được Billy.

Hình ảnh em trai ngồi đối diện cô trong nhà tù thoáng qua trong tâm trí Macy. Lúc ấy nó đã sợ run. Tại sao cô đã không làm gì chứ nhỉ? Lỗi ở cô mà. Nó đã kêu cứu nhưng cô đã chẳng làm gì sất. Hai tay nắm lớp lông dày trên tấm thảm xanh lá cây đã bạc màu, cô lắc lư qua lại. “Không.”

“Này con.” Ngoại vuốt vuốt lưng cô. “Billy không hẳn là phải đứa ngu ngốc đâu. Thế nào nó cũng ra đầu thú mà.”

Macy nức nở ngước lên nhìn bà. “Nó còn sống ư?”

“Cho đến giờ này thì đúng như vậy,” ai đó đỡ lời. “Chắc hẳn cô đây là chị của Billy?”

Macy nhìn lên và thấy người đàn ông trạc tuổi trung niên mặc đồ vest. “Vâng.”

“Ôi trời ạ, hóa ra cháu tưởng là …” Ngoại ngưng ngưng hấp tấp nói tiếp. “Nó bình an vô sợ cháu ạ. Tất nhiên là sau khi chuyện này giải quyết xong, chúng ta sẽ cho nó một trận.”

Nhận định ra tình hình làm Macy nhẹ hết cả người, nhưng lại nặng nè. Billy không chết, nhưng nó đã vượt ngục sao? Tại sao lúc gặp em, cô không nhìn ra nó đã tuyệt vọng, đã sợ hãi đến nhường nào? Giờ thì cảnh sát sẽ săn lùng nó, bắn chết nếu nó có hành động nào rồ dại. Mà Billy lạ nổi tiếng vì chuyện làm chuyện dại khờ. Ngoại nói đúng. Ngay khi họ đưa được nó bình an trở về nhà tù. Macy sẽ mắng nó một trận ra trò.

Cô hết nhìn mẹ ủ rũ trong tấm áo choàng mặc ở nhà màu hồng đã bạc, lại nhìn sang ngoại đầy nghị lực trong bộ đồ ngủ công chúa màu tía. Lạy chúa, cô thương hai người vô hạn. Và cả Billy nữa. Cô yêu thằng em – vẫn còn sống. Còn sống.

Macy lại nấc lên, ôm chầm lấy mẹ. Ngoại nhập hội, thế là thành một hội ôm ấp. “Con xin lỗi đã không gọi điện cho mẹ ngay,” Macy thổn thức. “Con tưởng mẹ chỉ muốn nghe con kể chuyện con vào thăm em thôi.”

Có tiếng đàn ông đằng hắng khiến Macy phải ngẩng lên nhìn.

“Xin tự giới thiệu tôi là Peter James, đặc vụ FBI,” là ông trung niên mặc đồ vest lúc nãy vừa lên tiếng. Vẻ mặt ông ta như thể muốn nói rằng những khóa đào tạo của ông đã không huấn luyện đối phó với những tình huống đám phụ nữ ôm nhau đang ngồi bệt giữa sàn nhà khóc ỉ ôi. A phải rồi, giờ thì Macy thuộc vào loại ấy rồi. Mặc, cô chẳng màng những gì ông ta nghĩ.

Macy đứng lên và chìa tay kéo và Ngoại đứng dậy. Cô thở run rẩy và lại ôm choàng lấy mẹ. “Con yêu mẹ,” cô thủ thỉ. Đoạn cô quay sang nhoẻn nụ cười đẫm nước mắt với bà.

“ Sao vậy Mace?” Mắt Ngoại ngạc nhiên mở lớn.

“Cháu không sao đâu ạ,” cô trả lời. Rồi, những mong lấy lại nghị lực, Macy đến bên bàn nước rút miếng khăn giấy. Cô đã bình tĩnh hơn, lấy lại óc hài hước và xì mũi ồn ã. Mắt mũi khô ráo, lòng tự trọng được bảo tồn, cô ngẩng cao đầu quay sang hai nhân viên thi hành pháp luật. “Tôi muốn được biết mọi chuyện. Trước tiên, sao FBI lại liên quan đến việc này?”

Phải đến khi bốn con mắt đàn ông nhìn xuống ngực cô thì Macy mới nhớ ra tình trạng áo quần của mình. Cô vội vàng túm chặt ngực áo che áo lót màu xanh, và nhận ra có lẽ mình phải mất nhiều hơn vài phút để lấy lại tư thế đường hoàng. Nhưng chuyện này chẳng sao – Billy vẫn còn sông. Giờ cô chỉ cần tìm cách để em cô vẫn còn sống.

********

Bóng tối như bưng khi Billy dò dẫm đi trong phòng khách của căn nhà từ xe moóc , khó chịu với quần áo đi mượn và khẩu sung giắt trong cạp quần. Cậu đảo mắt ra cửa sổ ngóng xe của Ellie. Andy Canton, thằng bé mười sáu tuổi vừa cho cậu quá giang, giờ đang ngồi đó ôm túi snack khoai tây trong lòng. Con chó tai chụp màu đen của Andy nằm ngay cạnh chủ trên ghế sofa xiên vẹo vì bị gãy mất một chân.

Lúc nãy, khi thằng bé tấp xe vào lề và hỏi Billy có muốn đi nhờ xe không, cậu tưởng Andy phê thuốc hoặc thuộc loại không bình thường. Nhưng thằng bé chẳng có vẻ gì là thế. Chẳng quan trọng. Billy leo ngay lên xe.

Khi Andy hỏi cậu muốn đi đâu, Billy hỏi lại nó là nó có quần áo dư không cho cậu mượn một bộ. Lúc đầu, Billy tưởng thằng bé sẽ từ chối, nhưng không ngờ Andy gật đầu và bảo sẽ đưa cậu về nhà nó – chỗ đó chỉ có mình nó ở.

“Anh nghĩ bạn gái anh sẽ đến à?” Andy nhét cả nắm khoai tây chiên vào miệng. Con chó hít hít quần jean thằng bé đánh hơi lấy vụn khoai.

Billy nhìn quanh ngôi nhà – nếu nơi này có thể gọi được là nhà. Mấy hộp thức ăn mang về và tờ rơi vương vãi khắp sàn. Billy từng nghe đến cụm từ người vất vưởng, và cậu đoán đây là ví dụ điển hình. Không phải cậu chê bai gì Andy. Không hề. Cậu không thể trách Andy được. Khi nãy Andy đã giải thích rằng một ngày nọ bố mẹ nó chỉ phủi tay bỏ đi. Việc này khó có thể chấp nhận được. Đúng, các ông bố hay thích bỏ nhà đi – bố Billy cũng đã làm thế mà – nhưng các bà mẹ thì không nên làm thế. Phải, mẹ cậu có hơi dở người một tí, nhưng chắc chắn bà không bao giờ bỏ cậu. Thật tội nghiệp cho Andy vì nó không có chị như Mace, cũng không có bà ngoại như Ngoại. Hẳn họ sẽ quan tâm chăm sóc cho thằng nhỏ. Tất nhiên, Andy bảo có chẳng cần ai hết. Nó làm trong tiệm bán đồ ăn nhanh và được bao ăn trong giờ làm, hết giờ làm người ta lại cho nó tất cả bánh hỏng trong bếp mang về. Niềm tự hào ngời lên trong mắt thằng bé tuổi teen khi nó tuyên bố nó kiếm đủ tiền trang trải điện nước, tiền điện thoại di động, và mua thứ ăn cho chó có Spike.

Tại sao Andy đã cho cậu đi nhờ xe chứ? Câu hỏi ấy cứ nhảy nhót trong cái đầu đang rối như tơ vò của Billy. Nếu là vì tiền, chưa thấy thằng bé đả động gì đến chuyện của tiền nong. Có lẽ chỉ là thằng bé thấy cô đơn. Chắc quá đi chứ vì cả cuộc đời thằng nhỏ nó chẳng quen ai khác. Vả lại, có lẽ vì nó nghĩ cứu được một tên tù vượt ngục là rất ngầu. Hồi bé, chính Billy cũng có lần nghĩ như vậy. Nhưng lúc này, chuyện này chẳng có gì đáng gọi là ngầu cả. Và khi Andy hỏi tại sao cậu phải ngồi tù, Billy trả lời gọn lỏn. “Vì anh trót mắc sai lầm.”

Con chó ngọ nguậy bên cạnh Andy. “Từ lúc anh gọi chị ấy đến giờ đã bốn tiếng đồng hồ rồi đấy.”

“Chị ấy nhất định sẽ đến mà.” Billy không muốn nghĩ rằng đã có chuyện trắc trở xảy đến. Lúc cậu báo Tanks đã vượt ngục, Ellie đã vô cùng hoảng sợ. Chẳng biết làm thế nào, nhưng Billy đã xoay sở để khuyên Ellie bình tâm và chỉ vẽ cho cô những việc cần làm. Ít ra cậu đã không làm hỏng việc ấy. Cậu gần như thấy sao mình giống chị Mace thế: đảm nhận mọi tình huống, bảo người khác việc gì cần làm. Nhưng không phải là Mace đã từng chui đầu vào tình cảnh khó gỡ như thế này. Tại sao lúc nào cậu cũng phải đảo lộn mọi thứ lên cơ chứ? Billy muốn gọi cho Mace để xem Ellie đã đến chỗ chị chưa, nhưng cậu e là cảnh sát đã nghe lén điện thoại nhà chị ấy mất rồi. Mà dù là muốn gặp chị, cậu cũng biết thế nào chị cũng khuyên cậu ra đầu thú. Chuyện đó chưa thể xảy ra, cho đến khi cậu chưa giải quyết xong vụ này.

Billy cắn môi vượt qua đống quần áo bẩn. Cậu gần như là nghe thấy Mace đang nói, ‘Chớ có cắn môi mạnh quá –kẻo sau này bị đau đấy’. Chị nói đúng thật.

Từ bé tới giờ toàn là chị chăm sóc cho cậu. Nhưng bây giờ đến lượt cậu bảo vệ chị mình. Nhất là khi đây là lỗi của cậu. Cậu sẽ không để Tanks làm hại Mace hay Ellie đâu.

Billy nghĩ đến ông Hal. Viên quản giáo còn sống không? Hình ảnh người đàn ông nằm trên đất, máu hộc ra từ ngực, lóe qua trí óc Billy. Rồi cậu nhìn thấy Bradon , một bạn tù của mình, bộ quần áo tù đẫm máu đỏ loét. Billy chỉ muốn nôn thốc.

Khẩu súng giắt trong cạp quần nặng trĩu và lạnh ngắt áp vào hông cậu. Billy nửa muốn quẳng súng đi, nhưng nửa kia không cho cậu làm thế. Cậu đã gây nên cơ sự. Cậu sẽ không tiếp tục làm thằng hèn nữa. David Tanks phải được ngăn chặn, và bây giờ chuyện gì xảy ra cho Billy không còn quan trọng nữa. chẳng phải Mace luôn miệng bảo em là phải trưởng thành lên, đừng nghĩ đến mình nữa mà hãy nghĩ đến người khác đó hay sao?

Có tia sáng nhảy nhót xuyên qua lớp màn cửa, theo sau là tiếng xe hơi lạo xạo chạy trên lối đi trải sỏi. Billy chạy đến bên cửa sổ, cầu mong đó là Ellie vừa chở Mace đến. Nhưng chiếc xe bỏ đi, đèn hậu màu đỏ nhấp nháy sáng trong đêm.

“Hàng xóm nhà em đó”, Andy bảo. “Ông ấy làm ca tối… nếu có làm. Chủ yếu là ông ấy trốn mấy bà vợ cũ ấy mà”

Billy cắn môi mạnh đến nỗi cậu nếm thấy vị máu.

********************

Khi Jake lái xe vào bãi đậu của đồn cảnh sát thì đã đến nửa đêm. Anh quay sang bảo Donaldson đang ngồi ghế bên cạnh. “Cậu về được rồi đấy.” Anh mở cửa xe nhưng chưa muốn ra ngay, anh vẫn còn đau sau cú va chạm với đầu gối của cô gái tóc nâu nào đó. “Tớ sẽ vào xem coi những báo cáo về vụ vượt ngục mà tớ đã yêu cầu đã được fax tới chưa.”

“Cậu có muốn tớ cùng vào xem qua với cậu không?”

“Không cần đâu. Tớ sẽ mang về nhà xem mà.”

Hàm răng đã được chỉnh thẳng tắp của Donaldson sáng lóa trong đêm. “Chờ coi sau khi tớ kể cho anh em chuyện cậu bị cô gái giao pizza hạ đo ván nhé.”

“Chờ coi sau khi tớ kể cho mọi người chuyện cậu đi tẩy lông mông nhé.”

Tuy Jake chỉ hơn Donaldson một năm thâm niên trong ngành, nhưng có cảm giác như Jake kinh nghiệm hơn nhiều. Có lẽ là do xuất thân của Donaldson. Bố Donaldson là nhân vật có máu mặt ở Washington. Là con một. Donalson từ nhỏ đã bay khắp thế giới – trên khoang hạng nhất, còn phải hỏi. Chẳng phải là Jake ác cảm gì với tầng lớp người giàu, nhưng anh và anh chàng này đến từ hai thế giới khác nhau. Tất nhiên, vì anh chẳng bà con gì với Donaldson, nên anh càng lúc càng tôn trọng cậu ta. Mặc cho đơn vị có dè bỉu đến cỡ nào đi nữa về việc mình là cậu bé vàng có ô dù ở Washington, viên thanh tra mới vào nghề này vẫn cắn răng chịu đựng và tiếp tục chứng tỏ cậu ấy có tâm huyết với nghề.

“Mông tớ chưa bao giờ được tẩy nhé.” Donaldson bật cười. Nhưng nếu cậu chịu đãi tớ bữa sáng thì tớ sẽ không nói với ai đâu.”

“Bữa sáng của cậu sẽ là gì nhỉ, trứng cá muối chăng?” Cha mẹ đã nuôi hai anh em Jake lớn khôn bằng đồng lương mục sư ít ỏi. Tuy hai an hem chưa bao giờ thiếu ăn, thiếu mặc, nhưng quần áo bính và món hầm không thịt là chuyện thường ngày. Tuy nhiên, anh chưa bao giờ cho rằng mình nghèo khó cho đến khi cha anh mắc bệnh ung thư và bảo hiểm chỉ chi trả một phần nhỏ trong chi phí chữa bệnh. Anh đoán Donaldson chưa bao giờ phải kinh qua những kiểu sa cơ ấy.

“Trứng ốp la với thịt hun khói là được rồi – với món phụ là trứng cá muối.” Donaldson tặc lưỡi và đẩy cửa bước ra.

Jake, với bi bầm tím và đau nhức, cũng ra theo. Anh nói như rên lên. “Thế bánh Tart nhân kem nhé?”

Donaldson gặng hỏi, “Cậu vẫn còn đau à?”

“Không, đau là đau thế nào.”

Donaldson cười tủm tỉm. “Cậu là chúa hay sĩ diện.”

Jake bước lên trước một bước. Đây không phải là lần đầu tiên anh bị phê phán là hay sợ mất thể diện, nhưng có nhiều chuyện khó mà quên được. Như nỗi xấu hổi đứng trông giáo dân bỏ tiền vào thùng công đức Baldwin mỗi ngày chủ nhật. Chẳng phải anh không biết ơn sự giúp đỡ, nhưng anh ghét phải sống nhờ vào lòng thương hại của người khác.

Donaldson lấy chìa khóa chiếc Mustang Cobra trong túi ra tung lên rồi bắt lấy ngay. “Tớ thích bánh tart nhân kem có phủ đường.”

Jake vừa đi ra ngoài vừa ngoái đầu lại. “Hẹn mai gặp lại.”

Sau khi tập tễnh vào phòng làm việc, Jake thấy trang tài liệu trên máy fax. Anh mang tài liệu ra bàn, cất súng và công sổ vào ngăn kéo, rón rén ngồi xuống ghế, đưa tay xoa xoa giữa hai đùi. Anh phải công nhận cô gái pizza rất biết cách đánh đấm. Chắc chắn anh đã nổi xung lên nếu không thấu hiểu chẳng qua cô giá đang hoảng loạn nên mới chống trả quyết liệt như thế.

“Macy Tucker”. Anh đã ghi nhớ họ tên, địa chỉ, và đặc điểm nhận dạng của cô ghi trên bằng lái. Và dĩ nhiên là còn cả hình ảnh dò xét bằng mắt và cú va chạm cơ thể của hai người nữa. Hai mươi tám tuổi, 1m6, tóc nâu, mắt xah. Ngực cúp B lớn hoặc cúp C nhỏ. Và dù anh cá là cô gái không nặng quá 48kg kể cả khi mang giày ướt,những gì thiếu hụt nơi thân hình được cô ấy bù đắp bằng sự gan dạ và .. mái tóc. Anh nhớ lúc đè cô xuống đất anh đã vùi mũi vào mái tóc ấy. Người cô có mùi pizza. Anh thích Pizza. Cứ cho anh một chiếc pizza phủ nhiều thịt, kèm với ly bia, và …

Anh nhắm mắt định vẽ bức tranh tưởng tượng mô tả chiếc bánh tròn phủ thật nhiều xúc xích xắt. Nhưng thay vào đấy, tâm trí anh lại hiện lên hình ảnh Macy Tucker, với mái tóc dày màu nâu sẫm tung bay và ngực áo sơ mi hé mở. Chết tiệt, nào giờ anh vẫn đắm đuối với đồ lót màu. Cô ấy mặc quần lót tiệp màu với áo ngực không nhỉ? Hay có lẽ quần dây, hay quần ren?

Anh rên rỉ khi nhận ra đầu óc mình đang dẫn tới đâu. Khỉ thật, cô nàng lên gối trúng hạ bộ anh, những hai lần, thế mà anh vẫ ham muốn cô ư? Anh thật sự cần quan tâm hơn đến đời sống cá nhân của mình rồi. Nói thế có nghĩa, anh cần được xả.

Lục ngăn kéo một hồi, Jake tìm được cuốn sổ ghi địa chỉ mới tinh. Anh dành vài phút nắn nót ghi thông tin liên lạc của cô vào đó, hy vọng sau khi làm thế anh sẽ cho qua chuyện này. Kế đến, anh cố tình đẩy hình bóng cô khỏi tâm trí, tập trung vào bản báo cáo của nhà tù.

Toàn bộ thông tin họ có được trước khi viên quản giáo chìm vào hôn mê là một khẩu súng được chôn trong bồn hoa nơi tù nhân đang lao động, cộng thêm vài dấu đế giày cao cổ không khớp với giày của phạm nhân. CSI đã chụp hình đầy đủ. Họ sẽ cung cấp toàn bộ thông tin ngay khi thu thập được, tuy nhiên rõ ràng là nhóm tù vượt ngục có sự giúp đỡ từ bên ngoài. Chắc chắn phải có người đến đón chúng hoặc để sẵn xe hơi cho chúng tẩu thoát.

Jake gõ cục tảy lên bàn. Liệu có phải chuyện Ellie Chandler đến văn phòng anh ngày hôm qua là ngẫu nhiên không? Không là cái chắc, Jake đã học được rằng không nên tin vào sự trùng hợp ngẫu nhiên. Như là cái sự ngẫu nhiên mà vị cựu hôm thê của anh tuyên bố đính hôn với em trai của Jake sau đúng sáu tháng sau ngày họ chia tay nhau. Phải rồi, ngẫu nhiên thật nhỉ.

Tại sao tự nhiên anh nghĩ đến chuyện ấy trong lúc này? Câu trả lời cán qua tâm trí anh như chiếc xe tải hạng nặng phì phò. Mẹ anh muốn anh về dự buổi lễ do bà đứng ra tổ chức mừng ông ngoại anh tròn một trăm tuổi. Năm ngoái anh đã không thò mặt về cả năm, cố gắng tránh mặt hai kẻ mới cưới. Nhưng lần này mẹ anh đã rành rọt tuyên bố: Con sẽ có mặt ở đây.

Anh nghiến răng đẩy ghế ra sau và tập trung vào công việc. Anh đang có mấy tay phạm nhân vừa vượt ngục và một tình huống ngẫu hiên hóc búa cần giải quyết. Chẳng phải đây là vụ của anh nhưng vì anh có liên quan đến David Tanks nên đồn trưởng nhất định sẽ chờ anh đóng góp công sức điều tra. Jake tự hào vì anh luôn vượt quá kỳ vọng của mọi người.

Chống hai khuỷu tay hai bên lề bản báo cáo, anh chăm chú đọc. Phải chăng Tanks tự lên kế hoạch vượt ngục một mình, hay hắn có sự tiếp tay của các phạm nhân khác? Có vẻ như viên đạn cướp đi mạng sống của phạm nhân thứ tư là từ khẩu chín li đã bắn viên quản giáo.

Đọc lướt trang giấy, Jake nghiền ngẫm thông tin anh đọc được về phạm nhân bị giết hại: Brandon Stafford, trùm ăn cắp xe hơi, bị kết án bảy năm tù và đã thụ án được năm năm.

“Brandon, vì sao mày bị giết thế?”

Những suy nghĩ về viên quản giáo, Hal Klein, ùa qua tâm trí Jake. Báo cáo mới nhất đưa tin rằng ông vẫn còn trong phòng mổ. Bác sỹ không lạc quan cho lắm, và điều đó đồng nghĩa với việc mọi nhân viên hành pháp trong bang Texas này sẽ phải đổ xô ra ngoài tìm bọn vượt ngục. Jake nhìn chăm chăm vào tên của viên quản giáo, nhớ ra mình đã từng nghe rằng Klein là một người cha và là một người ông.

Cố lên nhé, ông bạn già!

Trang kế tiếp đầy kín dữ liệu về Tanks và hai phạm nhân vượt ngục cùng hắn. Chase Roberts và Billy Moore. Mắt anh dán vào cái tên thứ hai, và những lời của Ellie Chandler vang vọng trong tâm trí anh. Giờ thì em yêu anh Billy.

Không phải là thế chứ nhỉ?

Lật qua mấy trang báo cáo, anh rà soát xem thứ mình có được danh sách những người thường đến thăm gần đây nhất của các phạm nhân vượt ngục hay không. Và anh tìm ra. Danh sách đi ngược lại những ba năm trước, và những cái tên rất dễ dàng nhận diện. Faye Moore, mẹ ruôt. Bo Gomez, bạn. Ellie Chandler…

Tệ thật. Là cùng một gã.

Nhưng nếu hai phạm nhân này bất hòa vì tranh nhau một cô gái, tại sao chúng còn vượt ngục với nhau? Có cái gì đó không hợp lý ở đây. Jake sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều anh tìm được cái cô Chandler này. Cô ta đang ở đâu nhỉ? Hồi tối trước khi đến nhà cô ta, anh đã gọi vào cả số điện thoại bàn lẫn di động của cô ta. Anh còn để lại lời nhắn nói anh muốn giúp đỡ. Cô ta đã không gọi lại.

Anh lướt lại mấy trang báo cáo. Ellie đên thăm Billy ít nhất bốn lần một tuần. Chợt tia nhìn của Jake bắt gặp cái tên cuối cùng trong bản danh sách: Macy Tucker, chị gái.

Cô gái Pizza.

“Thật chó m… Con quỷ nhỏ dối trá!”

Lúc ấy linh tính đã cố mách bảo cho anh. Làm thế quái nào mà anh lại không nghe theo nhỉ?

Tại vì mày đang bận rộn lắng nghe bằng nửa dưới chứ sao.

Anh chộp lấy khẩu súng và còng số tám rồi đi nhanh ra xe.

*************

Đột nhiên tỉnh lại, Hal Klein không nghĩ được gì hơn ngoài cảm giác đau nhói trong ngực. Nhồi máu cơ tim à? Ông cố nhớ lại mọi chi tiết, nhất là những chi tiết quan trọng, chẳng hạn chuyện gì đã xảy ra. Phải rồi, có gì đó đã đổ xuống. Nhưng đó là cái gì mới được? Hay nó vẫn còn đang diễn ra? Ông cố mở mắt, nhưng hai mí mắt ông cứ dính chặt vào nhau – hoặc có thể chỉ là mi mắt ông quá nặng nề.

“Bố ơi?”

Là tiếng của Melissa con gái ông. Nhưng Hal không sao tập trung được.

Hiểm họa. Nỗi sợ hãi. Bao cảm xúc hỗn loạn đan xen trong tâm trí ông những mảng rời rạc của giấc mơ hoặc có lẽ là của thực tại. Cơn đau làm ông không thể suy nghĩ rạch ròi.Ông cố hết sức hơn nữa để giương mí lên. Không thể. Câu chữ đã hình thành trên lưỡi, nhưng ông không thốt được thành lời. Ông cố nuốt xuống nhưng cổ họng ông khô khốc.

Ông nghe có tiếng ai đó khẽ nức nở. Tiếng con gái ông. Có chuyện gì không hay cho Melissa à? Cảm giác nguy hiểm trĩu nặng trong tâm trí ông. Có kẻ nào định làm hại con gái ông chăng? Ông phải giúp con ngay, nhưng…

“Bố đừng nói gì cả,” Melissa khẽ khàng. “Bác sỹ bảo bố sẽ khỏe lại thôi. Anh Steve cũng đến thăm bố này.”

Lúc đầu Hal tưởng hắn nhìn thấy rắn, bởi tên tù nhân di chuyển rất nhanh. Đáng lẽ ông phải cảnh giác hơn. Tanks tiến tới chỗ ông, chẳng còn thời gian mà vồ lấy khẩu súng trong tay hắn. Viên đạn găm vào người Hal, Hal ngã lăn ra đất. Ông gần như lịm đi nhưng vẫn cố gắng gượng. Nếu đây là những phút cuối cùng của đời ông, ông nhất định phải dành lấy nó. Nằm ngửa trên đất, ông thấy Tanks lại giương súng lên, Hal cố rút súng của mình ra, nhưng tay ông nặng trĩu.

Đúng lúc ấy, thằng bé – Billy – lao vào Tanks. Hai phạm nhân lăn lộn vật nhau trên đất. Hal gần chạm được vào khẩu súng, nhưng phạm nhân Robert gật phắt khẩu súng còn nằm trong bao và chạy biến đi. Lại thêm một tiếng súng nổ. Không phải là từ Robert, mà là từ khẩu súng Tanks và Billy đang giằng co để chiếm lấy. Phạm nhân thứ tư, Brandon Stanfford, đổ gục xuống bãi cỏ.

Billy vùng ra được. tay nắm súng. Thằng bé nhìn ông, rồi lại nhìn Stanfford đang quằn quại rên la. “Tôi không có bắn,” thằng bé bảo. “tôi không có bắn anh ta.”

Tanks đứng dậy là tiến lên trước, Billy giương súng lên.

“Đừng nha,” Billy ra lệnh, nhưng giọng thằng bé lạc đi.

Hal không phải là người duy nhất nhận ra. Tanks cười khả ố. “Mày không dám bắn đâu. Mày là thằng hèn.”

Đúng lúc ấy, một chiếc xe hơi phanh ken két ngay bên cạnh chúng. Gã trong xe quát, “Lên xe!”

Tanks nói với người ngồi sau vô lăng, “Đưa tao khẩu súng.”

Nhưng gã kia bảo chúng phải đi ngay, Tanks gào lên đe dọa Billy với đủ trò tục tĩu dâm ô hắn định làm với chị thằng bé, sau đó chiếc xe phóng vọt đi.

“Bố! Bố ơi!” Tiếng Melissa dồn dập. Cơn đau trong ngực Hal càng tệ thêm. Ông nghe tiếng máy bíp bíp cùng tiếng nhiều người nói lao xao.

“Các anh chị phải ra ngoài thôi,” ai đó ra lệnh.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Melissa hỏi, sợ hãi hoảng loạn chất chứa trong giọng nói.

Hal muốn nói gì đó, điều gì đó cho con gái biết mình không sao, nhưng ông không thể nói được. Nghĩ cũng chẳng ra, nếu không phải là đau, rồi ánh sáng khỉ gió chói lòa. “Đem cô ấy ra khỏi đây! Chúng ta đang mất dần ông ấy! Mất…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện