"Anh thực sự rất mến em mà". Môi Jake gần đến nỗi Macy có thể chạm vào anh.

Cô nhớ câu anh hỏi. Thế tại sao lúc trong bãi đỗ xe em lại hôn anh?. Cô đã đáp rằng, "Mất trí nhất thời. Đấy là vì sao tôi hôn lại anh."

Đôi mắt xanh lơ của anh bừng lên vẻ dí dỏm. "Đúng là điên khùng thật đấy chứ em nhỉ? Nhưng không sao, chúng mình sẽ... cùng nhau tìm ra lời giải đáp sớm thôi."

"Tôi không tìm câu trả lời nào cả. Anh không tin tôi cũng đành chịu, nhưng tôi không tìm vui khi lên gối vào những chỗ kín của anh đâu. Tôi không ra đường tìm cách đá vào hạ bộ con trai để sau đó người ta đem lòng quý mến tôi. Nói thật nhé, bình thường làm thế người ta chỉ có ghét tôi thôi."

Tiếng cười vang rộn ràng từ anh. "Em làm anh buồn cười quá đi mất, Cô gái Pizza ơi. Lâu lắm rồi anh chưa được cười vui thế này." Anh lắc đầu. "Anh sẽ cố khẩn trương làm cho xong việc nhé." Nói xong, anh bỏ đi ngay.

Làm anh cười không nhất thiết là việc tốt, nhưng tại sao cô thấy choáng váng thế này? Tại sao cứ nhìn nụ cười quyến rũ của anh, cô lại thấy mọi thứ bất hợp lý trên đời dường như cũng phần nào có lý? Cô chẳng thích thế tẹo nào.

Thôi được rồi, Macy phải công nhận cũng có lúc cô thích, dù đó là khi sự mất trí nhất thời chen chân vào. "Nhảm thật!" Cô phải ngưng ngay kiểu suy nghĩ này mới được.

Thời gian như con rùa ba chân chậm chạp trôi qua. Cô chẳng biết làm gì ngoài việc lo lắng - lo cho Billy, lo cho Ellie có thể đang giăng bẫy hại em cô, lo về... nụ hôn lúc nãy nữa chứ. Em muốn anh. Ký ức về giọng nói thâm sâu của anh cứ lặng lẽ lén đi vào tâm trí cô.

Cô sốt ruột nhìn qua cửa kính chiếc xe. Đặc vụ James, mặc áo khoác đồng phục của Lực lượng Phòng chống bạo lực vùng Gulf Coast, đang hoa chân múa tay bên cạnh Jake. Cô không nghe được hai người họ nói gì, nhưng trông James có vẻ cực kì tức giận. Có phải Jake gặp phiền toái chỉ vì không chịu ở bên anh chàng Mimms mà lo chạy đi kiếm cô chăng? Nếu đúng thế, Jake trông có vẻ chẳng lấy gì làm lo lắng. Cuối cùng, James vung tay lên trời và bực tức bỏ đi.

Jake đi đến rìa khu vườn rau, một mình. Dáng anh đứng thẳng, ngực hơi ưỡn và hơi có vẻ phòng thủ mách bảo cô nhiều hơn những gì anh từng nói với cô. Trung úy cảnh sát Jake Baldwin coi cuộc đời như một ván bài. Anh không bao giờ để lộ các quân bài của mình. Hay để lộ tình cảm. Đại loại là như cô.

"Anh không lừa tôi được đâu nhé, Anh chàng Cứng rắn," cô lẩm bẩm.

Nhìn anh chau mày, cô chỉ muốn chạy ngay đến bên anh. Nhưng đúng lúc ấy, anh cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay và đi về phía xe anh, đi về phía cô. Ngay cả những bước đi của anh cũng làm cô xao xuyến.

Anh mở cửa cạnh vô lăng và trao điện thoại của anh cho cô. "Em cầm lấy này. Đã bốn mươi phút rồi. Em hãy gọi điện nhắc mẹ gội đầu hoặc làm những việc cần làm đi em."

Thực đấy ư? "Anh cũng nhớ cơ à?"

Anh ném cho cô nụ cười duyên dáng. "Anh không muốn có một bà tóc tía đuổi theo truy sát mình đâu."

Jake nói thật lòng, vì Macy nhìn sâu vào mắt anh để tìm cho ra chút cảm xúc còn vương mà anh đã cố che giấu. "Anh ổn đấy chứ? Đặc vụ James có vẻ rất tức giận."

"Không có gì đâu. Em gọi cho mẹ đi."

Phải, anh không sao - ngoài chuyện anh càng lúc càng khó mà cưỡng lại.

**********

Ellie đang nói chuyện với ai vậy nhỉ?

Billy bước hẳn vào trong xe moóc. Cô ấy không có ở trong căn phòng đằng trước, nên Billy lần theo tiếng cô gái và đi dọc hành lang hẹp đến trước cửa phòng tắm. Cửa hé mở.

"Tôi sẽ cố," cậu nghe thấy cô nói. "Cũng khó lắm. Thôi, nói chuyện sau nhé."

Billy đẩy mở cánh cửa. "Em đang nói chuyện với ai đấy?"

Cô gái quay ngoắt lại. "Anh làm em sợ quá chừng."

"Nhưng em vừa nói chuyện với ai mới được?" Cậu nhíu mày. "Anh đã bảo em chớ nên nói..."

"Em nói chuyện với bà Kelly, bệnh nhân ở viện dưỡng lão mà. Bà ấy muốn em đến dự tang lễ Fred."

Billy lắc đầu. "Em không đi được đâu, Ellie."

Thốt nhiên mắt cô gái long lanh, giống hệt như lúc mẹ cậu khi sắp khóc. "Em cũng nói em không hứa trước, nhưng... Bà ấy rất muốn em có mặt."

"Đáng lẽ em không nên nói chuyện với bà Kelly nữa cơ. Em đến đó tối qua là hành động điên rồ. Cảnh sát chắc cũng đang truy lùng em nữa đấy." Cậu lắc đầu. "Đáng lẽ anh không nên kéo em vào vụ này."

Cặp mắt xanh lục bảo của Ellie ánh lên tia nhìn giận dữ. "Lúc ấy Fred đang hấp hối nên em không đến không được. Còn nữa, sao anh dám nói là anh không nên kéo em vào vụ này. Em yêu anh mà. Làm sao anh lại thấy hối hận về những gì chúng ta...?"

Andy từ trong bếp nói vọng vào. "Anh chị ơi, em đi làm đây."

"Em có cần mang điện thoại theo không, Andy?" Billy vừa nói vừa kéo Ellie lại gần.

"Chả cần, cứ dùng hết tối nay đi. Với lại trông con Spike hộ em nhé."

Cậu bé đóng cửa trước khiến cả căn nhà tạm rung chuyển. Ellie đứng yên đấy, lẵng lẽ gục đầu vào vai Billy. Billy vùi mũi vào tóc cô. Người cô thơm mùi kẹo bông và mỗi khi ôm Ellie trong tay như lúc này, Billy lại thấy mình mạnh mẽ hơn, quan trọng hơn. Khi nào trở lại nhà tù, cậu sẽ nhớ cô hơn nhớ bất cứ thứ gì trên đời, hơn cả bầu không khí ngoài không gian thoáng đãng, hơn cả cảm giác một thời cậu từng có bố ở bên. Cậu sẽ nhớ cô hơn cả nỗi nhớ những người thân yêu ruột thịt của mình. Ellie thật... đặc biệt. Cô không làm cậu thấy buồn và tủi hổ vì trót mắc lỗi, đồng thời Ellie lại khiến cậu vì cô mà muốn thành người tốt.

"Anh biết em muốn ở bên anh." Tiếng cậu thủ thỉ lẫn trong những lọn tóc vàng lưa thưa xõa ngay vai Ellie. "Anh chỉ không muốn em phải rầy rà vì bất cứ lý do gì. Nếu họ bắt được em, và dù em không gây bất cứ chuyện gì, họ cũng sẽ theo dõi em đấy. Chúng mình rồi sẽ không được ở bên nhau nữa."

Cô gái ngước mặt lên. "Nếu vậy tối nay anh đừng đi. Để em nấu bữa tối rồi chúng mình sẽ ở lại đây bên nhau."

Billy không hề muốn người yêu phải thất vọng, nhưng câu nhất định phải đối phó với tên Tanks. Để bảo vệ Ellie và chị Mace.

"Đêm nay, trong nhà chỉ còn hai đứa mình thôi," cô thủ thỉ, dịch hông cạ vào hông cậu.

"Anh phải đi." Nhưng Billy thấy mình cương cứng, chỉ muốn gần gũi cùng cô thêm một lần nữa. Rồi thêm lần nữa.

"Vậy hãy cho em đi cùng anh."

"Không được đâu." Cậu cầm tay cô lên nhìn đồng hồ. "Chúng mình còn được một tiếng." Cậu lén đưa tay xuống gấu áo người yêu. Đầu ngực Ellie săn lại dưới bàn tay cậu. "Em thử đoán xem trong một giờ, anh sẽ cho em lên đỉnh được mấy lần nào?"

Ellie nhìn cậu với đôi mắt van lơn. "Tối nay anh đừng đi nữa mà."

Billy đau đớn chỉ muốn đầu hàng, chấp nhận nghe theo bất cứ điều gì cô muốn. Nhưng cậu không thể. Thay vì tranh cãi, cậu cúi xuống hôn Ellie và quyết phải tận dụng thời gian. Bởi vì, phải chấp nhận sự thật thôi, là thời gian đang cạn dần.

******************

Macy như ngồi trên đống lửa, càng lúc cô càng sốt ruột hơn. Nào là đợi anh ở đây, để xe em lại đó, để cho anh hôn em. Có thể nói Jake cực kì hách dịch và cô chán phải chịu đựng lắm rồi. Cô bồn chồn không yên, mắt nhìn quanh quất và phát hiện có tờ hóa đơn rơi cạnh giày của cô.

Cô nhặt lên xem và nhìn địa chỉ nơi phát hành hóa đơn. Cửa hàng dụng cụ sửa chữa Home Depot. Cô đọc cột liệt kê những mặt hàng đã bán: sơn, lót, kính, khóa cửa, keo gắn kính, súng xịt keo gắn kính, khóa cửa. Những hai khóa cửa cơ à? Chẳng lẽ Jake thay luôn khóa cửa hậu? Cô nhìn tổng số tiền phía dưới rồi trừ đi khoản mua khóa cửa trước cô đã trả anh cho khóa cửa trước, dù số tiền ấy hiện vẫn nằm trên bàn nước. Vẫn còn lại đến 96 đô la. Hay hớm thật! Đáng yêu ghê. Tuần sau cô phải trả tiền thuê nhà, có nghĩa là ít nhất hai tuần sau đó cô mới có đủ tiền trả cho anh. Lúc ấy cô nhớ anh từng bảo cô không nên đi làm vì tên Tanks đã biết cô làm cho tiệm bánh Papa's Pizza. Nghỉ làm đồng nghĩa với không có tiền boa và không thể trả tiền thuê nhà. Macy bắt đầu phát hoảng. Chẳng lẽ Baldwin chưa từng gặp ai phải vất vả sống lần hồi chạy ăn từng bữa sao? Cô phải làm việc chứ, đúng không nào?

Macy thấy bứt rứt ghê gớm, tưởng chừng như ngột ngạt choáng váng, cô bèn tập thở theo phương pháp yoga. "Hít vào. Một, hai, ba... Thở ra. Một, hai, ba. Hít vào. Một..."

Cô ngoái đầu xem xét hàng ghế sau. Gối ư? Thèm vào yoga nữa - chợp mắt một chút chẳng thích hơn sao. Cô quỳ trên mặt ghế đang ngồi và nhoài người qua thành ghế để lấy gối. Nhưng khi cô với tay giật chiếc gối, một tập hồ sơ dày rơi xuống sàn xe.

Cô định lờ đi, chỉ lấy chiếc gối ngủ một lát và gạt đi tính tò mò cố hữu. Có thể cô đã làm đúng như thế nếu hình chụp tù nhân của Billy không rơi xuống sàn xe ngay phía sau ghế của tài xế.

**************

Ông Hal nhìn bốn bức tường bệnh viện trắng toát. Ông từ chối một lần tiêm thuốc giảm đau và bật bản tin trên truyền hình lên. Hình chụp tù nhân của Moore choáng hết cả màn hình. Ông thở dài và thấy tiếc cho cậu ta. Thằng bé này không có lấy một cơ hội thoát.

Phóng viên đưa tin tường thuật trước ống kính. "Đầu giờ sáng nay, nhóm phóng viên chúng tôi đã lên đường ghé thăm nhà của một trong những tù nhân trốn trại." Hình ảnh thay đổi cho thấy một phóng viên đang đứng trong sân trước của một nhà dân. Một phụ nữ có tuổi mặc áo thun đen và quần soóc bó của vận động viên đua xe đạp vừa từ trong nhà bước ra.

"Thưa, bà có phải mẹ của Billy Moore không ạ? Xin hãy cho phép chúng tôi phỏng vấn bà ít câu."

Bà ta quay lại đối diện với ống kính. "Miễn bình luận." Màn hình tập trung vào áo bà ta đang mặc, trên áo có dòng chữ DON'T ASK (2 - Cấm hỏi - ND).

"Bà có nghe tin gì về con trai không ạ?" tay phóng viên gặng hỏi.

Bà lão nhíu mày, ông Hal thấy thương cảm cho bà. Ông chớp mắt, nhìn sát màn hình hơn. Ông nhận ra bà Moore. Chắc chắn người này từng nhiều lần đến trại giam thăm Billy mà.

"Miễn bình luận. Tôi đã nói rồi cơ mà." Bà vội vã đi qua ống kính.

Phóng viên chạy vội theo bà. "Chỉ vài câu thôi mà, thưa bà."

"Tôi có vài lời cho anh đây, nhưng anh có đặt sẵn tiếng bíp lấp mấy âm thanh chửi thề chưa đấy?"

Ông Hal bật cười. Ống kính lia sang hướng khác. Vừa bước ra khỏi cửa là một phụ nữ trung niên tóc tía mặc... bộ váy sọc hồng như mấy cô nhóc tuổi teen? Nhận được mặt người này làm ông choáng váng. Faye? Là Faye của ông. Chị tình nguyện viên của bệnh viện.

*******************

Jake nhìn đặc vụ James sốt ruột đi đi lại lại cạnh chiếc xe màu đen trong khi đội CSI đang xem xét kỹ lưỡng hiện trường lần thứ hai. "Sao không ai nhìn thấy được gì cơ chứ? Chuyện xảy ra giữa ban ngày cơ mà."

Jake không trả lời. Chính anh cũng đang phải kiềm chế cơn giận dữ trào sôi trong lòng.

James đứng phắt lại. "Không thấy gì thật à? Cả anh cũng không phát hiện được gì sao?"

"Lúc ấy tôi đang ở ngoài vườn."

"Mẹ nó, anh là cảnh sát đấy Baldwin, chứ có phải nông dân đâu!"

Jake cố gắng không để cảm xúc lộ ra ngoài. "Tôi không biết mình phải trông nom người của anh như mẹ trông con trong lúc họ đang làm nhiệm vụ." Miệng nói thế nhưng trong lòng Jake cảm giác như người có lỗi. Nỗi giày vò ấy sẽ còn đeo bám anh cho tới khi anh giải quyết rốt ráo mọi chuyện, cho tới khi đích thân anh bập còng số tám vào hai cổ tay David Tanks. Nếu anh tỉnh táo cảnh giác hơn với những gì diễn ra xung quanh, chắc giờ này đặc vụ Mimms đã không phải nằm viện.

Donaldson bước lên. "Có ai ngờ thằng khốn nào lại ra tay giữa thanh thiên bạch nhật trên con đường đông đúc cơ chứ?"

Có tôi. Câu nói ấy hiện lên trong óc anh đúng lúc đặc vụ James phát biểu thành lời.

"Có tôi!" Giọng nói của đặc vụ FBI xen lẫn sự hối hận sâu sắc, "Tên Tanks đang bị tình nghi hạ sát một trong những nhân viên của chúng tôi. Hắn không chùn tay trước bất kỳ tội ác nào. David Tanks là thằng chó đẻ bệnh hoạn. Đáng lẽ tôi phải biết điều đó."

Và thằng chó đẻ bệnh hoạn ấy đang tìm cách hãm hại Macy. Jake quay nhìn xe anh, đồng thời để James có thời gian nguôi giận. Một phút sau, anh hỏi James. "Anh có thêm tin gì về Ellie Chandler không?"

"Chỉ biết là cô ta mở di động trong 40 giây. Ngắn quá nên chúng tôi không có đủ thời gian lần ra địa điểm của cô ta. Bên tôi vẫn đang tiếp tục điều tra cô ta."

Jake nhớ những thông tin anh tìm được về cô gái rất giống Marilyn Monroe ấy. Bố mẹ mất sớm. Không có anh chị em ruột thịt. Không có gia đình. Được bà nuôi và bà cụ đã mất cách nay khoảng một năm. "Anh có cho kiểm tra lại nơi cô ta làm việc không?" Jake đọc trong bản báo cáo là họ cũng đã chất vấn sếp của Ellie. "Có nói chuyện với hàng xóm của cô ta không?"

"Tôi đã cho người đi lo chuyện ấy rồi." đặc vụ James đáp.

Nhưng đến giờ họ vẫn chưa có tiến triển gì. Nghĩ vậy, Jake quyết định anh sẽ tự đi tìm hiểu lấy. Anh sẽ tự tìm David Tanks. Lý do thứ nhất là anh phải chặn tay tên sát nhân trước khi hắn làm hại Macy. Lý do thứ hai là khi anh phạm lỗi, anh nhất định phải sửa lỗi. Việc anh đã để một nhân viên hành pháp bị hại ở vị trí cách anh chỉ vài bước chân là một lỗi nghiêm trọng. Chỉ có đưa được David Tanks quay trở lại nhà tù mới sửa chữa được sai lầm này.

************

Macy nhoài người qua ghế để nhặt túi hồ sơ và tấm hình, rồi ngồi ngay ngắn lại trên ghế. Cô ngắm bức hình Billy. Có thể cô nhìn em trai qua lăng kính màu hồng, nhưng đấy không phải là gương mặt kẻ phạm tội. Quá ngây thơ non trẻ. Cô di ngón tay qua tấm hình, cố gắng hình dung lúc em cười. Tuy nhiên Macy chỉ nhớ mỗi hình ảnh một bé trai nhỏ xíu đang sợ hãi nhưng vẫn đứng chắn trước mặt bố để bênh vực cô. Bố không được đánh chị. Lời nói từ lúc xa xưa của em trai vẫn còn vang vang trong tâm trí cô.

"Em ở đâu vậy hả Billy?" Khi giọt nước mắt nóng hổi đầu tiên lăn trên má, Macy mở tập hồ sơ ra xem.

Tuy lén xem hồ sơ của Baldwin chưa bị coi là bất hợp pháp nhưng đó cũng không hẳn là hợp đạo đức. Cô mặc kệ. Hồ sơ này là về em trai cô cơ mà.

Giấy tờ trong tập hồ sơ không chỉ liên quan đến Billy. Còn có cả thông tin về David Tanks, về Ellie Chandler, và những phạm nhân vượt ngục khác, tất cả đều có kèm hình ảnh nhận diện. Macy đọc hết. Rồi cô đọc lại phần nói về Ellie Chandler. Còn thiêu thiếu gì đấy. Nhưng mà gì ấy nhỉ? Cô biết được gì về Ellie nào?

Quá nôn nóng muốn hành động và chán phải ngồi lo nghĩ mãi, Macy lục ngăn đựng đồ lặt vặt trong xe lấy bút và tập giấy để ghi lại tên tuổi, địa chỉ và số điện thoại có trong hồ sơ. Tuy chưa biết phải làm gì với những thông tin ấy, Macy chắc chắn một điều: cô đã quá mệt mỏi khi phải ngồi yên một chỗ mà chẳng làm gì.

**************

Gần một tiếng đồng hồ sau khi nói chuyện với đặc vụ James, Jake khẽ khàng vào xe để không đánh thức Macy. Cô đã tìm thấy chiếc gối mấy ngày trước anh đã ném vào hàng ghế sau. Lúc này, cô kê nó dưới má và dựa đầu vào cửa cạnh ghế hành khách ngủ ngon lành.

Trời ạ, cô đẹp quá. Anh ngắm mãi khuôn mặt nhìn nghiêng của cô. Kìa là đầu mũi hơi hếch, hàng mi dày phủ lên làn da mịn màng dưới mắt, và đôi môi... Đôi môi cô đầy đặn - tuy không đầy đặn được như của Julia Roberts, nhưng cũng gần giống thế.

Mong muốn được che chở, nỗi khát khao và một tình cảm dịu dàng xâm chiếm tâm hồn anh. Ban trưa, cũng chính bộ ba cảm xúc ấy thôi thúc anh bỏ hiện trường đi tìm cô. Khi một cảnh sát bị hành hung đến ngất xỉu, Jake phải cân nhắc anh ta hay cô là ưu tiên hàng đầu của anh. Dù anh bỏ đi khi đã có chiếc xe tuần tra đầu tiên trờ tới, nhưng anh lại là người đầu tiên có mặt ở hiện trường, và việc anh bỏ đi lại khiến những đồng đội đến sau phải hoang mang. James đã buộc Jake phải nhớ đến việc làm khinh suất ấy. Chắc chắn rồi đồn trưởng cũng sẽ khiển trách và cảnh cáo anh về tội hành động bừa bãi, vô kỷ luật. Anh đáng bị như thế, nhưng nếu trong tương lai anh gặp tình huống tương tự, anh cũng sẽ làm đúng như vậy mà thôi. Vì đâu anh coi trọng cô gái tóc nâu nhỏ nhắn đang ngủ cạnh anh hơn cả sự nghiệp của mình?

Khi anh dựa hẳn lưng vào ghế, ánh nắng tràn vào xen làm cho không gian trong xe ấm lên nhưng không quá nóng. Jake ngáp dài. Tổng cộng trong hai ngày qua, anh ngủ có bốn tiếng đồng hồ trong khi phải lo giải quyết quá nhiều việc căng thẳng, nên chính anh cũng cần chợp mắt một lát. Macy vừa cựa mình làm anh lại quay sang nhìn cô. Anh sẵn sàng đánh đổi tất cả để được ôm cô trong tay cùng chợp mắt sau khi họ ân ái vài lần cho đến lúc mệt nhoài. Lúc này, anh tự cho phép mình ngắm cô thỏa thích - khi ngực cô nhấp nhô sau vạt áo, cơ thể cô...

Tại sao cô cứ nhất quyết chống lại chuyện anh và cô đưa quan hệ của hai người lên một thang bậc mới? Câu trả lời bật lên rất rõ ràng: cũng cùng một lý do vì sao anh chiếc bóng trong suốt hai năm dài. Tay chồng cũ đã gây đau khổ cho cô. Sau khi nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và Tom, anh hiểu rằng Tom đã giở trò sau lưng cô. Có nhiều người chỉ biết giá trị thứ mình có sau khi họ đã đánh mất nó.

Anh nhớ lúc Tom xuất hiện tối hôm trước, cư xử như thể cô vẫn còn thuộc về hắn vậy. Jake không đời nào cho phép hắn quay về bức tranh cuộc đời cô. Hồi nhỏ anh thường hay hát câu gì nhỉ? Kẻ mất vàng ngồi khóc, người tìm được vàng thì giữ khư khư. Anh đã tìm được Macy Tucker, và anh định...

Giữ nàng chăng?

Câu hỏi ấy nhảy quanh tâm trí anh. Anh muốn nghiêm túc với Macy đến mức nào nhỉ?

Chắc chắn là rất nghiêm túc.

Cô mở choàng mắt chỉ để thấy anh đang nhìn mình, thế là cô thẳng người ngồi dậy, chớp chớp mắt xua đi vẻ ngái ngủ. "Tôi thật rất cần phải trở lại xe mình thôi," Macy bảo.

Thấy cô bướng bỉnh hất cằm lên, Jake biết cô đang tìm cách tống khứ anh. Anh cũng biết rõ là cách ấy không còn hiệu quả gì nữa.

********

Ánh chiều chạng vạng phủ ánh sáng xám nhạt lên vạn vật khi Billy lái xe rời đường cao tốc và phóng thẳng đến nhà bà ngoại. Billy thầm nghĩ, về đến nhà rồi. Cậu chẳng thể nhớ mình còn sống được ở nơi nào khác. Tất nhiên, cũng có vài kỉ niệm buồn lúc còn bố cậu ở nhà, hầu hết là những kỉ niệm về bố đập phá đồ đạc. Đánh mẹ. Đánh Mace. Billy nhớ mình từng bảo Andy là mình có nhớ bố. Thật nực cười, làm sao ta nhớ được người mà ít khi ta nghĩ đến và cũng không rõ là mình có chút tình cảm nào với người đó hay không.

Cuối cùng, cậu cũng đến được khu phố xưa. Tóc gáy cậu dựng cả lên như thể có người nhìn thấy cậu. Billy vẫn phải ép mình lái xe đi tiếp. Cậu cần cái thẻ căn cước giả ấy. Chắc giờ này mẹ hắn và ngoại đang ở Yoga Works. Ngoại có lớp mỗi tối thứ Tư hằng tuần.

Billy rẽ vào con phố dẫn đến nhà Ngoại, con phố lúc nhỏ cậu hay chơi bóng với bọn bạn, con phố nơi chị Macy dạy cậu đạp xe. Bao kỷ niệm thời thơ ấu ùa về. Những kí ức buồn vui lẫn lộn. Cậu giảm ga khi chiếc xe lăn bánh đến gần ngôi nhà hơn. Nhà ngoại tắt hết đèn chỉ để lại bóng điện ngoài thềm. Vừa định táp xe sát cửa nhà, Billy phát hiện một chiếc xe đậu bên kia đường. Chết thật! Chắc là xe cảnh sát rồi.

Billy chạy ngang qua xe ấy và thầm cầu trời cho nó đừng bám đuôi mình. Đúng là nó không chạy theo thật. Billy thở phào nhẹ nhõm. Cậu cho xe chạy thêm hai dãy nhà nữa, liên tục nhìn kính chiếu hậu. Rốt cuộc, cậu cho xe dừng hẳn lại.

Giờ thì làm gì đây? Hai bàn tay cậu rịn mồ hôi. Cậu hết nắm lại rồi nhả tay ra trên vô lăng. Thôi bỏ đi. Lời thúc giục ấy vang mãi trong đầu Billy. Chân cậu đã đạp lên bàn ga. Nhưng nếu không có căn cước giả, cậu không thể vào quán Girls Galore được. Nếu không vào được đó để nói chuyện với Jamie Clay, nhân tình cũ của Tanks, thì cậu sẽ không bao giờ tìm được hắn.

Billy tắt hẳn động cơ. Cậu phải lấy bằng được tấm thẻ căn cước trong nhà mình.

Bước ra khỏi cửa xe, cậu quan sát nhà bà cụ Perry, nằm ngay sau nhà bà ngoại. Từ đó cậu có thể nhảy qua hàng rào vào nhà mà cảnh sát canh lối cửa trước có thể không hay biết gì.

Có thể thôi. Nhưng nến cậu bị bắt thì...

Billy đi ngang qua thềm trước cửa chính của nhà cụ Perry. Khi không thấy ai, cậu lui cui đi đến khoảng trống giữa hai ngôi nhà. Một con chó béc giê nằm trên tấm chùi chân ở thềm sau nhà bà cụ nhảy dựng lên và cất tiếng sủa vang.

Bực mình thật! Billy nhảy vắt chân qua hàng rào sau nhà và đu người qua hẳn bên kia. Cậu ngã uỵch xuống đất đau điếng. Tay cậu chống xuống hòn đá nhọn làm rách một đường trong lòng bàn tay. Hàng rào sau lưng cậu lắc dữ dội bởi con chó đang cào móng lên những thanh gỗ mục, trong khi tiếng sủa ông ổng của nó vang khắp khu nhà xung quanh.

"Smoky?" Cụ bà Perry gọi lớn. "Có chuyện gì thế hả?" Tiếng bà cụ xen lẫn tiếng móng của con chó dữ đang cào lên hàng rào bằng gỗ. Kế đến là tiếng bước chân làm Billy sợ cứng cả người. "Ai ngoài đó vậy? Có ai không nào?"

***********

Macy yên vị trong chiếc xe ám mùi bánh pizza. Mắt cô chăm chú nhìn bãi đậu xe của phòng tập Yoga Works. Cô rất muốn xem tóc mẹ, nhưng xe của bà - và do đó là cả bà và tóc của bà nữa - đã không còn ở đó.

Cô lái xe ra khỏi bãi đậu xuống lòng đường và thấy chiếc xe hơi hiệu Monte Carlo của Jake bám theo. Anh nhá đèn xe như ra hiệu cho cô chớ quên bật đèn pha xe mình. Hay nhỉ, giờ anh ta còn dạy cô lái xe nữa cơ đấy. Cô cau mày nhìn kính chiếu hậu trước khi bực bội nhấn nút bật đèn. Lúc dừng xe ngay đèn vàng, cô thò tay vào túi để đảm bảo rằng mình vẫn chưa làm mất những cái tên và địa chỉ chép từ túi hồ sơ của anh.

Cô lén lấy tờ giấy gấp nhỏ ấy ra nhìn trừng trừng vào đấy. Ngày mai nhé, cô sẽ mở cuộc điều tra riêng. Hy vọng là, không biết bằng cách nào, nhưng một trong những thông tin trong đó sẽ giúp cô tìm được em mình. Sau đó, cầu xin Chúa, cô sẽ có đủ sức thuyết phục để Billy nghe lời và ra đầu thú. Khi lôi em khỏi cuộc sống đầu đường xó chợ rồi, cô sẽ lại lo đến những gì mà cuộc vượt ngục của em sẽ ảnh hưởng đến bản án. Nhưng với sự giúp đỡ của luật sư giỏi thì... có thể tình hình sẽ không đến nỗi quá tệ. Cô chỉ có thể hy vọng.

Cố ngăn những suy nghĩ u ám, cô cất tờ giấy vào túi trước của quần soóc ka ki và nhìn lên đèn giao thông. Qua khóe mắt, một động tác lạ của chiếc xe kế xe cô làm cô chú ý. Macy quay phắt lại.

"Chết rồi!"

Jake nhìn thấy báng khẩu súng vừa ló ra. "Thằng chó..." Anh tắc cả hơi.

Không kịp rút súng ra rồi. Không còn thời gian suy nghĩ, Jake đạp mạnh chân ga, thúc mạnh vào đuôi chiếc Saturn của Macy. Tiếng kim loại va chạm nhau rít lên đúng lúc đạn bay khỏi nòng súng. Cảm giác kinh hoàng thắt chặt lồng ngực anh. Xe của Macy phóng vọt ra giữa ngã tư. Một chiếc Honda màu trắng đâm sầm vào đầu xe cô. Va chạm khiến chiếc Saturn xoay vòng.

Jake rút súng ra. Anh cho xe dừng lại, chĩa khẩu súng Glock vào xe của tên vừa bắn Macy. Xe ấy rồ ga vượt đèn đỏ. Một chiếc xe chở rác trờ tới, lạng sang bên tránh chiếc này và quệt vào xe đám ma đi cùng chiều. Tiếng thắng xe ken két, tiếng kim loại va đập chói tai và mùi cao su cháy khét lẹt khi bánh xe mài lên mặt đường nhựa thật kinh khủng.

Jake lao ra khỏi xe đúng lúc chiếc quan tài văng ra ngoài cửa sau của xe nhà táng. Chiếc quan tài bay ngang đường, đập vào xe của Macy rồi nảy trở ra lăn lông lốc trên đường. Vừa chạy, Jake vừa rút điện thoại di động. Anh tránh xe cộ lao tới từ mọi phía và tránh cả chiếc quan tài đang lăn trên đường để đến chỗ Macy. Anh gào to vào điện thoại: "Tôi cần hỗ trợ ngay. Ở đây có nổ súng. Nhiều tai nạn xe hơi." Anh cho biết địa điểm của ngã tư hỗn loạn trong lúc mắt không rời xe của Macy. Nhìn thấy ô kính trên cửa cạnh vô lăng đã vỡ tan tành, Jake như nghẹt thở. Anh nhớ phát súng nổ ban nãy.

"Một chiếc Cavalier màu vàng," anh nói thêm, cố nhớ để đọc cho ra biển số xe. "Xe đang chạy theo hướng tây nam trên đường North Banks. Nghi phạm có vũ khí." Anh nhắc lại vị trí của mình. "Cho một xe cứu thương đến đây mau. Quỷ thật, làm ngay đi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện