Nghĩ tới đây, hắn không khỏi càng thêm chờ mong mấy ngày cuối tháng.
Hắn đem đống vàng cất giữ cẩn thẩn. Cổ Dục lại phải nằm ngủ trên đống vàng rồi. Loại cảm giác này...... Tốt lắm, hắn lại mất ngủ rồi.
Nhưng vì một đêm không ngủ nên hắn mơ mơ màng màng rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Hắn ngủ một mạch tới hơn 10 sáng hôm sau mới chịu tỉnh dậy. Tiếng gà gáy sáng, chó sủa, bò kêu không thể nào đánh thức được Cổ Dục.
Khi hắn đi xuống lầu, Vua Núi và Bạo Quân đều đã đói lả. Nhìn thấy hắn đi xuống, hai con này đều chủ động ngậm bát mang tới, trong mắt tràn đầy sự mong đợi.
Bởi vì dậy quá muộn, cho nên hắn không còn thời gian để nấu sữa đậu hay bánh quẩy, cháo hải sản gì cả. Cổ Dục trực tiếp nấu một nồi mì lớn, sau đó cùng 2 con vật này đánh chén.
Cơm nước xong xuôi, Cổ Dục lại về phòng. Không biết có phải vì vàng hay không mà Cổ Dục cảm giác bây giờ nếu như hắn không ở trong phòng thì đống vàng sẽ không còn an toàn nữa.
Ngay cả câu cá hắn cũng đẩy nhanh tiến độ.
Đừng nói là ra khỏi nhà. Ngay cả ra khỏi phòng hắn cũng không muốn lắm.
Cảm giác đó kéo dài mấy ngày sau Cổ Dục mới thấy ổn hơn. Không phải là hắn chủ động nghĩ thông suốt, mà là ao cá phía sau nhà đã xây xong.
Hôm nay, khi Cổ Tuấn Tài nói rằng ao cá đã được hoàn thiện thì Cổ Dục mới ra khỏi nhà. Đi tới phía sau, quả nhiên ao cá trên căn bản đã được hoàn thiện.
Trần, vách tường ngoài, vách tường trong đều đã sơn đầy đủ. Bên trong có 3 ao lớn. Cái lớn nhất là để Cổ Dục thả cá biển. Nó tương đối sâu, khoảng hơn 2m, xấp xỉ 6000m vuông. Cái nhỏ hơn khoảng 3000m vuông dùng để thả cá nước ngọt. Còn cái nhỏ nhất chỉ có hơn 1m.
Còn một cái ao nhỏ khoảng 1000m vuông chuẩn bị xây xong cho Cổ Dục.
Lỡ như ao cá có đầy thì hắn cũng có thể thả vào trong đó nên không quá mức lộn xộn. Đường đi phía trên ao cá đều được dùng gỗ chống phân hủy, phía trên lót thảm chống trơn trượt. Bên trong ao cá cũng được lót bạt chống nước, rồi lại thêm cả gỗ chống phân hủy. Phía trên còn được quét nhiều lớp sơn chống nước để đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Bây giờ chỗ này cũng đã hoàn thiện 99%. Tường ngoài đã được nối liền với tường vườn nhà Cổ Dục. Bây giờ còn thiếu mỗi một cái cửa nữa thôi.
Theo lời Cổ Dục thì nơi này cần 2 cái cửa. Một cái cửa lớn để tiện cho Hứa Cẩm tới lấy cá. Còn một cái cửa nhỏ để nối với nhà của hắn, để tiện cho việc đi lại.
Mà cửa thì cũng phải làm loại cực tốt. Phía cửa lớn thì chắc chắn phải làm cửa chống trộm. Cửa nhỏ bên trong dù sao cũng thông với nhà Cổ Dục, cho nên hắn dùng khóa vân tay và khóa thường. Ngay cả kẻ trộm cũng không mở được. Trên đời này chỉ có mình Cổ Dục có thể mở.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Cổ Dục cũng rất hào phóng chuyển cho Cổ Tuấn Tài số tiền khen thưởng mà không trừ một đồng nào. Thấy hành động đó của Cổ Dục, Cổ Tuấn Tài còn cố ý bắt mấy người làm của mình phải quét dọn, vệ sinh thật tốt cả trong lẫn ngoài rồi mới đi về.
Có số tiền này, bọn họ coi như là yên tâm được mấy năm này.
Mà sau khi bọn họ rời khỏi, Cổ Dục cũng khóa chặt cửa lại rồi bắt đầu bơm nước giếng vào trong. Đó không chỉ là một cái ao bình thường, mà là tiền cả đấy!
“Hai lần trước có bán được cá không?” Nhìn người kia đang ghi chép số cá được cho lên xe bồn, Cổ Dục cười hỏi một tiếng.
“Không thể nói là bán được. Mà phải nói là bán rất được!” Nghe thấy lời của Cổ Dục, người tâm phúc của Hứa Cẩm không khỏi cười ha hả rồi trả lời.
Gã biết ông chủ của mình có quan hệ rất tốt với Cổ Dục, cho nên những chuyện này chẳng cần giấu diếm hắn làm gì. Cho nên chẳng có gì là không thể nói cả.
“Tiên sinh, ngài nhìn mà xem. Tổng cộng chỗ cá này là 890 ngàn tệ. Không có vấn đề gì cả, để tôi gọi cho chủ tịch Hứa chuyển tiền cho ngài.”
“Được rồi, cứ chuyển trực tiếp là được. À đúng rồi, nói với ông Hứa là tôi muốn ra ngoài. Lần bán cá tiếp theo phải sau ngày mồng 1 tháng 5.” Sau khi nói với anh ta một câu, Cổ Dục cũng phẩy tay rồi đi vào bên trong Ngư Trường.
Nhưng sau khi đi vào trong Ngư Trường, hắn lại cảm thấy hơi đau đầu......
Khi Ngư Trường này được xây xong, Cổ Dục liền đổ đầy nước vào trong 3 cái ao. Sau khi để yên chỗ nước đó một ngày thì hắn mới thả hết đống cá muốn bán vào bên trong. Tất cả đều không khác những tính toán của Cổ Dục cho lắm. Sau khi thả vào đây, mấy con cá này sẽ lại càng có nhiều không gian sống. Cổ Dục cũng có thể nuôi càng nhiều cá. Đây là điều cả hai cùng có lợi. Nhưng có một vấn đề rất lớn là cá chính là một động vật sống.
Cá cũng không phải là hình thành rồi thì sẽ không thay đổi. Bọn chúng sẽ ị, sẽ bay nhảy. Cho nên mấy ngày hôm nay, Cổ Dục phát hiện ra rằng phía trên đường đi trong Ngư Trường thường xuyên có một ít nước. Hơn nữa vì Ngư Trường quá lớn, cộng thêm việc Cổ Dục lười, cho nên việc dọn dẹp đúng là phiền phức quá đi mà.
Nhất là ngày hôm nay. Sau khi giao cá xong, ở trên sàn nhà sẽ còn đọng lại d1ch nhờn của mấy con cá sau khi dãy dụa để lại. Nó đặc biệt khó vệ sinh. Nhìn đống này, Cổ Dục không khỏi thở dài. Xem ra nên tuyển mấy nhân viên mới được.
Nhưng kiếm được nhân viên cũng là một điều phiền phức. Bí mật của Cổ Dục rất nhiều, mà hắn lại không có ai mà bản thân đặc biệt tin tưởng. Cho nên muốn tìm thì cũng rất là phiền phức......
“Cũng không thể bảo bố mẹ tới làm cho mình được. Việc đó cứ để tính sau đi. Mấy ngày này mình không có nhà, khi nào về hẵng hay!” Nhún vai, Cổ Dục lấy ra cây lau nhà của chính mình rồi bắt đầu dọn dẹp đống này.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi thì đã đến trưa. Đi vào trong nhà, Cổ Dục làm một bữa ăn đơn giản. Hắn đứng ăn chung cùng với Vua Núi và Bạo Quân.
Ăn xong bữa trưa, hắn liền đi lên phòng mình chuẩn bị.
Đúng vậy. Sở dĩ hắn vội vàng bán sạch đống cá chủ yếu là vì sáng mai hắn có hẹn với Cổ Kiến Quân đi vào trong núi sâu.
Đến tối ngày kia, hắn mới đi ra khỏi núi. Sau đó nghỉ ngơi một đêm rồi lại lái xe về nhà. Nhưng sau khi có được rương vàng, hắn muốn trước dịp mồng 1 tháng 5 phải bán đống vàng đó trước. Sau đó mới trở về nhà ăn mồng 1 tháng 5 với bố mẹ. Rồi lúc về lại đây thì cũng phải mồng 3 tháng 5 đó!