Đầu tiên là con xe bán tải đáng giá hơn 1 triệu tệ đã hút mắt người khác rồi. Mà khi đi ra sân sau, họ còn có thể thấy mấy con gà đang chạy, chim đa đa cùng ngỗng đang bắt côn trùng và ăn cỏ dưới sự chỉ huy của Vua Núi, việc này càng khiến cho mọi người mở mang tầm mắt, nhất là Cổ Kiến Quốc. Trước đây lão không ngờ, chó còn có thể được dùng để làm công việc này đấy.

Đương nhiên, sự bất ngờ cuối cũng chính là thức ăn của Cổ Dục.

Sau khi mọi người ngồi xung quanh bàn đá dưới mái đình xong, Cổ Dục cũng mang xiên lên nướng. Cho dù là ai ở đây cũng đều phải trầm trồ trước những xiên thịt này. Không thể không nói, tay nghề của Cổ Dục thật sự không thể chê vào đâu được.

Đang ăn, hai người có hứng thú với nấu nướng ở đây nhất là Lý Vân Vân và Lâm Lôi (mẹ kế của Phùng Thư Nhân) đi tới bên cạnh Cổ Dục.

“Tiểu Dục! Cậu ra uống rượu với chú Quốc Khánh và chú Kiến Quốc đi, cứ để việc nướng này lại cho bọn tôi.” Hai người ở bên cạnh nhìn đôi bàn tay thoăn thoắt của Cổ Dục mà vừa cười vừa nói.

Không thể không nói, hai người này mặc dù đều là góa phụ còn quá trẻ, thế nhưng xét về nhan sắc hay dáng người đều quá xinh đẹp. Khi bọn họ nở nụ cười với Cổ Dục, hắn đều có thể cảm nhận được một chút cái cảm giác gọi là ‘chim sa cá lặn’.


Nhưng Cổ Dục đúng là một tên đầu gỗ, hắn thật sự không có một chút phản ứng nào.

“Vậy được rồi! Nướng xong xiên thịt này, tôi sẽ ra uống rượu.” Nghe thấy hai người muốn nhận việc, Cổ Dục cũng cười một chút. Sau đó hắn rắc nhanh lên xiên thịt một chút hạt thì là, hạt vừng, ớt, rồi lật qua lật lại mấy lần. Sau đó hắn cầm theo xiên thịt này cùng với một đống sò biển nướng, hàu nướng đi vào trong đình, tiếp đó uống rượu với Cổ Quốc Khánh và Cổ Kiến Quân.

Đừng thấy Cổ Quốc Khánh là thợ mộc, Cổ Kiến Quốc là thợ săn mà nghĩ họ chẳng có một đề tài chung gì để nói chuyện.

Thật ra hai người họ không chỉ ngang hàng, mà còn hơn kém nhau có 3 tuổi mà thôi. Họ đã chơi chung từ nhỏ, cho nên rất hay uống rượu với nhau. Mà tính cách của Cổ Dục cũng lấy hòa nhã làm chính. Hắn không giống với mấy người trẻ tuổi bây giờ, thích sự sôi động ồn ào. Mặc dù thỉnh thoảng hắn cũng sẽ bốc lên một chút nhiệt huyết, thế nhưng không có người bên cạnh tiếp mình, vậy thì cũng không quan trọng nữa.

Nâng ly cạn chén, hết ly này tới ly khác. Thịt ăn hết xiên này tới xiên khác. Ánh trăng từ khi nào đã phủ kín trời đêm. Tuy vậy, bầu không khí trong nhà Cổ Dục vẫn vui vẻ như thế.

Bữa tiệc kéo dài tới 12 giờ đêm, bởi vì Cổ Quốc Khánh tửu lượng kém cho nên mới kết thúc. Sau đó Cổ Kiến Quốc đưa tiễn hai ông cháu Cổ Quốc Khánh và Cổ Tú Tú về nhà trước, rồi sau đó hắn mới đi về nhà của mình.

Cổ Dục cũng tiễn họ ra tới cửa rồi nhìn bóng của ba người mờ dần trong bóng đêm. Có chú Kiến Quốc, Cổ Dục chẳng phải lo lắng gì nữa cả.

Khi hắn đi vào thì thấy Lý Vân Vân, Lâm Lôi, Phùng Thư Nhân và Lưu Phi Phi đang thu dọn đồ đạc.

Vốn mấy cô ấy còn muốn phụ rửa bát một tay. Nhưng Lưu Phi Phi đã từng ăn cơm rất nhiều lần ở nhà Cổ Dục. Cô bé và Phùng Thư Nhân đều biết sử dụng máy rửa bát, hôm nay chính là lúc hai nhóc hướng dẫn các cô sử dụng nó.

Nhìn mấy người này vừa bận rộn vừa vui cười, Cổ Dục cũng cười một chút, loại cảm giác trong nhà như thế này đúng là thật không tệ.


“Dọn dẹp cũng gần xong rồi, để tôi đưa mọi người về nhà!” Sau khi gia nhập vào đại quân dọn dẹp, Cổ Dục làm rất mau lẹ.

Bữa tiệc tối nay, hắn đã cố ý trải một tấm khăn dùng một lần lên trên bàn đá. Cho nên chỉ cần gom lại tất cả rác rưởi kia lại, gói vào bên trong chiếc khăn này là xong. Còn lại một chút việc vặt, bốn cô gái xinh đẹp có lớn có nhỏ cùng nhau đã thu dọn xong. Nhìn khu sân sau gần như đã khôi phục lại hiện trạng ban đầu, Cổ Dục cũng cười nói.

“Vậy thì làm phiền cậu!” Liếc nhìn nhau. Quả thật, một đám con gái đi dưới ánh đèn lờ mờ cũng không an toàn lắm, có Cổ Dục đi theo thì tốt hơn. Cho nên sau khi Lâm Lôi và Lý Vân Vân liếc nhìn nhau một cái thì nói nhỏ với Cổ Dục một câu.

Nghe vậy, Cổ Dục đi theo bốn người rời khỏi nhà của hắn.

Dọc theo con đường, họ vừa đi vừa cười cũng rất vui vẻ. Có thể là vì bữa ăn này nên quan hệ giữa Cổ Dục và bọn họ càng ngày càng thân hơn một chút, điều này cũng là chuyện tốt.

Sau khi Cổ Dục lần lượt đưa tiễn hai đôi mẹ con về nhà, hắn cũng nhân lúc trời còn đầy sao sáng mà quay trở lại nhà của mình.


Nhưng khi về gần tới nhà thì hắn đã nghe thấy tiếng Vua Núi sủa inh ỏi. Nghe vậy, hắn không khỏi sững sờ. Chẳng lẽ có trộm?

Khi hắn tăng tốc chạy nhanh tới nhà thì thấy trước cửa đúng là có kẻ gian thật. Nhưng tên này không phải là con người, mà là một con lợn rừng to lớn, toàn thân đen xì!

“Gừ gừ!” Cảm nhận được sự tồn tại của Cổ Dục, con lợn rừng này từ từ nghiêng đầu, dùng đôi mắt ti hí nhìn chòng chọc vào hắn.

Ngay khi bốn mắt chạm nhau, Cổ Dục đã biết con lợn rừng này chính là con hôm trước hắn đuổi đi trên núi. Không ngờ con này không chạy vào sâu trong rừng, mà dám chạy ngược ra ngoài. Hơn nữa nhìn ý tứ của nó, phần lớn là tìm đến nhà của mình. Không cần phải nói cũng biết con lợn này đến đây là để trả thù.

Nghĩ tới đây, Cổ Dục không khỏi buồn cười. Ở trong núi tay không tấc sắt nên mới để mày chạy thoát thôi. Bây giờ mày còn dám tới tìm tao, vậy thì đừng trách tao đây không khách khí.

“Vua Núi, vào bếp lấy con dao ra đây cho tao!” Vào tư thế chuẩn bị, Cổ Dục hô lên với Vua Núi một câu. Vua Núi cũng không đáp lại, mà chạy thẳng một mạch vào trong bếp. Không lâu sau, nó liền mang ra một con dao làm bếp, bỏ xuống cửa lớn rồi dùng chân đẩy ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện