Tên thứ ba này vung mã tấu lên nhưng lại đâm vào mông của tên thứ hai. Tiếp đó gã thứ hai kêu thảm, một lần nữa lại bổ nhào lên người Ngô Đạo Hỉ. Tên mập Ngô Đạo Hi trước đó đã bị xiên hai nhát, thân người hắn béo ục ịch lại bị hai người va vào như vậy, cho nên cũng ngã nhào xuống đất khiến dao càng đâm sâu hơn
Không đợi Ngô Đạo Hỉ đẩy hai người này ra thì người thứ tư đã bay tới. Gã thứ tư này không mang theo mã tấu, thế nhưng cái chân của hắn vừa vặn giẫm lên mặt của Ngô Đạo Hỉ, chỉ nghe thấy một tiếng kêu rôm rốp. Sau đó cơn đau bắt đầu truyền tới, Ngô Đạo Hỉ biết mũi của mình chắc chắn đã gãy. Mà tên kia cũng bị vấp té, vừa ngã xuống thì người cuối cùng cũng đa bay đến. Nhưng gã này lại đạp vào đầu người thứ nhất đang nằm dưới đất, mã tấu trong tay hắn cũng đâm vào đùi người thứ tư......
Nhất thời, cả đám 6 người Ngô Đạo Hỉ chất thành một đống, tiếng kêu thảm thiết vang vọng. Mà khi trông thấy tình cảm thảm thương này, đám khán giả xung quanh không khỏi kinh hãi. Bọn họ cảm thấy Cổ Dục đến đây quá trễ, giá mà hắn tới sớm hơn một chút thì đám người kia đã bị diệt trừ từ lâu.
“Ò E Ò E Í Ò E......” Một tràng còi hú vọng tới, mấy chiếc xe cảnh sát cũng đến. Khi bọn họ đến thì thấy đám người Ngô Đạo Hỉ đã nằm sõng soài dưới mặt đất. Bọn họ đều ngẩn ra, vốn bọn họ còn tưởng rằng khi tới nơi, người nằm trên mặt đất còn là người bị hại chứ. Thế nhưng không ngờ lại là đám lưu manh này, hơn nữa trên cơ thể còn mang không ít vết thương không hề nhẹ.
Trong chốc lát, mấy người cảnh sát đều ngẩn ra, không biết thụ lý vụ án như thế nào.
“Chào đồng chí cảnh sát! Tôi chính là người đã báo án, chuyện xảy ra đều có camera ghi lại, còn có nhân chứng đàng hoàng. Hơn nữa, tôi cũng đã quay video lại toàn bộ sự việc ở đây.” Nhìn mấy gã cảnh sát có chút mơ hồ, Cổ Dục lúc này mới bảo Cổ Tấn đưa bằng chứng ra. Sau khi đã lưu lại một phần video, Cổ Dục mới đem video ra đưa cho cảnh sát.
Ban đầu khi quay video, hắn định không trực tiếp giao tất cả cho bên điều tra. Mặc dù hắn rất có lòng tin với cơ quan tư pháp của nhà nước, nhưng không thể không phòng bị được. Hắn cần phải chuẩn bị trước một chút.
“Vậy thì tốt! Xin mời theo chúng tôi về trụ sở để lấy lời khai, cũng tiện cho việc điều tra.” Nghe thấy lời Cổ Dục, lúc này mấy người cảnh sát mới phản ứng lại rồi nói với Cổ Dục.
Đương nhiên Cổ Dục rất phối hợp với những viên cảnh sát này. Trước tiên hắn gọi một cú điện thoại cho Hoàng Hưng Triết, bảo gã đừng mang thịt bò ra. Lát nữa hắn tới lấy sau, rồi sau đó ngồi lên xe cảnh sát về đồn. Cổ Tấn đương nhiên không cần phải đi, hắn chỉ cần lấy lời khai ở đây là được. Sau đó chờ những người đi cùng quay lại là có thể về thôn.
Theo Cổ Dục, chứng cứ đầy đủ như vậy đủ đảm bảo cho hắn bình an vô sự. Cho nên hắn cũng không cần phải lo lắng làm gì. Thực tế không phải tiểu thuyết, không có tình huống máu chó như trong truyện, cũng không có nhiều tên tham quan cấu kết. Nhất là dưới hoàn cảnh của nhà nước bây giờ, mấy người đó lại càng khó lộng hành.
Quả nhiên là giống như suy nghĩ của Cổ Dục. Sau khi hắn tới đồn cảnh sát, ngoài sự điều tra cộng với video bằng chứng của Cổ Dục thì đã xác minh được 6 kẻ kia là người gây sự trước. Nói đúng ra, nếu như hai bên đánh lẫn nhau thì coi như là ẩu đả, mặc kệ là ai ra tay trước.
Nhưng pháp luật đã quy định, nếu như đối phương cầm hung khí, dưới những bằng chứng phong phú như vậy thì đây coi như là Cổ Dục phòng vệ chính đáng. Hơn nữa phòng vệ chính đáng cũng không hạn chế. Theo lí thuyết nếu Cổ Dục giết bọn họ thì cũng không tính là phạm tội. Đương nhiên, nếu có xảy ra án mạng thực sự thì đó lại là một trường hợp khác. Đến lúc đó, mặc dù Cổ Dục có vô tội đi chăng nữa, thì hắn cũng phải ngồi trong trại tạm giam mấy tháng.
Nhưng việc này không giống vậy, với lại Cổ Dục cũng không phải là người thích giết chóc. Đương nhiên, nếu như không phải là phố xá sầm uất mà là một nơi núi non hẻo lánh thì chưa chắc......
Hắn sẽ không giết người. Nhưng làm cụt tay cụt chân thì không thể thiếu được.
Hơn 10:00 sáng, Cổ Dục cũng rời đồn cảnh sát. Sau khi bắt một chiếc Taxi, hắn liền đi tới chỗ Hoàng Hưng Triết để lấy thịt dê thịt bò. Sau khi bỏ vào trong xe, hắn liền lái về phía thôn.
Lúc ở trên đường, Cổ Dục cố gắng suy nghĩ xem, kẻ muốn hại mình rốt cuộc là ai?
Mặc dù tên kia nói là vì Cổ Nhạc Thành mà đến. Nhưng rõ ràng mẹ của Cổ Nhạc Thành làm sao có đủ tiền để thuê những tên đó tới bẻ tay của mình.
Mà mấy năm nay mình cũng chẳng đắc tội với ai cả. Nếu như nói là đã từng đắc tội, thì hẳn chỉ có tên con nhà giàu kia. Nhớ lại lời của Hứa Cẩm, Cổ Dục đã mơ hồ xác định được đối tượng.
Nhưng coi như là hắn là kẻ đứng sau thì Cổ Dục vẫn cần có chứng cứ. Hắn đã nghe qua câu chuyện, đánh rắn không chết thì ắt sẽ bị thương.
Không phải sợ đánh rắn động cỏ thì hắn đã sớm nhổ cỏ tận gốc rồi.
Đương nhiên, với luật pháp hiện hành, Cổ Dục cũng không thể xông thẳng vào nhà hắn, giết sạch mấy mạng người. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Ké Nhà Diêm Vương
2. Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao
3. Tình Anh Duyên Em
4. Thần Có Tội, Xin Quỳ Ván Gỗ
=====================================
Cổ Dục nói ‘diệt cỏ tận gốc’ chính là thu thập đầy đủ chứng cứ. Hắn tin rằng người muốn hại mình chắc chắn cũng không trong sạch gì. Chỉ cần hắn tìm ra cơ hội làm cả nhà kẻ đó sụp đổ, vậy thì dĩ nhiên sẽ có người giúp Cổ Dục khiến tên đó tan cửa nát nhà.
“Nhưng thu thập chứng cứ là một vấn đề. Để xem có kĩ năng nào hữu dụng cho việc này hay không đã.” Ngồi trên xe, Cổ Dục lẩm bẩm.