Chỉ biết cả nhà hắn đều là người Monaco. Trong nhà, bố mẹ và em trai hắn phụ trách nuôi bò dê. Còn hắn là người phụ trách việc buôn bán. Làm cái nghề đã được mười mấy năm, chất lượng thịt bò dê tương đối tốt. Hơn nữa về nguồn gốc thì Cổ Dục có thể yên tâm mua ở đây.
Sau khi nghe thấy Cổ Tấn nói, Cổ Dục cũng liếc mắt nhìn. Quả nhiên thịt dê ở đây chất lượng không tồi. Thịt bò tốt nhất cũng là thịt bò vàng, mặc dù chất lượng thịt bò trong nước đúng là chẳng bằng của nước ngoài thật. Đây không phải là hắn sính ngoại, mà đó là sự thật. Nếu nói về loại thịt bò tốt nhất, thì đứng đầu không gì khác ngoài thịt bò Kuroge Wagyu của Nhật Bản.
Đứng thứ hai là loại bò lai giữa bò Wagyu lông đen Úc và bò Angus bản địa (cũng là bò Úc nốt:v).
Những miếng thịt bò Wagyu Úc M8 và M12 (+) thường được đề cập tới chính là loại bò lai tạp này.
(+)M8 và M12: Thịt bò Wagyu Úc được chia thành 12 cấp độ, từ M1-M12 dựa theo công thức tiêu chuẩn MSA. Các cấp được chia dựa trên màu thịt, chất lượng mỡ và độ chín, v.v. Nhưng quan trọng nhất vẫn là vân mỡ cẩm thạch. Thang điểm tương tự với thang A1-A5 của Nhật: A1=M1; A2=M2; A3=M3,4; A4=M5,6,7; A5=M8,9,10,11,12.
Đương nhiên, bản thân nước Úc cũng chỉ quy định ở mức M8. Những thứ tua rua phía sau đều là do dân tự thêm vào. Nhưng đúng là chất lượng của nó tốt hơn mức M8 nhiều.
Về cơ bản, phần thịt bò ngon nhất ở đây có thể đạt tới mức M6 hoặc loại A3 của Nhật Bản, thứ này vốn đã được coi là hàng đầu ở Trung Quốc.
“Tôi muốn rất nhiều thịt. Đầu dưa leo ( Hay còn gọi là Nạc thăn. Phần bên ngoài gọi là thăn ngoại bò), thịt vai, phần thịt cổ trên, gầu bò, bắp bò, thận. Mỗi thứ một ít.” Nhìn đống thịt bò trên thớt, Cổ Dục cũng trực tiếp nói.
Nghe thấy Cổ Dục yêu cầu các vị trí xong, người này không khỏi mắt sáng như sao, đây đúng là một vị khách sộp mà. Sau khi cắt xong thịt bò cho Cổ Dục, tất cả khoảng 30 cân. Tính theo 30 tệ/cân thì đống này vào khoảng 900 tệ, đúng là một số tiền không nhỏ. Nhưng đấy mới chỉ là bò, còn cả thịt dê nữa.
Cổ Dục không thích ăn thịt dê, nhưng hắn lại hứng thú với đùi dê. Lấy thêm 8 cái đùi nữa, tổng tiền khoảng hơn 1000 tệ.
Hơn nữa Cổ Dục còn để lại số điện thoại cho Hoàng Hưng Triết. Sau này, nếu như Cổ Dục muốn ăn thịt với số lượng lớn thì có thể trực tiếp gọi điện thoại cho hắn, hắn sẽ hỗ trợ giao hàng. Đương nhiên là phải mua với số lượng lớn thì mới được.
Nhóm Cổ Dục không thể vừa vác đống này vừa đi dạo chợ được, cho nên bọn họ hẹn lát nữa sẽ tới lấy. Một hồi Hoàng Hưng Triết sẽ hỗ trợ vận chuyển ra xe. Sau đó nhóm Cổ Dục cũng bắt đầu đi dạo.
Nơi này bán không ít thứ, nhưng phần lớn Cổ Dục không mua gì cả. Ví như quần áo giày dép gì, những vật này dù giá cả rẻ thật, nhưng hắn không yên tâm về chất lượng cho lắm. Còn một số thứ hắn cảm thấy tương đối hứng thú như dưa muối. Nhưng những thứ đó hắn có thể tự về nhà làm được.
So với đồ của mấy bác gái này, hắn tin vào tay nghề nấu nướng của mình hơn.
Nhưng trừ những thứ đó ra thì vẫn còn rất nhiều thứ cho hắn mua. Ví dụ như đủ mọi loại kẹo, hạt dưa, hạt dẻ cười, hoa quả sấy,….. đủ loại thức ăn vặt.
Đến lúc trở lại xe, trên tay hắn đã cầm không ít đồ vật.
Nhưng khi hắn cho tất cả những thứ đó lên xe, chuẩn bị gọi Hoàng Hưng Triết đem thịt tới thì có mấy tên dáng vẻ lưu manh từ phía xa đi tới.
“Chà! Cái này, cái, cái xe này, đúng, đúng là không tệ!" Khi mấy tên này đi tới bên cạnh chiếc xe của Cổ Dục, một tên mập dẫn đầu nói lắp bắp.
Cái tên mập này trông có vẻ khoảng 30 tuổi, có cái đầu trọc rất bóng, trên cổ còn có hình xăm. Nhưng bởi vì hiện tại quá lạnh nên phần lớn hình xăm đều bị che phủ bởi quần áo, không nhìn ra là hình gì. Nhìn chiếc xe của Cổ Dục, gã liền vênh mặt cười nói.
“Ừm, tạm được!” Nghe thấy lời người này, Cổ Dục liếc mắt nhìn một cái rồi tùy ý nói. Những kẻ này nhìn là biết không phải hạng người tốt đẹp gì, hắn cũng lười để ý.
“Chiếc xe, xe này, cho tao mượn mấy hôm!" Nhưng rõ ràng một số việc đâu phải Cổ Dục lười để ý là có thể xong. Gã không biết tên tuổi này lại vênh mặt.
“Tôi quen anh à?” Nhìn gã này, Cổ Dục không khỏi có chút buồn cười. Đây là muốn bắt nạt sao? Hiện tại là thời nào rồi mà còn có chuyện như vậy nữa?
“Mày, mày không biết tao. Nhưng tao, nhưng tao thì biết. Cổ Dục, đúng không?” Nghe thấy lời nói không kiêng nể chút nào của Cổ Dục, tên béo này nở nụ cười, tiếp tục tùy tiện nói.
“Ngô Đạo Hỉ. Tao cảnh cáo mày nên tránh xa ra một chút!” Mà vào lúc này, Cổ Tấn cũng đi tới bên cạnh, gương mặt cau có nói với cái gã tên là Ngô Đạo Hỉ mập mạp này.
“Mày, mày quen nó hả? Cút, cút đi. Tao tới là để, để tìm nó!” Thấy Cổ Tấn đi tới, Ngô Đạo Hỉ lộ vẻ chán ghét nói với Cổ Tấn một tiếng, rồi lại híp mắt nhìn về phía Cổ Dục. Nhưng hắn cũng lại bắt gặp ánh mắt híp lại của Cổ Dục.
“Tới tìm tôi sao? Có chuyện gì cứ nói đi. Tôi không giống các anh, tôi rất bận.” Tương tự với chiếc xe của mình, sắc mặt Cổ Dục xám xịt nhìn về phía mấy người này. Mặc dù Cổ Dục không gây chuyện, nhưng không đồng nghĩa với việc hắn sợ phiền phức.
Tiền là lá gan của đàn ông. Bây giờ hắn có tiền, hơn nữa lại có chút thực lực, cho nên hắn chẳng sợ gì cả. Đương nhiên, hắn cũng không phải là một kẻ lỗ m ãng, hắn cũng đang suy nghĩ nguyên nhân vì sao tên Ngô Đạo Hỉ này tới đây?
Chỉ vì nghe nói mình có tiền, cho nên mới tới để tống tiền sao?
Hay là tiểu đệ của đám mặc Âu phục kia tới tìm mình gây chuyện?