"Báo cảnh sát? Người ta mở sòng bài, báo cảnh sát thì nhiều lắm cũng coi như bọn họ tụ tập đánh bạc. Việc mở sòng bạc, bắt vào tạm giam vài ngày lại được thả ra, đến lúc đó không phải bọn họ lại tìm đến nhà chúng ta đòi tiền à!”
Đánh bạc lừa tiền, khác với lừa tiền chân chính, lừa tiền chân chính thì đó là lừa đảo. Vậy sau khi đi vào tù thì mức hình phạt tất nhiên là nặng hơn một chút.
Nhưng tụ tập đánh bạc nhiều lắm cũng xem như tội danh vi phạm trật tự công cộng, người tham gia cũng chính là đi vào trại tạm giam ở vài ngày, giáo huấn một chút thì lại được thả ra. Cho dù là người mở sòng bạc đi nữa, tình tiết tương đối nghiêm trọng mới có thể phán tội ba năm, mười năm trở lên. Cửa hàng nhỏ của bọn họ nhất định sẽ không tính là tình tiết tương đối nghiêm trọng, có thể ngay cả tình tiết cũng không được cấu thành. Bởi vì trong cửa hàng nhỏ kia chỉ có mười mấy người chơi, nhiều lắm xem như cung cấp địa điểm đánh bạc, như vậy thì phạt nhiều nhất cũng chỉ có thể ba năm.
Nhưng vấn đề là, dựa theo tình huống hiện tại mà xem, căn bản cũng không có khả năng phán ba năm. Cho dù phán tội nửa năm cũng không có khả năng xảy ra, hơn nữa coi như là bọn họ bị bắt thì tiền hắn nợ thì sao?
Nợ nần thì trả nợ, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, đôi khi bọn họ chính là suy nghĩ quá nhiều.
“Vậy ông nói phải làm sao bây giờ đây, tôi cũng không có cách nào đào ra 200 ngàn cho ông!” Nghe Kha Tử Nhiên nói vậy, Cô Hai của Lý Vân Vân lại bắt đầu khóc lóc, lớn tiếng than thở.
“Tìm người mượn đi!” Hút một điếu thuốc, Kha Tử Nhiên cũng bất đắc dĩ nói.
"Mượn? Ông nói thật nhẹ nhàng nhỉ, nhà chúng ta bạn bè hay thân thích, người nào cũng nghèo hơn người kia thì biết tìm ai để mượn đây?” Lau mặt một cái, Cô Hai Của Lý Vân Vân vẻ mặt đầy phẫn nộ quát.
"Tìm Lý Vân Vân! Không, nói đúng ra hẳn là phải tìm người kia của Lý Vân Vân là Cổ Dục, hắn có rất nhiều tiền. Bà không biết đó thôi, sau khi xảy ra chuyện này, tôi có đi tới nơi đó một chuyến. Trong nhà tên nhóc đó kia xây giống như là lâu đài vậy, rất là đẹp, chiếc xe đậu ở trong sân kia cũng đáng giá mấy chục triệu..."
Nghe Cô Hai của Lý Vân Vân nói như vậy, Kha Tử Nhiên lập tức dập tắt điếu thuốc. Sau đó hai mắt hắn ta như lóe sáng rồi nói với Cô Hai của Lý Vân Vân.
Mà khi Cô Hai của Lý Vân Vân nghe được chiếc xe trong nhà Cổ Dục trị giá mấy chục triệu. Lúc này, hai mắt bà ta cũng đang lóe lên, đó chính là mấy chục triệu đó nha, nói bà không động tâm tư là không có khả năng.
Tuy nhiên, sau đó bà ta có chút rối rắm, bởi vì bà ta nhớ rõ ngày đó Lý Vân Vân chán ghét cả nhà bọn họ, lập tức bà ta lại nhìn về phía Kha Tử Nhiên.
"Ông nói xem, người ta có thể cho chúng ta mượn hay sao? Có điều quan hệ giữa chúng ta và Vân Vân thì..."
"Tôi đi khẳng định là không được, lần trước tôi đến thì đã bị đuổi ra ngoài." Nghe nói như vậy, Kha Tử Nhiên có chút phiền lòng, sau đó vẻ mặt khó chịu thấp giọng nói.
"Vậy tôi đi cũng không được đâu." Nhìn Kha Tử Nhiên đều bị họ đuổi ra ngoài, Cô Hai của Lý Vân Vân cũng bĩu môi một cái, vẻ mặt khó chịu đáp.
"Vậy thì tìm anh trai và chị dâu của em đi, anh không tin con bé đó dám đuổi ba mẹ nó ra ngoài." Suy nghĩ một chút, Kha Tử Nhiên lập tức có một cái chủ ý, vẻ mặt cười nham hiểm nói.
Nghe Kha Tử Nhiên nói như vậy, Cô Hai của Lý Vân Vân cũng há miệng, sau đó có chút do dự cúi đầu. Việc này, thật sự không được thì chỉ có thể đành như vậy...
Lúc này Cổ Dục và Lý Vân Vân, đương nhiên không biết bọn họ lại bị người ta nhớ thương.
Hai ngày nay Cổ Dục tạm thời chưa từng trải qua cuộc sống tốt đẹp của mình, mà hiện tại hắn đã rời khỏi nhà. Cũng không phải là đi nơi khác, mà là đi sân bay để đón người.
Về phần tiếp ai vậy thì không cần phải nói, đó chính là Tiết Thanh Huyến!
Cô ấy muốn tới lấy Long Diên Hương của Cổ Dục.
Chiều hôm trước Cổ Dục đã trở về nhà cha mẹ, ăn bữa cơm rồi ngủ lại nhà cha mẹ. Sáng sớm hôm sau mới lái xe ra sân bay đón người.
Tuy nhiên, khi hắn nhìn thấy Tiết Thanh Huyến từ trong sân bay đi ra, lại có một chút ngoài ý muốn. Bởi vì đi theo Tiết Thanh Huyến từ trong sân bay đi ra, không chỉ có một mình cô ấy.
Điều khiến Cổ Dục cực kỳ bất ngờ đó chính là Lương Tuyết và Triệu Hàn cũng đi theo Tiết Thanh Huyến.
"Hả? Sao hai người cũng đến ư!” Nhìn ba cô gái cùng nhau đi ra, Cổ Dục một bên tiếp nhận vali trong tay các cô, một bên có chút nghi hoặc muốn nói.
"Thế nào? Em không được chào đón hay sao?” Nghe Cổ Dục nói, Triệu Hàn bỗng cười hì hì rồi cho hắn một quyền, sau đó nói với hắn.
"Làm sao có thể chứ, cái này không phải là chuyện vui ngoài ý muốn sao." Nghe được lời của cô, Cổ Dục cũng cười hắc hắc một chút. Kỳ thật hắn thật sự có chút chột dạ, dù sao Tiết Thanh Huyến, Triệu Hàn các cô ấy đều cùng có quan hệ với hắn, hắn tự cho là người khác là không biết chuyện này. Đến lúc đó nếu biết, hắn cảm giác như hậu cung sẽ không yên ổn đâu nha, nghĩ đến chuyện này, hắn bỗng lặng lẽ lau mồ hôi.
Thế nhưng mặc kệ là như thế nào, nên trở về thì vẫn phải trở về mới được.
Đón được ba người, cất hành lý của các cô ấy xong, Cổ Dục lái xe chở mấy người trở về nhà. Khi hắn trở về nhà, cũng vừa mới đến giữa trưa.
Xe vừa lái vào cửa nhà thì ngoài ý muốn lại nhìn thấy Tống Mính cũng đã trở về. Lúc này cô ấy đang ngồi ở giữa phòng khách, nhìn ba người nhóm Tiết Thanh Huyến đi theo Cổ Dục tới, cô bỗng nở nụ cười. Thế nhưng, Cổ Dục luôn cảm giác hai mắt của cô ấy như đang bốc lên ánh lửa từ bên ngoài.
“Ặc! Anh trước tiên đi nấu cơm cho mọi người nha! Nhìn phòng khách dường như muốn trở thành một trận Tu La Tràng, Cổ Dục nở nụ cười một cái rồi sau đó lặng lẽ lẻn vào phòng bếp. Mặc kệ bên ngoài như thế nào, hắn ở bên trong phòng bếp trốn một chút, dù sao đây cũng là một nơi tốt để tránh né.
Đánh bạc lừa tiền, khác với lừa tiền chân chính, lừa tiền chân chính thì đó là lừa đảo. Vậy sau khi đi vào tù thì mức hình phạt tất nhiên là nặng hơn một chút.
Nhưng tụ tập đánh bạc nhiều lắm cũng xem như tội danh vi phạm trật tự công cộng, người tham gia cũng chính là đi vào trại tạm giam ở vài ngày, giáo huấn một chút thì lại được thả ra. Cho dù là người mở sòng bạc đi nữa, tình tiết tương đối nghiêm trọng mới có thể phán tội ba năm, mười năm trở lên. Cửa hàng nhỏ của bọn họ nhất định sẽ không tính là tình tiết tương đối nghiêm trọng, có thể ngay cả tình tiết cũng không được cấu thành. Bởi vì trong cửa hàng nhỏ kia chỉ có mười mấy người chơi, nhiều lắm xem như cung cấp địa điểm đánh bạc, như vậy thì phạt nhiều nhất cũng chỉ có thể ba năm.
Nhưng vấn đề là, dựa theo tình huống hiện tại mà xem, căn bản cũng không có khả năng phán ba năm. Cho dù phán tội nửa năm cũng không có khả năng xảy ra, hơn nữa coi như là bọn họ bị bắt thì tiền hắn nợ thì sao?
Nợ nần thì trả nợ, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, đôi khi bọn họ chính là suy nghĩ quá nhiều.
“Vậy ông nói phải làm sao bây giờ đây, tôi cũng không có cách nào đào ra 200 ngàn cho ông!” Nghe Kha Tử Nhiên nói vậy, Cô Hai của Lý Vân Vân lại bắt đầu khóc lóc, lớn tiếng than thở.
“Tìm người mượn đi!” Hút một điếu thuốc, Kha Tử Nhiên cũng bất đắc dĩ nói.
"Mượn? Ông nói thật nhẹ nhàng nhỉ, nhà chúng ta bạn bè hay thân thích, người nào cũng nghèo hơn người kia thì biết tìm ai để mượn đây?” Lau mặt một cái, Cô Hai Của Lý Vân Vân vẻ mặt đầy phẫn nộ quát.
"Tìm Lý Vân Vân! Không, nói đúng ra hẳn là phải tìm người kia của Lý Vân Vân là Cổ Dục, hắn có rất nhiều tiền. Bà không biết đó thôi, sau khi xảy ra chuyện này, tôi có đi tới nơi đó một chuyến. Trong nhà tên nhóc đó kia xây giống như là lâu đài vậy, rất là đẹp, chiếc xe đậu ở trong sân kia cũng đáng giá mấy chục triệu..."
Nghe Cô Hai của Lý Vân Vân nói như vậy, Kha Tử Nhiên lập tức dập tắt điếu thuốc. Sau đó hai mắt hắn ta như lóe sáng rồi nói với Cô Hai của Lý Vân Vân.
Mà khi Cô Hai của Lý Vân Vân nghe được chiếc xe trong nhà Cổ Dục trị giá mấy chục triệu. Lúc này, hai mắt bà ta cũng đang lóe lên, đó chính là mấy chục triệu đó nha, nói bà không động tâm tư là không có khả năng.
Tuy nhiên, sau đó bà ta có chút rối rắm, bởi vì bà ta nhớ rõ ngày đó Lý Vân Vân chán ghét cả nhà bọn họ, lập tức bà ta lại nhìn về phía Kha Tử Nhiên.
"Ông nói xem, người ta có thể cho chúng ta mượn hay sao? Có điều quan hệ giữa chúng ta và Vân Vân thì..."
"Tôi đi khẳng định là không được, lần trước tôi đến thì đã bị đuổi ra ngoài." Nghe nói như vậy, Kha Tử Nhiên có chút phiền lòng, sau đó vẻ mặt khó chịu thấp giọng nói.
"Vậy tôi đi cũng không được đâu." Nhìn Kha Tử Nhiên đều bị họ đuổi ra ngoài, Cô Hai của Lý Vân Vân cũng bĩu môi một cái, vẻ mặt khó chịu đáp.
"Vậy thì tìm anh trai và chị dâu của em đi, anh không tin con bé đó dám đuổi ba mẹ nó ra ngoài." Suy nghĩ một chút, Kha Tử Nhiên lập tức có một cái chủ ý, vẻ mặt cười nham hiểm nói.
Nghe Kha Tử Nhiên nói như vậy, Cô Hai của Lý Vân Vân cũng há miệng, sau đó có chút do dự cúi đầu. Việc này, thật sự không được thì chỉ có thể đành như vậy...
Lúc này Cổ Dục và Lý Vân Vân, đương nhiên không biết bọn họ lại bị người ta nhớ thương.
Hai ngày nay Cổ Dục tạm thời chưa từng trải qua cuộc sống tốt đẹp của mình, mà hiện tại hắn đã rời khỏi nhà. Cũng không phải là đi nơi khác, mà là đi sân bay để đón người.
Về phần tiếp ai vậy thì không cần phải nói, đó chính là Tiết Thanh Huyến!
Cô ấy muốn tới lấy Long Diên Hương của Cổ Dục.
Chiều hôm trước Cổ Dục đã trở về nhà cha mẹ, ăn bữa cơm rồi ngủ lại nhà cha mẹ. Sáng sớm hôm sau mới lái xe ra sân bay đón người.
Tuy nhiên, khi hắn nhìn thấy Tiết Thanh Huyến từ trong sân bay đi ra, lại có một chút ngoài ý muốn. Bởi vì đi theo Tiết Thanh Huyến từ trong sân bay đi ra, không chỉ có một mình cô ấy.
Điều khiến Cổ Dục cực kỳ bất ngờ đó chính là Lương Tuyết và Triệu Hàn cũng đi theo Tiết Thanh Huyến.
"Hả? Sao hai người cũng đến ư!” Nhìn ba cô gái cùng nhau đi ra, Cổ Dục một bên tiếp nhận vali trong tay các cô, một bên có chút nghi hoặc muốn nói.
"Thế nào? Em không được chào đón hay sao?” Nghe Cổ Dục nói, Triệu Hàn bỗng cười hì hì rồi cho hắn một quyền, sau đó nói với hắn.
"Làm sao có thể chứ, cái này không phải là chuyện vui ngoài ý muốn sao." Nghe được lời của cô, Cổ Dục cũng cười hắc hắc một chút. Kỳ thật hắn thật sự có chút chột dạ, dù sao Tiết Thanh Huyến, Triệu Hàn các cô ấy đều cùng có quan hệ với hắn, hắn tự cho là người khác là không biết chuyện này. Đến lúc đó nếu biết, hắn cảm giác như hậu cung sẽ không yên ổn đâu nha, nghĩ đến chuyện này, hắn bỗng lặng lẽ lau mồ hôi.
Thế nhưng mặc kệ là như thế nào, nên trở về thì vẫn phải trở về mới được.
Đón được ba người, cất hành lý của các cô ấy xong, Cổ Dục lái xe chở mấy người trở về nhà. Khi hắn trở về nhà, cũng vừa mới đến giữa trưa.
Xe vừa lái vào cửa nhà thì ngoài ý muốn lại nhìn thấy Tống Mính cũng đã trở về. Lúc này cô ấy đang ngồi ở giữa phòng khách, nhìn ba người nhóm Tiết Thanh Huyến đi theo Cổ Dục tới, cô bỗng nở nụ cười. Thế nhưng, Cổ Dục luôn cảm giác hai mắt của cô ấy như đang bốc lên ánh lửa từ bên ngoài.
“Ặc! Anh trước tiên đi nấu cơm cho mọi người nha! Nhìn phòng khách dường như muốn trở thành một trận Tu La Tràng, Cổ Dục nở nụ cười một cái rồi sau đó lặng lẽ lẻn vào phòng bếp. Mặc kệ bên ngoài như thế nào, hắn ở bên trong phòng bếp trốn một chút, dù sao đây cũng là một nơi tốt để tránh né.
Danh sách chương