“ Người anh em! Sao cậu trực tiếp mua luôn một tòa vậy? Lúc đầu tôi suy nghĩ chỉ muốn mua mấy căn là được rồi, cậu có tin tức gì mà tôi không biết hay sao?”

Sau khi tất bật kí sang tên và nộp thuế xong, Cổ Dục và Khổng Hạo Văn một lần nữa từ trung tâm bất động sản bước ra thì phía sau cốp xe của Cổ Dục đã có một chiếc vali. Trong vali có hơn 130 sổ đỏ, mà trong tay Khổng Hạo Văn cũng cầm 8 cái như thế. Khi Khổng Hạo Văn ngồi lên xe Cổ Dục, Khổng Hạo Văn còn có một số câu hỏi nghi hoặc trong đầu.

“Tôi không có bất kì nguồn tin tức gì, nhưng mà tôi cảm giác hẳn là chúng ta kiếm lời rồi. Theo lời của anh nói thì chắc chắn chỗ này sẽ được toàn lực khai thác, dù sao nếu muốn trở thành một khu du lịch của toàn tỉnh thì phải giải quyết xong mấy vấn đề. Một là vấn đề về giao thông, cái này thì đang xây, lúc nào xây xong thì không biết. Một chuyện khác chính là phải thu hút người ở lại, một chỗ muốn phát triển thì chủ yếu là phải có người, mà với chính sách của tỉnh Hắc Long một doanh nghiệp lớn là không thể tồn tại được, vì vậy chỉ có thể bắt đầu từ một hướng giải quyết khác đó chính là học sinh.

Nhìn thấy ánh mắt của Khổng Hạo Văn, Cổ Dục nghiêm túc nói.

“Chú em nói là, trường học sao?” Nghe Cổ Dục nói như vậy, Khổng Hạo Văn đầu tiên là sững sờ, sau đó cười phá lên. Đúng vậy, nếu như muốn toàn lực khai thác nơi này, thì chắc chắn không thể thiếu trường học được. Mặc dù bây giờ chính phủ còn không có kế hoạch, nhưng mà giống như Cổ Dục nói, đây là chuyện có thể sẽ xảy ra.

Nghe được Cổ Dục nói như vậy, Khổng Hạo Văn cũng cười híp mắt lại, vậy thì không thể bỏ lỡ cơ hội này được.

“Hôm nay tôi phải cảm ơn cậu, dù sao đây cũng là một số tiền không nhỏ. Đi đi đi, chúng ta đi ăn đồ ngon đi.” Sau khi suy nghĩ minh bạch cái vấn đề cong cong vẹo vẹo này, Khổng Hạo Văn cũng bắt đầu cười, giá nhà bây giờ ở đây là 3,100 một mét vuông.

Nếu như nhà nước tập trung khai thác chỗ này, thì giá nhà có thể tăng tới 6 ngàn, tăng gấp đôi không thành vấn đề. Nhưng mà nếu như ở đây có trường học, lại thêm đường tàu cao tốc, thì giá nhà ở đây có thể tăng một phát lên đến hơn 9 ngàn, thậm chí là hơn 10 ngàn.

Đến lúc đó, Cổ Dục và Khổng Hạo Văn chính xác đều trở mình.

Nhưng mà mặc kệ là Khổng Hạo Văn hay Cổ Dục chắc đều sẽ không bán nhà ở chỗ này, cho thuê không ngon hơn sao? Dù sao cũng là khu trường học, căn bản không cần cân nhắc vấn đề cho thuê không được.

Bọn Cổ Dục lại không có áp lực tiền vốn, đây thuần túy chỉ là kiếm lời.

Khổng Hạo Văn vui vẻ dẫn Cổ Dục đi tới một quán cơm, quán cơm này cũng không lớn. Món át chủ bài ở đây là cá, nhưng mà cùng cá bình thường khác biệt chính là chúng được cắt phi lê. Sau đó cho vào nước dùng, không nấu chín, mà dùng đá cuội đã làm nóng để vào trong nồi, dựa vào sự tản nhiệt của viên đá mà làm cho cá chín.

Làm như vậy dĩ nhiên là có chỗ tốt,có thể làm cho thịt cá sẽ mềm hơn, hơn nữa có thể giảm thiểu rất nhiều khói, có thể để cho người ta ăn trơn mềm và ngon miệng hơn.

Nhưng mà đối với Cổ Dục mà nói, hắn làm như thế là cần thiết, bởi vì tài năng nấu nướng của hắn đã đủ cho hắn có thể khống chế hỏa hầu, có thể đem cá luộc chín trong tình huống như vậy.

Nhưng đối với nhiều người khác, cách làm như vậy đúng là thực sự khá là mới mẻ.

Bữa cơm tối này Cổ Dục và Khổng Hạo Văn ăn nhanh vô cùng, bởi vì chút nữa Cổ Dục còn phải lái xe về nhà. Nên dĩ nhiên bọn họ không thể uống rượu, chỉ ăn cơm, đương nhiên là phải ăn nhanh hơn rồi.

Sau khi thuần thục giải quyết xong cơm tối, Cổ Dục chở Khổng Hạo Văn trở về nhà của hắn.

Sau khi hai người tạm biệt, Cổ Dục chuẩn bị lái xe trở về thôn Cổ Gia.

Nhưng mà thời điểm hắn chuẩn bị sắp ra khỏi thành phố Hưng An thì đột nhiên thấy thấy bên kia trạm xe buýt có hai người ở đó đang lôi lôi kéo kéo.

Như đã nói qua lúc trước, Cổ Dục là một người thực sự không thích tham gia chỗ náo nhiệt, cho nên hắn chỉ định lướt qua và chuẩn bị rời đi. Nhưng mà khi nhìn qua chỗ đó, Cổ Dục có chút ngoài ý muốn. Bởi vì hắn phát hiện hai người đang lôi kéo hắn đều đã từng gặp qua, xác thực mà nói có một người hắn quen.

Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, cô gái kia là bạn học của Phùng Thư Nhân, Lữ Thi Vân. Nhưng mà kể từ sau lần trước hắn mang ba cô gái đi chơi một ngày, thì Phùng Thư Nhân đã cầm di động của hắn chặn số của hai cô gái đó rồi, từ đó cũng không có liên lạc lại.

Hình như bây giờ cô gái này đang bị một người quấn lấy, mà người quấn lấy kia dường như Cổ Dục cũng đã gặp qua. Đó chính là ngày hắn và Khổng Hạo Văn đi tắm suối nước nóng, người này cũng đi theo Lữ Thi Vân cùng đi đến tắm suối nước nóng. Hắn ta còn muốn hút thuốc bên trong suối nước nóng cho nên cuối cùng tên nhóc này cuối cùng bị nhân viên công tác kéo ra ngoài giáo dục.

Nhìn thấy hai người này, tốc độ lái xe của Cổ Dục cũng chậm lại, tất nhiên nếu đã quen biết thì hắn chuẩn bị xem đang xảy ra chuyện gì. Nếu như chỉ là đùa giỡn giữa người yêu với nhau thì hắn sẽ mặc kệ, nếu như có chuyện gì, hắn có thể ra tay giải quyết.

Khi xe hắn từ từ đến trạm xe buýt thì nghe được nam sinh kia mang theo âm thanh nức nở nói.

“Anh có cái gì không tốt, anh yêu em như vậy, vì sao em không chấp nhận anh? Anh đem hết tiền phí sinh hoạt cha mẹ cho để khen thưởng cho em, anh vay mượn tiền của bạn bè để mời em ăn cơm. Anh đã vì em trả giá tất cả, vì cái gì, vì cái gì em không chịu quay đầu nhìn anh lấy một lần?” Nghe lời nói của nam sinh này, lông mày của Cổ Dục nhíu một cái. . 𝙏ì𝑚‎ đọc‎ thê𝑚‎ tại‎ [‎ 𝙏𝚁uM𝙏𝚁𝐔YE𝙽.𝖵𝙽‎ ‎ ]

Tên liếm cẩu này lên tiếng như thế, thật sự làm cho Cổ Dục có chút kinh hãi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện