Nhưng về sau khi thực dân phương Tây mở các tuyến đường thương mại đến Nhật Bản, mặc dù thịt bò của Nhật nổi tiếng một thời. Nhưng đồng thời họ cũng phải vứt bỏ một số thứ ở châu u mà họ không thích. Kết quả người dân ở đảo quốc này rất thích ăn sống, nên ăn cá ngừ vây xanh đại dương cũng ngon như ăn cá hồi vậy.

Nhìn người Nhật ăn vui vẻ như vậy, người ngoại quốc cũng tò mò ăn thử. Kết quả phát hiện ăn rất ngon, sau đó món này phổ biến trên toàn thế giới. Thời gian trưởng thành của cá ngừ vây xanh rất lâu, hơn nữa loại cá này đẻ trứng cũng không quá nhiều, sản lượng ngày càng ít, dĩ nhiên giá cả cũng càng ngày càng đắt.

Nhưng phương pháp ăn loại cá này ngon nhất vẫn là ăn sống, đặc biệt là phần bụng, tương truyền ăn giống như bơ. Cổ Dục không ăn sống cho nên hắn cũng không biết rõ.

Hiện tại người trong nước ăn cá ngừ vây xanh đại dương, không phải ở cửa hàng Nhật thì cũng là ở khách sạn năm sao, sẽ đặc biệt mời người tới, mở một tiệc mổ cá, để cho các thực khách thưởng thức.

Nếu như bán nó ở trên thị trường thì không bán được.

Dù sao người bình thường sẽ không mua cá này, cho dù là người giàu có hay có chức có quyền thì đều lựa chọn đến các nhà hàng Nhật để ăn.

Đồ ăn sống, không phải là loại hình được yêu thích nhất ở Trung Quốc.

Đây cũng là việc mà Hứa Cẩm nhức đầu nhất.

Nhưng Cổ Dục đã sớm đoán Hứa Cẩm không thể giải quyết được, sau khi nói một tiếng với hắn ta, Cổ Dục lập tức liên lạc với Vạn Vũ Dương.

Kể từ lần trước sau khi kết thúc giao dịch San Hô Đỏ thì gần đây công việc của Vạn Vũ Dương cũng không tệ. Hắn ta tin chuyện này có liên hệ với gốc San Hô Đỏ kia, dù sao nó cũng là một điềm tốt mà?

Mà hôm nay, sau khi hắn ta vừa tiếp đãi xong một nhóm khách hàng Nhật, vừa chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi thì điện thoại của Cổ Dục đã gọi tới.

“Ngài Cổ! Xin chào, lâu rồi chúng ta không liên lạc.”

“Xin chào! Ông chủ Vạn, đây không phải là vì mỗi ngày ông đều bề bộn công việc hay sao.”

Sau khi nhận điện thoại, Cổ Dục và Vạn Vũ Dương khách sáo vài câu.

Nhưng mấy câu sau Cổ Dục đã trực tiếp nói ra ý định gọi điện thoại của mình..

“Là như vầy, ông chủ Vạn, tôi nhớ là ông chuyên nhập khẩu nông sản và phụ kiện sang Nhật và Hàn Quốc đúng không. Tôi làm công việc gì, ông có thể điều tra qua. Tôi cũng không vòng vo, bên tôi có một mẻ cá ngừ vây xanh đại dương. Ở trong nước vườn trái cây Khinh Khinh của ông Hứa đã bày bán không ít. Nhưng mức tiêu thụ trong nước đối với loại cá này không quá cao, cho nên tôi muốn hỏi bên ông một chút có cần thứ này hay không.”

Cổ Dục chính là như vậy, hàng của hắn không sợ bị ép giá hay bán không được, cùng lắm thì hắn không bán cá ngừ vây xanh đại dương nữa. Cho nên nói chuyện bình thường không quá cứng rắn, cũng không để ý đến bất kỳ lời đàm phán nào, mà trực tiếp làm rõ ý đồ của mình.

Nếu như đối phương có một chút do dự, hay muốn lấy thế chủ động trong đàm phán, vậy thì cùng lắm là Cổ Dục không bán nữa. Không có cách nào, có tiền thì tùy hứng, dù cao thủ đàm phán có lợi hại hơn nữa đụng phải kiểu như Cổ Dục đoán chừng cũng không chơi lại.

Cổ Dục và Vạn Vũ Dương từng có một lần nói chuyện qua, cho nên biết tác phong thẳng thắng của Cổ Dục.

Mà Vạn Vũ Dương cũng cảm thấy rất có hứng thú với cá mà Cổ Dục nói.

Vạn Vũ Dương đã ăn qua cá của vườn trái cây Khinh Khinh. Khi biết Cổ Dục là người cung cấp cá, Vạn Vũ Dương cũng có chút động tâm, nhưng khi biết giá của mấy con cá đó thì đã đem ý nghĩ dập tắt.

Bởi vì Vạn Vũ Dương buôn bán với nước ngoài, cho nên những con cá này Vạn Vũ Dương không có thị trường lớn để phát triển.

Hơn nữa chủ yếu là sản lượng cá cũng không cao, Vạn Vũ Dương đoán chắc là mình không tranh lại Hứa Cẩm, người có quan hệ tốt với Cổ Dục, cho nên mới không có bất kỳ động tác nào.

Nhưng bây giờ thì không giống, mặc hàng này Hứa Cẩm nuốt không trôi, nhưng mà Vạn Vũ Dương vẫn tương đối có lòng tin đối với nó.

Đột nhiên Vạn Vũ Dương nghĩ tới vị khách hàng Nhật Bản hôm nay mình chiêu đãi.

Vị khách này là người mua chủ yếu của Vạn Vũ Dương, gia đình ông ấy mở cửa hàng thực phẩm lớn nhất ở Nhật, 20% lượng hàng của Vạn Vũ Dương cũng cung ứng cho bên ông ấy.

Bây giờ nghe Cổ Dục nói, Vạn Vũ Dương có cảm giác đây là một cơ hội buôn bán lớn.

“Ngài Cổ! Tôi cảm thấy hứng thú đối với cá của ngài, không biết cá ở chỗ nào? Lúc nào có thể đưa tới? Chỗ tôi vừa đúng lúc có một vị khách hàng Nhật, gia đình ông ấy mở cửa hàng thực phẩm lớn ở Nhật Bản, cho nên…”

Nghe Cổ Dục nói, Vạn Vũ Dương cũng cười nói.

"Cá trên khắp thế giới tôi đều có, nhưng đều tụ tập ở nhà của tôi. Như vậy đi, ngày mai ông chủ Vạn đến nhà tôi một chuyến, nếm thử cá này, đồng thời định giá cho nó. Nếu như ông chủ Vạn cảm thấy có hứng thú, có thể đến.” Suy nghĩ một chút, Cổ Dục nói với Vạn Vũ Dương.

“Vậy khách hàng từ Nhật của tôi có thể đi cùng được hay không?” Nghe Cổ Dục muốn làm một con để ăn thử, Vạn Vũ Dương càng thêm yên tâm. Có ngon hay không, chỉ dựa vào một cuộc điện thoại không cách nào quyết định được. Nếu như có thể nếm thử một chút thì không thể tốt hơn.

Nhất là khách hàng của mình, nếu ông ấy hài lòng thì sẽ không cần lo nguồn tiêu thụ.

“Không thành vấn đề, cùng tới đi. Tôi đem địa chỉ nhà gửi qua cho ông, trưa ngày mai tới là được.” Nghe Vạn Vũ Dương nói như vậy, Cổ Dục cũng cười một chút không thèm để ý nói.

Mặc dù hắn chán ghét người Nhật Bản, nhưng hắn không ghét tiền của người Nhật. Tất nhiên bọn họ thích ăn, vậy thì bán cho bọn họ, hơn nữa giá còn có thể định cao hơn một chút.

“Quá tốt rồi… Chuẩn bị xe, đi tìm Hợp Xuyên tiên sinh.” Được Cổ Dục đồng ý, bên này Vạn Vũ Dương không khỏi nở nụ cười. Sau khi cúp điện thoại, Vạn Vũ Dương lập tức nói cho thư ký của mình một tiếng rồi lập tức đi tìm vị khách hàng người Nhật để nói rõ tình hình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện