“Tiểu Dục! Khách tới rồi.” Trong lúc Cổ Dục vừa xem TV, vừa suy nghĩ thì cửa chính nhà hắn truyền đến tiếng nói của Cổ Dương.
Cổ Dục đứng lên mở cửa xem, phát hiện bên ngoài trừ Cổ Dương còn có một người trung niên đứng phía sau, người này nhìn Cổ Dục rồi gật đầu cười.
“Tiểu Dục, để chú giới thiệu một chút, vị này là ông chủ Lưu đến từ Đế Đô. Cá chú mua của cháu là mua giùm ông ấy. Ông ấy ăn xong thì muốn tới tìm cháu bàn luận chuyên hợp tác. Ông chủ Lưu, đây là Cổ Dục.” Nhìn Cổ Dục đi ra, Cổ Dương vừa cười vừa giới thiệu, nghe ông ấy nói lúc đầu Cổ Dục cũng sững sờ, sau đó khẽ cười một cái.
Hắn dĩ nhiên không cần mở rộng nguồn tiêu thụ, nhưng đây cũng là ý tốt của Cổ Dương, đối phương nhìn cũng rất khách khí cho nên không cần quá lạnh nhạt làm gì. Thế là Cổ Dục giơ tay ra hiệu bọn họ đi vào.
Khi ông chủ Lưu đi theo Cổ Dương vào nhà Cổ Dục, ông đánh giá nhà Cổ Dục một chút, nhất là năm cái xe ở trong sân trước.
Lúc đầu trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện hợp tác, nhưng khi nhìn thấy năm cái xe này thì đã không đánh mà chìm. Xe trong sân này có giá trị không nhỏ, nếu muốn đả động Cổ Dục hợp tác cùng ông không phải là một chuyện dễ dàng.
“Tới đây, mời ngồi.” Dẫn hai người tới phòng khách, lúc ba người ngồi xuống, Lý Vân Vân thấy khách thì cũng chủ động đi ra pha trà cho bọn họ.
Tay nghề pha trà này là mấy ngày trước Tống Mính dạy cho mấy cô, mặc dù các cô không cách nào làm tốt như Tống Mính nhưng dù sao cũng rất ra dáng.
Theo mùi thơm của lá trà bay lên, thần sắc của ông chủ Lưu không khỏi run lên.
Là người làm ăn ở Trung Quốc nếu như không biết phẩm rượu thì cũng không sao, nhưng nếu không biết phẩm trà sẽ có cảm giác kém đi rất nhiều.
Ông chủ Lưu này đương nhiên cũng biết phẩm trà, vừa ngửi thấy mùi thơm của trà thì ông đã có chút kích động. Nếu đoán không sai, lá trà này là loại trà ngon cực phẩm.
“Mời.” Lúc Lý Vân Vân rót trà xong, Cổ Dục cũng cười nói một câu.
Nhìn Cổ Dục bưng trà lên uống, ông chủ Lưu cũng bưng chén trà lên, ông nhẹ nhàng nhấp một ngụm thì cảm giác hai mắt sáng lên. Trà này uống rất ngon, có thể nói là loại trà ông uống ngon nhất từ trước tới này, không thể nghi ngờ đây là cực phẩm trong cực phẩm.
“Ngài Cổ, trà này….” Lưu luyến đem chén trà để xuống, ông chủ Lưu hưng phấn hỏi, trong cái nhìn của ông thì đây cũng là một cơ hội buôn bán.
“Đây là một chút trà xanh tôi trồng, khiến ông chê cười rồi.” Nhìn đôi mắt sáng rực của ông chủ Lưu, Cổ Dục cũng cười nói.
“Không! không! không! Tôi mới là chê cười, đây là trà tốt nhất tôi từng được uống, không biết trà của ngài Cổ có đại lý chưa…”
Nhìn Cổ Dục, ông chủ Lưu vội vàng khoát tay nói, sau đó cẩn thận dò hỏi.
“Thực sự trùng hợp, trà này đã có đại lý của nhà họ Tống thầu rồi.” Nghe ông chủ Lưu hỏi, Cổ Dục nở nụ cười, có lẽ với người khác có thêm một chỗ tiêu thụ quả thật tốt hơn trói cổ ở trên một cây. Nhưng Cổ Dục không cần, vì hắn có lòng tin đối với sản phẩm của mình.
Toàn thế giới không ai có thể trồng và nuôi dưỡng ra những động, thực vật này, cho nên hắn không có sợ việc không có đầu ra.
“Tống……là…..nhà họ Tống chuyên kinh doanh trà đó sao?” Lúc nghe là nhà họ Tống, ông chủ Lưu không khỏi sửng sốt, sau đó ông đã nghĩ tới lá trà trong truyền thuyết của nhà họ Tống chuyên kinh doanh trong giới trà.
Nhìn Cổ Dục khẽ gật đầu, ông chủ Lưu cũng rụt đầu đáp lại, sau đó thở dài cảm khái, nếu là nhà họ Tống thì ông không chọc nổi.
“Vẫn nói chuyện chính đi, không biết ngài Lưu tới tìm tôi có chuyện gì không?” Đặt chén trà xuống, Cổ Dục cũng không hy vọng giữa đêm còn tiếp đón hai người bọn họ, tiêu hao thời gian quá nhiều. Còn không không bằng dành thời gian cho Lâm Lôi hoặc Lý Vân Vân, thế là hắn đi vào thẳng vấn đề.
“Đúng, nói chuyện chính đi, không biết ngài Cổ có tiện tiết lộ hình thức hợp tác với vườn trái cây Khinh Khinh không? Nếu như có thể, không biết tôi có vinh hạnh được cùng ngài Cổ hợp tác?”
Thấy Cổ Dục không phải là loại người thích đánh thái cực, bên này ông chủ Lưu cũng biểu lộ ý đồ của mình. Nhưng khi nghe ông ấy nói, Cổ Dục lại nhẹ nhàng lắc đầu.
“Thực xin lỗi ngài Lưu, có thể phải để ông về một chuyến tay không rồi. Tôi và vườn trái cây Khinh Khinh mặc dù ký hợp đồng mua bán, cũng không có ký hợp đồng độc quyền nhưng số lượng hải sản của tôi thì có hạn. Ông cũng đã ăn qua cá của tôi, hẳn biết cá chỗ tôi đều là loại thuần hoang dại, hơn nữa là số năm cũng không nhỏ, nhiều loại cá được đánh bắt từ khắp nơi trên thế giới. Tôi và ngài Hứa hợp tác rất vui vẻ, mà ngài ấy cũng có thể tiêu thụ hoàn toàn hàng hoá của tôi, cho nên tạm thời tôi không có ý định phát triển thêm nguồn tiêu thụ.”
Nghe Cổ Dục thẳng thắng như vậy, ông chủ Lưu cũng gật đầu một cái, ông biết rõ.
Thực ra ban đầu ông tới đây cũng chỉ muốn thử một chút mà thôi.
Dù sao thử sẽ khả năng thành công, lỡ như Cổ Dục và Hứa Cẩm hợp tác không thoải mái? Vậy thì có thể thừa dịp.
Nhưng bây giờ biết Cổ Dục và Hứa Cẩm hợp tác rất vui vẻ, ông cũng không có ý định gì khác. Mặc dù nói vung cuốc tốt, không có góc tường nào không đào được.
Nhưng vấn đề là nếu như đối phương xây tường quá vững, nếu muốn đào, thì lợi ích không tỷ lệ thuận với công sức bỏ ra. Ông chủ Lưu là một thương nhân, ông dĩ nhiên biết phải làm như thế nào.
Châm ngôn nói rất hay, mua bán không thành thì vẫn còn tình nghĩa.
Cho nên dù không có khả năng hợp tác, ông cũng không nhăn mày hay rời đi, từ chỗ này có thể nhìn ra đây là một ông chủ rất biết cách làm người.
Ông vẫn ở đây cùng Cổ Dục kết giao một chút, hàn huyên một hồi, mới để lại danh thiếp của mình rời đi. Trong mắt ông ấy kết thêm một cái thiện duyên là một lựa chọn không tồi.
Cổ Dục đứng lên mở cửa xem, phát hiện bên ngoài trừ Cổ Dương còn có một người trung niên đứng phía sau, người này nhìn Cổ Dục rồi gật đầu cười.
“Tiểu Dục, để chú giới thiệu một chút, vị này là ông chủ Lưu đến từ Đế Đô. Cá chú mua của cháu là mua giùm ông ấy. Ông ấy ăn xong thì muốn tới tìm cháu bàn luận chuyên hợp tác. Ông chủ Lưu, đây là Cổ Dục.” Nhìn Cổ Dục đi ra, Cổ Dương vừa cười vừa giới thiệu, nghe ông ấy nói lúc đầu Cổ Dục cũng sững sờ, sau đó khẽ cười một cái.
Hắn dĩ nhiên không cần mở rộng nguồn tiêu thụ, nhưng đây cũng là ý tốt của Cổ Dương, đối phương nhìn cũng rất khách khí cho nên không cần quá lạnh nhạt làm gì. Thế là Cổ Dục giơ tay ra hiệu bọn họ đi vào.
Khi ông chủ Lưu đi theo Cổ Dương vào nhà Cổ Dục, ông đánh giá nhà Cổ Dục một chút, nhất là năm cái xe ở trong sân trước.
Lúc đầu trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện hợp tác, nhưng khi nhìn thấy năm cái xe này thì đã không đánh mà chìm. Xe trong sân này có giá trị không nhỏ, nếu muốn đả động Cổ Dục hợp tác cùng ông không phải là một chuyện dễ dàng.
“Tới đây, mời ngồi.” Dẫn hai người tới phòng khách, lúc ba người ngồi xuống, Lý Vân Vân thấy khách thì cũng chủ động đi ra pha trà cho bọn họ.
Tay nghề pha trà này là mấy ngày trước Tống Mính dạy cho mấy cô, mặc dù các cô không cách nào làm tốt như Tống Mính nhưng dù sao cũng rất ra dáng.
Theo mùi thơm của lá trà bay lên, thần sắc của ông chủ Lưu không khỏi run lên.
Là người làm ăn ở Trung Quốc nếu như không biết phẩm rượu thì cũng không sao, nhưng nếu không biết phẩm trà sẽ có cảm giác kém đi rất nhiều.
Ông chủ Lưu này đương nhiên cũng biết phẩm trà, vừa ngửi thấy mùi thơm của trà thì ông đã có chút kích động. Nếu đoán không sai, lá trà này là loại trà ngon cực phẩm.
“Mời.” Lúc Lý Vân Vân rót trà xong, Cổ Dục cũng cười nói một câu.
Nhìn Cổ Dục bưng trà lên uống, ông chủ Lưu cũng bưng chén trà lên, ông nhẹ nhàng nhấp một ngụm thì cảm giác hai mắt sáng lên. Trà này uống rất ngon, có thể nói là loại trà ông uống ngon nhất từ trước tới này, không thể nghi ngờ đây là cực phẩm trong cực phẩm.
“Ngài Cổ, trà này….” Lưu luyến đem chén trà để xuống, ông chủ Lưu hưng phấn hỏi, trong cái nhìn của ông thì đây cũng là một cơ hội buôn bán.
“Đây là một chút trà xanh tôi trồng, khiến ông chê cười rồi.” Nhìn đôi mắt sáng rực của ông chủ Lưu, Cổ Dục cũng cười nói.
“Không! không! không! Tôi mới là chê cười, đây là trà tốt nhất tôi từng được uống, không biết trà của ngài Cổ có đại lý chưa…”
Nhìn Cổ Dục, ông chủ Lưu vội vàng khoát tay nói, sau đó cẩn thận dò hỏi.
“Thực sự trùng hợp, trà này đã có đại lý của nhà họ Tống thầu rồi.” Nghe ông chủ Lưu hỏi, Cổ Dục nở nụ cười, có lẽ với người khác có thêm một chỗ tiêu thụ quả thật tốt hơn trói cổ ở trên một cây. Nhưng Cổ Dục không cần, vì hắn có lòng tin đối với sản phẩm của mình.
Toàn thế giới không ai có thể trồng và nuôi dưỡng ra những động, thực vật này, cho nên hắn không có sợ việc không có đầu ra.
“Tống……là…..nhà họ Tống chuyên kinh doanh trà đó sao?” Lúc nghe là nhà họ Tống, ông chủ Lưu không khỏi sửng sốt, sau đó ông đã nghĩ tới lá trà trong truyền thuyết của nhà họ Tống chuyên kinh doanh trong giới trà.
Nhìn Cổ Dục khẽ gật đầu, ông chủ Lưu cũng rụt đầu đáp lại, sau đó thở dài cảm khái, nếu là nhà họ Tống thì ông không chọc nổi.
“Vẫn nói chuyện chính đi, không biết ngài Lưu tới tìm tôi có chuyện gì không?” Đặt chén trà xuống, Cổ Dục cũng không hy vọng giữa đêm còn tiếp đón hai người bọn họ, tiêu hao thời gian quá nhiều. Còn không không bằng dành thời gian cho Lâm Lôi hoặc Lý Vân Vân, thế là hắn đi vào thẳng vấn đề.
“Đúng, nói chuyện chính đi, không biết ngài Cổ có tiện tiết lộ hình thức hợp tác với vườn trái cây Khinh Khinh không? Nếu như có thể, không biết tôi có vinh hạnh được cùng ngài Cổ hợp tác?”
Thấy Cổ Dục không phải là loại người thích đánh thái cực, bên này ông chủ Lưu cũng biểu lộ ý đồ của mình. Nhưng khi nghe ông ấy nói, Cổ Dục lại nhẹ nhàng lắc đầu.
“Thực xin lỗi ngài Lưu, có thể phải để ông về một chuyến tay không rồi. Tôi và vườn trái cây Khinh Khinh mặc dù ký hợp đồng mua bán, cũng không có ký hợp đồng độc quyền nhưng số lượng hải sản của tôi thì có hạn. Ông cũng đã ăn qua cá của tôi, hẳn biết cá chỗ tôi đều là loại thuần hoang dại, hơn nữa là số năm cũng không nhỏ, nhiều loại cá được đánh bắt từ khắp nơi trên thế giới. Tôi và ngài Hứa hợp tác rất vui vẻ, mà ngài ấy cũng có thể tiêu thụ hoàn toàn hàng hoá của tôi, cho nên tạm thời tôi không có ý định phát triển thêm nguồn tiêu thụ.”
Nghe Cổ Dục thẳng thắng như vậy, ông chủ Lưu cũng gật đầu một cái, ông biết rõ.
Thực ra ban đầu ông tới đây cũng chỉ muốn thử một chút mà thôi.
Dù sao thử sẽ khả năng thành công, lỡ như Cổ Dục và Hứa Cẩm hợp tác không thoải mái? Vậy thì có thể thừa dịp.
Nhưng bây giờ biết Cổ Dục và Hứa Cẩm hợp tác rất vui vẻ, ông cũng không có ý định gì khác. Mặc dù nói vung cuốc tốt, không có góc tường nào không đào được.
Nhưng vấn đề là nếu như đối phương xây tường quá vững, nếu muốn đào, thì lợi ích không tỷ lệ thuận với công sức bỏ ra. Ông chủ Lưu là một thương nhân, ông dĩ nhiên biết phải làm như thế nào.
Châm ngôn nói rất hay, mua bán không thành thì vẫn còn tình nghĩa.
Cho nên dù không có khả năng hợp tác, ông cũng không nhăn mày hay rời đi, từ chỗ này có thể nhìn ra đây là một ông chủ rất biết cách làm người.
Ông vẫn ở đây cùng Cổ Dục kết giao một chút, hàn huyên một hồi, mới để lại danh thiếp của mình rời đi. Trong mắt ông ấy kết thêm một cái thiện duyên là một lựa chọn không tồi.
Danh sách chương