Cổ Dục đương nhiên không biết cửa hàng xe máy kia đang chọn việc làm để tránh rắc rối.
Nếu hắn biết... thì vẫn là câu nói đó, đoán chừng hắn cũng không để tâm.
Suy cho cùng với thân phận của hắn bây giờ thật sự không cần quan tâm đến những vấn đề nhỏ nhặt này.
Buổi chiều Cổ Dục một lòng nghiên cứu chiếc xe mô tô, dù sao cũng mới mua. Giống như một đứa trẻ mới mua đồ chơi, phải chơi vui vẻ mấy ngày mới được.
Điều này cũng đúng với Cổ Dục, hắn chạy xe máy và đi dạo quanh thôn vào buổi chiều. Tất nhiên, hắn không quên đến cây xăng trên đường quốc lộ để đổ một ít xăng mới quay trở về.
Một buổi chiều bình dị trôi qua, buổi tối sau khi Cổ Dục ăn xong thì tiếp tục cùng Lâm Lôi về nhà, sau đó hắn làm gì thì mọi người cứ tự mình đoán..
Nhưng ngày hôm sau khi đứng dậy về nhà, hắn phát hiện bể nước bí mật của mình, trong đó ngoài cá còn có một số thứ khác.
Trên thực tế những ngày này ngoài cá Cổ Dục quả thực đã bắt được rất nhiều thứ.
Ví dụ, một cây san hô đỏ không quá lớn, hoặc một số long diên hương các loại.
Nếu bán chắc cũng được mấy triệu, hiện tại hắn cũng không thiếu tiền nên chưa có bán mà dự định sau một thời gian sẽ tính tiếp.
Nhưng hôm nay trong bể nước bí mật của hắn đột nhiên xuất hiện vài chiếc rương lớn.
Không phải một mà là một vài chiếc, hơn nữa nhìn vào những chiếc rương có phần mục nát này còn có rong rêu bám ở bên trên. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì những thứ này hẳn là đồ cổ rồi.
"Nhìn xem một chút nào..." Gãi đầu một cái, Cổ Dục không khỏi thấp giọng lầm bầm một câu.
Nhất định phải biết ngày thường đồ cổ sẽ là câu từng cái một, bây giờ thì cái quái gì đã xảy ra đây? Còn nhiều món câu được một lúc như vậy?
Trở về phòng Cổ Dục trực tiếp lấy những chiếc rương này và mở ra, quả nhiên có một số đồ cổ bên trong.
Có vẻ như là từ thời nhà Minh, tổng cộng có 4 cái rương. Trong đó có 4 cái đựng bình gốm sứ, cũng là cùng loại với cái bình sứ trước kia Cổ Dục đã bán cho Tiết Thanh Huyến.
Nó có kích thước gần như nhau và tay nghề cũng tương tự, có vẻ như sự chênh lệch về giá là không lớn.
Tuy nhiên, có một chiếc rương bên trong không phải đồ sứ mà là một khối ngọc bội có ánh sáng xanh lục, khối ngọc phỉ thúy này là một khối ngọc nguyên khối, kích thước rất lớn.
Đường kính khoảng ba mươi phân, chiều rộng khoảng ba mươi phân, tuy rằng có một số góc cạnh, nhưng về cơ bản có thể coi như một khối ngọc phỉ thúy vuông vắn ba mươi phân.
Theo quan điểm của Cổ Dục, khối ngọc này làm vòng tay mười đôi hay tám đôi đối với khối đá này không thành vấn đề. Những mảnh vụn còn sót lại cũng có thể chế tác thành nhẫn để đeo cũng được.
Vấn đề duy nhất là thứ này quá đẹp, độ trong suốt và màu xanh lục có chút không giống thật, nhưng Cổ Dục rất rõ đây là thứ tuyệt đối không thể làm giả được.
Dù sao cũng là đồ vật mà hắn câu lên được, rất có thể vào thời nhà Minh, khi Trịnh Hòa trở về sau chuyến du hành tới Tây Dương. Ông ta bắt những quốc gia Đông Nam Á cống nạp châu báu cho, nhưng không ngờ lại bị đắm tàu và sau đó hiện tại lại bị hắn câu lên được.
Mặc dù trong lòng có một số suy nghĩ nhưng Cổ Dục vẫn quyết định hỏi chuyên gia.
Vì vậy, trước tiên hắn gửi tin nhắn cho Triệu Văn Quang, bảo nếu hắn ta rảnh thì cùng hắn video call một chút, hắn có đồ vật muốn cho ông ấy xem.
Triệu Văn Quang vẫn rất có lòng, khi nhận được tin nhắn của Cổ Dục, ông ta thực sự có khách nhưng vẫn đưa khách cho trợ lý của mình đón tiếp rồi ông đi đến chỗ khác để gọi cho hắn.
“Yo, chú em đó sao, đã lâu không gặp, cậu vẫn khỏe chứ!”
Vừa bắt máy bên kia Triệu Văn Quang đã cười ha hả nói.
"Nhờ phúc của ông, tôi sống khá tốt. Đúng rồi, anh Triệu! Tôi có một vài món đồ mới đây. Làm phiền ông xem và đánh giá một chút." Nghe Triệu Văn Cương nói Cổ Dục mỉm cười rồi chắp tay trước mặt hắn ta, tiếp đó cầm ba cái bình lên.
Quả nhiên đúng như hắn nghĩ, sau khi Triệu Văn Quang nhìn thấy ba chiếc bình sứ này. Ông ta lập tức nói với Cổ Dục về những đồ vật này, mấy món này với cái bình sứ bán trước đó giá cũng không khác là bao, trên cơ bản thì giá khoảng 28-30 triệu. Cổ Dục muốn bán thì ông ta có thể giúp giới thiệu người mua. Tất nhiên, nếu Cổ Dục muốn tiền đến tay nhanh hơn thì có thể bán với giá 29 triệu.
Gần đây, lô tiền vàng mà Triệu Văn Quang nhận được từ Cổ Dục lần trước đã được bán hết rồi. Tuy không tính là rất nhiều tiền nhưng đó là một khoản lãi không hề nhỏ.
Hiện tại kinh phí đã có, mua ba cái bình sứ này cũng không là vấn đề lớn. Dù sao bán thứ này cũng không cần lo lắng sẽ không bán được. Ở Trung Quốc hay người nước ngoài đều thích đồ cổ loại này.
Những thứ này dù ở Trung Quốc hay nước ngoài đều khá phổ biến, đương nhiên hắn ta không muốn bán những thứ này ra nước ngoài.
Đồ cổ cũng được phân thành nhiều hạng. Loại cao nhất đương nhiên là bảo vật quốc gia, nhưng giống như những món đồ mà Cổ Dục câu được, những món đồ cổ này ban đầu được sản xuất vào thời nhà Minh để mang đi và tặng để thể hiện khí chất của một đất nước vĩ đại và được sử dụng để ngoại giao, nếu không Trịnh Hòa sẽ không thể mang nó lên thuyền, phải không?
Vì vậy, không có vấn đề gì khi bán những thứ này ra nước ngoài.
Triệu Văn Quang dù có thế nào cũng không thể muốn sưu tầm những thứ giá trị này.
Nghe hắn nói cái này, Cổ Dục cũng gật đầu, có thể bán cho hắn ta thì đỡ phiền phức. Hơn nữa hắn ta cũng biết rõ hơn về đống đồ cổ này.
"Được, vậy thì quyết định như vậy 29 triệu, tôi bán một lúc 3 cái cho ông. Tìm thời gian thích hợp tôi sẽ đi Đế Đô mang tới cho ông. Nhân tiện, ông lại xem một chút cái này dùng để làm gì hoặc có thể bán không?" Cổ Dục cũng suy tính tới vấn đề này, vì vậy trực tiếp nói.
Nếu hắn biết... thì vẫn là câu nói đó, đoán chừng hắn cũng không để tâm.
Suy cho cùng với thân phận của hắn bây giờ thật sự không cần quan tâm đến những vấn đề nhỏ nhặt này.
Buổi chiều Cổ Dục một lòng nghiên cứu chiếc xe mô tô, dù sao cũng mới mua. Giống như một đứa trẻ mới mua đồ chơi, phải chơi vui vẻ mấy ngày mới được.
Điều này cũng đúng với Cổ Dục, hắn chạy xe máy và đi dạo quanh thôn vào buổi chiều. Tất nhiên, hắn không quên đến cây xăng trên đường quốc lộ để đổ một ít xăng mới quay trở về.
Một buổi chiều bình dị trôi qua, buổi tối sau khi Cổ Dục ăn xong thì tiếp tục cùng Lâm Lôi về nhà, sau đó hắn làm gì thì mọi người cứ tự mình đoán..
Nhưng ngày hôm sau khi đứng dậy về nhà, hắn phát hiện bể nước bí mật của mình, trong đó ngoài cá còn có một số thứ khác.
Trên thực tế những ngày này ngoài cá Cổ Dục quả thực đã bắt được rất nhiều thứ.
Ví dụ, một cây san hô đỏ không quá lớn, hoặc một số long diên hương các loại.
Nếu bán chắc cũng được mấy triệu, hiện tại hắn cũng không thiếu tiền nên chưa có bán mà dự định sau một thời gian sẽ tính tiếp.
Nhưng hôm nay trong bể nước bí mật của hắn đột nhiên xuất hiện vài chiếc rương lớn.
Không phải một mà là một vài chiếc, hơn nữa nhìn vào những chiếc rương có phần mục nát này còn có rong rêu bám ở bên trên. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì những thứ này hẳn là đồ cổ rồi.
"Nhìn xem một chút nào..." Gãi đầu một cái, Cổ Dục không khỏi thấp giọng lầm bầm một câu.
Nhất định phải biết ngày thường đồ cổ sẽ là câu từng cái một, bây giờ thì cái quái gì đã xảy ra đây? Còn nhiều món câu được một lúc như vậy?
Trở về phòng Cổ Dục trực tiếp lấy những chiếc rương này và mở ra, quả nhiên có một số đồ cổ bên trong.
Có vẻ như là từ thời nhà Minh, tổng cộng có 4 cái rương. Trong đó có 4 cái đựng bình gốm sứ, cũng là cùng loại với cái bình sứ trước kia Cổ Dục đã bán cho Tiết Thanh Huyến.
Nó có kích thước gần như nhau và tay nghề cũng tương tự, có vẻ như sự chênh lệch về giá là không lớn.
Tuy nhiên, có một chiếc rương bên trong không phải đồ sứ mà là một khối ngọc bội có ánh sáng xanh lục, khối ngọc phỉ thúy này là một khối ngọc nguyên khối, kích thước rất lớn.
Đường kính khoảng ba mươi phân, chiều rộng khoảng ba mươi phân, tuy rằng có một số góc cạnh, nhưng về cơ bản có thể coi như một khối ngọc phỉ thúy vuông vắn ba mươi phân.
Theo quan điểm của Cổ Dục, khối ngọc này làm vòng tay mười đôi hay tám đôi đối với khối đá này không thành vấn đề. Những mảnh vụn còn sót lại cũng có thể chế tác thành nhẫn để đeo cũng được.
Vấn đề duy nhất là thứ này quá đẹp, độ trong suốt và màu xanh lục có chút không giống thật, nhưng Cổ Dục rất rõ đây là thứ tuyệt đối không thể làm giả được.
Dù sao cũng là đồ vật mà hắn câu lên được, rất có thể vào thời nhà Minh, khi Trịnh Hòa trở về sau chuyến du hành tới Tây Dương. Ông ta bắt những quốc gia Đông Nam Á cống nạp châu báu cho, nhưng không ngờ lại bị đắm tàu và sau đó hiện tại lại bị hắn câu lên được.
Mặc dù trong lòng có một số suy nghĩ nhưng Cổ Dục vẫn quyết định hỏi chuyên gia.
Vì vậy, trước tiên hắn gửi tin nhắn cho Triệu Văn Quang, bảo nếu hắn ta rảnh thì cùng hắn video call một chút, hắn có đồ vật muốn cho ông ấy xem.
Triệu Văn Quang vẫn rất có lòng, khi nhận được tin nhắn của Cổ Dục, ông ta thực sự có khách nhưng vẫn đưa khách cho trợ lý của mình đón tiếp rồi ông đi đến chỗ khác để gọi cho hắn.
“Yo, chú em đó sao, đã lâu không gặp, cậu vẫn khỏe chứ!”
Vừa bắt máy bên kia Triệu Văn Quang đã cười ha hả nói.
"Nhờ phúc của ông, tôi sống khá tốt. Đúng rồi, anh Triệu! Tôi có một vài món đồ mới đây. Làm phiền ông xem và đánh giá một chút." Nghe Triệu Văn Cương nói Cổ Dục mỉm cười rồi chắp tay trước mặt hắn ta, tiếp đó cầm ba cái bình lên.
Quả nhiên đúng như hắn nghĩ, sau khi Triệu Văn Quang nhìn thấy ba chiếc bình sứ này. Ông ta lập tức nói với Cổ Dục về những đồ vật này, mấy món này với cái bình sứ bán trước đó giá cũng không khác là bao, trên cơ bản thì giá khoảng 28-30 triệu. Cổ Dục muốn bán thì ông ta có thể giúp giới thiệu người mua. Tất nhiên, nếu Cổ Dục muốn tiền đến tay nhanh hơn thì có thể bán với giá 29 triệu.
Gần đây, lô tiền vàng mà Triệu Văn Quang nhận được từ Cổ Dục lần trước đã được bán hết rồi. Tuy không tính là rất nhiều tiền nhưng đó là một khoản lãi không hề nhỏ.
Hiện tại kinh phí đã có, mua ba cái bình sứ này cũng không là vấn đề lớn. Dù sao bán thứ này cũng không cần lo lắng sẽ không bán được. Ở Trung Quốc hay người nước ngoài đều thích đồ cổ loại này.
Những thứ này dù ở Trung Quốc hay nước ngoài đều khá phổ biến, đương nhiên hắn ta không muốn bán những thứ này ra nước ngoài.
Đồ cổ cũng được phân thành nhiều hạng. Loại cao nhất đương nhiên là bảo vật quốc gia, nhưng giống như những món đồ mà Cổ Dục câu được, những món đồ cổ này ban đầu được sản xuất vào thời nhà Minh để mang đi và tặng để thể hiện khí chất của một đất nước vĩ đại và được sử dụng để ngoại giao, nếu không Trịnh Hòa sẽ không thể mang nó lên thuyền, phải không?
Vì vậy, không có vấn đề gì khi bán những thứ này ra nước ngoài.
Triệu Văn Quang dù có thế nào cũng không thể muốn sưu tầm những thứ giá trị này.
Nghe hắn nói cái này, Cổ Dục cũng gật đầu, có thể bán cho hắn ta thì đỡ phiền phức. Hơn nữa hắn ta cũng biết rõ hơn về đống đồ cổ này.
"Được, vậy thì quyết định như vậy 29 triệu, tôi bán một lúc 3 cái cho ông. Tìm thời gian thích hợp tôi sẽ đi Đế Đô mang tới cho ông. Nhân tiện, ông lại xem một chút cái này dùng để làm gì hoặc có thể bán không?" Cổ Dục cũng suy tính tới vấn đề này, vì vậy trực tiếp nói.
Danh sách chương