“Oa, chú ơi! Chú thả con chó ra rồi à! Cháu có thể sờ nó một chút được không?” Khi Cổ Dục để Cổ Tú Tú vào nhà, Cổ Tú Tú lập tức thấy Vua Núi nằm ở cửa, thế là hét lên kinh ngạc.Nghe thấy lời Cổ Tú Tú, Vua Núi nâng mí mắt lên liếc nhìn Cổ Tú Tú một cách khinh thường.Sở dĩ nó phục tùng mệnh lệnh của Cổ Dục, chính là vì hắn nắm giữ loại nước giếng khiến nó có thể tiến hóa.
Đồng thời giác quan thứ sáu nói cho nó biết, nếu nó thực sự đánh nhau với Cổ Dục, thì nó có thể không chịu được hai cú sút của hắn.Mặc dù nó cúi đầu trước Cổ Dục, nhưng không phải nó cũng làm vậy với những người khác.
Đặc biệt là đứa trẻ đi hai chân trước mặt này, đơn giản chính là tự tìm cái chết.“Có thể được! Nhưng lúc nào có chú bên cạnh mới được sờ, không thì nó sẽ cắn cháu đấy.”Đáng tiếc cho Vua Núi là, trong lúc nội tâm của nó đang gào thét: “Vua Núi vĩnh viễn không chịu kiếp nô lệ” thì lời nói của Cổ Dục như một cái tát vào sự kiêu ngạo này của nó.“Có thật không? Quá tốt rồi!” Nghe được lời Cổ Dục, Cổ Tú Tú mỉm cười rồi chạy tới bên cạnh Vua Núi, sau đó cẩn thận sờ lên đầu của nó.Vua Núi cảm nhận được hành động của Cổ Tú Tú, sau đó nhìn sang Cổ Dục ở bên cạnh......Được rồi.
Vua Núi vĩnh viễn không chịu kiếp nô lệ, trừ khi… được bao ăn bao ở, được uống nước giếng và ăn đồ ăn ngon của Cổ Dục thì… nó nhịn......Nhìn Vua Núi không có ý làm bị thương Cổ Tú Tú, Cổ Dục cũng cười rồi sau đó bưng bát lên ăn sáng.Sáng hôm nay hắn làm món mì hoành thánh.
Từ nhân bánh, ruột bánh và nước lèo đều do một tay hắn làm.
Mặc dù nguyên liệu nấu ăn chất lượng không cao, nhưng hương vị quả thực không tệ, so với nước giếng không kém bao nhiêu.Trẻ con là loài sinh vật rất kỳ lạ, bọn chúng có sức khỏe vô hạn đồng thời còn có một cái dạ dày co giãn, bên cạnh đó còn vô cùng hiếu kỳ.Đúng là Cổ Tú Tú ăn sáng xong mới bước ra khỏi nhà.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Vua Núi và Cổ Dục đang ăn mì hoành thánh, cô bé lại cảm thấy đói bụng.Ngay cả đầu chó cũng không sờ nữa, cô bé liền mang theo vẻ hiếu kì chạy tới bên Cổ Dục.“Chú ơi, chú ăn gì thế? Có ngon không?” Đôi mắt to lấp lánh, Cổ Tú Tú tò mò hỏi.“Cháu có muốn nếm thử không?” Nhìn bộ dạng của Cổ Tú Tú, Cổ Dục mỉm cười hỏi.“Để cháu nếm thử giúp chú!” Nghe thấy Cổ Dục nói lịch sự như vậy, Cổ Tú Tú cũng bật cười rồi ngọt ngào nói.
Nếu như lúc này mà cô bé kèm theo động tác lau nước miếng thì quá hoàn hảo.Nhìn bộ dạng của cô bé, Cổ Dục cũng không chú trọng điều đó mà trực tiếp lấy muỗng của mình múc lấy một chút mì và canh rồi đưa đến trước mặt Cổ Tú Tú.Đầu tiên cô bé tự mình thổi mì, sau đó nuốt một ngụm mì hoành thánh.
Khi ngụm mì này đi vào trong bụng, lập tức đôi mắt đen láy của cô bé sáng lên, vừa ăn vừa nhảy nhót.
Điều đó chứng tỏ rằng cô bé thấy món mì hoành thánh này rất ngon.“Chú ơi ngon quá.
À đúng rồi! Chú ơi, cháu đi ra đây một lát!” Nhảy nhót ba vòng quanh Cổ Dục, Cổ Tú Tú mới đem bát mì này ăn sạch.
Nhưng vừa mới nói xong thì lại vô cùng lo lắng chạy đi mất.
Cổ Dục nhìn thấy cũng cười một cái.Trước đó hắn cảm thấy trẻ con rất phiền phức.
Nhưng bây giờ lại thấy chơi với chúng rất vui .Ăn sạch chỗ mì hoành thánh còn lại, Cổ Dục khẽ húp hết đống nước lèo.
Sau đó hắn đem nồi cùng bát đũa bỏ vào máy rửa bát, có máy rửa bát rất tiện lợi.Đến nỗi bát ăn của Vua Núi, có lúc Cổ Dục cũng giúp nó rửa đi, còn nếu không thì Vua Núi cũng sẽ tự mình rửa......Làm xong mọi việc, đang lúc Cổ Dục nằm trên ghế sa lon xem truyền hình thì ở phía xa vang lên nhiều tiếng bước chân.
Sau đó Cổ Dục thấy Cổ Tú Tú một lần nữa mở cổng nhà hắn, đi theo cô bé còn có Lưu Phi Phi.Không cần nói Cổ Dục cũng biết, chắc chắn Cổ Tú Tú nói với Lưu Phi Phi rằng nhà hắn có đồ ăn ngon.
Cho nên hai cô bé mới thèm thuồng mà tới.Nhưng bây giờ không phải giữa trưa, Cổ Dục cũng không định làm thêm đồ ăn cho mấy cô bé.
Cho nên hai cô bé thèm thuồng tới đây cũng chỉ có thể chạy chơi ở tầng trên tầng dưới và sân sau mà thôi.Thỉnh thoảng chạy tới chỗ đình nghỉ mát chơi trốn tìm, không thì ra vườn xem những mầm cây nhỏ.
Còn không nữa thì ra sờ Vua Núi, hoặc là chạy lên tầng hai xem cá.
Nếu không làm gì thì ngồi yên bên cạnh Cổ Dục xem TV......!Không thể không nói, không gian chơi đùa bên trong nhà Cổ Dục rộng hơn nhà mấy đứa nhiều.
Hai cô bé chơi đùa ầm ĩ cũng tới hơn 11 giờ, Cổ Dục nhìn thời gian một chút, cảm thấy cũng đã đến lúc làm cơm trưa cho nên hắn đi xuống bếp để chuẩn bị.Hôm nay, người nhà của Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi không tới tìm, có vẻ họ đang bận rộn gì đó cho nên không đến.
Đúng dịp đang làm cơm trưa, nên Cổ Dục không ngại làm thêm phần cho mấy đứa nhỏ .Trẻ con h ăn nhiều cá tôm sẽ rất tốt, cho nên Cổ Dục cố ý lên tầng trên bắt mười con tôm Chì và một con cá Bơn .Loại cá Bơn này chính là cá Thờn Bơn sống ở tầng sâu đáy biển, cá này vốn rất đắt.
Nhưng hiện tại trên thị trường đang bán, cơ bản đều là đồ giả hết.
Ngay cả cá Bơn phi lê trong siêu thị thì đều là cá Ba Sa đội lốt hết .Cá Ba Sa hay cá Trê là cá nước ngọt, không phải giống như cá Bơn.
Cho nên tuyệt đối đừng để bị mắc lừa.Cổ Dục làm đồ ăn rất xem trọng.
Hơn nữa còn làm cho trẻ con, cho nên không chỉ làm để ăn ngon, mà còn phải đẹp mắt.
Tôm Chì hắn chuẩn bị làm thành......!Tôm Chì .Đừng hiểu lầm.
Đó không phải là nói nhầm, mà là một phương pháp chế biến tôm được gọi là tôm Chì.
Trùng hợp là tôm của Cổ Dục cũng được gọi là Tôm Chì.Đầu tiên là lột vỏ tôm, rút chỉ.
Sau đó cắt phần lưng làm ba phần nhưng không được tách rời.
Tiếp đó đem thịt tôm rửa sạch rồi tẩm với muối, nước gừng và bột mì.
Nếu như người bình thường làm thì sẽ cho thêm bột gà.
Nhưng Cổ Dục không cần tới gia vị cao cấp này.
Bột gà, bột ngọt hầu như hắn không thêm vào.Sau đó đun sôi nước, cho vào một chút rượu gạo Thiệu Hưng, rồi đem tôm bóc vỏ luộc sơ qua.
Đồng thời, lấy đậu Hà Lan nấu chín trong nước muối rồi vớt ra xếp thành hình dạng đẹp mắt.
Tiếp đó là làm nước sốt, đun chút nước sôi cho thêm muối, bột mì khuấy đều cho cô đặc lại.
Sau đó rưới nước sốt này lên tôm, nước sốt bóng loáng thơm ngon, đúng là rất tuyệt!Đối với cá Bơn thì hắn đem áp chảo.Sau đó làm thêm cá thịt chiên nước mắm chua ngọt, một phần rau chân vịt trộn, một đ ĩa đậu phụ vị cá.
Ngoài ra còn có một bát lớn cơm cuộn rong biển, tôm bóc vỏ và canh trứng.
Năm món ăn một món canh, tương đối là phong phú.“Đến giờ ăn cơm rồi!” Khi Cổ Dục đem thức ăn ra phòng ăn.
Vừa nghe gọi, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi bên đó cũng đã sớm rửa tay rồi ngồi xuống ghế.
Đôi mắt long lanh nhìn về mấy món Cổ Dục nấu, nước miếng sắp sửa trào ra.“Biết dùng đũa không?” Nhìn dáng vẻ của hai đứa nhỏ, Cổ Dục xới ba chén cơm rồi hỏi.
Nhìn thấy hai cô bé đều gật đầu, Cổ Dục mới cầm đũa đưa cho chúng.Nhưng chưa đợi hắn bưng bát đũa lên, cửa nhà hắn một lần nữa mở ra.
Sau đó cơ thể mập mạp của Khổng Hạo Văn cũng dùng một tốc độ không thể tin nổi vọt vào.“Ha ha ha ha, tới sớm không bằng tới đúng lúc.
Người anh em, cho thêm một đôi đũa.
Ặc......”.