Chương 186: Ông lão lạc đường
“Ô...” Tuy nhiên, ngay tại thời điểm Cổ Dục buông lỏng cảnh giác thì bên người hắn Vua Núi cũng không có buông lỏng, ngược lại nó còn quét mắt một cái nhìn về một hướng khác. Mà lúc này Cổ Dục cũng nhìn theo cái hướng đó, hắn không khỏi sửng sốt một chút. Bởi vì bên kia lúc này đang có một ông lão hơn 70 tuổi, mặt mày lo lắng từ trong rừng rậm bước tới.
"Ông cụ?" Nhìn thấy người này, Cổ Dục cũng kêu một tiếng.
"Ai nha, chàng trai trẻ! Cuối cùng cũng gặp được người rồi, nơi này là nơi nào vậy? Khu rừng này, phải làm sao để đi ra ngoài đây?” Nghe được âm thanh của Cổ Dục, sau khi ông cụ kia nhìn thấy Cổ Dục, ông cụ nhanh chóng chạy lại, vẻ mặt mừng rỡ hỏi.
Ông cụ Tống, ông cũng quá gan dạ rồi, một mình đi vào khu rừng rậm này, ông thật sự không sợ bị Hổ ăn thịt hay sao.” Cổ Dục một bên ở phòng bếp làm bữa tối, một bên trêu ghẹo, ông cụ tò mò ngồi xổm xuống xem mấy bồn hoa lan ở phía trước.
Ông cụ này chính là ông lão mà lúc nãy Cổ Dục đã gặp ở ngoài bìa rừng.
Qua lời của ông cụ hắn biết được, ông cụ này gọi là Tống An Dân. Ông cụ còn đưa thẻ căn cước của mình cho Cổ Dục xem, giống như là muốn chứng minh mình không phải là người xấu.
Sở dĩ ông cụ xuất hiện ở đây là bởi vì ông cụ đi xem một loại hoa ở thôn bên cạnh. Nhưng mà dù đã xem loại hoa mà ông ta hiếu kỳ kia rồi, ông ta vẫn không hài lòng. Cho nên đã hỏi người kia ở đâu mà có được loại hoa này. Người chủ kia nói là hắn hái được ở trong núi, hơn nữa còn nói cho ông cụ biết vị trí chính xác để tìm.
Nhưng mà ông cụ là một người sống trong thành phố, cho dù là biết vị trí của loài hoa đó nhưng ông cụ cũng không thể tìm thấy được. Do đó đi vào trong rừng rậm thì bị lạc đường.
Sau khi ông cụ giải thích xong, Cổ Dục trên cơ bản đã xác định, ông cụ đã đi lánh quanh ở bìa rừng. Bởi vì con người hai chân không có đồng nhất, nếu thử nhắm mắt mà đi thẳng về phía trước thì biết, chỉ cần đi vài mét thì sẽ phát hiện đường đi sẽ bị lệch.
Hầu hết cái mà dân gian hay gọi là quỷ dẫn đường thì chính là nguyên lý này.
Chỉ cần khu rừng đủ lớn, bạn cảm giác là mình đang đi thẳng về phía trước. Thế nhưng thật ra là đang đi lòng vòng, cứ đi tới thì sẽ lại quay trở về chỗ cũ. Đến khi nhận ra mình quay lại chỗ cũ thì tâm lý sẽ trở nên hoảng loạn, tiếp đó thì co chân bỏ chạy, càng chạy thì càng đi lòng vòng. Cứ chạy như thế càng làm bản thân mệt mỏi đến chết.
Nếu như trong khoảng thời gian đó có người đi ngang qua, đem người đó ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này, vậy thì hắn sẽ an toàn.
Mà tình huống của ông cụ Tống An Dân này chính là như thế. Nếu như không gặp Cổ Dục, có lẽ ông ta đã tiêu đời rồi.
Điện thoại đã sớm hết pin hơn nữa với độ tuổi cùng thể trạng của ông ấy, ở trong khu rừng rậm nguyên thủy này qua một đêm, thì ha ha...
Sau khi Cổ Dục gặp được ông cụ, tiếp đó thì dẫn ông trở về thôn, đưa cho ông mượn điện thoại. Ông cụ lập tức điện cho cháu gái của mình, sau khi sắp xếp xong xuôi, Cổ Dục cũng không đứng chờ ông cụ nữa. Hắn liền đi chuẩn bị bữa cơm để mời ông cụ ăn một bữa.
“Ha ha ha ha, nếu như có thể ăn thịt Hổ thì cũng không tồi, ít nhất với con Hổ kia cũng có thể lấp đầy cái bụng." Nghe được lời nói của Cổ Dục, ông cụ Tống nở nụ cười, tiếp đó đứng lên tỏ vẻ không sợ sống chết nói như vậy. Tuy nhiên Cổ Dục cũng biết là ông cụ đang nói khoác.
Cũng không biết vừa rồi ai vừa nhìn thấy mình đã cảm động muốn sắp khóc đây.
Nhưng hắn biết, mấy ông cụ lớn tuổi đều rất thích nói khoác, cũng giống như cha của Cổ Dục. Ông ấy cũng thường xuyên nói khoác như thế, cái gì mà dù có sống hay chết, trời có sập ta cũng không sợ. Giống như là bọn họ luôn tỏ vẻ bình tĩnh, thế nhưng sự thật là khi phải đối mặt thì cũng có biết sợ.
"Được rồi, tới dùng cơm thôi! Tôi đã nói chuyện với cháu gái rồi, chẳng qua con bé lái xe tới đây ít nhất cũng mất hai giờ. Vậy trước tiên chúng ta ăn cơm rồi nghỉ ngơi một chút đi!” Nghe ông cụ Tống nói, Cổ Dục cũng không có trả lời ông. Hắn trực tiếp bưng đồ ăn đi ra cửa, sau đó cùng ông cụ ngồi ở phòng ăn bắt đầu ăn. Lúc Tống lão nhấc đũa ăn, ông ta cả người liền ngây ngẩn.
Vẻ mặt như vậy Cổ Dục rất quen thuộc, khi hắn nấu cơm người nào ăn xong hầu như đều có vẻ mặt như thế.
“Ừm, cũng không tệ nha!” Mặc dù cụ Tống rất kinh ngạc, nhưng mà ông cưỡng ép bản thân đề xuống sự kích động. Ông chỉ gật đầu một cá và khen một câu như vậy, nhưng tốc độ gắp đồ ăn lại càng lúc càng nhanh. Nhìn bộ dáng ông cụ, Cổ Dục cũng khẽ cười, trong miệng thì nói không nhưng cơ thể thì không thể giấu được.
"Đúng rồi, Tiểu Cổ! Những cây hoa lan kia của cậu đều là cực phẩm đó nha...” Ăn cơm tối xong, Cổ Dục đem bát đũa ném vào máy rửa chén. Sau đó đi ra ngoài sân ngồi, ông cụ Tống cũng chủ động lại gần vẻ mặt thì tò mò hỏi.
“Ông hiểu những thứ này sao?” Mấy thứ hoa lan này, kể từ khi Cổ Dục mua về sau đó cũng không có quan tâm nữa. Chỉ có ngày đầu tiên hắn có tưới nước giếng cho nó, tiếp đó thì không để ý nó nữa .
Dù sao cũng là cái cây nhỏ, cho nên bây giờ còn chưa nở hoa. Thế nhưng cành lá thì vẫn rất là xanh tốt, dựa theo cách nói của Cổ Dục chính là nó lớn lên rất có sức sống… Ừm, quả thật chính là như vậy...
Hắn đúng là không có khiếu thẩm mỹ, hắn cũng không hiểu tý gì về hoa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!