Chương 176: Vào núi lần hai  

             “Được rồi! Trước hết tôi phát tiền lương tháng này nha, trong hai ngày tới tôi vào núi chơi một vòng, chúng ta nghỉ ngơi hai ngày, hai chị cũng có thể về nghỉ thoải mái một chút.” Nghe vậy hai người cũng cười cười, Cổ Dục lập tức lấy điện thoại ra chuẩn bị chuyển khoản.  

             “Ài! Nói thật, việc của cậu ở đây nhẹ nhàng như vậy, chúng tôi đâu cần trở về nghỉ ngơi.” Nghe xong câu nói của Cổ Dục, Lý Vân Vân xấu hổ nói.  

             Thật ra công việc tốt như vậy trước đây cô chưa từng mơ đến, đến mức bây giờ  cầm tiền trên tay cũng cảm thấy có chút áy náy.  

             Nhưng Cổ Dục chỉ cười nhẹ không thèm để ý, chỉ phất phất tay. Mà hắn cũng không có giống như lúc đầu nói là chuyển cho mỗi người năm ngàn, thực tế hắn chuyển cho mỗi người tới bảy ngàn năm trăm.  

             Đừng tưởng rằng hắn ngốc, thực ra hắn cũng có chút tính toán. Bởi vì Lý Vân Vân và Lâm Lôi không phải chỉ nuôi sống bản thân, mà còn phải nuôi sống gia đình nữa  

             Trước đây cũng chỉ có Cổ Dục quan tâm chăm sóc ao cá , nhưng bây giờ cơ bản là các cô cũng làm những điều đó cho ao cá, công việc vệ sinh trong nhà của Cổ Dục cũng là hai người lo hết.  

             Kể từ khi mướn hai người này, Cổ Dục cây lau nhà cũng không cần đụng đến.  

             Công việc vệ sinh trong nhà, xới đất trong vườn, chăm sóc những sinh vật sống, mọi việc đều do hai người làm hết.  

             Cho thêm hai ngàn năm trăm tệ, Cổ Dục cũng không quan tâm. Dù sao tài sản của hắn cũng hơn 100 triệu, hơn nữa hắn cảm thấy hai người rất xứng đáng được thêm phần tiền này.  

             “Ai da, Tiểu Dục! Cậu chuyển tiền dư rồi, để tôi trả lại cậu.” Cổ Dục một bên xác nhận chuyển tiền, bên kia tiền cũng được chuyển vào WeChat của hai người, nhưng mà xem số dư, hai người bỗng luống cuống lập tức nói.  

             “Ài! Hai chị cũng biết tôi không để ý chút tiền này, đây cũng là hai người lao động mà có. Cho nên hai người cứ nhận đi, cuộc sống của gia đình hai người cũng không hề dễ dàng, hai người cũng đã làm rất tốt. Sau này tiền chắc chắn sẽ không còn là vấn đề.” Nhìn dáng vẻ hoảng hốt của hai người, Cổ Dục giơ tay lên cản lại, còn nói một cách rất chân thành.  

             Nghe Cổ Dục nói vậy, Lý Vân Vân và Lâm Lôi liếc nhìn nhau. Nhận tiền, không nói thêm gì. Đúng vậy, điều kiện sinh hoạt của gia đình bọn họ đúng là không dễ dàng gì.  

             Gia đình họ đều là cô nhi góa phụ, gia đình Lâm Lôi còn tạm được, dù sao Phùng Thư Nhân cũng đã trưởng thành, cũng có thể ra ngoài kiếm tiền rồi. Nhưng Lưu Phi Phi nhà Lý Vân Vân  năm nay mới bảy tuổi, vẫn còn rất nhỏ, về sau chỗ cần dùng đến tiền vẫn nhiều lắm.  

             Cho nên hai người do dự một chút, sau đó cũng nhận tiền, nhưng ánh mắt của hai người rất kiên định, mạng này cũng đã quyết định bán cho Cổ Dục…  

             Nhìn thấy ánh mắt kiên định của hai người, Cổ Dục cũng không để ý mà nở nụ cười, hắn cũng không muốn làm khó người khác. Hắn không muốn người khác bán mạng cho hắn làm gì, nhưng không đối với hắn hai lòng kỳ thực là một tin tức tốt. Hắn có rất nhiều bí mật, câu nói ‘lương cao dưỡng liêm’ này, không chỉ có áp dụng ở quan trường, mà ở đây hắn cũng có thể áp dụng.  

 Mặc dù hôm nay đã không phải làm việc, nhưng Lý Vân Vân và Lâm Lôi vẫn cố ý ở lại nhà Cổ Dục dọn dẹp, buổi tối mới về nhà. Mà Cổ Dục ở trong nhà cũng đang sắp xếp, kể từ lần trước sau khi đi vào rừng, hắn phát hiện kỹ năng bậc thầy sinh tồn dã ngoại của hắn rất mạnh.  

             Lại thêm Cổ Kiến Quân dạy cho hắn một vài mẹo nhỏ, ngoài ra cộng thêm bản đồ định vị vệ tinh, hắn vào rừng nhất định sẽ không có vấn đề gì.  

             Lần trước mặc dù mang theo một cây cung vào rừng, kết quả cuối cùng hắn gì cũng không làm bị thương cái gì, dù sao Cổ Kiến Quân làm kiểm lâm đã mấy chục năm. Cho nên hắn không để cho Cổ Dục có thể đánh được thứ gì, thế nhưng lần này Cổ Dục chỉ đi một mình lên núi, vậy thì trời cao mặc chim bay.  

             Đương nhiên, hắn thì sẽ không làm hại động vật được bảo hộ, thế nhưng không phải động vật bảo hộ thì... Khụ khụ.  

             Sáng sớm hôm sau, Cổ Dục dậy thật sớm để ăn bữa sáng, tiếp đó chuẩn bị thức ăn cho hai ngày tới, rồi dẫn vua núi rời khỏi nhà.  

             Khi hắn ra khỏi nhà, Vua Bầu Trời cũng bay lên theo sau hắn từ phía xa. Hiện tại hắn mới thực sự cảm thụ được một chút thú chơi xa xỉ của đám quý tộc thời xưa.  

             Trái dắt vàng, phải kình thương, thế nhưng hiện tại hắn so với mang theo Hoàng Kình Thương(+) còn phải hơn một bậc.  

             (+)Hoàng Kình Thương là ám chỉ việc mang theo diều hâu cùng chó săn để đi săn.  

             Bên trái hắn dắt theo con vật có huyết thống của sói vương cùng chó vương, đó chính là Vua Núi.  

             Bên phải thì không phải là diều hâu, mà là chân chính chúa tể bầu trời Đại bàng vàng. Cái tổ đội này của hắn đúng là có chút mạnh mẽ và kinh khủng nha!  

             Nhân lúc trời còn sáng, Cổ Dục đi thẳng một mạch vào dãy Đại An Lĩnh cách đó không xa.  

             Vừa đi vào bên trong dãy Đại An Lĩnh, Cổ Dục lập tức để vua núi chạy tự do. Nó cũng đã quen đường ở đây rồi, có nguy hiểm gì nó sẽ loại bỏ giúp Cổ Dục. Cổ Dục thì xem bản đồ, đi dọc con đường lần trước mà Cổ Kiến Quân đã dẫn hắn đi, vội vã đi đến khu vực Trường Sinh Cốc.  

             So với lần trước Cổ Dục hiếu kỳ còn phải nhìn bốn phía, lần này tốc độ của hắn nhanh hơn rất nhiều. Dù sao chỉ có hắn và vua núi, Vua bầu trời không biết đã bay đi đâu rồi.  

             Hắn đi được chừng mười phút đồng hồ, đột nhiên thấy ở ven đường có một đóa hoa màu tím. Đừng hiểu lầm, hắn đối với hoa cỏ thực sự không có nghiên cứu gì, sở dĩ dừng lại chính là vì kỹ năng bậc thầy Đông y của hắn phát huy. Hắn nhìn ra đóa hoa màu tím này là một loại thảo dược quý!  

chapter content

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện