Chương 168: Gian lận
Mặc dù thôn Cổ gia không nổi tiếng bằng năm tỉnh khác của vùng đông bắc, thế nhưng ở đây trồng không ít lúa nước. Trong đó cũng có không ít ruộng lúa là do mỗi nhà tự trồng, không có xịt thuốc sâu bên trong, chủ yếu là để thu hoạch xong thì lưu lại để trong nhà ăn. Nhà ông nội Hai, nhà Cổ Tú Tú, nhà Lâm Lôi, nhà Lý Vân Vân đều có. Thế nhưng bởi vì không có xịt thuốc trừ sâu, cho nên trong ruộng chắc chắn côn trùng cũng không ít.
Phòng chống côn trùng có thể nuôi cá, thế nhưng mấy loại côn trùng có cánh thì phải cần ếch xanh để giải quyết. Nhưng mà trong ruộng hằng nằm đều phải ngừng canh tác một lần, cũng không phải là do nguồn nước mà là do bùn đất. Bùn đất không phải là loại bùn loãng, do đó không có cách nào để cho ếch xanh có thể tồn tại qua mùa đông. Cho nên hằng nằm vào lúc trời xuân, ếch xanh trong ruộng còn rất ít. Vì vậy trong thôn phải đi một số nơi để câu một ít ếch xanh về để trong ruộng.
Nghe xong Lý Vân Vân giải thích, Cổ Dục lập tức hiểu rõ. Câu ếch xanh không phải dùng để ăn mà dùng để làm công việc, cho nên khi nghĩ đến đây, Cổ Dục trong lòng có chút rục rịch.
Để cho Lý Vân Vân cùng Lâm Lôi phụ trách trông côi ao cá, hắn cũng đi theo Phùng Thư Nhân và bọn nhóc làm một bộ cần câu để câu ếch.
Cần câu ếch xanh và cần câu thông thường rất giống, nhưng mà cũng không giống nhau lắm. Cái cần câu này không có lưỡi câu, chính vì sợ làm bị thương ếch xanh. Hơn nữa, ếch xanh cũng ngốc, sau khi nó cắn mồi thì sẽ không nhả. Cho nên chỉ cần một cái cần câu và dây câu là được, tiếp đó cột trên dây câu một cái bông hoa nhỏ hay là một cọng lông ngỗng nhỏ đều được. Cổ Dục trong nhà không có bông, cho nên ngỗng trong nhà xem như là xui xẻo, con ngỗng bị hắn tóm lấy sau đó bị lặt một cái lông ngỗng.
Sau khi cột chắc, Cổ Dục đi theo một lớn hai nhỏ ra cái ao nước nhỏ ở phía sau thôn.
Cái ao nước nhỏ này trước đây vốn là một cái ao cá, bởi vì trong thôn có người thấy Cổ Dương cũng chính là người chú Ba kia nuôi cá kiếm được tiền, cho nên sau đó mới tới đây đào.
Kết quả đào trúng mạch nước ngầm, hơn nữa cái lỗ này cũng không nhỏ. Nếu như mà dùng để nuôi cá thì không cách nào có thể làm chống thấm được. Hơn nữa, cá rất có thể sẽ bơi vào lỗ hổng này tiến vào mạch nước ngầm này. Cho nên không có biện pháp nào khắc phục, chỉ có thể nhìn nó như vậy mà thôi.
Về sau không còn ai để ý nữa, do đó ở đây tạo thành một cái ao nước nhỏ. Bên trong cũng có cá, thế nhưng cũng chỉ là một ít loài cá nhỏ sinh sống tạm. Mà mấy loại cá nhỏ này thì cũng không ai thèm đến câu, nhưng cũng có lúc nhà nào muốn ăn cá nhỏ thì cũng ra đây vung xuống mấy lưới.
Thế nhưng bây giờ, cái ao này ở trong nhiều nhất chính là ếch xanh .
Ở phía xa đi tới, Cổ Dục lập tức nghe được tiếng ếch kêu không ngừng, còn rất là ầm ĩ.
“Chú! Trước tiên để tôi nói với chú một chút, làm sao để câu mấy con này.” mọi người lúc này đã đi tới bờ ao, lúc này Phùng Thư Nhân cũng cười hì hì đi về phía Cổ Dục nói.
“Câu thứ này đơn giản, không thành vấn đề.” thế nhưng Cổ Dục lại khịt mũi. Đùa à, hắn là bậc thầy câu cá, cá nào hắn cũng đều từng câu lên, ếch xanh này thì có cái gì mà câu không được.
“Tốt!” nhìn thấy cái dáng vẻ kiêu căng của Cổ Dục, Phùng Thư Nhân cũng nhún vai. Tiếp đó cười hì hì cầm lên cần câu của mình, Cổ Dục trước tiên khẽ liếc nhìn các cô một mắt. Nhìn thấy các cô bé thao tác cũng đơn giản, chính là ở trên mặt nước lắc. Sau khi xác định được mình phải làm sao để câu, Cổ Dục cũng bắt đầu buông cần. Nhưng mà rất nhanh hắn liền cảm nhận được sự đả kích.
“Oa! Mắc câu một con rồi!
“Mình cũng có một con!”
“Mình cũng có…” Không đến một phút, ba cô bé đều vui vẻ cười nói. Các cô liền xách theo cần câu đi tới một chỗ khác, lập tức lại xuất hiện một con ếch xanh ngốc nghếch đang kêu hô hô lại đốp vào lông ngỗng.
Tiếp đó mấy cô bé đem con ếch này xách trở về, sau đó trực tiếp dùng tay chộp xuống ném vào trong thùng nhỏ.
Dường như chỉ mới qua có mười mấy phút, thùng nhỏ lúc đầu trông trơn đã biến thành hai mươi mấy con ếch xanh ở bên trong. Thế nhưng, Cổ Dục ở bên kia hoàn toàn không có câu được con nào.
“Hì hì, Chú! Có cần tôi qua dạy một chút hay không.” nhìn thấy Cổ Dục bên kia không có thu hoạch được cái gì, lúc này Phùng Thư Nhân cũng một lần nữa cười vui vẻ hỏi.
“Không cần......” Khinh bỉ liếc mắt nhìn dáng vẻ Phùng Thư Nhân tươi cười vui vẻ, Cổ Dục cũng có chút nhịn không được nữa. Hắn lặng lẽ từ trong không gian bể nước bí mật của mình lấy ra một bình chứa nước giếng, sau đó đổ ra một chút thấm lên lông ngỗng. Hắn không tin mình cố tình ăn gian thế này, làm sao có thể bại dưới tay mấy con nhóc nhỏ này được?
Mang theo mong đợi, Cổ Dục đem cần câu vung lông ngỗng ra ao nước. Quả nhiên, không hổ là nước giếng thần kỳ. Lần này, khi cần câu của hắn vừa ném tới ao nước, trong nháy mắt hắn liền cảm thấy cần câu trầm xuống, đây là hàng đã cắn câu!
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!