“Ông anh nói là, quyền nuôi động vật hoang dã sao?” nghe Khổng Hạo Văn nói vậy, ánh mắt Cổ Dục khẽ híp lại. Nếu như nói đối với chuyện tiền bạc hắn cũng không quá để ý, vậy thì quyền nuôi dưỡng động vật hoang dã mới là thứ hắn cảm thấy hứng thú. Ít nhất, sau này hắn cũng không cần phải lo lắng đến vấn đề kiểm lâm có đến nhà hắn mang đi Bạo Quân và Vua Bầu Trời.

“Những thứ này anh có thể giúp chú em nói, ngươi suy tính một chút.” Nhìn thấy Cổ Dục dường như có chút động tâm, Khổng Hạo Văn cũng cười một chút rồi nói.

Trên thế giới này, lúc không có tiền thì muốn tiền. Nhưng sau khi đã có tiền, vì để bảo vệ số tiền này thì cần phải có một chút quyền. Không cần phải đi làm quan chức trong chính phủ, ít ra có một số đặc quyền đối với bản thân cũng là một loại bảo vệ.

Nghe Khổng Hạo Văn nói vậy, Cổ Dục đúng là phải suy tính thật kỹ.

Chuyện này đối với hắn và chính phủ mà nói, đúng là hai bên đều có lợi. Đầu tiên chính là sản phẩm của mình được dán nhãn đặc quyền, kế đến là đồ của mình vẫn có thể bán ra ngoài. Hơn nữa, chính phủ con nợ mình nhân tình, mặc dù sẽ dễ khiến người khác để mắt tới. Nhưng Cổ Dục kỳ thực cũng không sợ người khác nhìn chằm chằm mình.

Nguồn cung cấp của hắn chính là cái miệng giếng ở sân sau, người khác có muốn phá hắn đều không có khả năng. Mặc kệ là đầu độc hoặc là đào góc tường nhà hắn đều không tồn tại. Đã như vậy, đồng ý việc này cũng không có gì không tốt…

Đêm đó, lúc Khổng Hạo Văn rời đi, trên mặt hắn biểu hiện rất phức tạp.


Đầu tiên chính là hắn rất mệt mỏi, dù sao dựa trên thân phận của hắn thì đời này hắn chưa từng làm việc gì nặng nhọc. Hết một ngày ngồi rửa quả đào, nói không mệt thì đó là điều không thể nào.

Nhưng cùng lúc này hắn lại rất vui vẻ, bởi vì Cổ Dục cuối cùng vẫn đồng ý đề nghị của hắn. Hắn đồng ý vì chính phủ cung cấp thực phẩm, giá cả hay những vấn đề khác cần đi đàm phán một chút mới được. So với việc giúp anh hai Khổng Hạo Văn, kỳ thực hắn càng muốn giúp Cổ Dục hơn.

Bởi vì giúp Khổng Hạo Quân thì chính là người một nhà, nhân tình này giúp cũng là giúp không.

Nhưng nếu như giúp Cổ Dục..... Vậy thì......

Thế nhưng nếu nói việc làm hắn vui vẻ nhất, phải kể đến chính là cái gương phía sau. Trong cái gương đó chứa 20 chai nước đào mà Cổ Dục tặng cho hắn.

Thân là một lão ăn hàng, rõ ràng không có thứ gì có thể quan trọng hơn so với những thứ này.

Mấy chai nước đào này, hắn cũng sẽ không độc chiếm một mình. Hắn chuẩn bị cất lại 10 chai, tiếp đó cho ông nội 5 chai, còn 5 chai hắn cho cha mình, đúng là hoàn mỹ!

Khổng Hạo Văn đã đi, thế nhưng công việc Cổ Dục vẫn còn chưa kết thúc.

Sáng sớm hôm sau, nhóm Cổ Dục tiếp tục làm nước đào. Thế nhưng hôm nay hắn gọi thêm Phùng Thư Nhân tới giúp đỡ, cô bé này lúc ăn chực không bao giờ thiếu, nhưng mà nếu phải làm việc thì không thấy tăm hơi đâu. Điều này không thể chấp nhận, thế là Cổ Dục lập tức gọi cô bé tới hỗ trợ.

Nhưng mà mới giúp được hai ngày, cô bé lập tức muốn bỏ chạy. Thế nhưng cô cũng biết ‘chạy hòa thượng được, miếu không chạy được’ cho nên dựa theo ý nghĩ ‘bạn bè chết, tôi không chết’ cô cũng gọi đến Lữ Thi Văn cùng Đơn Đình Đình hai cô bạn của mình đến hỗ trợ, hai người này Cổ Dục cũng đã gặp qua một lần.

Vốn dĩ cô nghĩ rằng hai người bạn của mình tới hỗ trợ, chẳng mấy chốc sẽ phải chạy mất.


Thế nhưng là đợi một ngày, cô thấy hai cô bạn này không những không chạy, trái lại ngày thứ hai còn chủ động gọi điện thoại cho cô, nói là muốn qua hỗ trợ tiếp…

Do đó cô cũng đi theo hỗ trợ ngày tiếp theo, thế nhưng cô lập tức phát hiện hai cô bạn của mình làm việc thì làm việc. Nhưng mà trong lúc làm việc, đôi mắt không ngừng nhìn về phía Cổ Dục, liếc mắt đưa tình.

Cũng là hồ ly ngàn năm, hai con ký sinh trùng nhỏ bé này vừa muốn nhấc lên cái mông, Phùng Thư Nhân lập tức biết các cô là có ý định gì. Mặc dù nói cô và Cổ Dục ở giữa cũng không có quan hệ gì đặc biệt.

Thế nhưng con gái chính là như vậy, đồ của mình mặc dù mình có thể không thích, nhưng người khác muốn chiếm đoạt thì không được. Thế là Phùng Thư Nhân cũng chạy đến giúp Cổ Dục một tay, hơn nữa còn là không muốn thù lao gì cả.

Nhưng cho dù nói thế nào, có thể ba người lao động. Hơn 3,000 kg đào của Cổ Dục không đến một tuần thì đã làm xong toàn bộ.

Sau khi làm xong, Cổ Dục muốn thật tốt chiêu đãi bọn họ một trận ăn uống linh đình, bởi vì năm cô gái mấy ngày nay làm mệt muốn chết. Đương nhiên, không thể chỉ có một bữa cơm là có thể giải quyết.

Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân thì rất dễ nói, lúc trả lương thì tăng thêm chút tiền thưởng là được. Nhưng ba người nhóm Phùng Thư Nhân bên kia không muốn nhận tiền, chỉ có điều Cổ Dục cũng không thèm để ý, hắn ở trong phòng chat Livestream tặng cho một người 3 cái hỏa tiễn.

Thứ này 1 cái tương đương 1,000 tệ, khi về đến trong tay các cô cũng thu được 500. Hơn nữa còn có thể giúp các cô tăng lên một chút người xem đến cướp lì xì, điều này cũng là rất tốt.


Có thể chính là bởi vì như vậy, cho nên ba cô gái nói đến cùng cũng không có từ chối.

Sau khi đem hơn 6,000 chai nước đào toàn bộ đều chứa vào bể nước bí mật, Cổ Dục cũng nhàn nhã hai ngày. Thế nhưng sau đó Khổng Hạo Văn lập tức gửi đến tin tức.

Hắn nói ở bên kia trên cơ bản đã bàn xong, giấy phép nuôi dưỡng động vật hoang dã không thành vấn đề. Hơn nữa, giá cả các loại thực phẩm của Cổ Dục, có thể dựa theo giá cả của hắn mà tính.

Nhưng mà bên kia muốn cử người xuống thử trước một chút thực phẩm trong nhà của Cổ Dục.

Mặc dù nói cá đù vàng của Cổ Dục không ít người đã ăn qua, nhưng mà ‘tai nghe là giả, mắt thấy là thật’ cho nên trước đó họ muốn cử xuống vài người tới khảo sát một chút. Hơn nữa vì để tránh việc gian lận, cho nên bọn họ đi lúc nào và làm sao đến đều sẽ không báo trước cho Cổ Dục hay Khổng Hạo Văn biết. Bọn họ chính là muốn đột nhiên tập kích mà không báo trước.

Đối với điều này Cổ Dục cũng không thành vấn đề, vàng thật thì không sợ lửa. Cho nên hắn cũng không hề để ý mấy vấn đề nhỏ này. Cứ như vậy, lại qua thêm mấy ngày. Bây giờ đã là giữa tháng năm, trong vô thức đã tiến vào mùa hè, hơn nữa hôm nay lại là thứ bảy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện