Hôm nay là hắn có được một ngày nghỉ ngắn hạn, chờ sau này có cơ hội như vậy nữa cũng không biết mất… mấy ngày. Đúng thế! Không nghe lầm đâu, mấy ngày nữa hắn sẽ lại đến. Thế nhưng trong mắt hắn, để xem những loại hải sản của Cổ Dục, còn có tay nghề đầu bếp của hắn, quả thật một ngày không gặp chính là đã ba năm. Hắn không có em gái, nếu như hắn mà có em gái, không cần nói cũng biết, hắn sẽ tác hợp em gái cho Cổ Dục. Chỉ có như vậy thì hắn mới có lý do chính đáng, ở lại trong nhà Cổ Dục mà ăn nhờ ở đậu.
Nếu không có em gái thì chị gái cũng được… à mà thôi quên đi, Khổng Hạo Văn năm nay đã ba mươi sáu, chị gái sao? Chẳng lẽ lại muốn cho cổ dục lái máy bay? Hắn lại không có thiếu chút tiền đó…
Tiễn đưa Khổng Hạo Văn xong, Cổ Dục cũng đi tắm một cái. Tiếp đó nằm ở trên giường lớn, vừa chơi điện thoại vừa sắp xếp chuyện cho ngày mai…
Đảo mắt một đêm trôi qua, Cổ Dục cũng giống như thường ngày, hắn dậy thật sớm rời khỏi giường. Tiếp đó đi ra sân sau câu cá, cá câu lên đều vứt vào trong cái ao nhỏ hắn đã chuẩn bị sẵn kia. Câu xong thì đi làm điểm tâm, hôm nay hắn còn cố ý làm thêm phần cho Đại bàng vàng.
Bữa sáng ăn xong, Cổ Dục lập tức đi sang nhà ông Hai.
“Này, Tiểu Dục tới rồi sao, đã ăn chưa? Buổi sáng hôm nay có mì, cùng ngồi xuống ăn chút nào?” Khi Cổ Dục đi vào nhà, ông Hai lập tức vui vẻ cười nói.
Quả thực từ trước đến giờ ông Hai của Cổ Dục đối xử với hắn rất tốt. Dù sao Cổ Dục cũng xem là khách trong nhà, nhưng từ lúc Cổ Dục quyết định ở lại trong thôn, hắn có chút không hiểu.
Nhưng về sau hắn phát hiện Cổ Dục là có người bản lĩnh thật sự, nhà Cổ Dục là do một tay ông sữa chữa. Trong nhà không có gì lạ, thế nhưng Cổ Dục dựa vào cái gì có thể kiếm được 1,8 triệu tệ.
Đây rõ ràng chính là có bản lĩnh!
Cho nên bây giờ thái độ của ông đối với Cổ Dục càng thêm tốt.
“Cháu ăn rồi, cháu lần này tới là đến tìm chú Ba, thím Ba.” Nghe được lời của ông Hai, Cổ Dục vẫy tay nở nụ cười, tiếp đó nhìn về phía chú Ba đang bận rộn.
Như lúc trước đã nói, vợ chồng người con lớn cùng cả nhà người con thứ hai của ông Hai đều không có ở đây. Về sau, trong ngôi nhà này có bất cứ chuyện gì, đều phải dựa vào chú Ba. Hơn hết, chú Ba ngoại trừ rất hiếu thuận, thì tính cách có chút im lặng. Lúc bình thường rất ít khi chủ động nói, nhưng trong lòng thực sự rất tốt.
Cho nên, khi Cổ Dục quyết định muốn thuê hai người hỗ trợ dọn dẹp ao cá, hắn đầu tiên nghĩ tới chính là chú Ba và thím Ba, vừa gần nhà vừa là người thân lại có thể tin tưởng.
“Có chuyện gì?” Nghe được Cổ Dục tìm đến mình, chú Ba cũng lau miệng một chút, tiếp đó có chút nghi hoặc hỏi.
“Là thế này....” Nhìn chú Ba, Cổ Dục cũng nói cho ông biết ý định thuê hai vợ chồng ông một lần, thế nhưng sau khi nghe nói xong, vẻ mặt hai người có chút thay đổi.
“Thật đúng là không khéo, bây giờ vụ xuân đã qua gần đây cũng không có chuyện gì. Cho nên chú và thím vừa đăng ký nuôi gà ở nhà máy thôn bên cạnh, thực sự xin lỗi cháu Tiểu Dục.” Do dự một chút, chú ba của Cổ Dục vẫn quyết định ăn ngay nói thật.
Làm ruộng, hàng năm có hai khoảng thời gian đặc biệt gấp. Thứ nhất là gieo trồng vào mùa xuân, khoản thời gian này cần trước khi trời hoàn toàn ấm lên phải gieo trồng hoàn tất. Thứ hai chính là vụ thu hoạch mùa thu, trong hai khoảng thời gian này nông dân sẽ không thể làm gì khác. Nhưng ở giữa khoảng thời gian này còn có vụ thu hoạch mùa đông, không ít hộ dân cũng tận dụng thời gian này để làm tìm việc thêm.
Thôn kế bên, có nhà máy nuôi gà của Lưu Lão cẩu, nhà máy chuyên môn nuôi gà Bạch Vũ để cung cấp ra thị trường. Nghe nói nhà máy có mười mấy cái lều lớn, Cổ Dục trước đó cũng đã từng nghe người trong thôn nói qua. Dường như, một tháng có thể kiếm được xấp xỉ 3,500 tệ, chỉ là có hơi vất vả một chút.
Nghe được lời nói của chú Ba, câu nói kế tiếp của Cổ Dục lập tức bị nghẹn lại. Ba ngàn tiền lương đối với hắn cũng không đáng là gì, trong lòng hắn dự định trả cho vợ chồng chú Ba là 5,000. Hơn nữa công việc của hắn cũng không có gì phiền phức, nhưng mà tính tình của chú Ba hắn biết rõ. Chú ấy là người rất thẳng lại rất thật, chú ấy đã đáp ứng người ta, vậy thì chắc chắn sẽ không thay đổi, thế này thì khó rồi.
“Nếu nói như vậy, chú Ba! Chú có biết người nào ở trong thôn mình lai lịch rõ ràng, làm việc cẩn thận, chú giúp cháu chiêu mộ hai người đi!” Suy nghĩ một chút, Cổ Dục quyết định hỏi một chút.
“Biết rõ lai lịch thì cũng có, nhưng làm việc cẩn thận… Nói thật, Tiểu dục! Mấy con cá kia của cháu thực sự quá quý, chú thật sự không dám đánh cược.” Chú Ba đã từng giúp Cổ Dục bắt mấy lần những thứ cá này. Hắn biết Cổ Dục bán những con cá kia là bao nhiêu tiền, một đợt bán cá là hơn 100 ngàn. Chuyện này ở đâu cũng là một khoảng giao dịch lớn, có thể để cho người của mình phụ trách chính là một việc rất quan trọng, cho nên hắn thật sự không có chút tự tin nhận việc này.
“Tiểu Dục, chăm sóc mấy con cá tươi sống kia có cực lắm không? Có cần người có sức khỏe tốt hay không?” Đang lúc chú Ba còn đắn đo, lúc này thím Ba ở bên cạnh đột nhiên hỏi.
“Không cực đâu thím, chủ yếu là mấy con cá kia của rất khỏe. Cho nên có lúc sẽ nhảy từ trong ao ra ngoài, nhưng bọn chúng sẽ tự nhảy lại vào trong ao. Do đó không cần phải lo lắng, công việc chủ yếu chính là xử lý chất nhầy trên mặt đất do bọn chúng để lại. Còn có dọn dẹp rêu xanh trong ao, việc này cũng không cần gấp, đợi đến khi ra cá thì dọn dẹp là được.” Cổ Dục miêu tả một chút về công việc bên mình, trừ việc những con cá kia thật sự quá kh ủng bố, thì công việc của hắn đúng là không quá cực nhọc.
“Nếu nói như vậy, thì thím có hai người thích hợp” Nghe được không phải cần đến sức khỏe tốt, lúc này thím Ba Cổ Dục cũng cười nói.
Nghe được thím Ba nói có người thích hợp, hai người Cổ Dục cũng đều hiếu kỳ nhìn sang.